Tối hôm xuất viện, lần đầu anh có ý định sẽ giành giật
lại, nhưng cô lại bảo anh và cô giống nhau, nếu có “nếu như”, sự lựa chọn của
họ cũng sẽ như nhau. Lúc đầu anh cũng nghĩ cô nói đúng, nhưng về sau lại thấy
không đúng nữa, để kiểm chứng điều này, anh đã cho Trương Hằng leo cây, bốc
đồng mà đến thành phố Thắng Lan đang ở. Khoảnh khắc nhìn thấy Thắng Lan, anh
bỗng hiểu ra, Thắng Lan chỉ là một biểu tượng trong ký ức của anh, tình yêu và
nỗi hận xé gan xé ruột đã bị ép thành một tấm ảnh mỏng manh, niêm kín lại và
chôn trong một góc của trái tim, và trong tim đang khắc ghi, chỉ có người hiện
tại.
Thế là, mới có cảnh đứng đợi cô ở dưới lầu. Anh biết mình đã nghĩ rõ rồi, nên
đợi cô có thể nhận rõ trái tim mình, chỉ không ngờ là, khi anh vẫn chưa điều
chỉnh tâm trạng để có thể đối diện với cô, thì đã truyền đến tin cô nhận lời
cầu hôn của Hà Thích. Khoảnh khắc đó, cuối cùng anh đã hiểu câu nói của Trương
Hằng: Tình cảm, là thứ đợi cũng không đến.
Anh đã sai, không nên giao quyền lựa chọn vào tay đối
phương, mà điểm này thì lại chính là điểm sai lầm ngay từ đầu của anh.
Bì Hối sau khi trốn vào phòng vệ sinh ăn mặc gọn ghẽ
rồi bước ra, túm lấy gối đập mạnh vào người Trương Hằng, giận dữ: “Lúc nãy anh
cười cái gì mà cười? Hả? Bộ em dễ bị bắt nạt lắm à?”
Trương Hằng vừa cười vừa tránh né, “Ấy, bà cô tôi ơi,
nhẹ nhàng tí thôi, anh có nói gì đâu.”
Bì Hối đập anh vài cái cũng cảm thấy hả dạ, bèn ngồi
xuống bên cạnh, chỉ thấy mình anh ngồi xem tivi một cách vô vị thì ngỡ anh vừa
trêu chọc Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ khiến mọi người đều thấy ngượng ngập, thế là
không nhịn được lén hỏi: “Có phải anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc? Thôi bỏ đi, Viên
Hỷ đã chấp thuận lời cầu hôn của Hà Thích rồi, anh đừng can thiệp nữa!”
Trương Hằng cười hề hề, chồm sát lại gần Bì Hối thì
thào: “Anh chả thèm để ý chuyện vớ vẩn, không phải anh, mà là một người nào đó
thấy chiếc nhẫn trên tay người nào đó mới thấy khó chịu đó chứ.” Vừa nói vừa
hất cằm về phía ban công.
Bì Hối lén nhìn Bộ Hoài Vũ một cái, trong lòng cũng
rất đồng cảm, lại hạ giọng thì thầm với Trương Hằng: “Tại anh cả đấy, biết rõ
họ gặp nhau sẽ ngượng ngùng, thế mà cứ đòi tiệc tùng này nọ, chả khác nào xát
muối vào vết thương của anh ấy!”
Trương Hằng cười không nói gì, thầm nghĩ: Cái mình cần
là hiệu quả ấy, biết đau rồi mới biết phải làm gì, và cũng sẽ có người đau
lòng. Đừng nói anh thiên vị, Hà Thích là ai chứ? Anh chẳng quen thân, mà Bộ
Hoài Vũ là anh em bao năm, lúc cần giúp một tay thì dứt khoát không thể khoanh
tay đứng nhìn được.
Viên Hỷ lần này làm cơm không được suôn sẻ lắm, cô vẫn
còn chịu ảnh hưởng của Bộ Hoài Vũ, cô ngỡ mình đã có thể tự nhiên đối diện với
anh rồi, ngờ đâu sự thực lại chứng minh cô không thể làm thế được. Tự bản thân
cô biết rõ, lúc nãy khi đón hoa quả từ tay Bộ Hoài Vũ, trong lòng cô cảm thấy
rối bời bời.
Cô cũng không hiểu mình bị gì nữa, rõ ràng người cô
yêu là Hà Thích, rõ ràng đã không còn quan hệ gì với Bộ Hoài Vũ nữa, tại sao
nhìn thấy anh vẫn hoảng loạn đến thế? Chẳng lẽ đã đến nước này rồi mà vẫn còn ý
gì khác với anh hay sao?
Hà Thích đứng ngay cạnh cô giúp đỡ, cô sợ anh nhìn ra
sự rối loạn của mình, thế là cố gắng trấn tĩnh để nấu nướng, không nghĩ đến Bộ
Hoài Vũ ở phòng khách nữa. Nhưng càng sợ thì càng xảy ra sai sót, lúc đổ xì dầu
lại lấy nhầm giấm, lúc lấy đường lại luýnh quýnh thế nào mà lấy nhầm muối. Cuối
cùng Hà Thích cũng đành ngừng việc của mình lại, liếc nhìn ra bên ngoài, khẽ
hỏi cô: “Viên Hỷ, em đang hoảng chuyện gì vậy?”
