Phía dưới vang lên tiếng chân
bước lên lầu, Viên Hỷ hoảng hốt đứng dậy, nhanh chóng chùi nước mắt rồi nhỏ
giọng nói với Bì Hối: “Cậu về mau đi, đừng để muộn giờ làm.”
“Viên Hỷ,” Bì Hối kéo cô lại, e
dè nói, “Kết hôn là chuyện lớn, cậu nên suy nghĩ cẩn thận nhé.”
Viên Hỷ quay lại nhìn bạn mình, đến ánh mắt cũng toát ra vẻ mệt mỏi, “Tớ mệt
rồi, Bì Hối, cậu biết tình hình gia đình tớ, một mình tớ không gắng gượng nổi,
Hà Thích yêu tớ, muốn lấy tớ, muốn chia sẻ gánh nặng, thế là đủ rồi.”
Bì Hối nhìn cô thương hại, mấp
máy môi nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Viên Hỷ cười vỗ vỗ tay bạn mình, an
ủi: “Không sao, tớ đã nghĩ rất kỹ.” Thấy Bì Hối vẫn tỏ ra lo âu thì lại đùa
nói, “Hay là cậu giúp tớ hỏi xem Bộ Hoài Vũ bây giờ có chịu cưới tớ không, phải
nói trước với nhau, tài sản trước kết hôn không thể là của riêng, phải là tài
sản chung của hai vợ chồng, để nếu có ngày nào đó chia tay thật thì số tài sản
được chia cũng đủ cho tớ cưới vợ cho anh tớ, nuôi cả nhà họ suốt đời, tớ cũng
sẽ trở thành một bà giàu có, đến lúc đó nhất định sẽ không quên công lao của
cậu đâu.”
Bì Hối chẳng thấy câu đùa đó buồn
cười tí nào, cô nhìn Viên Hỷ rồi bỗng dưng muốn khóc, liền vội vàng quay mặt
đi, lấy tay bịt chặt miệng mình.
“Được rồi, đừng nhìn tớ như thế,”
Viên Hỷ khẽ nói, “Hà Thích rất tốt, tớ sẽ sống thật hạnh phúc, đừng lo.”
Phải, cô sẽ khiến mình sống thật
hạnh phúc, cố gắng khiến mình hạnh phúc, cho dù gánh vác gánh nặng gia đình,
gánh nặng về anh trai, cô cũng phải hạnh phúc.
Buổi tối lúc tăng ca, Hà Thích
đến đón cô, hồ hởi báo cô biết anh đã nói cho bố mẹ ở bên Mỹ biết chuyện họ sắp
kết hôn, sau đó hí hửng hỏi Viên Hỷ: “Em đoán xem mẹ anh đã nói gì?”
Cô nhìn anh lắc đầu. Hà Thích
đằng hắng một cái, bắt chước giọng mẹ anh: “Được rồi, chỉ cần con yêu thì dù có
cưới con tinh tinh cái, mẹ cũng vui mà!” Anh lại cười phá lên, ánh mắt sáng lấp
lánh nhìn Viên Hỷ, “Bây giờ em còn gì để lo lắng nữa không? Hả? Viên Hỷ, em
phải tự tin lên chứ? Dù sao cũng giỏi hơn tinh tinh cái mà! Mẹ anh chắc chắn sẽ
thích em!”
Viên Hỷ khẽ đẩy đầu anh quay đi,
“Lái xe cẩn thận!”
Gương mặt Hà Thích vẫn thấp
thoáng nụ cười, nói nhanh, “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu nhỉ? Ừ, mùa
này thì đi đâu là hay nhất? Thời gian gấp quá, Viên Hỷ, em có hộ chiếu không?
Bây giờ làm không biết có kịp không!”
Nhưng Viên Hỷ không tỏ ra mặn mà
lắm, tuy nghe nói bố mẹ anh không phản đối, cô cũng thấy vui, nhưng vẫn không
thể thoải mải được như Hà Thích. Hà Thích phát hiện ra phản ứng của cô thì với
tay nắm lấy tay cô, hỏi: “Sao thế? Em vẫn lo lắng gì à?”
