Nồi há cảo thứ hai bị Bộ Hoài Vũ nấu thành canh lá mì,
Bì Hối đem bát đến, dùng đũa gắp lên mấy miếng da há cảo lên, ngắm nghía trên
dưới phải trái, mặt toát lên sự hoài nghi không tin nổi, “Hai người nấu há cảo
thành cái gì rồi thế này?” Đôi mắt liếc liếc Viên Hỷ, lại nhìn Bộ Hoài Vũ, đồng
tử mắt đảo tròn rất linh hoạt, “Chắc đây không phải là tác phẩm nghệ thuật của
Viên Hỷ chứ?”
Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần ngượng ngùng: “Anh nấu đấy,
quên nắn nó lại, thành thử đều bung ra cả.”
Viên Hỷ trừng mắt với Bì Hối: “Cậu có ăn hay không?
Không ăn thì biến! Mình thì không tự nấu, lại còn bày đặt kén cá chọn canh.”
Bì Hối liền cười hích hích, kéo dài giọng ra kêu lên:
“Tớ nói gì đâu nào? Tớ nói gì đâu nào? Mọi người nhìn kìa, có người muốn bênh
vực!”
Tiêu Mặc Đình nhìn Bì Hối với vẻ âu yếm, cười mà không
nói gì, Trương Hằng dẫn theo Thanh Trác theo sau chọc quê, dùng đũa gõ vào
thành bát, “Ồ~~ bênh vực~~ bênh vực kìa, có người bênh vực kìa ~ ~”
Viên Hỷ dở khóc dở cười nhưng Bộ Hoài Vũ vẫn điềm
nhiên, môi nhếch lên, đảo mắt qua mọi người một lượt với vẻ bình thản, cầm bát
lên múc canh.
Ăn cơm xong, hai người phụ nữ vào bếp rửa trái cây, Bì
Hối dùng củi chỏ huých Viên Hỷ, thấp giọng thì thào, “Này, tớ nói cái này cậu
đừng thấy phiền, thằng ngốc cũng thấy được là anh ấy có ý với cậu.”
Viên Hỷ trầm mặc rửa quả táo trong tay, như không hề
nghe thấy Bì Hối nói gì. Tia nước xuyên qua vòi chầm chậm chảy xuống, chạm vào
quả táo thì bắn lên những tia nước lóng lánh, rớt xuống kệ bếp bằng đá mài bên
cạnh, tan thành những khoảng nho nhỏ.
Bì Hối có vẻ bực bội vì thái độ “cậu thích nói gì thì
tùy, dù gì tớ cũng không để ý” của Viên Hỷ, hằn học gạt quả thanh long đã gọt
được một nửa sang bên, quay người lại đối diện Viên Hỷ, cố nén giọng hơn nói:
“Viên Hỷ, cậu xem cậu bây giờ thê thảm đến đâu rồi? Viên Hỷ hồn nhiên yêu đời
trước kia đâu mất rồi? Một tên Hà Thích có đáng để cậu thành ra thế này không?
Cậu rốt cuộc là muốn thế nào đây? Vẫn muốn chờ đợi anh ta à? Cậu xem anh ta là
gì? Bộ Hoài Vũ có điểm nào không xứng với cậu? Luận nhân phẩm, tướng mạo hay
gia tài, người ta có chỗ nào không được xem là xuất sắc? Cậu còn muốn tìm người
thế nào nữa hả?”
Viên Hỷ vẫn không nói gì, cầm mảnh vải lên chầm chậm
lau sạch những giọt nước trên quả táo.
Tiêu Mặc Đình ở ngoài phòng khách gọi Bì Hối, “Tiểu
Hối, rót cho anh một ly nước!”
Bì Hối đang bức xúc không có chỗ nào trút giận, ngoảnh
đầu ra gào lên bực bội với người ở ngoài kia: “Anh không có tay à? Muốn uống
thì tự đi lấy!”
Trong phòng khách, Tiêu Mặc Đình cười vẻ bất lực:
“Nhìn thấy chưa? Đó chính là Tiểu Hối, không thể lẫn lộn được với chị cô ấy,
cho dù rất giống nhau nhưng tôi tuyệt đối không thể ôm nhầm người được.”
