Trước mặt cô, anh chưa bao giờ
mất bình tĩnh như thế, có thể thấy là anh đã tức giận đến cực độ rồi. Đêm giao
thừa khi cô không nghe điện thoại là anh đã thấy nghi ngờ, ban đầu rõ ràng di
động có tiếng đợi máy, nhưng mấy tiếng sau lại bị cắt đứt đột ngột, đến khi anh
gọi lại thì đã khóa máy, rõ ràng là không muốn nghe điện của anh. Anh tưởng cô
đã về quê, muốn gọi cho nhà cô nhưng lại không có số, về sau mới nghĩ ra là gọi
cho Bì Hối để hỏi, nhưng cuối cùng lại biết được thì ra cô không về quê ăn Tết,
thậm chí Bì Hối còn nói cho anh biết Viên Hỷ định chuyển nhà. Lửa giận trong
anh lập tức bốc lên! Thế là không đợi kỳ nghỉ kết thúc anh đã bỏ về, cũng không
tạt ngang nhà mình, mà xuống máy bay xong đến thẳng chỗ cô. Cửa khóa, anh vốn
định đứng ngoài cửa đợi, nhưng ai ngờ lại gặp được Bì Hối. Bì Hối đến thăm Viên
Hỷ, nhìn thấy anh ở cửa cũng không ngạc nhiên gì lắm, chỉ đưa cho anh một chiếc
chìa khóa rồi bỏ đi.
“Buông em ra!” Viên Hỷ kêu khẽ.
“Buông ra?” Bộ Hoài Vũ cười lạnh,
“Được, giải thích tôi biết trước, tại sao lại lừa tôi? Em chẳng nói sẽ về nhà
ăn Tết à? Tại sao lại đổi việc chuyển nhà?”
Viên Hỷ vốn đã lúng túng, thấy có
lỗi với anh, nhưng bộ dạng bức ép người này của anh khiến cô thấy ức chế, quên
bẵng mất chuyện này vốn do cô sai trước, anh nổi giận như thế cũng là bình
thường. Cô cáu lên, buột miệng: “Giải thích? Tôi không nợ lời giải thích gì với
anh cả! Anh tưởng anh là gì của tôi? Tôi và anh có quan hệ gì nào? Tại sao tôi
phải giải thích với anh?”
“Tại sao hả?” Bộ Hoài Vũ giận dữ,
“Vì em đã nói yêu tôi, đã lợi dụng tôi!”
Viên Hỷ cứng đờ người, rồi sau đó
cười giễu: “Anh cũng nói tôi lợi dụng anh đúng không? Vậy tất nhiên là lợi dụng
xong sẽ bỏ đi mất thôi. Không thì sao? Chẳng lẽ lại sử dụng lại à?”
Do tối trời nên cô không thấy sắc
mặt kinh khủng của anh, nên cứ cứng mồm mà nói thế. Bộ Hoài Vũ nghiến răng
không nói, đột ngột nhấc bổng cô lên, bất chấp cô vùng vẫy chống cự mà khiêng
cô thẳng vào phòng ngủ, ném mạnh lên giường. Nệm giường đã bị Viên Hỷ dọn mất,
chỉ còn lại tấm ván gỗ, cô bị ném xuống đến đau điếng, cơn giận dữ lại nổi dậy,
cô vật lộn để bò dậy, gào: “Bộ Hoài Vũ, anh là đồ khốn!”
“Thế mà đã là khốn à?” Anh cười
lạnh, giọng nói lạnh như băng, tiến đến kéo Viên Hỷ đến trước mặt mình. Anh làm
thế càng khiến Viên Hỷ hoảng lên, cô không biết anh định làm gì, chỉ sợ anh
giận dữ lại làm chuyện mất lý trí, nên hoảng hốt giật lùi lại, hét toáng lên:
“Bộ Hoài Vũ! Anh định làm gì? Anh không được làm bậy, nếu không tôi sẽ hận anh
cả đời!!!”
Bộ Hoài Vũ phớt lờ lời dọa dẫm
của cô, vẫn kéo cô dậy, rồi lật ngược người cô, giơ tay lên phát mạnh vào mông
cô: “Được thôi, hận tôi đi, hôm nay tôi phải đánh cái người bất thường vô lý
này mới được!”
Viên Hỷ đần mặt ra, chết cũng
không ngờ được rằng người như Bộ Hoài Vũ lại làm chuyện này, trong tích tắc, cô
không biết nên khóc hay nên cười. Bàn tay cứ phát xuống mông cô hết lần này đến
lần khác, rất đau, hẳn anh cũng không nhẹ tay rồi. Lúc đầu cô còn chống cự,
nhưng khi anh đánh được mấy cái, cô lại nằm im, nén cơn đau dội lên, đột ngột
bình thản nói: “Em không cần anh thương hại!”
