Viên Hỷ luôn nghĩ rằng, nếu có người phải dính líu tới
cuộc sống của mình, thì người đó chắc phải là Trương Hằng chứ không phải là Bộ
Hoài Vũ, vì cứ theo những tình tiết hay xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm,
Trương Hằng mới là người có sự trùng phùng đầy ắp kịch tính với cô.
Thành phố này dường như chẳng có mùa thu, áo tay dài
chưa mặc được mấy ngày đã lại thấy lành lạnh, cơ hồ chỉ trong một đêm, phong
cảnh ngoài phố đã chuyển từ cuối hạ sang thẳng đầu đông, bước chân những người
bộ hành vội vã hơn, khép chặt tà áo khoác, vội vàng lướt nhanh trên đường, mang
theo từng đợt gió, lạnh đến thấu xương.
Cô bị Bì Hối cương quyết kéo ra ngoài dạo phố, không
ngờ chưa rảo được nửa vòng Parkson, Bì Hối đã bị bạn trai điện thoại đến bắt đi
mất, thả Viên Hỷ bay một mình, cô chẳng có gì để mua nên chỉ dạo chơi, từ quầy
mỹ phẩm đến trang sức trân châu, từ quần áo nữ đến nam, đi mãi đi mãi rồi bỗng
gặp Trương Hằng.
Lúc ấy Trương Hằng đang đút tay vào túi quần, nghiêng
người đứng trước một quầy hàng trang phục nam đợi Bộ Hoài Vũ trong phòng thay
đồ, có lẽ đứng khá gần với những con ma-nơ-canh nên khi cảm thấy có một hơi thở
phảng phất quanh mình, anh liền cúi đầu xuống nhìn, thì thấy một cô gái cột tóc
đuôi ngựa đang thấp đầu vạch quần áo trên người mình ra xem, anh cười, rồi cố ý
hỏi bằng giọng nghiêm túc, “Thưa cô, cô đang tìm gì thế?”.
Viên Hỷ lúc đó giật mình lùi lại một bước dài, kinh
ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra mình cứ quen tay lật giở đồ đạc, rồi lại
còn xem một người sống đàng hoàng là ma-nơ-canh, thảo nào lúc nãy đầu ngón tay
chạm vào phần áo trên của người mẫu lại thấy âm ấm, cô còn băn khoăn không biết
có phải nhãn hiệu cao cấp quá không, mà đến cả ma-nơ-canh cũng y như thật, ai
ngờ mình lại sờ soạng thân thể của người ta!
Nhìn thấy gương mặt cố ý cau lại của Trương Hằng, Viên
Hỷ trong một lúc thấy xấu hổ kinh khủng, mặt đỏ bừng bừng, cũng không biết phải
giải thích thế nào, ấp úng một lúc lâu mới lúng búng một câu “xin lỗi”nhỏ xíu,
cũng không đợi Trương Hằng nói gì đã cúi gằm đầu xuống ngực rồi quay người lủi
đi, kết quả là chưa đi được mấy bước đã cộp đầu vào vách cửa kính dày ở kế bên.
“Binh” một tiếng, cô lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng
vững nổi, ôm lấy đầu, có phần choáng váng, mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu
hút bởi tiếng động cực to ấy, cô nhìn thấy trước tiên là sự kinh ngạc trên
gương mặt cô gái bán hàng ở phía bên kia cửa kính, sau đó lại liếc thấy nét
cười không kềm nổi trên mặt Trương Hằng, chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn,
vội vã muốn bỏ đi ngay, nhưng vốn vừa nãy bị đụng chóng mặt quá, lại thêm cuống
lên, nên trong khoảnh khắc không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa,
quay mòng mòng tại chỗ một lúc mới tìm ra đúng hướng, không đếm xỉa gì đến
những ánh mắt kỳ dị chung quanh, tiếp tục cúi gằm đầu đi tiếp.
Lúc Bộ Hoài Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa mục
kích được cảnh hay ho này.
Trương Hằng gọi với theo bóng dáng cuống cuồng của
Viên Hỷ: “Coi chừng cửa kính!”
