một biệt thự xinh đẹp, phong cách hiện đại đơn giản, xung quanh có hồ nhỏ, cửa sổ lớn sát đất,
còn có thể thấy hồ bơi khá rộng phía sau. Nhậm Phong xuống xe, ngây người một lúc trước căn
biệt thự, có lẽ là quá bất ngờ, không nghĩ tới Lục Nhân lại đặt một nơi cao cấp như thế. Một
tiếng “Mẹ…” nó còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Lục Nhân lườm một cái, khó khăn lắm mới
chặn lại được một câu thô tục đã ra tới mép.
Phương Diệc Nhiên thì ngược lại chỉ nhìn một chút, không có vẻ gì là ngạc nhiên, nơi ở sang
trọng thế nào mà y chưa từng ở qua, nơi này có lẽ là một biệt thự nghỉ mát, giữa mênh mông
xanh ngát có thể thấp thoáng nhìn thấy những biệt thự nhỏ giống căn trước mặt, một dòng suối
nước nóng tỏa hơi nước cũng lẫn trong đó, cảnh sắc cực kỳ tao nhã, đúng là một nơi hợp cho dịp
nghỉ lễ.
Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân vào phòng khách liền ngồi phịch xuống sô pha, không hề có ý
định nhúc nhích nữa. Phương Mặc thì rất ngoan ngoãn tự giác xách hành lý lên phòng bắt đầu
sắp xếp, Nhậm Phong thì tuy rất muốn chen vào bên cạnh Lục Nhân, nhưng bị Lục Nhân liếc
một cái cũng chỉ đành cun cút xách hành lý của cả hai nối gót theo Phương Mặc.
“Uống gì không?” Phương Dệc Nhiên nhìn bóng lưng Nhậm Phong một chút, buồn cười lắc
đầu, lúc này mới hỏi.
Lục Nhân nhìn chằm chằm nụ cười của Phương Diệc Nhiên, như muốn nhìn ra được điều gì từ
đó, mãi một lúc lâu mới nói: “Không có gì muốn nói sao?”
Phương Diệc Nhiên cau mày, cười hỏi: “Nói cái gì?” Đương nhiên y biết ý của Lục Nhân, nói
thật ra, với ánh mắt của người bình thường thì dĩ nhiên Nhậm Phong không xứng với Lục Nhân,
có điều nếu Lục Nhân đã đưa hắn theo cùng đón năm mới, thì Phương Diệc Nhiên biết Lục Nhân
đối với Nhậm Phong dù là không thích cũng có cảm tình khác, loại chuyện này Phương Diệc
Nhiên không muốn can thiệp, chỉ cần Lục Nhân thích là được rồi, xứng hay không xứng chỉ là
chuyện râu ria thôi. Dù Nhậm Phong là xã hội đen thật, chỉ cần Lục Nhân thích hắn, Phương
Diệc Nhiên sẽ không có bất cứ thành kiến gì với sự hiện diện của Nhậm Phong. Tất nhiên nếu
Nhậm Phong dám làm ra điều gì thương tổn Lục Nhân, hoặc là chuyện có lỗi với hắn, chuyện đó
lại khác.
Lục Nhân trợn mắt, hừ một tiếng, lười biếng ngả ra sô pha: “Tôi muốn uống cà phê cậu pha, cà
phê ở trong ngăn tủ thứ hai phía bên trái, những thứ khác cậu tìm thử xem, nhất thời tôi cũng
không nhớ ở đâu.”
Lục Nhân không nhắc lại chủ đề về Nhậm Phong nữa, trái lại Phương Diệc Nhiên vừa đứng lên
lại ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt lại mái tóc bị chính hắn vò rối, cười nói: “Nếu thích người ta
thì đối xử tốt một chút, anh cứ ra vẻ không được tự nhiên thế làm gì.” phongmy.wordpress.com Page 209
Phương Diệc Nhiên nhận ra được là Nhậm Phong thì ra sức lấy lòng Lục Nhân, còn Lục Nhân
quấn quít lấy mình rồi.
“Đừng có nhiều chuyện, mau đi đi.” Lục Nhân lườm y, lấy chân đạp một cái, giục y mau đi pha
cà phê.
Phương Diệc Nhiên cười né đi, đứng dậy vào bếp pha cà phê, vừa rửa xong bình, xay xong hạt
cà phê thì Phương Mặc đi vào, không nói không rằng ôm Phương Diệc Nhiên vào lòng, Phương
Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Sắp xếp xong rồi à?”
“Ừm.” Phương Mặc tựa đầu lên vai Phương Diệc Nhiên, nhưng không buông tay.
Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười, vỗ vỗ vào tay cậu, “Buông ra nào, thế này làm sao tôi làm
việc được.”
Phương Mặc vẫn không buông, còn ôm Phương Diệc Nhiên kéo vào phòng khách, ấn ngồi
xuống sô pha, sau đó cầm lấy túi giấy lọc cà phê trong tay y, “Anh ngồi đây, để em đi pha.”,
hoàn toàn lờ đi cảm nhận của hai người khác có mặt trong phòng, trước khi đi còn hôn Phương
Diệc Nhiên một cái.
