Nhiên nằm, người vừa mới đi, còn lại chút ấm áp, Phương Mặc quấn chăn cọ cọ lên mặt, mũi
tràn ngập mùi hương của Phương Diệc Nhiên.
Phương Mặc hít sâu một cái, sau đó mệt mỏi vùi đầu vào gối của Phương Diệc Nhiên. Rốt cuộc
chủ nhân bị làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên không cho cậu gần gũi nữa… Liệu có phải vì mình
suốt ngày quấn quít làm y thấy phiền rồi không?
Nếu thực sự như vậy, không có sự cho phép của chủ nhân, cậu cũng không bám lấy y có được
không nhỉ? Cậu chỉ mong khi tâm tình y tốt thì có thể thỉnh thoảng sờ sờ ôm ôm cậu một cái là
tốt rồi, nói như vậy, chủ nhân sẽ không mất hứng đâu nhỉ.
Nghĩ tới đây Phương Mặc lại nhớ lại khi mình còn là Tiểu Bát, chủ nhân thường xuyên ôm cậu,
cậu có thể gối lên đùi của y, có thể hôn y chẳng cần kiêng nể gì cả, chủ nhân cũng chưa bao giờ
ghét bỏ cậu quá nặng hay bám người quá, còn dịu dàng chải lông giúp cậu…
Phương Mặc nắm thật chặt tấm chăn trên người, tưởng tượng như đó là Phương Diệc Nhiên
đang ôm cậu, quanh người đều là mùi hương quen thuộc của chủ nhân. Đồng thời cảm thán, bây
giờ biến thành người rồi, tuy có thể cùng chủ nhân nói chuyện, cũng có thể làm giúp chủ nhân rất
nhiều việc, nhưng chủ nhân lại không thích cậu bám dính lấy mình, chẳng lẽ là vì ngại cậu tốn
diện tích quá? Phương Mặc không khỏi co tay chân cuộn người lại trong chăn.
Vừa rồi chủ nhân bảo cậu đi mua giường, ý là không cho phép cậu lên giường của y nữa ư.
Phương Mặc vô hạn ai oán, cậu muốn cùng ngủ với chủ nhân mà, mặc kệ có làm chuyện thoải
mái kia không, cậu vẫn là muốn ngủ cùng chủ nhân.
Thế nhưng rốt cuộc là cậu làm sai điều gì, khiến chủ nhân chán ghét. Phương Mặc suy nghĩ cả
đêm không nghĩ ra, đương nhiên cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, chỉ là càng thêm lo lắng, phongmy.wordpress.com Page 162
có khi nào mấy hôm nữa chủ nhân sẽ đuổi mình ra khỏi nhà không… Vừa nghĩ tới như thế, trong
Dù Phương Mặc có ngốc, cũng biết việc hôm đó họ làm là gì, rõ ràng chính là làm tình mà, tuy
rằng trước đây thời gian Phương Mặc hóa thành hình người sống cùng con người cũng không
nhiều lắm, nhưng làm chó lâu ngày cũng biết đến, hơn nữa chuyện này giữa các loài động vật
cũng không khác nhau nhiều lắm, bất quá con người có nhiều cách thức đa dạng hơn thôi, hơn
nữa cũng không đơn thuần vì mục đích sinh sản hậu đại, việc của họ nếu đổi lại là một nam một
nữ thì chính là vợ chồng, là người yêu.
Chủ nhân cũng đã nói đó là việc chỉ được làm với người mình thích, đương nhiên là cậu thích
chủ nhân rồi, chủ nhân chắc là cũng thích mình, bằng không hôm đó sao phải nhấn mạnh vào
điểm đấy như thế, chủ nhân vẫn luôn đối tốt với cậu như thế, sao lại có thể không thích cậu chứ?
Nếu như cậu là giống cái, thì sau chuyện hôm đó đã có thể mang em bé của chủ nhân rồi,
Phương Mặc sờ cái bụng bằng phẳng nhỏ nhắn của mình, ở đây đương nhiên không có khả năng
mang em bé của chủ nhân đâu.