Viên Hỷ phanh két lại, ngẩng lên, phía trước làm gì có
cửa kính nào đâu, sau lưng lại vẳng đến tiếng cười thỏa thuê của Trương Hằng,
lúc đó mới biết là anh đang chọc cô, có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại nhịn
được rồi vội vã bỏ đi.
Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng trêu ghẹo con gái nhà
người ta, thờ ơ liếc qua dáng Viên Hỷ một cái rồi hỏi Trương Hằng: “Chiếc này
thế nào?”
Trương Hằng thu ánh mắt đang dõi theo bóng Viên Hỷ
lại, cười hí hửng quan sát Bộ Hoài Vũ một lúc rồi đáp, “Ừ, đẹp lắm! Dáng người
rất đẹp, rất giống các quý ông.”
Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng cười nhăn nhở, chau mày,
“Hỏi cậu quần áo thế nào mà!”
Trương Hằng cười hì hì, “Đẹp lắm, rất hợp với dáng cậu!”
Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, gật gật đầu với cô nhân
viên bán hàng, cô nàng vội vã viết phiếu đầy đủ rồi cung cung kính kính đưa lại
cho anh.
Trương Hằng theo sau anh lí nhí than thở, “Mình đúng
là bệnh thật, khi không lại theo một người đàn ông, lại là một người đàn ông kỳ
cục đi mua quần áo nữa chứ.”
Bộ Hoài Vũ không thèm đếm xỉa.
Trương Hằng tiếp tục lảm nhảm, “Thật là, có bao giờ
thấy đàn ông nào tự đi mua quần áo không? Thế còn cần phụ nữ làm gì? Quần áo
của đàn ông phải là phụ nữ tặng, chứ không phải tự anh mua…”
Bộ Hoài Vũ quay lại lạnh lùng nhìn anh một cái, “Tự
tôi có tiền, tại sao phải cần phụ nữ mua cho?”
Trương Hằng thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ,
biết ý câm miệng lại.
Cũng thật trùng hợp, Viên Hỷ rảo quanh nửa vòng, cuối
cùng lại chạm mặt với Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ.
Viên Hỷ nhìn thấy một chiếc áo cho nam giới kiểu dáng rất được thì chợt nghĩ
đến anh mình, cảm thấy chiếc áo này mặc lên người anh chắc chắn sẽ rất đẹp, lại
nhớ ra hình như anh chưa bao giờ được mặc một bộ quần áo nào cho ra hồn, tuy
nhìn giá tiền trên nhãn mác có phần hoa mắt, cô vẫn nghiến răng, tự động viên
mình bước vào mua. Vừa cầm chiếc áo từ trên giá xuống để xem tỉ mỉ hơn thì đúng
lúc nhìn thấy Trương Hằng bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người mặc đúng dáng
áo mà cô vừa lấy xuống.
Trương Hằng nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, nhưng rất
nhanh lại mỉm cười chào, “Trùng hợp quá!”
Viên Hỷ lần này không chạy đi đâu cả, có vẻ lúng túng
gật gật đầu, không nói gì. Trương Hằng nhìn thấy chiếc áo cô cầm trên tay, nét
cười trên môi càng đậm, “Còn rất ăn ý nữa?”
Nói thực lòng, Viên Hỷ thực ra không thích kiểu đàn
ông ngọt ngào thơn thớt như Trương Hằng, nhưng mặt vẫn ửng hồng, vờ như chưa
nghe thấy gì, quay đi nhìn chiếc áo trong tay.
Trương Hằng lại là người dễ thân thiết, quay người một
vòng trước mặt Viên Hỷ, “Thế nào? Hiệu quả ra sao?”
Đành phải thừa nhận rằng chiếc áo này quả thực anh ta
mặc rất đẹp, nên Viên Hỷ gật đầu rất thành thật, “Tuyệt lắm!”, sau đó quay lại
nói với nhân viên cửa hàng, “Chọn giúp tôi một chiếc… ừ… lớn hơn của anh này
một chút.”
Cô gái bán hàng nở nụ cười lịch sự, hỏi Viên Hỷ, “Cô
cần số bao nhiêu? Lớn hơn mấy số?”
