Ái Khuyển

Chương 22




Phương Mặc chỉ vào mũi mình, nói: “Cho em?”

Chứ không lẽ là cho tôi? Phương Diệc Nhiên im lặng, đâu thể nói vì tôi nhìn quần áo cậu chẳng

ra đâu vào đâu nên mới muốn cậu đổi, đành phải đáp: “Không phải cậu bị mất hành lý sao? Thay

bộ này đi.”

“À.” Phương Mặc ngoan ngoãn đáp ứng, bắt đầu cởi cúc áo, Phương Diệc Nhiên ngây người,

người này chẳng lẽ định thay quần áo ngay trước mặt mình sao? Tuy rằng sau cánh gà quả thực

có chuyện nam nữ thay quần áo tự nhiên không e dè gì cả, nhưng bây giờ thì chỉ có hai người

thôi… Cậu ta không để bụng, cũng phải nghĩ xem y có muốn xem thoát y vũ không chứ, dù rằng

Phương Mặc cũng được tính là một mỹ nam.

“Cậu…” Phương Diệc Nhiên đành lên tiếng, muốn nhắc nhở Phương Mặc là ở đây còn một

người sống sờ sờ, chú ý chút hình tượng đi, tuy là cùng giới.

Phương Mặc quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên vẻ thắc mắc, lúc này cậu vừa cởi áo khoác ra,

làm cho Phương Diệc Nhiên có thể nhìn rõ cái áo cậu mặc bên trong, cũng bởi vậy sắc mặt

Phương Diệc Nhiên càng tối sầm lại. Bộ đồ đó có lẽ không phải của nữ, vì đồ nữ không có size

lớn như thế để vừa với Phương Mặc, đây rõ ràng là một bộ đồ diễn kịch… Không biết là trang

phục kiểu quý tộc Châu Âu của thời nào, không chỉ cổ áo, ngay cả tay áo cũng là bèo rúm rất

khoa trương, không biết cậu ta lấy đâu ra.

“Đi tắm trước đã…” Phương Diệc Nhiên lấy tay che mắt, mệt mỏi nói, thực sự là vô cùng thê

thảm.

“Dạ.” Phương Mặc nghe lời đi vào phòng tắm, không hề có chút phản cảm với ngữ khí ra lệnh

của Phương Diệc Nhiên mà ngược lại như là đã quen rồi.

Phương Diệc Nhiên thở dài, hôm nay không biết y đã phải thở dài mấy lần rồi, Phương Mặc này

quả là kẻ kỳ quái, rất chi là… chập mạch.

Phương Diệc Nhiên lười biếng nằm lên giường xem TV. Hiện tại đã quá nửa đêm, rất nhiều kênh

đang chiếu một số tiết mục người lớn, tiếng rên rỉ ám muội đó, Phương Diệc Nhiên xem mà câm

nín, thật vất vả mới chọn được một kênh chiếu thời sự tối để xem.

Đang khi Phương Diệc Nhiên thiu thiu buồn ngủ thì truyền đến tiếng gõ cửa.

Ai vậy ta, giờ này rồi còn quấy rối người khác… Đoán là nhân viên phục vụ tới quảng cáo,

Phương Diệc Nhiền bò xuống giường ra đi mở cửa, không ngờ đứng ngoài là Chu Viêm. phongmy.wordpress.com Page 66



Phương Diệc Nhiên nhìn Chu Viêm vẻ kỳ quái, trễ thế này rồi còn có việc? Chu Viêm hình như

cũng thấy ngại vì làm phiền muộn thế này, nên ấp úng mãi mới được một câu, “…Vẫn chưa nghỉ

ngơi à?”