Viên Hỷ cười nhẹ: “Không sao, em
rất vui mà. Chỉ hơi lo lắng chỗ mẹ em thôi, em phải nói trước với bà, đầu óc
già cỗi rồi, em sợ bà lại kiếm chuyện…”
Hà Thích cười phô hàm răng, nắm
thật chặt tay cô, “Không sao, anh không sợ!”
Có lẽ quãng thời gian ấy Hà Thích
biểu hiện tốt thật sự, đủ để cảm hóa trái tim bà Viên. Thế nên khi bà nghe nói
cô và Hà Thích sắp kết hôn thì lại không nói năng gì nhiều, chỉ gật gù, nhưng
đến lúc nghe nói họ sẽ cưới trước Nguyên Đán thì mặt bà đổi sắc, bắt đầu sắc
giọng hỏi Viên Hỷ, “Tại sao phải gấp như vậy? Có phải đã gây ra chuyện gì
không?”
Viên Hỷ ngẩn người, thấy mẹ liếc
vào bụng cô thì mới hiểu ra ý bà, mặt thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ hét: “Mẹ, mẹ
nghĩ bậy bạ gì thế! Hà Thích muốn nhân lúc mẹ còn ở đây, đón luôn bố đến là
được, dù sao chúng con cũng kết hôn ở đây mà. Hơn nữa cũng vừa hay là bố mẹ anh
ấy định về nước, không muốn bắt họ lại chạy đi chạy lại!”
Bà Viên nghi ngờ: “Thật là không
có?”
Viên Hỷ dở khóc dở cười, đỏ mặt
nói: “Không có là không có! Mẹ đoán bừa bãi quá!”
Bà Viên yên lòng hơn, lại bảo:
“Con cứ đòi lấy cậu ta thì mẹ cũng không cản nữa, nhưng phải nói trước là con
không thể đi Mỹ với cậu ta được, mẹ nuôi con lớn thế này không phải để con bay
đi mất. Hơn nữa con phải nói rõ với cậu ta, sau này không thể mặc kệ anh con
được.”
Tâm trạng đang vui vẻ của Viên Hỷ
trong tích tắc bị mẹ tạt cho một gáo nước lạnh, cô thờ ơ đáp: “Con đã nói với
anh ấy từ lâu rồi, mẹ yên tâm.”
Đã hẹn trước mọi thứ đều phải đơn
giản, nhưng khi kết hôn vẫn có quá nhiều thứ phải lo, tuy rất nhiều việc để
giao cho Hà Thích làm, nhưng Viên Hỷ vẫn bận đến không thở nổi. Cũng may Bì Hối
bảo không cần họ đi tìm nhà nữa, cứ dọn dẹp gọn ghẽ nhà họ bây giờ là được rồi,
dù sao sau này cũng phải kiếm tiền mua nhà, nên bây giờ cứ tạm thế đi đã.
Trương Hằng gọi điện cho Viên Hỷ
để chúc mừng cô, bảo nếu có chuyện gì cần anh giúp thì cứ nói, nhưng e rằng anh
không thể tham dự hôn lễ của cô được vì thủ tục đi định cư của anh đã làm xong,
đang trong lúc thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi rồi.
Viên Hỷ nghe anh nói sắp đi thì
cảm thấy rất buồn, tuy thời gian làm bạn với Trương Hằng không dài lắm, nhưng
trong lòng cô đã xem anh là bạn thực sự. Trương Hằng nghe giọng cô nặng nề hẳn
thì không nhịn được cười: “Không nỡ xa anh à? Hê hê, Viên Hỷ, vậy em cứ chuẩn
bị tinh thần đi, đến hôm tiễn anh đi thì khóc một trận to vào, ôi thật là tình
cảm làm sao, chứng tỏ anh rất quyến rũ, còn cô bé Bì Hối thì anh không trông mong
được gì.”
Viên Hỷ phì cười, nói: “Anh có
nhiều hồng nhan tri kỷ như thế, có cần em ôm anh khóc lóc không? Đến lúc đó em
đừng chết chìm trong nước mắt của họ là được.”