“Được rồi há, cố ý đúng không?” Lục Nhân ôn hòa nói một câu.
Lục Nhân đã sớm được biết mức độ yêu thương của Phương Mặc dành cho Phương Diệc Nhiên,
còn Nhậm Phong là lần đầu thấy nên ngạc nhiên há hốc mồm, dù biết hai người là người yêu,
nhưng cũng không đến mức phô trương trước mặt người ngoài như thế chứ, hơn nữa Phương
Diệc Nhiên rõ ràng là ngủ suốt cả chặng đường đi, người này lại còn sợ y ngồi xe cả buổi mệt
mỏi, bắt y nghỉ ngơi…
Nhậm Phong nhìn Phương Diệc Nhiên bóp trán cười khổ, lại nhìn Lục Nhân bên cạnh mình vẻ
mặt thản nhiên, thở dài một tiếng, ôi chao, người này nếu được bằng một nửa Phương Mặc thì tốt
biết mấy, xem người ta đối xử với người yêu kìa, không, một phần tư là đủ rồi. Ai như Lục Nhân
này chưa bao giờ đối xử tử tế với hắn, đúng là kiếp trước thiếu nợ mà.
Cuối cùng cà phê là Phương Mặc pha, bữa trưa đương nhiên cũng là Phương Mặc làm, Lục Nhân
vừa ăn vừa lầm bầm: Không ngon như đồ cậu nấu, đã bảo cậu phải làm cơm tất niên cơ mà.
“Được rồi được rồi, bữa tối mai tôi nấu, chẳng phải là cơm tất niên sao.” Phương Diệc Nhiên
không chịu nổi Lục Nhân cứ lầm bầm không dứt, liền buột miệng ra, kết quả là Phương Mặc
hung hăng lườm Lục Nhân, Lục Nhân thản nhiên coi như không phát hiện, thỏa mãn trước lời
hứa của Phương Diệc Nhiên nên tiếp tục ăn.
“Đồ ăn Phương Mặc làm cũng không tệ, ít ra cũng hơn tôi nhiều lắm.” Nhậm Phong cười hòa
giải, tiện thể gắp một miếng thịt vào bát Lục Nhân. phongmy.wordpress.com Page 210
Lục Nhân nhìn, không nói gì, ngược lại cũng gắp một miếng vào bát Phương Diệc Nhiên, “Ăn
Phương Mặc bị đá đểu liền trừng mắt nhìn Lục Nhân, không chịu thua kém cũng gắp một miếng
thịt bự hơn thế đưa thẳng tới bên mép Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên nhìn miếng thịt bự chảng cạnh miệng, làm sao mà ăn hết trong một miếng
được, rất là bất đắc dĩ, không biết là Lục Nhân với Phương Mặc ganh nhau cái gì, đành đỡ lấy
tay Phương Mặc, đẩy miếng thịt đó vào miệng Phương Mặc, rồi lại gắp thêm đồ ăn vào bát Lục
Nhân, cuối cùng là đổi đũa sạch gắp mời Nhậm Phong, “Tất cả ăn uống tử tế đi, đừng làm ồn.”
Lúc này Nhậm Phong mới nhận ra bên bát mỗi người đều có hai đôi đũa, nhớ tới tính ưa sạch
quá đáng của Lục Nhân, lập tức nhận ra đôi đũa còn lại dùng làm gì, vừa rồi đúng là không để
tâm… Trong lòng Nhậm Phong thầm khinh thường, bởi khi Phương Diệc Nhiên gắp đồ ăn cho
Lục Nhân thì không dùng, nhưng khi gắp cho mình lại đổi đũa, ai thân ai lạ đã quá rõ ràng, càng
đáng chết chính là lúc này lại chẳng thấy tính ưa sạch sẽ của Lục Nhân phát tác, không ngại dính
nước miếng của Phương Diệc Nhiên mà cứ thế là ăn, còn đồ ăn mình gắp cho thì vẫn bị ghẻ lạnh
nằm trong bát.
Nhậm Phong nhìn chằm chằm bát của Lục Nhân như muốn đốt ra hai cái lỗ, ai không biết còn
tưởng hắn muốn ăn đồ trong bát Lục Nhân. Sự chú mục lộ liễu như thế, Phương Diệc Nhiên
đương nhiên là thấy, bất đắc dĩ cũng không hiểu Lục Nhân hôm nay bị làm sao, đành phải mở
lời, “Đừng lãng phí đồ ăn.”
Lục Nhân nhìn Phương Diệc Nhiên, lại nhìn Nhậm Phong đã thu ánh mắt lại, lúc này mới ăn đồ
Nhậm Phong gắp cho. Nhậm Phong làm bộ vô tình nhìn qua, thấy trong bát Lục Nhân đã trống
không, sắc mặt mới tốt hơn, không dám thử xem tính sạch sẽ của Lục Nhân có phát tác hay
không nữa, đổi đũa mới để gắp phần cho Lục Nhân, lần này Lục Nhân không làm hắn mất mặt
nữa, hắn gắp gì liền ăn cái đó.