Phương Diệc Nhiên nghe xong quả thực muốn ngất luôn, nghĩ thầm: Tôi có đi ngủ rồi cũng bị

cậu đánh thức… Thế nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã chủ động tìm đến mình, có lẽ là đã hết

giận. Tuy Phương Diệc Nhiên không phải là chiến tranh lạnh với Chu Viêm, không có ý muốn

thi xem ai phải cúi đầu trước, có điều cũng không thể làm hắn mất mặt mũi. Không làm được

tình nhân thì vẫn có thể làm bạn, dù sao hai người cũng chưa lên giường, chưa đi tới bước cuối

cùng, không có gì phải xấu hổ cả.

Phương Diệc Nhiên “Ừm” một tiếng, đang định nói gì đó, Chu Viêm lại nghe thấy trong phòng

tắm có tiếng động, hiển nhiên là trong phòng Phương Diệc Nhiên còn có người khác, lại nhìn

dáng vẻ Phương Diệc Nhiên tắm rửa xong mặc áo khoác mà còn chưa đi ngủ, hai người này

chuẩn bị làm gì tiếp theo không cần phải nói cũng biết… Sắc mặt Chu Viêm thoáng cái trở nên

cực kỳ khó coi.

“Không có việc gì, cậu nghỉ sớm đi, quấy rầy rồi.” Nói xong quay đầu bỏ đi.

Phương Diệc Nhiên không hiểu gì cả, thế này là sao? Hắn đến tìm mình chỉ để nói thế thôi à?

Không phải là tới tìm mình làm chuyện đó chứ —— Phương Diệc Nhiên bỗng nghĩ tới một khả

năng khác, nhưng mà mọi người đều là hai người ở một phòng, lẽ nào Chu Viêm không biết?

Sao lại tới phòng tìm mình, đâu thể nào đang nửa đêm lại bảo bạn cùng phòng của mình đi ra

ngoài, nói hai người có việc cần làm, nhờ cậu ta ra ngoài tản bộ một chút… Hơn nữa việc gì vừa

nghe tới trong phòng y có người khác nữa thì sắc mặt Chu Viêm phải khó coi như thế… Đây

không phải là chuyện đương nhiên sao.

Phương Diệc Nhiên tràn ngập nghi ngờ đóng cửa lại, vừa bước mấy bước liền đụng phải Phương

Mặc vừa tắm xong đi ra.

“Cậu…” Phương Diệc Nhiên nhìn rõ bộ dáng Phương Mặc xong liền quay mặt đi, tên này cứ để

thế mà đi ra à! Không mặc cái gì cả! Cứ trần như nhộng không thèm lau khô người liền khỏa

thân đi ra!!!

Phương Diệc Nhiên vội vã lấy cái khăn tắm mình vứt một bên ra vây quanh người Phương Mặc.

Người này ắt là người Sao Hỏa rồi! Y đã từng công khai là đồng tính luyến ái đó, người trong

ngành này ai cũng biết Phương Diệc Nhiên là Bi nam nữ đều tiếp nhận, thậm chí gần đây trên tạp

chí còn đăng một chuyên mục liệt kê những nhà thiết kế từng có người yêu đồng giới, làm một

nhà thiết kế nổi tiếng, lại là người Châu Á hiếm thấy, danh tiếng của Phương Diệc Nhiên y bỗng

nổi như cồn. Khỏa thân trước mặt y như thế, có khác gì một cô gái khoe ngực ở trước mặt một

người đàn ông.

“Bên trong hết khăn tắm rồi…” Phương Mặc nói có vẻ rất tủi thân. phongmy.wordpress.com Page 67



Phương Diệc Nhiên lườm cậu, sau đó mới phát hiện, vì đang quấn khăn tắm giúp cậu mà mình

phải dùng một tư thế rất ám muội ôm lấy eo cậu ta, hơn nữa thân thể hai người dán sát vào nhau,

gần tới mức Phương Diệc Nhiên còn có thể cảm nhận được thứ bên dưới kia của Phương Mặc.

Tay sờ lên vòng eo dẻo dai của Phương Mặc, cảnh xuân vô hạn thu hết vào đáy mắt, trên làn da

óng ả thỉnh thoảng có vài giọt nước trượt xuống, trên hai khối cơ ngực xinh đẹp là núm hồng ướt

át, như đang mời gọi Phương Diệc Nhiên cắn lấy chúng nó. (Chỉ là anh tưởng tượng mà thôi = .

