Xe chạy đến trước cửa nhà hàng, Viên Hỷ lại nhấp nhổm
không yên, từ ngoài nhìn vào thì thấy nhà hàng này chắc không hề rẻ, cứ tỉnh bơ
ăn một bữa của người ta thế này, thịnh tình này về sau biết trả thế nào? Cũng
phải mời lại ở một nhà hàng đắt ngang ngửa thế này ư?
Trong lòng cô có phần hối hận, trách bản thân không
đầu không não, trước đây rõ ràng nghe đồng nghiệp nói là Bộ Hoài Vũ rất biết
kiếm tiền, sao lại không nghĩ ra nơi mà những người như họ ăn uống không phải
là những chỗ mình có thể trả tiền nổi kia chứ? Có lẽ, tiền một bữa ăn này cũng
đáng giá cả một tháng ăn của cô, gửi về nhà thì bố có thể bớt được bao nhiêu
lần đi đưa hàng cho người ta?
Thêm nữa là, họ đưa cô đến ăn cơm Tây, mà cô thì trước
giờ chưa hề ăn cơm Tây bao giờ, bước vào khéo lại chẳng làm trò cười cho thiên
hạ ấy chứ?
Xuống xe rồi, bước chân Viên Hỷ liền do dự rụt rè hẳn,
Trương Hằng đứng phía trước đợi, thấy cô đứng im thì tưởng cô đợi Bộ Hoài Vũ
gửi xe, liền cười hi hi gọi: “Không cần đợi cậu ấy, chúng ta vào trước đi.”
Viên Hỷ “ừ” một tiếng, nhưng bàn chân vẫn không hề
động đậy, ngẩng lên nhìn trên bảng hiệu nhà hàng hình như không phải chữ tiếng
Anh, lại quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ đang theo sau, cúi đầu cắn nhẹ lấy môi, lúc
này mới lại do dự ngẩng đầu, bảo: “Thật ngại quá, tôi chợt nhớ ra buổi trưa còn
có việc, không thể ăn cơm với các anh được, sau này có dịp sẽ đi sau vậy.”
Bộ Hoài Vũ lật lật chìa khóa trong tay, lẳng lặng nhìn
Viên Hỷ, không nói gì.
Trương Hằng lại ngẩn ra, chăm chú nhìn Viên Hỷ rồi
chợt bật cười, lại quay lại đứng bên cạnh Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, lúc này đột
ngột lấy tay đập mạnh vào trán mình một cái, gương mặt đầy vẻ ủ rũ, “Ây da! Cái
đồ đầu heo này! Sao tôi lại quên được nhỉ! Buổi trưa tôi có việc, hôm nay không
ăn được bữa này rồi! Hôm khác đi, thế nào, các anh em? Hôm khác tôi mời hai
người!”
Nói xong, gương mặt đầy hối lỗi liếc nhìn Viên Hỷ,
Viên Hỷ cũng đờ ra, trong lòng cũng có phần hối hận, nếu biết sớm anh ta cũng
có việc, vậy lúc nãy cô không cần nói dối làm chi, khiến mặt mình bây giờ cũng
nóng rực cả lên.
Trương Hằng hỏi: “Nhìn rõ rồi chứ?”
Viên Hỷ nghệch ra, lại nghe thấy Trương Hằng cười hi
hi mà rằng: “Đây mới chính là dấu hiệu anh quên việc đấy, lúc nãy nhìn em là
biết ngay nói dối rồi, thật là, đến cả nói dối mà em cũng không lưu loát được
sao? Thôi thì thà rằng đừng nói còn hơn, làm tổn thương cảm tình bọn anh biết
bao!”
“Trương Hằng!” Bộ Hoài Vũ ngăn cản anh ta nói tiếp,
“Đừng để ý đến cậu ấy, có việc thì về trước đi.” Anh nói.
Viên Hỷ thoáng chốc được Bộ Hoài Vũ giải vây, chỉ thấy
mặt mình càng nóng hơn, có điều việc đã đến nước này, xem như cô cũng thoải mái
hơn, ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên phóng khoáng nói: “Xin lỗi, tôi không
nên nói dối, buổi trưa không có việc, nhưng tôi vẫn không thể ăn cơm với các
anh được!”
Cô nói như vậy nhưng Trương Hằng lại không hiểu nổi,
lòng thầm nghĩ cô nhỏ này sao mà nói đi nói lại mãi thế, anh ta bèn bồn chồn
nhìn Viên Hỷ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Bộ Hoài Vũ.