Cuối cùng mọi người im lặng ăn xong bữa trưa, Phương Mặc tự giác dọn dẹp, lần này Nhậm
Phong không đợi Lục Nhân sai đã ngoan ngoãn đi theo dọn giúp Phương Mặc.
Vốn đến đây để tắm suối nước nóng, buổi chiều đương nhiên là phơi nắng, tắm suối. Biệt thự mà
họ ở có một suối nước nóng không lớn không nhỏ, lúc này bốn người đang thoải mái ngâm trong
suối, Phương Mặc để Phương Diệc Nhiên tựa lên người, còn Nhậm Phong thì quan sát da thịt
trần trụi của Lục Nhân từ trên xuống dưới, hai mắt chỉ còn thiếu điều phát sáng màu xanh nữa
thôi.
Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân thì tán dóc lúc được lúc không, Phương Mặc chuyên tâm xoa
bóp cho Phương diệc Nhiên, Nhậm Phong thì nhìn chằm chằm Lục Nhân chảy nước miếng, chỉ
thiếu điều hóa sói nhào qua, còn thi thoảng nhìn hai con kỳ đà cản mũi là Phương Diệc Nhiên và
Phương Mặc, trong đầu tràn ngậm những ý tưởng xấu xa.
Nhậm Phong bỗng ào một cái đứng dậy, ánh mắt của ba người đều tập trung vào hắn, Nhậm
Phong gãi gãi đầu, cười gượng: “Khụ khụ, bốn người hình như hơi chật, chúng tôi sang chỗ khác phongmy.wordpress.com Page 211
ngâm, không quấy rối hai cậu nữa.” Dứt lời định kéo Lục Nhân dậy sang con suối khác, hắn thật
phải nhường suối nước nóng lại cũng rất không cam lòng a…
Ý đồ của Nhậm Phong chả khác gì tâm Tư Mã Chiêu người qua đường cũng nhìn ra, Phương
Diệc Nhiên che miệng cười liếc nhìn Lục Nhân. Lục Nhân dĩ nhiên là tức giận, Nhậm Phong
định làm gì dùng ngón chân nghĩ cũng biết, liền ngồi nguyên bất động, Nhậm Phong kéo hắn
mấy lần cũng không nhúc nhích, lại không dám kéo quá mạnh, tình huống rất xấu hổ.
“Ngâm lâu tôi thấy hơi chóng mặt, hai anh cứ tắm tiếp đi.” Phương Diệc Nhiên cười tủm tỉm
đứng dậy bước ra ngoài mặc áo tắm, không nói hai lời liền quay đi, cái đuôi Phương Mặc hết
nhìn Lục Nhân lại nhìn Nhậm Phong, còn chưa hiểu tình huống, có điều đương nhiên là vẫn bám
theo Phương Diệc Nhiên. Bấy giờ Nhậm Phong mới ngượng ngùng ngồi xuống trở lại.
Phương Mặc chạy theo Phương Diệc Nhiên, hai người về phòng, Phương Mặc còn ngây thơ cho
rằng Phương Diệc Nhiên bị đau đầu, vội vội vàng vàng đặt Phương Diệc Nhiên lên giường, lại
còn bóp trán giúp y, làm Phương Diệc Nhiên mừng húm, lập tức lôi Phương Mặc lên giường.
Phương Mặc không để ý bị kéo ngã vào trên người Phương Diệc Nhiên, rất sợ đè lên làm
Phương Diệc Nhiên bị đau, luống cuống nhổm dậy.
“Cẩu ngốc.” Phương Diệc Nhiên cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt Phương Mặc.
“Đầu anh còn đau không?” Phương Mặc cẩn thận chống người dậy, hỏi.
Phương Diệc Nhiên vẫn tiếp tục cười, nhưng không giải thích với Phương Mặc vừa rồi chỉ là lấy
cớ, chỉ lắc đầu biểu thị không sao, rồi đưa tay ôm eo Phương Mặc, vén áo cậu lên, luồn tay vào
vuốt tấm lưng trơn bóng.
“Có mệt không?” Phương Diệc Nhiên dịu dàng hỏi, hôm nay Phương Mặc bận bịu từ sáng tới
giờ, tất cả mọi chuyện đều là cậu làm, Nhậm Phong chỉ lon ton xung quanh, Lục Nhân và mình
thì như ông chủ cơ bản là không đụng vào cái gì.
Phương Mặc lắc đầu, nhìn mặt Phương Diệc Nhiên gần trong gang tấc, liếm liếm cằm y như cún
con, rồi lại liếm lên mặt, cuối cùng tới môi của y.
Phương Diệc Nhiên cười vò đầu Phương Mặc, người này đúng là cún con mà, cứ thích liếm mặt
mình, nhưng cũng không cự tuyệt, hé miệng hôn lại Phương Mặc, trong ngực cũng dần nóng lên,
hình như lâu rồi không tận hưởng thân thể Phương Mặc thì phải.