sô pha buồn chán lướt các kênh TV. Phương Mặc xoa xoa hai tay lạnh ngắt vì rửa chén, chuẩn bị
chui vào lòng Phương Diệc Nhiên, không thể để bàn tay lạnh như thế chạm vào người Phương
Diệc Nhiên được, y vốn rất sợ lạnh, ủ ấm cho y còn không kịp, sao lại dùng tay lạnh để chạm
vào y chứ.
Vòng qua sô pha, vừa đi tới trước mặt Phương Diệc Nhiên, Phương Mặc nhất thời lại oán hận,
biết vậy lúc chiều đã tát chết con cún chỉ bằng lòng bàn tay kia cho xong! Xem xem, bây giờ thì
hay rồi, đúng là tự mình hại mình mà, thằng nhóc chết tiệt đó đang chiếm lấy vị trí vốn thuộc về
cậu! Nó đang thỏa mãn ngủ trong lòng Phương Diệc Nhiên, càng ghê tởm hơn là, Phương Diệc
Nhiên còn thi thoảng vuốt ve lông nó, nhìn cái vẻ mặt hưởng thụ của nó kìa, thực làm người ta
hận tới nghiến răng mà! Vốn tất cả là của cậu, của cậu!
“Dọn xong rồi à?” Phương Diệc Nhiên cười mở lời với Phương Mặc, tay cũng không ngừng,
nhéo cổ nhóc kia mà chơi, trơn trơn mềm mềm, cảm giác rất thoải mái.
“Ừm.” Phương Mặc đáp, oán hận liếc xéo nhóc con một cái, rồi cúi người xuống muốn hôn
Phương Diệc Nhiên.
Đương nhiên Phương Diệc Nhiên không cự tuyệt, hơi rướn người lên để đáp lại, Phương Mặc
ôm lấy cổ Phương Diệc Nhiên rồi chui vào lòng, trông có vẻ là định trực tiếp đè chết nhóc con
đang nằm trong lòng Phương Diệc Nhiên.
“Ô, cẩn thận chút nào.” Cũng may Phương Diệc Nhiên còn nhớ vật nhỏ đang ôm, vội vã chống
đỡ lấy thân thể Phương Mặc đang ập xuống, có chút xíu như vậy sẽ bị đè chết mất. phongmy.wordpress.com Page 193
Cảm giác được sự khước từ của Phương Diệc Nhiên, Phương Mặc bất mãn hừ hừ một tiếng,
ngoài, sau đó nhảy vào lòng Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên dùng khóe mắt liếc nhóc con nhanh như chớp đã lăn vào tận góc sô pha bên
kia, đúng là không biết nên khóc hay cười, không hiểu Phương Mặc là ghen cái gì, nghĩ mà xem
một chú cún con có thể có sự uy hiếp gì chứ, y đâu thể nào phải lòng nó được, chỉ có thể chơi với
nó thôi, cũng đâu có lên giường làm việc ấy ấy được…
Không biết, có phải vì nhóc kia là một chú cún, Phương Mặc mới nghĩ nó có sức uy hiếp, mới
ghen… Trong đầu Phương Mặc, không phải cậu vốn là chó sao, vì là đồng loại nên uy hiếp cũng
lớn hơn, khéo Chu Viêm còn không bằng.
Phương Mặc nhận ra Phương Diệc Nhiên đang phân tâm, lại còn đi để ý vật nhỏ đáng ghét kia,
liền bất mãn xoay đầu y lại, cắn một cái không nặng không nhẹ lên miệng y, lại kéo tay y vòng
lấy quanh eo mình, miệng thì không ngừng mà hôn sâu hơn, đòi hỏi Phương Diệc Nhiên âu yếm
nhiều hơn, thân thể cũng không phút nào nghỉ, eo đong đưa dùng sức cọ lên người Phương Diệc
Nhiên.
Thấy trên môi xót xót, Phương Diệc Nhiên liền trừng mắt nhìn Phương Mặc đang hôn hăng say,
dám cắn y cơ đây, tên này đúng là càng ngày càng không có quy củ rồi, quả nhiên giống như Lục
Nhân nói, thi thoảng nên dạy dỗ một chút, bằng không cứ để thế này thì càng lúc càng không biết
ai mới là chủ nhân rồi.