“Haizzz, đừng nhắc nữa, người
không nỡ xa anh thì chẳng có mấy, nhưng kẻ muốn cầm dao chém anh thì nhiều
lắm.”
“Được rồi, đừng đùa nữa,” Viên Hỷ
nói, “Anh cũng già rồi, qua đó cũng có người yêu thật sự đi thôi…”
“Dừng ngay! Viên Hỷ.” Trương Hằng
réo lên, “Câu sau anh thuộc nằm lòng rồi, em gặp mẹ anh lúc nào thế? Sao mà nói
y hệt nhau vậy không biết?”
Viên Hỷ cũng cười theo, không nói
gì nữa mà chỉ cầm ống nghe thẫn thờ. Đột nhiên hai đầu điện thoại không khí
chùng xuống, một lúc sau, Trương Hằng đột ngột hỏi: “Viên Hỷ, có phải em muốn
hỏi gì anh?”
Viên Hỷ lặng im.
Trương Hằng thở dài rồi nói:
“Viên Hỷ, em nhớ lấy, nếu đã quyết định rồi thì phải kiên định đi tiếp. Thời
gian qua rồi em sẽ biết, có quá nhiều người chỉ là khách qua đường trong cuộc
đời em, bao gồm anh, bao gồm cả lão Bộ… Chỉ cần không ở bên nhau thì sẽ có ngày
quên lãng thôi.”
Viên Hỷ đáp khẽ một tiếng, sau đó
cúp máy.
Hà Thích gọi điện đến đến ngày
mai cha mẹ anh tới, bảo Viên Hỷ chuẩn bị, đến lúc đó sẽ cùng ra ra sân bay đón
họ. Viên Hỷ bắt đầu thấy thấp thỏm không yên, cho dù là con dâu kiểu gì thì lần
đầu gặp bố mẹ chồng cũng sẽ hồi hộp lo sợ. Gọi điện cho Bì Hối để bàn bạc đối
sách, Bì Hối cười nói: “Viên Hỷ, cậu đừng căng thẳng, cậu rất có duyên với
người lớn, mẹ tớ chỉ ước sinh được một đứa con như cậu thôi, còn bảo nếu được
thì bà tình nguyện đổi hai chị em tớ để lấy mình cậu, nghe thử xem, câu ấy làm
tớ đau lòng biết mấy, đến người thục nữ như chị tớ mà cũng lườm bà muốn rách cả
mắt ấy.”
Viên Hỷ bị cô chọc cười, cảm thấy
nhẹ nhõm hơn, nói vài câu vu vơ với bạn mình rồi cúp máy. Đồng nghiệp bàn đối
diện nhìn cô, cười hỏi: “Sao? Sắp gặp bố mẹ chồng rồi à?”
Viên Hỷ cười ngượng ngùng, cô bạn
đồng nghiệp kia lại cười: “Trước kia cứ tưởng em và anh chàng Bộ Hoài Vũ kia ở
bên nhau chứ, Viên Hỷ em không biết đấy thôi, trước kia có bao nhiêu cô gái
trong tòa nhà này ghen tỵ với em đâu! Không ngờ em lại chẳng biết nắm bắt, lại
để vuột mất anh ấy! Có điều bây giờ cũng ổn rồi, Viên Hỷ, em thật may mắn!”
Gương mặt Viên Hỷ thoáng vẻ
ngượng ngập, cô bạn kia thấy thế cũng biết mình nói hơi nhiều, lúng túng liếc
nhìn Viên Hỷ một cái rồi ngập miệng, cười ha ha một tiếng rồi tiếp tục cúi
xuống, giả vờ đang sắp xếp tài liệu.
Không khí đang lúc căng thẳng thì
di động Viên Hỷ reo vang, không ngờ người gọi là Ella, cô ta nói: “Viên Hỷ,
mình đang đứng dưới công ty cậu, cậu xuống đi.”