Bộ Hoài Vũ tuy vẫn chẳng nói gì, lúc này trên mặt lại
phảng phất nét cười, lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, Trương Hằng thấy thế càng kỳ lạ hơn.
Viên Hỷ mím mím môi, mở miệng: “Ừ, vì bữa cơm này các
anh mời tôi chắc chắn không rẻ, tôi lại không có nhiều tiền mời lại các anh,
cho nên…”
“Nên em mới không đi?” Trương Hằng thắc mắc.
Viên Hỷ gật đầu.
Trương Hằng cười vẻ bất lực, “Bọn anh có nói bắt một
cô bé như em mời lại ư? Thật là, chỉ thấy là mấy lần gặp nhau thế này, xem như
cũng có duyên với nhau, hơn nữa,” Anh cười chỉ chỉ Bộ Hoài Vũ, nói tiếp: “Ăn
cơm với tên đàn ông lạnh lùng này đâu có vui vẻ thoải mái như ăn cơm với cô em
gái như em chứ, sao em lại suy nghĩ nhiều vậy làm gì?”
Viên Hỷ cười nhẹ, lắc đầu, “Không được, tôi có nguyên
tắc của mình, vô công thì không hưởng lộc, cứ thế mà ăn bữa này của các anh,
trong lòng tôi sẽ bứt rứt mãi, tuy tôi nghèo nhưng tôi không muốn nợ người
khác.”
Nghe Viên Hỷ nói thế, sắc mặt Trương Hằng có vẻ không
vui, đôi mày chau lại, “Này này, cô gái này, không dứt khoát gì hết! Em…”
Bộ Hoài Vũ vỗ vào vai Trương Hằng, ngăn câu nói sau
của anh ta lại, nghiêng sang nói với Viên Hỷ: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bình
thường chúng tôi cũng hiếm khi đến đây, hôm nay tôi kiếm được nhiều hơn một
chút, nên tên này mới đòi tôi đãi một bữa ở đây, lần sau cô mời lại thì chọn
nơi nào cũng được, đã là bạn rồi thì không cần kiểu cách nhiều thế.”
Anh nói như vậy, Viên Hỷ lại càng cảm thấy mình con
nhà nghèo hơn, lại thấy Bộ Hoài Vũ đầy vẻ chân thành thì trong lòng càng mâu
thuẫn thêm.
“Một lời thôi, đi hay là không đi?” Trương Hằng hỏi.
Viên Hỷ mím môi cật lực gật đầu, vừa bước đến cửa vừa
cười đáp: “Đi thì đi! Các anh đừng hối hận nhé! Buổi sáng tôi chưa ăn sáng đâu!
Hơn nữa cùng đừng cười nhạo tôi! Đây là lần đầu tôi ăn cơm Tây đấy!”
Bộ Hoài Vũ nhẹ nhàng cười, không nói gì cả, Trương
Hằng lại cố ý bày ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Không phải chứ? Viên Hỷ, sao em lại
quê thế? Lần đầu tiên thật à?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: “KFC và McDonald thì có
được tính không?”
Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng cùng cười, ba người theo
nhân viên phục vụ đến một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, Trương Hằng đón lấy thực
đơn, thò đầu ra cười nói nho nhỏ với Viên Hỷ: “Không sao, đừng căng thẳng, lát
nữa em xem anh đây làm thế nào thì làm theo như vậy là được.”
Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ rất chăm chú nghe Trương Hằng
chỉ bảo thì nói khẽ: “Đừng nghe cậu ta chỉ bậy, không biết thì không biết, có
gì mất mặt đâu, nếu không biết nên chọn món nào thì chọn giống chúng tôi là
được mà.”
Viên Hỷ cười cười, gật đầu, và đúng là đã chọn giống
Bộ Hoài Vũ thật.
Trương Hằng cũng cười hì hì, “Đúng thế, cứ học theo là
được, ai mà chẳng có lần đầu tiên, lúc bạn gái thứ ba của anh ra ngoài ăn cơm,
cô ấy còn đòi người ta bít tết chín nữa cơ! Bây giờ thì thế nào! Xem chừng còn
hệt như người từ nước Anh…”
Đang nói thì nhân viên phục vụ hỏi muốn bít-tết chín
mấy phần, Trương Hằng chọn sáu phần chín, Bộ Hoài Vũ lại cần tám phần, đến lượt
Viên Hỷ thì khó xử ra mặt.
Trương Hằng vừa thấy vẻ mặt của cô thì gương mặt có
phần nhăn nhó, thấp giọng hỏi: “Viên Hỷ à, chắc em cũng không đòi mười phần đấy
chứ?”