Đè lại cái người đang ra sức uốn éo trên người mình lại, một tay kia theo lời mời gọi chui vào
quần rộng của Phương Mặc, thoải mái mà vuốt ve cặp mông cong đầy đặn, môi lại càng không
khách khí, đầu lưỡi linh hoạt đảo một vòng, lập tức từ khách thành chủ, xâm nhập khoang miệng
ẩm ướt của Phương Mặc, khiêu khích sự mẫn cảm của Phương Mặc.
Phương Diệc Nhiên vừa bắt đầu chủ động, Phương Mặc liền thua tời bời, bị hôn tới mất hết
phương hướng, “Ưm” một tiếng mềm nhũn ra trong lòng y, mặc cho Phương Diệc Nhiên khinh
bạc.
Nhưng Phương Diệc Nhiên đột nhiên ngừng lại giữa lúc Phương Mặc đang bị dục hỏa đốt người,
tách môi ra, tay cũng chỉ hờ hững xoa eo cậu, đề phòng cậu rớt khỏi sô pha.
“Ưm… a…” Phương Mặc được thả, hớp vào từng đợt không khí mới mẻ, nằm trên ngực Phương
Diệc Nhiên không ngừng thở dốc, vất vả lắm mới bình ổn lại được hô hấp, lại phát hiện toàn thân
bị lửa thiêu rất khó chịu, ngứa ngáy muốn được bàn tay của chủ nhân vuốt ve.
Phương Mặc dùng người cọ cọ Phương Diệc Nhiên, nhắc nhở y có người đang bị khiêu khích
khó nhịn, cấp bách mong được an ủi.
Phương Diệc Nhiên làm lơ, chuyên tâm xem quảng cáo trong TV. phongmy.wordpress.com Page 194
Phương Mặc bất đắc dĩ, lại cọ tiếp, vẫn không để ý tới cậu, vì vậy dài giọng làm nũng, “Chủ
“Hửm?” Lần này thì có đáp lại cậu một tiếng, nhưng mắt vẫn dán vào màn quảng cáo tẻ nhạt
trong TV, không thèm liếc cậu lấy một cái.
Phương Mặc giận run, cắn cắn đôi môi bị hôn tới sưng đỏ, ngước đôi mắt ướt sũng nhìn chủ
nhân, dáng vẻ đó quả thật muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, đáng tiếc Phương Diệc
Nhiên vẫn không nhìn cậu, có đáng thương tới đâu cũng vô dụng!
Aii, chủ nhân không quan tâm tới cậu, vậy tự mình giải quyết cũng được, Phương Mặc thò tay
xuống, chuẩn bị tự lực cánh sinh, nhưng tay vừa buông ra khỏi cổ Phương Diệc Nhiên, lộ ý định
tự túc là hạnh phúc, liền bị một câu của Phương Diệc Nhiên bóp nát.
“Ai nói có thể tự làm?” Giọng điệu thản nhiên bình tĩnh, cũng không có quá nhiều sự nghiêm
khắc, nhưng Phương Mặc vẫn không có can đảm tự động thủ nữa, bĩu môi ngoan ngoãn ngồi
yên. Có điều, coi như cậu đã hiểu, không phải chủ nhân không biết cậu đang khó chịu, chỉ là cố
tình không quan tâm tới cậu thôi.
Hiểu là một nhẽ, nhưng hiểu thì cũng vô dụng, Phương Diệc Nhiên nói sao thì là vậy, Phương
Mặc không dám làm càn, không cho làm thì thôi, ngoan ngoãn chui vào lòng Phương Diệc
Nhiên, cố gắng lờ đi dục hỏa đang thiêu đốt, đành hung hãn lườm nhóc con đang co vào một góc
ghế kia.
Người trong lòng không có động tĩnh, Phương Diệc Nhiên cúi đầu nhìn một chút, nhếch mép
cười xấu xa không để cho Phương Mặc phát hiện, kỳ thực Phương Mặc cũng khá là nghe lời; Lại
nhìn nhóc con ở góc sô pha, cũng đang nằm im bất động ngoan ngoãn y như Phương Mặc, chỉ
hiếu kỳ quay đầu nhìn xung quanh.
Nhóc kia thấy Phương Diệc Nhiên quay lại nhìn nó, hớn hở định nhào tới, chưa đi được mấy
bước đã bị Phương Mặc ở trong lòng Phương Diệc Nhiên dùng ánh mắt hung ác làm cho sợ cứng
đờ cả người. Phương Mặc thò tay ra đẩy một cái làm nó lại lăn về góc ghế.
Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ đảo mắt một cái, tét một phát vào mông Phương Mặc, tức giận
nói: “Em làm gì thế?”
“A” Phương Mặc rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó muốn cướp chủ nhân.”
Phương Diệc Nhiên kinh ngạc há hốc miệng, có thế mà cũng ghen sao? Quả nhiên những thứ
trong đầu cẩu ngốc suy nghĩ y không thể hiểu được… Lại nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu vùi
đầu vào vai mình, liền nắm cằm nâng mặt cậu lên, quay về phía mình.
“Tủi thân à?” Nhéo cằm cậu hỏi.
Phương Mặc chớp chớp đôi mắt mang theo hơi nước, lại sụt sịt mũi, rồi lắc đầu. phongmy.wordpress.com Page 195
Trời ạ, trên gương mặt đẹp trai thành thục lại làm ra bộ dạng người vợ nhỏ đó, rốt cuộc Phương
hòi! Tôi có mình cẩu ngốc em thôi đã đủ bận rồi, cũng không muốn thêm phiền phức đâu.”
Ánh mắt Phương Mặc sáng rỡ, đuôi lông mày nhếch lên, không để bụng việc bị Phương Diệc
Nhiên nói là cẩu ngốc, nhào tới muốn hôn Phương Diệc Nhiên, nhưng lại nhớ ra vừa rồi Phương
Diệc Nhiên không cho cậu lộn xộn, liền dừng lại, không biết bây giờ cậu có thể hôn chủ nhân
hay không…
Cũng may Phương Diệc Nhiên không để Phương Mặc phải rối rắm quá lâu, đã cúi đầu xuống
hôn cậu, khác với sự triền miên vừa nãy, chỉ chạm một cái là rời ra ngày, hoàn toàn mang tính
động viên.
Phương Mặc bất mãn, lại không dám dây dưa, sợ làm chủ nhân giận, đành phải liếm môi ra vẻ
thèm muốn lắm, đôi mắt nhìn Phương Diệc Nhiên đầy trông mong.
Phương Diệc Nhiên cười khổ lắc đầu, ra vẻ đáng thương tới như thế, cứ như mình ngược đãi cậu
không bằng, đành cúi đầu cho cậu một nụ hôn thật sâu, tay thì rời xuống nắm lấy chỗ lửa nóng
của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu hạ hỏa.
Lúc này Phương Mặc không dám làm càn nữa, bị động thừa nhận, đầu gối lên vai Phương Diệc
Nhiên, thoải mái mà hừ nhẹ, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, uyển chuyển động tình, nhưng cũng có
một cảm giác thú vị mới mẻ.
Không dày vò cậu nữa, thuận lợi cho cậu giải phóng, Phương Mặc sau khi bình ổn lại, liền liếm
liếm ngón tay Phương DIệc Nhiên, giương mắt nhìn, thấy y không phản đối, liền đánh bạo cầm
lấy tay Phương Diệc Nhiên, liếm đi tinh hoa của chính mình dính trên đó như là liếm kem.
Phương Diệc Nhiên vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cậu, cũng không vội vã đòi hỏi, không lên
tiếng, hai người cứ ôm nhau như thế, yên lặng hưởng thụ sự vuốt ve của đối phương.
Bỗng có tiếng điện thoại gấp gáp vang lên, đánh tan sự yên tĩnh, cũng làm cho nhóc con đang
ngủ gật ở góc sô pha giật mình hoảng hốt.
Phương Diệc Nhiên nhíu mày, không biết ai gọi tới vào lúc này, đúng là khiến người ta chán
ghét.
“Xin chào, Phương Diệc Nhiên đây.” Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng theo thói quen
Phương Diệc Nhiên vẫn lịch sự tiếp điện thoại, có điều giọng nói biếng nhác như vừa tỉnh ngủ.
“Ngủ sớm vậy sao?” Đầu kia nghe thấy giọng Phương Diệc Nhiên như vậy, kinh ngạc hỏi.
Lục Nhân? Vừa nghe thấy giọng đó, Phương Diệc Nhiên liền tỉnh táo lại, “Không phải, đang
xem TV mà.” phongmy.wordpress.com Page 196
“Chậc chậc, tôi còn tưởng cậu đang cùng tên kia làm chuyện gì không thích hợp chứ.” Lục Nhân
Phương Diệc Nhiên cười cười, nhưng không phủ nhận, lại nhìn Phương Mặc đang nằm úp lên
ngực mình, vò mái tóc mềm của cậu, hỏi: “Có việc gì sao?”