Trương Hằng nhìn Tiêu Mặc Đình, rồi cười trên sự đau
khổ của kẻ khác.
Trong nhà bếp, Viên Hỷ liếc thấy Bì Hối đang tức giận
phồng mang trợn má thì cười khẽ, nhét vào trong tay cô một miếng thanh long đã
được gọt sẵn, rồi mới khẽ khàng nói: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, bà Bì à, tớ
cũng biết anh ấy là một chiếc du thuyền hào hoa sang trọng, tớ biết rõ lắm chứ,
chính vì thế mà muốn tốt cho anh ấy, tớ mới không nghĩ đến chuyện xem anh ấy là
một cái phao cứu sinh, nếu bây giờ tớ hoảng loạn lúng túng trèo lên thuyền, tớ
sẽ mãi mãi không biết được mực nước sâu đến đâu, có lẽ nguồn nước không sâu đến
thế, chỉ cần tớ đứng dậy lên không dìm tớ được, chỉ khi mọi người đều thấy rõ,
tớ mới biết anh ấy có phải là chiếc thuyền tớ nên lên hay không, anh ấy cũng sẽ
biết được tớ có phải là người hợp với anh hay không, cậu hiểu chưa?”
Bì Hối cắn môi dưới nhìn Viên Hỷ, như đang tiêu hóa
lời cô nói, lâu sau mới lại hỏi: “Nếu nước sâu thì sao? Cậu lại không học bơi,
bị ngập hết đầu thì phải làm thế nào?”
Viên Hỷ nhếch nhếch môi, muốn nở nụ cười an ủi nhưng
cuối cùng vẫn không cười nổi, quay người đi tiếp tục gọt hoa quả, buồn rầu đáp:
“Tớ thà bị chết đuối còn hơn bị anh ấy xem là người khác để cứu lên.”
Phải, cô thà rằng chống cự vật lộn trong nước, cũng
nhất quyết không muốn anh chỉ vì thương hại, hoặc là xem cô là người khác trong
màn sương mù để kéo lên thuyền, đó không phải là tình yêu, cô biết rõ. Cho dù
không còn Hà Thích, cô cũng không nên từ bỏ quyền yêu và được yêu, vì cô là
Viên Hỷ, là Viên Hỷ kiên cường, cô là Viên Hỷ mà từ nhỏ đã biết ưỡn thẳng sống
lưng đối diện với cuộc đời.
Những ngày nghỉ qua nhanh như bay, kỳ nghỉ Tết đã kết
thúc, Thanh Trác được đưa đến nhà Bì Hối để bà nội cô chăm nom vài ngày. Người
già, luôn mong nhớ quê nhà, đi đến đâu cũng nhớ đến những thứ cũ nát trong nhà,
với qua ngày mười lăm, hai ông bà đã đòi về quê, Thanh Trác tuy không bằng lòng
nhưng cũng đành theo ông bà nội Bì Hối về lại quê nhà.
Tàu lửa chuyến năm giờ hơn, khi từ ga tàu bước ra thì
trời đã tối dần, Viên Hỷ và Bì Hối lên xe Bộ Hoài Vũ trở về, radio vang lên bài
“Đợi một phút nữa” của Từ Dự Đằng:
“…Nếu cuộc đời chẳng còn tiếc nuối, không còn sóng
gió, em có khi nào mãi mãi không nói lời tạm biệt, có lẽ trái tim thời trẻ quá
yếu mềm, …, Anh sẽ đợi thêm một phút, hoặc thêm phút nữa, nhìn thấy ánh mắt em
lưu luyến, anh sẽ ôm trọn em vào lòng để ngăn cản em quay người bước đi…”
Tiếng hát u buồn tràn ngập khắp xe, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ
nhìn đèn đỏ phía trước mặt, gương mặt thoáng chốc phảng phất nét hoang mang
buồn bã, dường như đang chiêm nghiệm lời ca này.
Cửa kính xe ngăn cách với tiếng ồn ào bên ngoài, Viên
Hỷ nghiêng đầu sang nhìn đèn đỏ trên đường, trong lòng như có nơi nào đó lại
đau nhói lên.
Bì Hối phát hiện ra ra không khí này có phần kỳ quái,
nên đang ngồi ghế sau chợt lên tiếng thật to: “Bộ Hoài Vũ, đổi đi, đổi đi, bài
hát gì thế này? Khó nghe quá!”