Viên Hỷ nhìn anh, ngượng ngập gật đầu, cô quả vẫn
không dám ăn đồ ăn sống!
Trương Hằng đảo đảo mắt, “Được, thôi coi như anh chưa
nói gì hết nhé.”
Bộ Hoài Vũ cũng ngồi cười khẽ, nhưng lại đổi món khác
cho Viên Hỷ, cô mỉm cười với anh, trong lòng thầm cảm kích sự tinh ý ấy.
Nói thực, Viên Hỷ thấy những món ăn này thật không
ngon bằng tự tay mình nấu, nhưng không khí ở đây thì rất hay, đặc biệt là có
những chàng trai ngoại hình xuất sắc như Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ ngồi kế bên
ăn cơm và trò chuyện khe khẽ với bạn, thì cảm giác đúng là tuyệt vời!
Bộ Hoài Vũ không ưa nói nhiều, cả một bữa cơm hầu như
chỉ toàn là Trương Hằng thao thao bất tuyệt, tên này cũng khá, cho dù nói gì
cũng rất bài bản, chọc cho Viên Hỷ cười mãi không ngừng, lúc lên ruột nhất cô
không dám ăn gì, vì sợ sẽ phun hết đồ ăn ra mất.
Nói mãi nói mãi, rồi chủ đề đã chuyển sang Viên Hỷ,
Trương Hằng cười nói: “Viên Hỷ, anh vừa nhìn đã biết cô bé như em rất tốt, rất
giản dị, những cô gái bây giờ đều uốn tóc quăn như bờm sư tử, y phục thì lại
lớp dài lớp ngắn, cái cần ngắn thì lại dài nơi cần dài thì lại ngắn, mặt thì
giống hệt bảng màu vẽ, chỉ theo đuổi cá tính mình, nhìn thấy là anh đã chóng
mặt, em vẫn là hay nhất, ăn mặc tùy nghi cẩu thả, mặt mộc không trang điểm, đến
lông mày cũng không tỉa, rất tốt, bây giờ sắp trở thành động vật quý hiếm rồi!”
Viên Hỷ khóe môi hơi chúm lại, hỏi Trương Hằng: “Anh
đang khen tôi đấy à?”
Trương Hằng nghiêm chỉnh gật đầu, “Nhưng có phần nhạy
cảm quá mức, lấy ví dụ bữa ăn hôm nay, em nói xem mình có rỗi hơi không nào?
Chẳng ai sinh ra mà đã là người giàu cả, cứ lấy tên này mà xem là biết, em đừng
thấy hắn bây giờ oai phong tuyệt đỉnh, hắn cũng từng vượt qua lúc chán chường
nhất, khi nghèo thảm nhất đã từng gặm mì ăn liền cả tháng trời, nếu không có
anh thì hắn đã chết vì thủng dạ dày ở trong nhà từ lâu rồi!”
Viên Hỷ kinh ngạc nhìn Bộ Hoài Vũ, “Anh bị thủng dạ
dày thật ư?”
Bộ Hoài Vũ vẫn cười nhẹ, “Suýt nữa thôi, có điều dạ
dày thực sự không khỏe lắm, nếu không thì sao có thể nhìn ra ngay đêm đó cô ôm
bụng nhầm vị trí?”
“Hử? Hai người đang nói gì thế?” Trương Hằn nghi hoặc
hỏi.
Viên Hỷ nhớ đến chuyện đêm đó đã ngồi xe của Bộ Hoài
Vũ, cũng không biết chiếc ghế đó có bẩn hay không, nhưng hết cách hỏi, mặt ửng
đỏ lên.
Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ đỏ mặt, cũng sực nhớ ra chuyện
này không nên nhắc nữa, vừa nãy nhất thời sơ ý nên mới nói ra, bản thân cũng có
phần ngượng ngập, nghe thấy Trương Hằng hỏi thế thì cũng sợ chuyện này mà khơi
lại thì Viên Hỷ lại ngại ngùng, nên cười đáp, “Có gì đâu, cậu ăn phần cậu đi,
đâu ra mà lắm chuyện thế.”
Trương
Hằng cũng là người cực kỳ thông minh lanh lợi, nhìn tình hình như vậy cũng chợt
nhớ ra lúc mới đầu đã hỏi họ có quen nhau không, Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai
người đã phản ứng khác hẳn, trong lòng cũng cảm thấy khá thú vị, khóe môi vẫn
mang nụ cười nhưng không hỏi nữa, tự động chuyển chủ đề nói chuyện sang hướng
khác.