Phương Mặc lật mình một cái tiếp tục ai oán.
Nghĩ tới em bé, Phương Mặc bỗng nhiên ngồi bật dậy, lẽ nào vì lí do đó nên chủ nhân mới không
thích cậu? Mặc kệ là thích cậu thế nào, cậu cũng không thể sinh em bé cho chủ nhân, chủ nhân
ưu tú như thế đương nhiên phải có người thừa kế, nghĩ tới đó, Phương Mặc liền tuyệt vọng ngã
vật ra giường, nói như vậy, sau này cậu sẽ có một nữ chủ nhân rồi… Vừa nghĩ tới chủ nhân làm
chuyện này với nữ chủ nhân, trong lòng cậu liền khó chịu, còn khó chịu hơn cả lúc nhìn thấy chủ
nhân hôn Chu Viêm, hy vọng nữ chủ nhân này xuất hiện thật muộn, tốt nhất là vĩnh viễn không
xuất hiện, chỉ có cậu với chủ nhân thôi mới là tốt nhất.
Tiếng đóng cửa vang lên, chủ nhân chắc đã đi làm rồi, y cũng không cần cậu đi cùng nữa. Đợi
tới khi cửa không còn động tĩnh gì, Phương Mặc mới bật dậy, không mặc gì nhảy xuống giường,
vừa đi được vài bước lại nhớ ra chủ nhân không thích cậu *** đi khắp nhà, nên kéo chăn
quấn quanh người, rồi đi chân không chạy ra ban công.
Trên lan can ban công còn có lớp tuyết dày đọng lại, Phương Mặc cũng bất chấp, nhìn xuống
phía dưới tìm kiếm bóng dáng của Phương Diệc Nhiên, một lát sau nhìn thấy thì lại vội vã trốn
phía sau lan can như là kẻ trộm, rất sợ Phương Diệc Nhiên quay đầu lại thấy mình, nhìn thấy cậu
bây giờ *** quấn chăn đứng ở bên ngoài khẳng định lại bị ăn mắng…
Có điều, chủ nhân có mắng cũng vì là lo mình bị lạnh sinh bệnh, Phương Mặc nghĩ tới đây trong
lòng liền thấy ngọt ngào, nhìn không chớp mắt bóng lưng Phương Diệc Nhiên bước đi, mãi đến
khi y biến mất hoàn toàn trong đám người, nhìn ra xa đều là một mảng trắng xóa, suy nghĩ không
biết có nên len lén đuổi theo chủ nhân không, thế nhưng nếu như bị chủ nhân thấy, chẳng phải là
lại chọc giận y sao… Phương Mặc nhất thời không cười nổi nữa.
Quấn chăn quay vào trong, thấy trên bàn ăn đã đặt sẵn trứng ốp la bánh mì nướng và sữa tươi,
bên dưới còn đặt một tờ giấy: phongmy.wordpress.com Page 163
Nếu lạnh thì hâm nóng một chút. PS: đừng đi chân trần, mặc quần áo vào. Diệc Nhiên.
đêm thêm buổi sáng nay có chút hồi phục, liền ngốc ngốc tự vui một mình, chủ nhân chắc chắn
là vẫn thích mình, chỉ là không biết chuyện gì làm y không vui, chờ y hết giận sẽ không sao nữa.
Phương Mặc ngoan ngoãn về phòng, nghe lời mặc quần áo đi dép vào, sau đó lại chạy vào phòng
ăn, nhìn chằm chằm miếng trứng ốp, như là muốn bắn thủng một cái lỗ, sau đó mới hí ha hí hửng
ăn từng miếng một, lạnh ngắt rồi nhưng không hâm nóng lại, cuối cùng vẫn còn chưa đã thèm
mà liếm sạch đĩa.