“Ừ, năm mới cậu không về nhà đúng không?”
“Phải.” Phương Điệc Nhiên đáp, nếu không phải Lục Nhân nhắc thì y cũng quên là sắp tới lễ
mừng năm mới rồi, có điều nói thường thì tất niên hai người họ cũng không về nhà, có năm thì
cũng đám bạn cũng cô đơn lẻ bóng ăn mừng náo nhiệt chút, có năm thì chỉ có y và Lục Nhân
cùng ăn một bữa cơm hay đại loại thế, đa phần là Lục Nhân có ca trực, vì vậy y phải tới bệnh
viện ăn mừng cùng Lục Nhân, hoặc chính y cũng nhận trực, để những người có gia đình có thể
về đoàn viên ăn mừng năm mới.
Có điều, có lẽ năm nay có thêm người, Phương Mặc hẳn là ở cùng với mình thôi, không biết cậu
có định về nhà không đây?
“Vậy đi ra ngoài đi, tới suối nước nóng chơi thì sao, ở đó khá là ấm áp đấy.”
Ý là nghỉ phép đi du lịch sao? Mấy năm nay, bởi vì cả hai đều bận, nên lễ mừng năm mới cũng
chỉ được nghỉ vài ngày, Lục Nhân thân là bác sĩ lại càng bận, bệnh nhân sinh bệnh đâu có nhìn
xem hôm đó là ba mươi hay mùng một, một cú điện thoại là nửa đêm cũng phải bật dậy khỏi
giường, Phương Diệc Nhiên thì đỡ hơn, tốt xấu gì cũng vẫn để ra được ngày nghỉ, Lục Nhân thì
số ngày nghỉ cả năm không biết có đủ đếm trên đầu ngón tay hay không.
“Anh có kỳ nghỉ cơ áa ~ ” Chữ cuối bỗng thay đổi giọng điệu, Phương Diệc Nhiên nhìn xuống,
không biết từ lúc nào Phương Mặc đã ngọ nguậy đi xuống, đang ngậm cái đó của y còn ngước
mắt nhìn lên, thần tình mê hoặc kia quả thực khiến người ta phát cuồng.
“Làm sao vậy?” Lục Nhân thắc mắc.
Phương Diệc Nhiên hít sâu một hơi, cảm nhận được sự ẩm nóng đang vây quanh mình, cố đè nén
mọi xung động, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, giẫm phải đuôi của Tiểu Bát.”
“Ha, cẩu ngốc đó hả.” Lục Nhân cười, “Mang cậu ta theo cùng nhé.”
“Ừm…” Một tiếng đó không biết Phương Diệc Nhiên là đáp lời hay là rên rỉ, vội vàng che lại
mic, hung hăng lườm Phương Mặc đang làm phiền thân dưới của mình, y vô cùng hoài nghi
người này là cố tình, cố ý trả thù y vừa rồi khi dễ cậu, nếu không sao tự dưng lúc này lại mút lại
liếm chứ, Phương Diệc Nhiên bực mình liền đẩy mạnh eo một cái, đâm sâu vào trong yết hầu
của Phương Mặc.
“Ô…ưm…” Lần này Phương Mặc lập tức rên lên, quá sâu rồi, giống như muốn đảo lộn tất cả lục
phủ ngũ tạng. Phương Mặc nén cảm giác buồn nôn, cố gắng mở lớn miệng, nuốt thứ cực đại đó
đi vào, dùng yết hầu đè ép. phongmy.wordpress.com Page 197
“Này, không phải hai người đang làm thật đấy chứ hả?” Đầu kia Lục Nhân hoài nghi hỏi.
ra, lại bị Phương Mặc cản lại, tiếp tục phục vụ, Phương Diệc Nhiên cũng đành chịu, cố nén tiếng
rên rỉ thỏa mãn để nói chuyện điện thoại với Lục Nhân “Được, dù sao cũng là anh sắp xếp mà.”
“Vậy quyết định thế nhé, hai chín tôi tới đón cậu, ba mươi cậu làm cơm.”
Hóa ra là muốn y làm cơm tất niên đây mà, Phương Diệc Nhiên cười, vội vàng đồng ý, rồi không
đợi Lục Nhân nói thêm liền cúp máy, tập trung vào việc trừng phạt Phương Mặc.