Bàn tay Bộ Hoài Vũ khựng lại giữa
không trung, sau đó nghe Viên Hỷ nói khẽ: “Bộ Hoài Vũ, em không cần anh thương
hại, không cần tí nào, em có thể sống một mình rất tốt, em không cần bất kỳ ai
thương hại cả.”
Bàn tay không rơi xuống nữa, một
lúc lâu sau, Bộ Hoài Vũ mới chậm rãi hỏi: “Em nghĩ tôi đang thương hại em à?”
Viên Hỷ gục đầu, không nói gì.
Bộ Hoài Vũ lại lặp lại câu hỏi:
“Viên Hỷ, em nghĩ anh đối với em như vậy là thương hại em?”
Viên Hỷ cố gượng nửa người dậy,
quay đầu mượn ánh trăng chiếu vào cửa sổ để nhìn Bộ Hoài Vũ.
Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ, em thật
sự không cảm nhận được, hay là giả vờ hồ đồ?”
Viên Hỷ không trả lời, chỉ chống
người dậy thẫn thờ nhìn Bộ Hoài Vũ. Anh cười mỉa mai, lùi lại hai bước tựa vào
tủ đầu giường: “Tôi cứ tưởng tuy chúng ta đều im lặng, nhưng trái tim tương
đồng nhau, bây giờ xem ra chỉ do mình tôi nghĩ thế. Thương hại em?” Anh cười
giễu: “Thế giới này có biết bao người đáng thương, tại sao tôi lại cứ phải
thương hại em? Hả? Viên Hỷ? Em nói tôi biết, tại sao tôi lại chọn em?”
Lời nói đó, ngữ điệu đó của anh,
khiến tim Viên Hỷ nhói đau, cô ra sức cắn môi rồi ngồi dậy trên giường, cố nén
nỗi chua xót đang dâng lên trong mắt: “Vậy anh bảo em biết trước tại sao anh
lại chọn em? Ngoài việc em và cô Thắng Lan kia cùng đáng thương như nhau, anh
còn vì điều gì khác? Do dung mạo của em, học lực của em, hay là gia thế? Rốt
cuộc anh thích em ở điểm nào?” Cô gắng sức để không nấc lên, tiếng nói run rẩy:
“Bộ Hoài Vũ, anh nói em nghe đi, tại sao lại chọn em? Tại sao chọn một con bé
nghèo hèn không thể sinh đẻ gì được? Không thương hại thì là gì?”
Bộ Hoài Vũ đờ người, không ngờ
rằng cô lại thấy bất an đến thế, sự tự ti đã khiến cô không dám chắc chắn tình
cảm của cô với anh. Anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô bộc phát cảm xúc kìm nén
trong lòng, cho đến khi cô nói xong mới lặng thinh tiến đến, cầm tay phải của
cô đặt lên ngực trái của mình, khi thấy cô kinh ngạc, tay kia của anh đã choàng
qua eo cô, kéo vào lòng, sau đó cúi đầu nói khẽ, “Được, anh sẽ nói em biết tại
sao anh lại chọn em.”
Nói xong, đôi môi anh đã ép
xuống. Viên Hỷ sực tỉnh, định vùng vẫy nhưng bàn tay anh đã ôm quá chặt, khóa
chặt eo cô vào lòng anh, khiến cô chỉ còn nước cố ngửa người ra sau để tránh
đôi môi anh. Nhưng anh lại cúi người xuống đuổi theo đôi môi cô, khẽ mút nhẹ
lên khóe môi cô, rồi dịu dàng mút đôi môi cô, dùng đầu lưỡi viền quanh hàm răng
cô… Không còn sự công kích và chiếm đoạt như lần trước, chỉ còn lại dịu dàng và
quyến luyến.