Đang nói thì cửa một phòng thay đồ khác chợt mở, Bộ
Hoài Vũ cũng mặc chiếc áo đó bước ra, Viên Hỷ nhìn thấy mắt bỗng sáng lên, chỉ
Bộ Hoài Vũ và nói với cô gái ấy: “Số như của anh kia đang mặc là được.”
Cô gái bán hàng tỏ vẻ có lỗi, “Ôi, cô có thể đợi một
chút được không? Kiểu này của chúng tôi mỗi số chỉ có một chiếc, nếu cô cảm
thấy hài lòng, tôi sẽ gọi điện ngay cho cửa hàng phụ mang đến cho cô.”
Viên Hỷ không giấu nổi vẻ thất vọng, nhè nhẹ lắc đầu,
xoay người lại định đi, lúc ấy Bộ Hoài Vũ không biết thế nào lại nói một câu
sau lưng cô: “Nếu cô cần thì lấy đi, tôi vẫn chưa muốn mua.”
Viên Hỷ vui mừng quay lại, “Thật không?”, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ thay đổi ý định vì
chiếc áo này anh mặc cũng rất đẹp.
Bộ Hoài Vũ cởi ra rồi đưa cho nhân viên bán hàng, “Bán
cho cô ấy đi.”
Viên Hỷ cảm ơn anh rối rít, Trương Hằng cười hi hi
nhìn theo, lúc thấy Viên Hỷ cầm hóa đơn đi tính tiền mới chọc cô, “Lông Mày
Đẹp, vừa nãy cô quấy rối tôi nên bây giờ bồi thường đi, mua luôn cho tôi chiếc
này nhé!”
Viên Hỷ không hiểu, “Tôi mua chiếc của anh để làm gì?”
Trương Hằng cười, “Tặng cho tôi, không thì sao gọi là
bồi thường được.”
Viên Hỷ dừng bước, có vẻ nghĩ ngợi gì đó, sau đó xoay người lại hỏi với vẻ đứng
đắn, “Bộ tôi giống người có tiền lắm à?”
Trương Hằng quan sát cô mấy lượt từ trên xuống dưới,
rồi chép miệng lắc đầu.
Viên Hỷ đột ngột sờ sờ đầu mình, dí sát lại gần anh hỏi,
“Nhìn xem, trên trán tôi có viết chữ gì không?”
Trương Hằng nghệch ra, “Không có chữ.”
Viên Hỷ lại chăm chú nhìn vào trán Trương Hằng, cười
nhạo, “Tôi cứ tưởng trên trán mình viết hai chữ ‘đần độn’ chứ, thì ra là không
có, mà là viết trên trán anh kìa!”
Nhân viên bán hàng “phụt” một tiếng phì cười, Trương
Hằng lúc này mới vỡ lẽ, tức giận đùng đùng gào lên với Viên Hỷ, “Cái cô kia,
dám giở trò với tôi hả?”
Viên Hỷ đã đi xa rồi.
Buổi tối lúc Bì Hối trở về, Viên Hỷ đang nằm dật dựa
trên ghế salon xem phim, một kiểu phim mì ăn liền, tuy không thể nói là hay
nhưng chí ít cũng có thể xem cho qua thời gian, trên màn hình một cô gái đang
“sụt sịt” khóc, tuy khóc rất bi thương nhưng hình tượng vẫn hoàn mỹ, chỉ có
từng giọt từng giọt nước mắt to như những hạt pha lê rỏ theo gò má trắng nõn
lăn xuống, chưa hề thấy một loại dịch thể nào khác có thành phần giống như nước
mắt thế này, thì ra, khóc lóc cũng có thể xinh đẹp được đến vậy.
Viên Hỷ đang gặm dở táo, thấy Bì Hối bước vào liền
gọi, “Mau lại đây học hỏi này, khóc cũng cần có kỹ thuật cơ đấy.”
Bì Hối cười, sập mạnh cửa lại rồi ngồi xuống cạnh Viên
Hỷ, cướp lấy quả táo trong tay cô ra rồi vứt trở lại vào rổ, sau đó lại lồng
tay mình vào tay Viên Hỷ, cười hi hi mà rằng, “Sưởi ấm tay cho tớ với, ngoài
kia lạnh quá, sắp chết cóng rồi đây.”