Sau đó cậu quay về phòng, dọn dẹp giường, gấp chăn gọn gàng, rồi lại thu thập phòng ốc, quét
rác, rồi quỳ xuống lau từng tấc sàn nhà, làm cho sàn gỗ sáng bóng như gương, mới thỏa mãn thu
tay lại.
Quần áo bẩn đều cho vào máy giặt, kỳ thực cũng không có mấy, đồ của Phương Diệc Nhiên đa
phần đều không thể giặt máy, phải giặt bằng tay, bình thường Phương Diệc Nhiên đưa tới tiệm
giặt là, muốn giặt thế nào thì giặt. Nhưng từ khi Phương Mặc đến, việc này đương nhiên đặt vào
tay Phương Mặc. Cũng không phải là Phương Diệc Nhiên ngược đãi gì Phương Mặc, y không
quan tâm là ai giặt, chút chi phí giặt đồ này cũng quá khả năng, mà là Phương Mặc thích giặt hộ,
Phương Diệc Nhiên cũng không thể nhất quyết không cho cậu giặt.
Phương Mặc hì hục giặt sạch tất cả quần áo, phơi lên, nhìn thấy đồ hôm qua còn chưa có khô,
mới chà xát bàn tay lạnh tới hơi ửng đỏ, quay vào trong nhà. Bình thường tới giờ này Phương
Mặc sẽ bắt đầu nấu bữa trưa, sau đó có thể chậm rãi tới phòng làm việc của Phương Diệc Nhiên
để ăn cùng nhau. Nhưng hôm nay, Phương Diệc Nhiên không cho cậu đưa đi làm, có lẽ cũng
không muốn thấy cậu chạy tới ăn trưa cùng đâu.
Tuy trong đầu nghĩ vậy, nhưng tay cũng không ngừng, vẫn làm cơm như cũ. Nếu không nấu thì
cậu cũng không còn việc gì khác để làm, nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, không tìm được việc gì
khác nữa, mà nếu như rảnh rỗi, chắc chắn cậu lại nghĩ tới chủ nhân, nghĩ một hồi không chừng
không nhịn được chạy đi gặp y, nhưng bây giờ chủ nhân lại không muốn thấy cậu…
Tới khi Phương Mặc tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã mang theo hộp cơm đứng dưới lầu công ty
của Phương Diệc Nhiên rồi…
(= . = Em miên man suy nghĩ cũng lâu quá ha)
Phương Mặc ảo não ngồi xổm xuống chỗ cậu vẫn thường chờ Phương Diệc Nhiên, đối diện với
cửa lớn. Có vài người cùng công ty mỗi ngày đều thấy Phương Mặc chờ người ở đó, đều nhận ra
Phương Mặc, đi ăn trưa qua còn chào hỏi cậu, Phương Mặc uể oải gật đầu với họ, thẫn thờ buồn
bã chà đạp một đám cỏ trước mặt.
Tuy đã tới dưới lầu rồi, nhưng cậu có dám lên đâu, lên gặp Phương Diệc Nhiên chắc chắn lại bị
mắng, sáng sớm chủ nhân cũng đã bảo cậu đừng ra ngoài rồi, cậu còn chạy tới… Lại muốn gọi phongmy.wordpress.com Page 164
điện thoại cho chủ nhân, không gặp được thì nghe giọng một chút cũng tốt, dù sao gọi điện thoại
Phương Mặc lấy di động ra, nghĩ tới nghĩ lui lại không dám gọi, trong lòng còn đang nghĩ mình
không đến ăn với chủ nhân, nói không chừng y cũng sẽ ra ngoài ăn, vậy đi ra thì sẽ gặp, cậu cũng
không biết là mình mong bị chủ nhân bắt gặp hay là không, kỳ thực cậu có chút hy vọng chủ
nhân vừa đi ra liền thấy mình, như vậy tuy chắc chắn sẽ bị mắng vài câu, nhưng nhất định sẽ bảo
cậu đi lên cùng ăn trưa.
