người Phương Diệc Nhiên còn chưa tản đi, vốn hậu trường đang bận rộn nhất thời tĩnh hẳn
xuống, mãi cho tới khi siêu mẫu chính Elli tới ôm chúc mừng Phương Diệc Nhiên thì sự trầm
mặc đó mới bị đánh vỡ. Tất cả người mẫu đều đến ôm Phương Diệc Nhiên một chút, khung cảnh
nhất thời vui tươi huyên náo.
“Phương, anh thực sự rất thần kỳ đó.” Elli dùng tiếng Trung có chút cứng nhắc nói chuyện với
Phương Diệc Nhiên, có điều cô cũng chỉ nói được một câu đó thôi, sau đó lại chuyển thành tiếng
Anh, “Ah, anh mặc bộ này thật sự rất đẹp đó ~”, nói xong còn quan sát Phương Diệc Nhiên từ
trên xuống dưới.
Phương Diệc Nhiên tạm thời chưa có cách để cởi bộ váy ra, vừa ứng phó với các người mẫu và
nhân viên tới chúc mừng, vừa nhìn xung quanh tìm một bộ đồ khoác tạm, trời mới biết y đã lạnh
sắp chết rồi. Mùa đông mà mặc một bộ váy mỏng manh như thế, bây giờ y đang cực kỳ bội phục
những người mẫu này, mặc còn mỏng hơn cả y, mà đi lên sàn catwalk lại không run một chút
nào, phải biết rằng show diễn lần này là ngoài trời…
Phương Diệc Nhiên đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy trên người ấm áp, một cái áo măng tô đã khoác
lên người, còn mang theo chút thân nhiệt, rất thoải mái, Phương Diệc Nhiên kinh ngạc quay đầu
lại, là ai tri kỷ như vậy?
Phương Mặc? Rõ ràng áo này là Phương Mặc cởi từ trên người cậu ra khoác thêm cho y, kiểu
dáng rõ là cùng một bộ với đồ Phương Mặc đang mặc trên người.
Phương Mặc khép vạt áo lại giúp y, sau đó cau mày ôm vào lòng, cả người lẫn áo, còn nắm lấy
tay y để làm ấm, quả nhiên tay Phương Diệc Nhiên đã lạnh ngắt rồi. phongmy.wordpress.com Page 82
Nhân viên ở hậu trường thấy tư thế đó của Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc, nhất thời xấu hổ
Phương Diệc Nhiên ngồi xuống, mình thì đưa lưng chắn gió thay Phương Diệc Nhiên, chuyên
tâm xoa tay sưởi ấm cho y.
Phương Diệc Nhiên bị ôm trước mặt mọi người như vậy cũng không giận, thấy động tác của
Phương Mặc chỉ hơi sửng sốt, rồi cười để cho cậu tùy ý chà xát tay mình, thậm chí đá văng giày
cao gót dưới chân, co luôn chân vào trong áo khoác, rồi chui vào lòng Phương Mặc sưởi ấm.
Hai người động tác thân mật như chốn không người, người thu thập vật dụng ở hậu trường cũng
chỉ đành coi như không thấy, mặc cho họ ngồi trong góc thân mật, bản thân thì chúi mũi vào việc
đang làm. Dù sao cũng không ai dám sai Phương Diệc Nhiên làm gì, càng đừng nói tới bảo tiêu
mặt lạnh suốt ngày theo sau Phương Diệc Nhiên như là chó canh nhà kia… Ai biết Phương Mặc
rốt cuộc là người mẫu hay bảo tiêu, quả thực là bám dính lấy Phương Diệc Nhiên không rời.
Những người trong giới đều biết rõ, cái gì không nên nhìn thì coi như không thấy. Phương Mặc
đó dáng vẻ xuất chúng như thế, tuy bây giờ còn chưa nổi tiếng, nhưng có Phương Diệc Nhiên
dẫn dắt, có vốn lại có quan hệ, nổi tiếng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tin tức của những đại
nhân vật như vậy không phải là điều những tiểu nhân vật như họ nên quan tâm, dù bán mông hay
bán ma túy, đều không mảy may liên quan tới họ, dù là để làm đề tài tám chuyện cũng không
phải hiện tại.
Chỉ có Chu Viêm là xị mặt ra, nhìn chằm chằm lưng Phương Mặc như là muốn thiêu ra hai cái
lỗ, cuối cùng không nhịn được đi qua, ngăn cản ánh mắt của những người khác, thấp giọng mỉa:
“Cậu ý tứ chút đi, bị paparazzi chụp được thì không thoát khỏi lên mặt báo đâu.” rồi lại quay
sang nói với Phương Mặc, “Còn cậu này, muốn nổi tiếng nữa không hả, đợi lát nữa bị loan tin là
cậu bán mình kiếm địa vị, kiểu gì cậu cũng bị người đại diện mắng chết.”
Chu Viêm trừng mắt lườm Phương Diệc Nhiên thò tay vào người Phương Mặc để ủ ấm, nói:
“Rốt cuộc cậu là đang hại hắn hay là giúp hắn thế hả, làm nghề này sợ nhất là bị soi mói, nhà
thiết kế Phương Diệc Nhiên cậu có thể không quan tâm danh tiếng, nhưng hắn thì toi.”
