“Này!” Chu Viêm bất mãn tì lên cửa kính xe, gọi với theo Phương Diệc Nhiên đang bước đi
không (thèm) quay đầu lại.
“Có việc gì sao?” Phương Diệc Nhiên quay lại thắc mắc.
Chu Viêm nghiến răng, người này là không biết thật hay giả vờ đây, tức giận nói: “Tôi bảo, cũng
đã tới dưới lầu nhà cậu rồi, cậu không mời tôi lên uống chén trà được à?”
“Nhưng nhà tôi không có trà.” Phương Diệc Nhiên cười nói.
“Phương-Diệc-Nhiên!” Chu Viêm bị Phương Diệc Nhiên làm cho tức gần chết, tiếng răng va ken
két, người này tuyệt đối là cố ý. Chu Viêm hắn theo đuổi không biết bao nhiêu người, nhưng
chưa từng đụng tới khúc xương cứng khó nhằn thế này, đối xử tốt với y, y không cự tuyệt, còn
mà cố ý không để ý tới y, y cũng không chủ động tới tìm, đúng là cứng đầu cứng cổ, làm cho
người khác giận tới nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc là càng không chiếm được thì hắn lại càng
muốn. Về phần lên giường rồi, vấn đề ai trên ai dưới Chu Viêm chưa từng để tâm, dù sao hắn
chẳng chê sống kén lạnh, chỉ cần có thể hưởng thụ thì thế nào cũng được… Kết quả không quan
trọng, chỉ cần quá trình hưởng thụ là được, đây là lý luận tận hưởng lạc thú trước mắt của Chu
Viêm.
“Hôm nay là thứ sáu, chẳng phải mai là cuối tuần rồi sao, cậu vội vã muốn tới nhà tôi thế cơ à.”
Rốt cuộc Phương Diệc Nhiên cũng không đùa với Chu Viêm nữa, thực sự nổi cáu.
Tôi là vội vàng muốn thử độ mềm mại của giường nhà cậu kia, Chu Viêm tàn bạo nghĩ, “Ngày
mai!” Nói xong hờn dỗi nhấn ga phóng đi.
Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn xe thể thao đỏ chói vút đi, lắc đầu, vỗ vỗ Tiểu Bát đang ngồi
ngoan bên cạnh, “Thôi, về nhà nào.”
Mở cửa, Phương Diệc Nhiên đi vào, kỳ quái nhìn thấy Tiểu Bát còn đang do dự trước cửa, sau
đó thấy nó tạo ra một chuỗi vết chân trên sàn nhà sạch sẽ, mới hiểu hóa ra là nó cũng biết sợ dơ
sàn a, cười cười, lúc nó làm bẩn xe của Chu Viêm thì một chút cũng chẳng khách khí.
Vừa về đến nhà, Phương Diệc Nhiên chưa vội làm cơm mà đầu tiên là đi quanh nhà một vòng,
kiểm tra cửa sổ không có vấn đề, cửa lớn cũng vậy, vẫn khóa, cũng không có dấu vết bị cạy phá,
chìa khóa dự phòng ở hộc thủy tinh cạnh cửa cũng còn nguyên, rồi lại kiểm tra cửa sổ, tuy rằng y
không đến mức ra ngoài cũng khóa cửa sổ, nhưng… Phương Diệc Nhiên nhìn xuống, Tiểu Bát
không có khả năng nhảy từ độ cao này xuống dưới a.
Mà sự kiện quỷ dị ở phòng tắm và nhà bếp còn chưa giải quyết, hôm nay ban công lại xảy ra
chuyện kỳ quái mới, Phương Diệc Nhiên vừa ra ban công liền thấy quần áo mình thay ra đã giặt
phơi ở đó… Phương Diệc Nhiên bóp trán, không lẽ là chuyện ma quái thật, bộ quần áo đó lúc phongmy.wordpress.com Page 37
sáng còn chưa giặt mà. Đây không chỉ là chuyện ma quỷ, mà con quỷ này lại còn là một con quỷ
Nếu không chẳng lẽ là tiểu tinh linh nuôi trong nhà như truyền thuyết? Chuyên giúp chủ nhân
làm việc? Nếu không phải vì Phương Diệc Nhiên là một người theo chủ nghĩa duy vật, thì sợ
rằng hiện tại đã đi mời đạo sĩ tới trừ ma đuổi quỷ rồi…
Thôi quên đi, tạm thời không có gì nguy hại, trước tiên gọi người tới đổi khóa cửa chính rồi đợi
một thời gian xem có chuyện gì không.
