Hà Thích không ngờ Viên Hỷ lại có
phản ứng mạnh mẽ đến thế, vẻ mặt anh toát lên sự kinh hoảng, định ôm lấy cô
nhưng bị cô đẩy ra. Viên Hỷ thấy mọi người xung quanh đang chú ý mình thì cố
gắng kiềm chế: “Anh biết em ghét nhất chuyện lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng,
em không cần anh giải thích nữa, tránh ra, em còn có việc.”
Hà Thích nào chịu thôi, cũng biết hiện giờ giải thích cô sẽ không nghe, nên
đành chuyển sang vấn đề khác: “Có chuyện gì? Em đến bệnh viện làm gì thế?”
Viên Hỷ không đếm xỉa gì anh, chỉ
đi vòng sang bên. Hà Thích không dám ngăn lại nữa, đành lặng lẽ đi theo sau,
vào thang máy rồi đến phòng bệnh Thanh Trác. Thanh Trác đã tỉnh, đang khóc lóc
kêu la vết thương đau quá. Bà Viên vừa lau nước mắt vừa dỗ dành anh, nhưng
thuốc tê đã hết nên tất nhiên sẽ đau rồi, Thanh Trác lại không thể nhẫn nhịn
như người lớn, mà cứ khóc gào kêu đau suốt. Do ở trong phòng bệnh lớn, còn có
những người bệnh khác và cả người thân của họ, đều nhìn Thanh Trác như nhìn
quái vật. Thấy một người đàn ông lớn như vậy mà gào khóc như trẻ con thì đều
thấy kinh ngạc, hỏi thì được biết chỉ là ca mổ viêm ruột rừa, càng cảm thấy
không thể hiểu nổi.
Bà Viên thấy Viên Hỷ quay lại thì
vội đứng lên hỏi cô: “Có phải bác sĩ không mổ hết cho nó? Sao anh con cứ kêu
đau mãithế? Chúng ta không đưa phong bì cho bác sĩ, nên…”
Viên Hỷ vội trừng mắt với mẹ,
ngăn bà không nói tiếp. Thấy mọi người xung quanh đều nhìn phía mình với ánh
mắt quái lạ thì vẻ mặt cô tỏ ra rất ngượng ngập, lại thêm việc lúc nãy khiến cô
thấy rất ức chế, bây giờ anh trai lại khóc lóc than thở thì càng phiền muộn
hơn, muốn nói vài câu cứng rắn với anh nhưng lại không thốt ra được. Trí tuệ anh
cô chỉ như đứa trẻ vài tuổi, làm sao chịu đựng được như người lớn, nói anh làm
gì, nếu anh có thể hiểu thì chắc anh cũng không muốn như thế. Nghĩ đến đây,
Viên Hỷ thầm thở dài, cũng bước đến dịu giọng dỗ dành.
Hà Thích lúc này mới biết thì ra
Thanh Trác nhập viện, muốn hỏi Viên Hỷ có chuyện gì không nhưng lại sợ cô không
hiểu anh, nên đành e dè hỏi chuyện bà Viên. Viên Hỷ không muốn tỏ ra điều gì
khác lạ trước mặt mẹ mình, chỉ phớt lờ Hà Thích mà không biểu hiện gì.
Viên Hỷ khó khăn lắm mới dỗ anh
mình nín khóc, vô tình ngước lên thấy Ella đang thò đầu vào phòng, thấy Viên Hỷ
nhìn mình, cô nàng nở nụ cười rạng rỡ, bảo: “Cuối cùng cũng tìm được mọi
người.” Không biết cô nàng tìm đâu ra xe lăn, nhưng rõ ràng sử dụng không quen,
cứ quay vòng vòng, mãi mới đẩy vào phòng được.
Hà Thích mới nhớ ra lúc nãy do
tình hình căng thẳng nên đã bỏ cô ở lại, trong lòng cũng thấy có lỗi. Anh liếc
nhìn Viên Hỷ, ghé sát lại thì thầm: “Anh đưa cô ấy về trước rồi quay lại ngay,
sẽ giải thích em biết.”
Viên Hỷ lạnh lùng hừ một tiếng
nhỏ, đáp: “Không cần, cứ ở với cô ấy đi.”
Hà Thích có vẻ bực mình, nhưng
nghĩ lại dù sao mình cũng sai trước, vả lại còn có bà Viên ở đây nên cũng không
thể giải thích gì được, đành vừa bực tức vừa tỏ vẻ ấm ức nhìn Viên Hỷ.
Bà Viên thấy Ella đột ngột xuất
hiện thì ngẩn người, cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô ta. Ella lại tỏ ra tự nhiên,
tiến đến cười chào “Chào dì”, rồi quay lại nhìn Thanh Trác: “Chào anh. Anh khỏe
hơn chưa?”