Tay Viên Hỷ rất ấm, ấp trong tay có cảm giác rất dễ
chịu.
“Tại sao tay cậu cứ nóng hổi thế này nhỉ?” Bì Hối cười
hỏi.
Viên Hỷ ngẩn ra, sau đó từ từ rút tay ra khỏi tay Bì
Hối, liếc chiếc váy ngắn chỉ vừa che được phần mông của cô bạn một cái, “Muốn
quyến rũ thì phải trả giá thôi, nếu không câu ‘xinh đẹp động lòng người” sao có
được? Chỉ có ‘đông cứng người’ mới ‘đẹp’ được.” (trong
tiếng Hoa, chữ “động lòng” và “đông cứng” phát âm giống nhau, ý chỉ những cô gái
trong mùa đông lạnh lẽo, vì muốn đẹp mà cũng phải mặc áo váy ngắn, khiến người
khác nhìn cũng thấy lạnh đến đông cứng ^_^).
Bì Hối xoạc tay ra làm điệu bộ như muốn xé mồm Viên
Hỷ, cười đùa, “Con nhỏ này, sao miệng lưỡi đanh đá thế hả? Đồ hẹp hòi, sưởi ấm
tay tớ một chút thì chết à?”
Viên Hỷ nghiêng đầu né tránh, mắt vẫn chăm chú vào
tivi, cô gái trên màn hình vẫn đang khóc lóc nỉ non, nhưng giờ lại cảm thấy cô
ta khóc đến phát chán cả lên, Viên Hỷ dửng dưng đáp, “Nói tớ hẹp hòi cũng được,
canh hầm trong nồi không có phần cậu, muốn tìm ai rộng lượng hơn thì cứ việc.”
Bì Hối cười nhạt, cởi áo khoác ra vứt trên ghế salon
rồi lầm lũi đi vào nhà bếp, trên bếp đang bật nhỏ lửa để hầm một nồi canh, mở
nắp nồi ra, từng đợt từng đợt hương thơm tỏa ra bao phủ không khí.
“Hỷ à, cậu tốt thật, sống cùng với cậu là quyết định
sáng suốt thứ hai trong cuộc đời tớ!” Bì Hối hớn hở hét lên trong nhà bếp.
Viên Hỷ không đáp lời, ngồi trên ghế salon có vẻ thất
thần nhìn bàn tay mình, tay của cô luôn ấm áp, đặc biệt là vào mùa đông, khác
với mọi cô gái khác cứ hễ thời tiết lạnh là tay chân rất dễ buốt cóng, chẳng
hạn Bì Hối, chuyện này rất nhiều người đã nói, ngay cả Hà Thích cũng đã từng
hỏi như thế.
Anh hỏi, “Viên Hỷ, sao tay của em cứ nóng hôi hổi thế
nhỉ?”
Lúc ấy cô chỉ biết cười, tay với lấy nắm chặt lấy tay
anh, cười hi hi, “Vì tay anh lạnh mà! Em phải nắm tay anh, nên tay phải ấm hơn
mới được!”
Hà Thích cũng cười, để mặc Viên Hỷ ôm tay mình lại,
tay anh to hơn tay cô nhiều, Viên Hỷ thường không ôm trọn được, thế là anh bèn
cúi sát lại tay cô, miệng hà hơi ra từng làn khói ấm trăng trắng, chụp lên tay
của Viên Hỷ, có cảm giác ngưa ngứa, khiến cô lại cười ngốc nghếch.
“Hỷ à, cậu có biết quyết định sáng suốt nhất nhất của
tớ là gì không?” Bì Hối cẩn thận bưng bát canh nóng nghi ngút ra ngoài, vừa kê
miệng lại húp xì xà xì xụp, vừa cười hì hì hỏi.
Viên Hỷ không ngẩng đầu lên, “Thì là tìm được bạn trai
tuyệt vời giỏi giang của cậu chứ gì!”
Bì Hối cười hề hề, ngồi xuống cạnh Viên Hỷ, cẩn thận
đặt bát canh lên kỷ trà rồi làm ngón tay chỉ vào cô, “Bingo! Quyết định sáng
suốt thứ hai là bỏ rơi bà mẹ mình để đến ở với cậu!”