=) Phương Diệc Nhiên ho khan một tiếng, cuống quít buông Phương Mặc ra, chỉ cảm thấy yết

hầu khô khốc.

“Lau khô một chút đi.”

Phương Mặc đón lấy chiếc khăn tắm đang tuột xuống, cứ thế thản nhiên lau người trước mặt

Phương Diệc Nhiên, khiến Phương Diệc Nhiên hoàn toàn không dám nhìn về phía cậu đang

đứng. Người này đúng là dây thần kinh quá thô rồi, cậu ta không sợ mình nhào tới sao…

Lén lút liếc qua một cái liền khiến Phương Diệc Nhiên nhíu mày, “Dừng lại!” Người này không

mặt quần lót cứ thế là mặc quần dài vào luôn… Mặc dù có một vài người mẫu không thể lưu lại

vết nội y trên người để phòng khi lúc quay chụp yêu cầu, nên sẽ không mặc đồ lót, nhưng đại đa

số sẽ chọn những loại không để lại vết hằn. Cứ mặc trực tiếp như thế cậu ta không khó chịu sao.

Phương Diệc Nhiên bó tay, lấy một cái quần lót từ trong hành lý của mình ra ném cho Phương

Mặc, “Nếu không ngại thì mặc cái này đi, tôi cũng mới mặc có một đôi lần.”

“Ừm.” Phương Mặc vẫn là ngoan ngoãn đồng ý, nhận lấy quần lót của Phương Diệc Nhiên mặc

vào.

Lúc này Phương Diệc Nhiên lại được thoải mái nhìn Phương Mặc mặc quần áo rồi, y rất sợ cậu

ta sẽ làm ra chuyện gì đó khác người. Hơn nữa người ta đã không ngại bị nhìn, người ***

còn chẳng xấu hổ, y ngại ngùng làm gì.

Chỉ nhìn một cái, Phương Diệc Nhiên không khỏi nhướn mày cảm thán, thật không hổ là người

mẫu mà, không tính gương mặt kia thì vóc người cũng đã hạng nhất, eo thon, mông căng, chân

dài, dáng người tam giác tiêu chuẩn nhất, hoàn mỹ như là chế tạo ra từ tỉ lệ mỹ học, đặc biệt là

đôi chân đó, thon dài xinh đẹp tới vô lý. Không bị quần áo che đậy, vẻ đẹp đó mang phương thức

không cần trải chuốt đánh mạnh vào thị giác của Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên chống đầu nằm nghiêng trên giường nhìn Phương Mặc mặc quần áo, thấy

cậu đánh vật với cái cà vạt không khỏi cười cười ngoắc tay ý bảo cậu lại gần.

Phương Mặc đi tới bên giường, Phương Diệc Nhiên nhổm dậy thắt cà vạt giúp cậu, sau đó lui về

phía sau một chút quan sát Phương Mặc. Quả nhiên là người mẫu mà, giá treo quần áo trời sinh,

bộ đồ này mặc trên người làm nổi bật ra khí chất của cậu ta, thân thể cao ráo cường tráng, tràn

ngập vẻ nam tính, không như bộ quần áo nực cười mà cậu mặc lúc trước, hiệu quả khôi hài hoàn

toàn phá hủy khí chất anh tuấn của Phương Mặc, làm sụt giảm nghiêm trọng vẻ đẹp trai. phongmy.wordpress.com Page 68



“Được rồi, trai đẹp à, mai cậu sẽ mặc bộ này nhé, giờ cởi ra đi ngủ thôi.” Phương Diệc Nhiên

huýt sao, rất thỏa mãn với trang phục của Phương Mặc, đồng thời cũng thỏa mãn ánh mắt của

mình. Biết ngay bộ này cậu ta mặc sẽ đẹp mà, như vậy mới giống người chứ.