Viên Hỷ hơi ngẩn người, không ngờ
cô ta lại đến tìm mình, Hà Thích chẳng đã nói cô ta về Mỹ rồi ư? Cô thẫn thờ,
nhưng vẫn định xuống xem sao, thế là giải thích với đồng nghiệp: “Chị Lý, em ra
ngoài một lúc, lát nữa về ngay. Chị nói giúp em một tiếng nhé.”
Chị Lý cười, khoát khoát tay,
bảo: “Đi đi, đi đi, phụ nữ sắp kết hôn lúc nào cũng bận, điện thoại cũng không
dứt ra được kìa, đi nhanh đi.”
Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy Ella
đứng đợi bên đường, thấy Viên Hỷ ra thì vẫy vẫy tay, hét: “Bên này.”
Viên Hỷ nghi ngại tiến đến, nhìn
Ella vẻ dò hỏi. Ella cười nhẹ, nói: “Có người muốn gặp cậu, gần đây thôi, cậu
đi theo mình.” Nói xong quay người sang đường, chân cô vẫn chưa bình phục hoàn
toàn, tuy mang một đôi giày rộng rãi nhưng lúc sang đường vẫn phải đi tập tễnh.
Viên Hỷ không biết cô ta định đưa
mình đi gặp ai, thấy ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, nên đành đi theo.
Ella vào một quán café ở góc đường đối diện, đến cạnh một người phụ nữ trung
niên thì thầm vài câu, ánh mắt liếc nhìn về phía Viên Hỷ, rồi sau đó tự ra một bàn
khác xa hơn để ngồi. Viên Hỷ thấy miệng mình đắng ngắt, chậm rãi tiến đến trước
mặt người phụ nữ đó.
Cô nhận ra người ấy, tuy chưa gặp
mặt bao giờ nhưng đã xem hình từ lâu. Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi mập mạp
nhưng không thấy phì nộn, mà chỉ toát ra vẻ phúc hậu. Gương mặt trắng trẻo mịn
màng chỉ có ít nếp nhăn, xem ra bà rất chú trọng chăm sóc hàng ngày. Viên Hỷ
thầm cười khổ, cái gì phải đến rồi cũng đến. Cô mím môi, hơi cúi người xuống,
khẽ gọi một tiếng, “Bác gái.”
Không sai, đó chính là mẹ của Hà
Thích, là mẹ chồng tương lai mà cô ngỡ rằng ngày mai mới gặp nhau ở sân bay,
bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô dưới sự dẫn dắt của Ella. Cô không ngốc đến
mức không biết bà đến để làm gì, nhưng cô nhận ra mình không hề sợ hãi. Cô đã
tê liệt rồi, trong tích tắc cô thấy có cảm giác rất nực cười, quả nhiên lại bị
đoán trúng rồi, đúng lúc cô đang chuẩn bị cho hôn lễ với Hà Thích, thì mẹ anh
lại nhảy ra.
Bà Hà cười dịu dàng rồi rất lịch
sự đứng lên, nói: “Viên Hỷ phải không? Ngồi xuống đi.”
Viên Hỷ vội vàng cúi lưng, đợi bà
Hà yên vị rồi mới dám ngồi xuống đối diện.
Bà Hà nói: “Bác nghĩ không cần tự
giới thiệu nữa, cháu đã gọi bác gái rồi thì chắc biết bác là ai, đúng không?”
Viên Hỷ gật đầu, điềm tĩnh nhìn
bà Hà.
Bà Hà cười: “Thực ra trước kia
bác đã muốn gặp cháu lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay đã gặp được, bác
rất hài lòng, tuy cháu không đẹp như trong hình, nhưng khiến người ta có cảm
giác rất dễ chịu, là một cô bé rất chín chắn, trưởng thành.”
Viên Hỷ hơi ngẩn ra, cô đã chuẩn
bị nghênh đón đòn đả kích của bà Hà, nhưng lại không ngờ bà lại mở đầu như thế.
Bà Hà
cười, tiếp tục: “Lạ lắm phải không? Mẹ của người yêu xuất hiện lúc này là để
xoi mói tật xấu của con gái, nên cháu đã chuẩn bị tinh thần để đợi bác chia
uyên rẽ thúy, đúng không?”