Viên Hỷ cười cười lắc đầu, vẫn tiếp tục xem phim của
mình.
Bì Hối bất mãn cướp lấy điều khiển tivi trong tay Viên
Hỷ, “Đừng có xem mấy thứ nhạt nhẽo này nữa, buổi tối cậu cứ ở nhà thế này à?”
Viên Hỷ gật đầu rồi nhặt lại quả táo đã bị gặm phân
nửa từ trong rổ lên, tiếp tục mài răng.
“Hỷ à, cậu cũng lớn rồi còn gì, sao không tìm bạn trai
cho mình đi? Hết giờ làm rồi cứ ở nhà mãi, cậu không thấy buồn à?”
“Không buồn.”
Bì Hối thoáng chốc nghẹn họng, trừng mắt nhìn Viên Hỷ,
thấy cô vẫn bộ dạng dửng dưng lãnh đạm thì tức tối bưng bát canh lên húp xì
xoạp một miếng, rồi mới nói tiếp, “Sao cậu không ra ngoài chơi? Cứ thế thì làm
sao tìm bạn trai được?”
“Ra ngoài thì tốn tiền!” Viên Hỷ thờ ơ đáp.
“Thì để người ta mời cậu! Ngốc ạ! Hẹn hò với đàn ông,
đâu cần cậu phải móc tiền ra chi.”
“Ăn đồ người ta thì phải trả lại, không làm!”
Bì Hối tức khí, lườm Viên Hỷ một cái rồi nhìn cô từ
đầu xuống chân hai lượt, cứ lắc đầu, tóc của Viên Hỷ đã dài ra rồi, nhưng lại
không hề biết làm điệu, mà chỉ đơn giản là buộc lại bằng dây buộc tóc, phía
trên là chiếc áo len không biết đã mặc được bao năm, phía dưới là một chiếc
quần jean, chắc là cũng không đáng mấy chục tệ.
Viên Hỷ bị bạn nhìn đến phát nổi da gà.
Bì Hối nhìn cô với vẻ “hận thép không thành gang” (ý
chỉ bất mãn đối với những người họ kỳ vọng), giơ tay ra chọc chọc
vào xương sườn Viên Hỷ, làu bàu: “Cậu còn trẻ thế này mà đã biết giữ của rồi? Tiền
mặc vào đây hết à? Động một tí là thấy đau sao? Thế cậu sống để làm gì? Đợi đến
khi già lão lọm khọm rồi mới biết làm đẹp hả?”
Ngón tay chỉ vào giữa xương sườn, có cảm giác ngứa
ngáy, Viên Hỷ cười rồi gạt tay Bì Hối ra, xoay đầu đi tiếp tục xem tivi, nhưng
rồi lại quay lại liếc Bì Hối, “Đồ ăn khuya cậu mang về cho tớ đâu?”
“Hả?” Bì Hối giả ngây, cười hề hề lấp liếm.
Sáng sớm hôm sau, Viên Hỷ vẫn còn tức giận chuyện Bì
Hối nuốt lời, lúc gõ vào phòng cô gọi “Bì Hối” thì giọng nói kèm thêm âm sắc phương
ngữ, một lúc lâu sau, Bì Hối mới mắt mũi kèm nhèm bước ra, dựa vào khung cửa,
oán trách: “Hỷ à, cậu gọi người ta đừng có ác như thế được không? Dịu dàng một
chút, đừng có kêu cả họ lẫn tên ra, nghe cậu gọi thế tớ cũng thấy ghét cả tên
mình!”