Bộ Hoài Vũ cười nhẹ, tắt radio và đưa đĩa nhạc vào
nghe, tiếng đàn piano réo vắt vang lên, không biết vì sao mà Viên Hỷ cảm thấy
như trút được một hơi thoải mái, quay đầu sang nhìn Bộ Hoài Vũ, dường như lần
đầu phát hiện ra các đường nét vốn góc cạnh trên gương mặt anh giờ đây dường
như mềm mại hơn dưới ánh đèn vàng vọt.
Bộ Hoài Vũ như cảm nhận được ánh mắt của Viên Hỷ thì
xoay đầu sang đón lấy ánh nhìn của cô, thấy Viên Hỷ vội vã né tránh rồi cố ý
đưa tay làm ra vẻ đùa nghịch với chùm thủy tinh trang trí treo trước xe, thì
anh liền cười khẽ, khóe môi hơi mím nhướn lên một nét cười.
Qua Tết, không khí mỗi ngày một ấm áp hơn.
Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ vẫn bên nhau với khoảng cách vừa
phải, lúc Bộ Hoài Vũ rảnh rỗi sẽ đưa Viên Hỷ đi làm, khi Viên Hỷ có thời gian
sẽ nấu cho anh ít canh bồi bổ dạ dày, sẽ lo lắng một số việc trong cuộc sống,
hai người như bạn, lại nhiều hơn tình bạn một chút gì đó, song lại thiếu rất nhiều
mới tiến đến người yêu.
Trong công ty có đồng nghiệp nhìn thấy Viên Hỷ lên xe
Bộ Hoài Vũ, nên tin “Viên Hỷ cưa được Bộ Hoài Vũ” nhanh chóng lan xa khắp cả
tòa nhà, đồn đại đến cuối cùng thì thành ra cô đã thâm hiểm biết tận dụng thời
cơ, bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng đã câu được con rùa vàng như anh ấy,
các đồng nghiệp nam ánh mắt khi nhìn cô đã thêm phần tò mò, còn các đồng nghiệp
nữ thì lại càng thêm soi mói và đố kỵ.
Còn có một đồng nghiệp nữ cố ý nói trước mặt Viên Hỷ
rằng, “Còn dám nói là vốn chẳng quen biết gì, sao lại có người giả tạo thế nhỉ?
Ngoài mặt thì làm ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, ai mà biết được trong lòng cứ che
giấu những chuyện gì.”
Viên Hỷ nghe thấy thì chỉ cười thờ ơ, đã không phản
ứng lại cũng không giải thích, vẫn tiếp tục làm tròn công việc bổn phận của
mình.
Bì Hối nhìn thấy Viên Hỷ đang dần dần khôi phục lại sự
phóng khoáng thời thiếu nữ thì đã hài lòng lắm rồi, cũng không truy vấn tiến độ
của Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ nữa, vẫn chạy qua chạy lại giữa Tiêu Mặc Đình và Viên
Hỷ, ở giữa thỉnh thoảng cũng chạy về nhà an ủi mẹ mình một chút, cô nàng thực
sự là rất bận rộn.
Trương Hằng lại quan sát mọi thứ rất tỉnh táo, “Lão Bộ
à, nếu cậu và cô bé đó ở bên nhau, hoặc là hai người sẽ trở thành một cặp hạnh
phúc nhất, hoặc sẽ bất hạnh nhất,” Anh nói, “Cậu không biết à? Hai người quá
giống nhau, nếu hai người quá giống nhau ở bên nhau thì một là sẽ hạnh phúc lên
tới trời, hai là sẽ rơi xuống tận địa ngục, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Nghe Trương Hằng nói những lời này, động tác châm
thuốc hút của Bộ Hoài Vũ khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn bạn mình.