Thanh Trác không đếm xỉa gì đến
Ella, chỉ kéo tay Viên Hỷ nấc nghẹn: “Tiểu Hỷ, anh đau bụng, đau ở đây này.”
Vẻ mặt Ella hơi ngại ngùng, phần
nhiều là kinh ngạc, nhìn Thanh Trác với vẻ kỳ quái. Viên Hỷ không muốn tỏ ra
yếu đuối trước mặt cô ta, chỉ thờ ơ nhìn một cái rồi nói: “Hà Thích, chân Ella
không tiện ở đây, anh đưa cô ấy về trước đi.”
Ngờ đâu Ella khoát tay: “Không
cần không cần, tự tôi về được mà, Hà Thích ở lại đây đi, đúng rồi, bố tôi có
mấy người bạn công tác ở đây, mọi người có cần gì thì nhờ họ nhé.”
Viên Hỷ đáp không cần, ai ngờ bà
Viên đột ngột lên tiếng, bà vốn chưa yên tâm, sợ không tìm bác sĩ quen thì sẽ
không tiện, nghe Ella nói thế thì vội bảo: “Vậy phiền cháu nhé, chúng tôi…”
“Mẹ!” Viên Hỷ kêu lên, mím môi
rồi bảo: “Anh chỉ làm phẫu thuật nhỏ, mà đã mổ xong rồi, không cần tìm ai nữa.”
“Không sao, chỉ nói có vài câu
thôi mà,” Ella đảo mắt nhìn phòng bệnh chật ních người, cười nói: “Đổi sang
phòng đơn cũng được, người đông thế này thì không thể nghỉ ngơi gì được.”
Viên Hỷ phản đối không tác dụng,
vì bà Viên rất muốn tìm người quen, vừa nghe bảo có thể đổi phòng thì đồng ý
ngay. Hà Thích không tiện nói gì, chỉ đứng đó lặng thinh, nói thực là anh cũng
muốn đổi Thanh Trác sang phòng khác tốt hơn, vì biết Viên Hỷ nhất định phải ở
lại đây, anh không nỡ nhìn Viên Hỷ chịu cực khổ.
Ella rất nhiệt tình gọi điện cho
ông chú của cô, một lúc sau đã có người đến xếp cho Thanh Trác đổi phòng. Viên
Hỷ cười mỉa mai với Hà Thích, nhân lúc mọi người không chú ý thì nói với anh:
“Có người quen đúng là tốt, rõ ràng em đã hỏi có còn phòng đơn trống không, kết
quả là chỉ cần một cuộc gọi của cô ấy là xong, haizz, Hà Thích, nhà cô ấy chắc
khá lắm nhỉ? Sao chỉ một ông chú mà có ích đến thế? Có phải đầu óc anh mụ mẫm
rồi không, bỏ một người tốt đến thế mà tự hành hạ mình với em làm gì?
Hà Thích bất lực hạ giọng đáp:
“Viên Hỷ, Ella có ý tốt thôi, thực ra cô ấy là người rất phóng khoáng, rất tốt
bụng.”
Viên Hỷ liếc nhìn Hà Thích:
“Đúng, cô ấy lương thiện, đến mức em cũng thấy hổ thẹn đây.”
Hà Thích đỏ bừng mặt, ú ớ không
nói được gì.
Ông chú của Ella đúng là một
người tận tình hết chỗ chê, Thanh Trác nằm viện được chữa chạy tốt nhất, lại
thêm phẫu thuật cắt ruột thừa vốn chỉ là phẫu thuật nhỏ, sau ca mổ đã hồi phục
rất nhanh. Ella cũng thể hiện sự nhiệt tình của mình, gần như ngày nào cũng đến
thăm Thanh Trác khi cô đi đổi thuốc, có lúc còn mang trò chơi mà trẻ con thích
đến, khiến bà Viên rất cảm động, không biết phải cám ơn thế nào.
Viên Hỷ rất phản cảm chuyện Ella
chạy đến bệnh viện làm người tốt, nhưng vì sĩ diện nên cô cũng chẳng nói gì. Hà
Thích đã giải thích là vì Ella bị bỏng chân không đi được, nên hôm ấy ở bệnh
viện anh mới bế cô, Viên Hỷ chẳng nói chẳng rằng, cùng là phụ nữ với nhau, cô
rất rõ Ella tuyệt đối không trong sáng như Hà Thích nói.
Không biết vì sao mà Viên Hỷ thấy
tính cách mình dần dần đã có thay đổi, cô bắt đầu trở nên rất dễ nổi giận, có
lúc gần như không thể kiềm chế nổi tính khí mình, đặc biệt là khi thấy cảnh
Ella chụm lại cười đùa với anh trai mình bên giường bệnh, lúc nào cô cũng chỉ
muốn xông đến đẩy phắt cô ta ra, sau đó hét lên “cút ngay!”.