Thực ra, Bì Hối vốn không thích tên của cô, lần nào
nói tên của mình ra với người khác đều phải nhấn mạnh chữ “hối” là trong “thao
quang dưỡng hối” (ý chỉ tài năng được
che giấu, không bộc lộ ra ngoài), sau đó người ta sẽ ngẩn ra một lúc,
ngẫm nghĩ một hồi rồi mới biết viết tên cô, thậm chí có người còn phải để cô tự
tay chỉ rõ. Bì Hối còn có một cô chị song sinh tên là Bì Thao, lúc bố cô đặt
tên cho hai chị em đã lấy hàm nghĩa hai từ này trong “thao quang dưỡng hối”, dù
rằng hai chị em cô cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi sinh con thì có liên quan
gì đến “thao quang dưỡng hối”? Khi Bì Hối lần đầu tiên than vãn chuyện tên của
mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ đã khuyên cô: Cũng chỉ là một cái tên thôi mà. Tên
Viên Hỷ của tớ cũng rất tầm thường đó thôi, cậu xem bây giờ còn có mấy ai trong
tên có chữ Hỷ rồi Phúc gì gì đó đâu? Vả lại, hai chị em cậu cũng nên hài lòng
đi, không bị gọi là “bì quang” với “bì dưỡng” thì xem như cũng không đến nỗi
nào. Chẳng may lúc đặt tên, bố cậu lại mơ hồ thế nào lại đặt tên thành ra thế
thì hai người biết làm sao? Đợi đến lúc hai đứa các cậu biết phản đối thì hộ
khẩu đã điền xong từ lâu, còn sửa thế nào được nữa? Sửa rồi thì tên trước từng
dùng cũng phải ghi vậy. Bì Hối lại hỏi: Thế cậu thấy nếu tớ sửa tên thì sửa
thành tên gì mới hay? Viên Hỷ ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, ngũ quan trên mặt méo
mó một lúc lâu mới dò hỏi: Hay là, tên Bì Đản đi? (Bì
Đản, bì = da, đản = trứng ^_^)
Lúc Bì Hối tắm rửa xong bước ra thì Viên Hỷ đã ngồi
xuống bàn ăn bắt đầu dùng bữa, rất giản dị: một miếng thịt hun khói, trứng
chiên, hai lát bánh mì, thêm một cốc sữa tươi, người trẻ tuổi đều ngủ nhiều,
lười biếng, ai cũng lò mò tới tận khuya, Viên Hỷ bò dậy được để làm những thứ
này thì cũng xem như là “vợ đảm mẹ hiền” rồi.
Viên Hỷ thấy Bì Hối cũng đến ngồi xuống bên bàn ăn thì
lườm một cái, vẫn cảm thấy tức tối, thế là vươn tay ra gắp một miếng thịt nguội
to từ đĩa đồ ăn sáng của Bì Hối lại, kẹp vào bánh mì của mình, hậm hực cắn một
miếng lớn, lúc này mới ngước mắt lên phẫn nộ nhìn cô bạn cùng phòng tốt đẹp
trước giờ vẫn luôn “kiến sắc vong nghĩa” của mình.
Bì Hối lại chẳng quan tâm đến miếng thịt nguội duy
nhất của mình đã bị Viên Hỷ cướp mất, chỉ cười khì khì: “Cậu cứ ăn đi, sớm muộn
gì rồi cũng có một ngày cậu mập phì tới mức quần áo cũ cũng không mặc nổi cho
mà xem!”
Viên Hỷ đang há hốc mồm rất ư khoa trương, chuẩn bị
cắn vào miếng bánh mì gồm hai lớp thịt nguội, một lớp trứng chiên không hề mỏng
tí nào của mình, chợt nghe Bì Hối nói thế thì khựng lại, cô không sợ mập, nhưng
nếu mập lên thật thì mặc không vừa quần áo nữa, lúc đó phải làm sao? Phải mua
đồ mới hết ư? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?
Bì Hối thấy Viên Hỷ đờ ra thì cười ngất ngư khoái chí,
cảm thấy mình thật là thông minh, vẫn luôn nắm được gót chân của cô nàng này.
Viên Hỷ như đang nghĩ ngợi gì đó một lúc, sau đó cực
kỳ cẩn thận rút miếng thịt nguội đã bị cắn một miếng ra khỏi miếng bánh mì “to
vô địch” của mình ra, vừa đặt xuống đĩa lại do dự, ngẫm nghĩ, rồi lại gắp lên
kẹp vào trong “to vô địch”.
Ăn
sáng nên nhiều một chút, cùng lắm thì buổi trưa ăn ít lại là xong! Đều phải chi
tiền ra mua, không được lãng phí chút nào! Cô nghĩ.