Máy hút khói trên đầu đang kêu “ùng ục”, thực ra cô
không nghe rõ anh đang hỏi gì, quay lại nhìn Hà Thích, “Hả?” Hà Thích lặng lẽ
nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ, lắc đầu, không nói gì.
Tiêu Mặc Đình đến rất muộn, giải thích rằng trên đường
có việc nên chậm trễ. Bì Hối làm mặt lạnh phớt lờ anh, vẻ mặt Tiêu Mặc Đình
ngượng ngùng, không biết phải làm gì. Viên Hỷ vội vàng gọi Bì Hối vào nhà bếp
giúp cô mang thức ăn lên, Hà Thích bước đến cười rồi vỗ vai Tiêu Mặc Đình, “Con
gái mà, dỗ ngọt một tí là được.”
Tiêu Mặc Đình cũng cố gượng cười, có điều vẻ mặt vẫn
rất ngượng ngập.
Thức ăn đã được bày biện nhanh chóng, mọi người xúm
lại ngồi quanh bàn, Trương Hằng mở chai rượu vang, rót cho mọi người, ra vẻ
trịnh trọng tuyên bố: “Mấy hôm nữa là tôi đi rồi, lần sau gặp mặt không biết
đến bao giờ, nào, khoan nói những chuyện khác, uống một ly đã!”
Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Viên Hỷ cũng thấy
thương cảm, nhất thời quên cả uống rượu, nâng ly mà người thì ngẩn ngơ.
Bộ Hoài Vũ lãnh đạm liếc Trương Hằng một cái, nói:
“Được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, ngồi xuống đi.”
Trương Hằng bị Bộ Hoài Vũ lột mặt nạ thì cười phì một
tiếng, lườm Viên Hỷ hỏi: “Viên Hỷ, có phải em không muốn anh đi không? Nếu vậy
thì níu kéo anh đi, chưa biết chừng anh sẽ ở lại đấy.” Tiếp đó quay sang cười
với Hà Thích, “Tôi nói đùa với Viên Hỷ, cậu không giận chứ?”
Hà Thích cười lắc đầu, khẽ nắm lấy tay Viên Hỷ bên
cạnh bàn.
Khóe môi Bộ Hoài Vũ thấp thoáng nụ cười mỉa mai, thần
sắc lãnh đạm nhìn sang nơi khác.
Người ngồi quanh bàn ai nấy gặm nhấm tâm sự riêng, chỉ
một Trương Hằng mồm mép nhanh nhảu, uống với người này người khác, sau đó cứ
lảm nhảm than thở nước ngoài không có gì tốt này nọ, cuối cùng Bì Hối không
chịu nổi nữa, trừng mắt nhìn anh: “Không tốt thì anh còn đi làm gì? Ngoan ngoãn
ở lại nước là được mà!”
Trương Hằng thở dài, nhìn cô với vẻ bất lực, “Biết thế
nào gọi là thân không do mình làm chủ không? Cả nhà đi hết rồi, chỉ còn lại
mình anh, em bảo phải làm sao? Anh và Hà Thích không giống nhau, ít ra cậu ấy
còn bảo ở lại vì Viên Hỷ, còn anh thì vì ai? Haizzz, sớm biết thế thì đã tìm
cho ra một người rồi, chí ít cũng còn có người khiến anh nhớ nhung mong mỏi!”
Bàn tay nắm tay Viên Hỷ cũng Hà Thích bất giác xiết
chặt, Viên Hỷ vờ như không biết, lặng lẽ ăn.
Bì Hối nhấc đũa lên định đâm Trương Hằng, “Người bị
anh làm hại còn ít à? Thôi ngoan đi, đi sớm thì tốt!”
Đang nói thì chuông cửa bỗng reo vang, mọi người ngẩn
ngơ, Trương Hằng cười hỏi: “Sao còn ai đến tiễn tôi à? Ai thế nhỉ?”
Bì Hối cũng nghi ngại, hỏi Viên Hỷ: “Tiền điện hay
tiền nước nhỉ? Đến ngày rồi à?”
Viên Hỷ đang định đứng dậy thì Hà Thích kéo lại, cười
bảo: “Để anh.”
Hà Thích đứng dậy, vừa mở cửa đã đờ người. Bên ngoài
là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, phía sau còn có một đôi nam nữ trẻ
tuổi. Mày mắt của người phụ nữ ấy khá giống Viên Hỷ, sa sầm mặt quan sát Hà
Thích một lúc rồi hỏi: “Viên Hỷ ở đây đúng không?”
Hà Thích đần mặt ra, một lúc sau mới dè dặt gọi: “Dì?”
Viên Hỷ đứng lên khỏi bàn, ngạc nhiên nhìn ra cửa:
“Mẹ? Anh? Sao hai người lại đến đây?”
Mọi người nghe Viên Hỷ gọi thế thì đồng loạt thuỗn mặt
ra, chen nhau nhìn ra phía cửa, sau đó cùng vội vội vàng vàng đứng dậy.
Bà Viên đảo mắt nhìn quanh, không đáp lại Viên Hỷ, chỉ
quay đầu nhìn đôi nam nữ phía sau, gương mặt tươi cười bảo: “Tiểu Hồng à, mau
vào nhà đi, chính là ở đây.”