Anh như thế càng khiến cô hoảng
loạn hơn. Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim của anh, hòa quyện với nhịp tim
cuồng loạn của cô, khiến cô không phân biệt rõ rốt cuộc là nhịp tim ai đang đập
gấp đến thế. Không biết tự lúc nào, cơ thể cô đã bắt đầu mềm lại, môi cũng hé
mở ra, trong tích tắc thất thủ, và rồi mọi cảm quan gần như mất đi sự linh
hoạt, chỉ còn lại đôi môi và đầu lưỡi trở nên nhạy cảm lạ thường, truyền đến cô
toàn bộ hơi ấm và nhiệt độ của anh, viền theo một đường cong vô hình để tiến
vào trái tim cô, khiến nó càng đập cuồng loạn hơn…
Một lúc lâu sau anh mới từ từ rời
khỏi môi cô, giọng nói trầm khàn: “Đó chính là lý do, đây chính là lý do anh
muốn nói em biết, Viên Hỷ, không phải thương hại, mà là yêu.” Anh dừng lại một
lúc, rồi cười giễu: “Nếu em cứ phải hỏi anh lý do anh yêu em, thì anh nghĩ anh
không trả lời được.” Anh xiết chặt tay cô trên lồng ngực mình, “Em chỉ có thể
hỏi nó, vì anh cũng không thể nói rõ vì sao lại yêu em, anh chỉ biết anh yêu em
thôi.”
Bộ Hoài Vũ cười khổ, anh đã trưởng
thành và chín chắn, qua cái tuổi lúc nào cũng chỉ biết yêu với đương. Có thể là
đã già rồi chăng, cũng không còn gan để sống chết vì tình nữa. Anh có công
việc, trách nhiệm của mình, anh không thể hứa hẹn cho Viên Hỷ một tình yêu
cuồng nhiệt, anh cũng không có sức lực và thời gian, điều anh có thể cho cô là
một cuộc sống bình lặng và ổn định, một vòng tay để cô dựa dẫm, và cả tình cảm
anh dốc hết cho cô. Chính vì thế, khi Hà Thích quay về, anh đã chọn rút lui.
Nhưng anh không ngờ tình cảm mình lại vượt xa mức có thể kiềm chế, khi anh hiểu
ra và quay lại tìm Viên Hỷ, tay cô đã đeo nhẫn của Hà Thích. Lý trí anh mách
bảo nên cách xa họ, anh không phải là người chưa kinh qua mối tình nào, khi
biết tình yêu đã vô vọng, cách tốt nhất là cố gắng kết thúc nó thật sớm. Anh
đểu rõ cả, nhưng anh lại không làm được. Nên dù anh biết khi thấy họ ở bên nhau
thì sẽ đau lòng, nhưng vẫn cố xông đến. Rồi sau đó, nghe Trương Hằng báo, anh
ngồi ngoài nghe tiếng cô khóc nức nở trong thư phòng, bỗng thấy có cảm giác
không thể hít thở nổi. Chắc là đau lòng chăng, anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn yêu
cô rồi, tuy anh luôn cố gắng tránh không cho mình rơi vào tình cảnh đó, nhưng
anh vẫn đã rơi xuống.
Cổ họng Viên Hỷ nghẹn lại, đó là
lần đầu anh nói yêu cô, cô không nghi ngờ tính chân thực của nó, nhưng cô hoài
nghi rằng mình có còn tư cách đón nhận tình yêu ấy của anh hay không.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, cúi
đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đừng hành hạ bản thân nữa, tin anh, anh có thể
khiến em hạnh phúc.”
“Anh cũng không thể.” Viên Hỷ cắt
ngang, quay đi tránh ánh mắt anh, cay đắng nói: “Chúng ta đều biết, mỗi người
đều có trách nhiệm của mình, gia đình của mình, đó không phải là vấn đề mà chỉ
cần đến mỗi tình yêu để giải quyết.”
“Phải, anh biết.” Bộ Hoài Vũ nói
khẽ, “Nên anh đã về nhà hỏi ý gia đình rồi.”
Viên Hỷ sững sờ, cô không ngờ Bộ
Hoài Vũ về quê lại nhắc đến chuyện của cô với gia đình. “Anh nhắc đến em với bố
mẹ rồi?”
Bộ
Hoài Vũ gật đầu: “Viên Hỷ, anh không muốn nói những lời sáo rỗng, cũng không
muốn thổi phồng tình cảm của anh với em. Anh không thể làm được việc cắt đứt
quan hệ với cha mẹ vì em, đó không phải là vấn đề anh yêu hay không yêu, mà là
vì họ đã sinh ra và dưỡng dục anh, anh không thể làm thế được. Lần này anh về
nhà là để làm công tác tư tưởng với bố mẹ, vì anh không biết kết quả thế nào
nên không thể hứa hẹn trước với em. Chúng ta đã là người lớn, đều hiểu rõ hôn
nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của cả hai gia đình.” Tay
anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, dịu giọng nói: “Cái anh cần không chỉ là tình yêu,
anh còn tham lam hơn, anh cần cả một gia đình, và một người vợ có thể sống hạnh
phúc cùng nhau đến tận cuối đời.”