Phương Diệc Nhiên vô tội nhìn Chu Viêm, “Sao cái này lại thành bán mình kiếm địa vị được.”
Chu Viêm nghiến răng nghiến lợi: “Ai chẳng biết danh tiếng nam nữ đều xơi của cậu, cậu còn
dám nói à, chuyện của hai người đã sớm sôi sùng sục rồi, phiên bản gì cũng có.” Kỳ thực Chu
Viêm cũng không biết là đầu óc hắn phát điên cái gì, người trước mắt có thể coi là tình địch của
hắn, hắn hà tất phải tới cảnh tỉnh, bị hủy chẳng phải là tốt nhất sao.
Phương Diệc Nhiên co duỗi người, rồi đặt đầu lên vai Phương Mặc, người rốt cuộc ấm lên, thư
thái hơn nhiều, nhìn Chu Viêm, thở dài nhấc tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Nếu
thực sự có tin đồn thất thiệt nào thì tôi sẽ chịu trách nhiệm dẹp yên. Đúng rồi, người ta bàn tán
như thế nào, tôi rất tò mò đó.”
Cảnh này là, Phương Diệc Nhiên bát quái chuyện xấu của mình từ Chu Viêm, Phương Mặc thì
coi như không thấy Chu Viêm, một tay ôm eo Phương Diệc Nhiên sợ y bị trượt ngã, một tay xoa phongmy.wordpress.com Page 83
đôi chân trần giúp y, như là chuyện hai người này đang bàn hoàn toàn không liên quan tới danh
Chu Viêm trợn mắt, lấy một cái ghế từ bên cạnh, nói: “Còn nói gì nữa, chỉ nói toàn bộ công ty
không ai biết lai lịch người mẫu thần bí này của cậu là từ nơi nào tới, mang theo bên mình cứ
như bảo bối.”
Ban đầu Phương Diệc Nhiên còn cười, nghe xong câu đầu tiên của Chu Viêm liền cảm thấy
không đúng. Phương Mặc không phải người mẫu của công ty sao? Dù không phải thì cũng là
công ty mời tới chứ… Rốt cuộc phát hiện muộn màng sự tình có chỗ không thích hợp… “Đợi đã,
cậu nói là Phương Mặc…” Phương Diệc Nhiên còn chỉ ra phía sau “Là tôi đưa tới?”
“Chẳng lẽ không phải?” Chu Viêm hỏi ngược lại, lườm Phương Diệc Nhiên, hắn đã sớm hỏi
thăm về Phương Mặc này rồi, từ trang phục tới dựng cảnh không ai biết người mẫu này.
Phương Diệc Nhiên ngây người, nhìn Phương Mặc im lặng một chút, lại nhìn Chu Viêm mang
vẻ mặtcậu-nói-thừa, chuyển chủ đề câu chuyện: “Khu, tôi phải đi đây, cậu chắc cũng mệt rồi nhỉ,
về sớm nghỉ ngơi đi nhé.”
Phương Diệc Nhiên đứng lên khỏi lòng Phương Mặc, khép chặt áo khoác trên người, bước lên
chiếc xe chờ bên cạnh, Phương Mặc cũng bò lên theo, Phương Diệc Nhiên không lên tiếng để
cho cậu tùy ý.
Phương Diệc Nhiên bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện từ khi Phương Mặc xuất hiện, cậu đột nhiên
xuất hiện trên máy bay, bây giờ ngẫm lại, hình như cậu chưa từng nói bản thân là người mẫu…
Chỉ là bởi vì cậu rất cao nên mình mới tưởng vậy, hơn nữa trong khoang máy bay đó hầu như là
người cùng công ty, y cứ nghiễm nhiên cho rằng Phương Mặc cũng thế, trách thì trách Phương
Mặc đi theo mình quá tự nhiên.
Hèn gì mình lại được an bài cùng phòng với Phương Mặc, lại là phòng đơn. Phương Diệc Nhiên
xoa trán, công ty căn bản không tính sai phòng, mình cũng không nhầm, là Phương Mặc vốn
không phải người trong công ty họ! Cậu có thật sự tên là Phương Mặc không cũng là vấn đề…
Phương Diệc Nhiên xoa thái dương, nghĩ mình ngủ cùng một người xa lạ trên một chiếc giường
nhiều ngày như vậy… Tuy Phương Diệc Nhiên cũng không sợ Phương Mặc sẽ có ác ý, nhưng
một chuyện thần kinh như thế, thật sự là… bó tay.
Chỉ là Phương Mặc xuất hiện thần bí lại bám theo mình như thế là có ý gì? Lẽ nào… là hắn cử
tới bảo hộ mình? Cũng không quá giống a, nếu là hắn cử đến thì sẽ báo cho mình một tiếng chứ,
Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn Phương Mặc ngồi im lặng một bên, có chút không hiểu
tình huống gì đang xảy ra.