Trương Hằng trừng nhìn vào mắt Bộ Hoài Vũ, thu hồi lại
nét cười cợt nhả mọi khi, nói bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Lúc mới bắt đầu
quen nhau, tớ cũng cảm thấy cô ấy có phần giống Thắng Lan, nhưng ở bên nhau lâu
rồi mới nhận ra trên thực tế hai người họ không hề giống nhau, chắc trong lòng
cậu cũng biết. Tớ không rõ cô ấy đã trải qua những chuyện gì mà lúc đầu lại làm
cậu thấy một cái bóng của Thắng Lan, nhưng đó không phải là cô ấy thực sự, Viên
Hỷ là một cô gái thông minh, chắc cô ấy đã đoán ra gì đó, nên thời gian này mới
tỏ ra là một con người hoàn toàn không giống cô gái lúc đầu chúng ta quen, một
cô ấy thực sự, cậu có hiểu không? Cô ấy không phải Thắng Lan, có lẽ cô ấy có
thể đón nhận tình yêu của cậu, nhưng không thể chấp nhận việc cậu xem cô ấy là
cái bóng để trả nợ cho những gì cậu từng thấy hổ thẹn với người con gái khác,
tính cách cô ấy giống cậu, đều là những người cao ngạo đến cực độ.”
Bộ Hoài Vũ lún mình sâu hơn vào trong ghế salon, hít
vào một hơi thuốc thật sâu, qua màn khói mỏng, đôi mắt Trương Hằng vẫn sáng
rực, “Tớ biết,” Anh nói, “Cô ấy kiên cường hơn Thắng Lan nhiều, bất chấp trên
vai áp lực có đè nặng đến đâu, sống lưng của cô ấy luôn ưỡn thẳng.” Từ khi mừng
năm mới đến bây giờ, cô luôn cố gắng bắt bản thân mình vui lên, bắt mình mỉm
cười đối diện với tất cả, cho dù có nhiều khi nụ cười ấy rất miễn cưỡng.
Nỗ lực của cô, anh nhìn thấy được.
“Vậy nên,” Trương Hằng nối tiếp, “Tớ càng không cho
phép cậu làm tổn thương cô ấy, cô ấy kiên cường đến nỗi khiến tớ cứ thấy là lại
đau lòng.”
Bộ Hoài Vũ nghe rồi cười cười, liếc xéo Trương Hằng
một cái, dụi đầu lọc vào gạt tàn rồi nói với vẻ đùa cợt hiếm thấy: “Cậu đau
lòng thì sao không tự đi mà theo đuổi cô ấy?”
Trương Hằng lại không cười, lặng lẽ nhìn Bộ Hoài Vũ,
cho đến khi Bộ Hoài Vũ thu lại nét cười trên miệng, mới bắt đầu châm một điếu
thuốc cho mình.
Có lẽ, cứ như thế này mãi thì Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ
thực sự có thể sóng bước bên nhau, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, để họ
nhìn nhau cho thật rõ, cũng là để mình tự nhìn bản thân thấu suốt hơn.
Thế nhưng, cuộc sống lại chẳng có nhiều điều “có lẽ”
như vậy, có những con đường, rõ ràng như có thể thấy rõ đoạn cuối, nhưng lại
đột ngột rẽ sang một ngã khác ngay trước mắt.
Buổi chiều hôm ấy, Bộ Hoài Vũ lại ra ngoài gặp gỡ
khách hàng, lúc tan sở Viên Hỷ đáp xe buýt về nhà, vẫn còn đang ở trên xe thì
di động réo vang, Viên Hỷ chật vật móc điện thoại ra giữa đám người đông ken
chen đặc, bấm nghe máy, giọng nói có phần kỳ lạ của Bì Hối vẳng đến: “Viên Hỷ!
Cậu đang ở đâu?”
“Hở? Tớ đang trên xe, lát nữa là về đến nhà rồi.”
“Với Bộ Hoài Vũ?”
“Không.” Xe lại ngừng, người chen lên càng nhiều hơn,
Viên Hỷ đành xích sát vào trong theo dòng người xô đẩy, “Anh ấy có việc, tớ bắt
xe buýt về.”
Bên kia im lặng, Viên Hỷ không biết là Bì Hối không
nói gì, hay là sóng di động trong xe không được tốt.
“A-lô?”
“Viên Hỷ,” Bì Hối bên kia như đang do dự rất lâu, mới
khẽ khàng thốt ra một câu, “Hà Thích trở về rồi…”
Viên Hỷ chỉ nghe được câu này, chỉ một câu này, đã
khiến thế giới của Viên Hỷ đảo lộn quay cuồng.