Phương Mặc cứ mâu thuẫn như thế, có người đứng trước mặt cũng không phát hiện, tới khi cậu
nhận ra, đang vui vẻ tưởng là chủ nhân đi xuống thật, vội vã ngẩng đầu nhìn lên, thấy người
đứng đó là ai thì liền khôi phục vẻ uể oải, cúi đầu nói: “Là anh à.”
Người này cậu đã gặp một lần, là bạn của chủ nhân, cái tên còn đáng ghét hơn cả Chu Viêm.
“Sao cậu lại ở đây? Diệc Nhiên đâu?” Lục Nhân cười tủm tìm nhìn Phương Mặc. Từ xa hắn đã
thấy lù lù một đống, còn tưởng là ai đi ngồi xổm ở đây, tới gần nhìn kỹ mới biết hóa ra là cẩu
ngốc nhà Phương Diệc Nhiên.
Phương Mặc không đáp, tiếp tục đếm kiến chơi.
“Đang đợi Diệc Nhiên xuống đấy à?” Lục Nhân tiếp tục hỏi, Phương Mặc tiếp tục không trả lời,
nhìn cũng không nhìn Lục Nhân lấy một cái.
Lúc này Lục Nhân mới phát hiện ra trên tay Phương Mặc còn cầm hộp cơm, cười nói: “Đến đưa
cơm cho cậu ta? Sao còn không lên?”
“Có phải là lại làm Diệc Nhiên giận không hở?” Nói câu này xong, Phương Mặc mới ngẩng đầu
nhìn Lục Nhân.
Lục Nhân cười thầm, người này nghĩ gì đều viết hết lên mặt, lại nói: “Cậu mà không lên là tôi
lên đấy nhé.”
Lục Nhân bước được hai bước, lại quay đầu nhìn Phương Mặc, thấy cậu vẫn vô tình ngồi chỗ cũ,
lại quay lại tiếp tục trêu cậu, chỉ vào hộp cơm: “Hay để tôi mang lên hộ cậu nhá?”
Phương Mặc không nói gì, nhưng giơ tay lên, đưa hộp cơm trong tay cho Lục Nhân, cuối cùng
còn bỏ thêm một câu “Đừng nói với chủ nhân là tôi đến đây.” Hoàn toàn quên mất Phương Diệc
Nhiên không cho phép cậu gọi như thế trước mặt người khác.
Chủ nhân? Lục nhân nghe xong sửng sốt, lại cười, với mức độ quen biết của Lục Nhân với
Phương Diệc Nhiên đương nhiên sẽ không hiểu theo ý gì khác, có điều quả thật cậu ta tự coi
mình là thú cưng của Phương Diệc Nhiên nuôi a, nhưng hắn thấy tình cảm của Phương Diệc
Nhiên thì lại không chỉ đơn giản là tình cảm dành cho thú nuôi. Lục Nhân xoa cằm, hèn gì hôm
nay tâm tình Phương Diệc Nhiên không được tốt, hóa ra là chuyện này. phongmy.wordpress.com Page 165
Lại nhìn kỹ Phương Mặc, cũng dáng vẻ mệt mỏi, ôi chao, cái đôi này thật là thú vị, hai người dày
tàn bạo lườm hắn, chỉ thiếu điều nhào tới cắn cho hắn một cái.
“Chỉ cho Diệc Nhiên sờ đúng không?” Lục Nhân thu tay lại, hỏi.
“Đúng, không cho phép người khác chạm vào.” Phương Mặc gật đầu, tiếp tục trừng mắt.
Rốt cuộc Lục Nhân bật cười: “Cậu đó, chỉ coi Diệc Nhiên là chủ nhân thật đấy à?” Nói rồi, lắc
đầu quay đi, giơ hộp cơm trong tay lên ý là tôi sẽ nhớ không nói với Diệc Nhiên, có điều, y biết
hay không cũng không phải do tôi, người ta đâu phải ngốc…
Bỏ lại Phương Mặc nghiêng đầu suy tư về lời Lục Nhân nói, cậu thực sự chỉ coi Phương Diệc
Nhiên là chủ nhân thôi sao?