Bì Hối hai ngày nay không thấy
động tĩnh của Viên Hỷ, chạy đến nhà bạn mới biết được chuyện Thanh Trác nhập
viện từ miệng Tiểu Hồng, bèn đưa Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ cùng đến thăm, đúng
lúc đó gặp ngay Ella trong bệnh viện. Bì Hối vốn không biết Ella là ai, chỉ cảm
thấy cô ta khá giống Viên Hỷ, còn đang nghi ngờ nhà bạn mình sao tự dưng xuất
hiện họ hàng, thì sau đó nghe nói là bạn học ở Mỹ của Hà Thích, lập tức Bì Hối
dài mặt ra, cô bất chấp Ella có ngượng ngùng hay không mà hỏi thẳng Viên Hỷ
trước mặt cô ta: “Ly kỳ thật, cô ta đến đây làm gì? Cho dù đến chúc Tết cũng
đâu phải ngày.”
Bì Hối bỏ lửng câu nói, rõ ràng
là ám chỉ Ella là sói đi chúc tết gà (*), không có ý gì tốt đẹp. Ella từ nhỏ đã
sống ở nước ngoài, nên không hiểu ý Bì Hối. Cô đờ đẫn hỏi: “Chúc Tết gì?”
(*) Truyện sói chúc Tết gà: Ngày
xửa ngày xưa trong rừng có rất nhiều sói, sói mẹ nói: sắp tết rồi, chúng ta
phải tìm món gì ngon ngon, sói con nói: tóm một con gà béo ở nhà người ta đi,
sói bố bảo: nói thì hay lắm, nhưng nhà họ có gắn điện bảo vệ và cả chuông báo
động, hơn nữa nhà họ lại gần đồn cảnh sát, làm sao vào được? Sói con bảo: Con
có cách. Cả nhà sói cùng hỏi là cách gì? Sói con đáp: chúng ta có thể đến chúc
Tết gà. Sói bố khen: đúng là con ta, con ta thật thông minh. Sói con lại nói:
Hơn nữa con gà trống kia rất dễ tin người, chủ nhân nó lại không có ở nhà,
chúng ta cứ yên tâm bắt đi. Thế là cả nhà sói gõ cửa nói: Tôi là sói đây, hôm
nay đến tặng quà chúc Tết, bây giờ không ăn thịt gà nữa. Gà bảo: không cần quà
cáp gì, chỉ cần anh sửa tính xấu đó là được, xin mời anh về đi! Sói nói: Để tỏ
ý xin lỗi, tôi tặng anh ít món ngon, và cả một trăm vạn tệ này đều là của anh
cả. Gà đáp: Cám ơn nhiều! Sói nói: Tôi phải về ăn đây, vừa hay lại thiếu một
con gà, anh lại đáp ứng được. Thế là nhảy bổ đến. Gà sợ quá cục tác om xòm: Cứu
tôi với, có sói! Cũng may láng giềng nghe được, vội thông báo cho đồn cảnh sát
để bắt sói lại. Gà bảo: Lần sau tôi không tin ai nữa đâu!
Trương Hằng “phì” ra một tiếng,
cười lớn đến nỗi không đứng thẳng lên được, cứ bám víu vào vai Bộ Hoài Vũ. Sắc
mặt Bộ Hoài Vũ vẫn lãnh đạm, gỡ tay Trương Hằng ra, liếc nhìn Viên Hỷ rồi cúi
xuống trò chuyện với Thanh Trác.
Ella thấy phản ứng Trương Hằng
như vậy thì cũng đoán ra ý nghĩa không mấy tốt đẹp, nhưng chỉ khổ nỗi là không
hiểu gì thôi, nên đành làm ra vẻ không quan tâm, quay người đi nói chuyện tiếp
tục với Thanh Trác. Nhưng Thanh Trác đang nói chuyện rôm rả với Bộ Hoài Vũ nên
phớt lờ cô ta, cứ hỏi Bộ Hoài Vũ khi nào thì đưa anh đi công viên chơi. Gương
mặt Bộ Hoài Vũ hiện nụ cười dịu dàng, khẽ khàng dỗ dành anh, bảo đợi khỏe rồi
sẽ đưa đi chơi.
Ella
có vẻ ngượng ngập, đang do dự không biết nên đi hay không thì Hà Thích đưa bà
Viên về, anh vừa vào thấy mọi người trong phòng thì ngẩn ra, lại thấy Bộ Hoài
Vũ ngồi cạnh giường thì sắc mặt càng thay đổi.