Sau khi gọi cơm ở ngoài, Phương Diệc Nhiên đưa Tiểu Bát vào phòng tắm, vừa dùng nước ấm
tắm cho nó vừa xoa lông nói: “Quỷ nghịch ngợm, hôm qua vừa tắm hôm nay đã toàn là bùn đất
rồi.” Cầm lấy móng của nó, dùng nước xối vào tỉ mỉ rửa đi bùn bám giữa các móng, nắn nắn bàn
chân Tiểu Bát, mềm mềm nhún nhún, Phương Diệc Nhiên thấy thú vị liền lắc lắc mấy cái, bỗng
nhiên lại nghĩ tư thế bây giờ của mình, nếu đổi lại Tiểu Bát là một cô gái, thì không phải là giống
tư thế hôn tay sao? Chỉ có điều đối diện là một cẩu cẩu ướt sũng mà thôi.
Phương Diệc Nhiên mỉm cười, lại nhìn Tiểu Bát đang ngồi mang vẻ mặt vô tội, mặc cho Phương
Diệc Nhiên vừa tắm vừa nghịch. Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Bát, Tiểu Bát cũng
bắt chước nghiêng đầu theo, làm Phương Diệc Nhiên buồn cười, ài, thật là đáng yêu mà.
Lúc này tắm xong Phương Diệc Nhiên dọn dẹp luôn, y cũng không muốn xảy ra chuyện kỳ quái
gì nữa, rất kinh khủng… Tiện thể cầm cây lau nhà thanh lý luôn một đường dấu móng Tiểu Bát
để lại, không khỏi nghĩ tới việc Tiểu Bát làm bẩn xe Chu Viêm.
Nghĩ tới đó, chỉ vào Tiểu Bát đang đi bên cạnh, “Ngươi nha, ngày mai Chu Viêm tới không được
gây sự đâu đấy, biết chưa?” Tuy rằng ngoài mặt lạnh lùng với Chu Viêm, nhưng dù sao cũng là
Tiểu Bát làm bẩn xe hắn, ngày mai coi như là bồi thường đi.
Phương Diệc Nhiên tựa vào ghế sô pha vừa dỗ Tiểu Bát ăn bánh quy cho cún, vừa chờ đồ ăn gọi
ở ngoài tới, lười tự động tay làm, hơn nữa tủ lạnh cũng không có đồ ăn. Bánh quy này là sau khi
gặp cô gái nhiều chuyện kia mới mua, có người nói là ăn ngon hơn thức ăn cho chó, có lẽ Tiểu
bát sẽ thích, nhưng chỉ dùng làm đồ ăn vặt, không thể ăn chính.
Bánh quy vị đậu phộng mỡ bò, làm thành hình cục xương, cô gái bán hàng nhiệt tình đề cử nói
cái này vị ngon nhất, Phương Diệc Nhiên hoài nghi có khi nào cô đã ăn thử từng loại bánh quy
cho chó hay không, bằng không sao biết được là cái nào nhất… Nói thật, ngửi cũng khá thơm, dù
sao cũng đã ăn thử thức ăn cho chó rồi, không ngại thử cái bánh quy này một chút, Phương Diệc
Nhiên ném một miếng vào miệng…
Hơi cứng, nhưng cũng khá ngon, không mặn không nhạt, còn đậm mùi đậu phộng. Phương Diệc
Nhiên lại ăn thêm miếng nữa, khiến Tiểu Bát vốn đang nằm sấp trên đùi y bỏ bê bánh quy phải
ngẩng đầu lên nhìn, đợi tới khi Phương Diệc Nhiên ăn đến miếng bánh thứ ba, Tiểu Bát đã dùng
ánh mắt ai oán nhìn y rồi… Như là đang nói, sao anh lại tranh đồ ăn của em…
“Ậy, không phải ngươi không muốn ăn sao… Không thể lãng phí được, rất đắt đó.” Phương Diệc
Nhiên buồn cười nhìn Tiểu Bát, nãy thì dỗ thế nào cũng không thèm, giờ lại thèm thuồng nhìn y. phongmy.wordpress.com Page 38
Cầm một miếng đưa tới bên mép, Tiểu Bát khẩn cấp há miệng ăn, động tác như là chậm một chút
Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười khổ, có phải là đồ tranh được thì ăn ngon hơn không ta? Hai
người ngươi một miếng ta một miếng ăn ngon lành, a, không phải, là một người một cún…
Đợi đồ ăn của Phương Diệc Nhiên được giao đến, bánh quy cho chó đã bị giải quyết mất một
phần ba. Phương Diệc Nhiên thẹn thùng vội đi mở cửa lấy đồ ăn của mình, một phần cơm đùi gà
nướng, đùi gà vàng óng ánh tỏa sáng, vừa nhìn đã thèm, Phương Diệc Nhiên không lấy đũa, cầm
tay cắn luôn, vừa ngồi lại sô pha thì Tiểu Bát đã bon chen tới, cắn một miếng đùi gà kéo xuống.
Phương Diệc Nhiên trừng mắt, tên này, lại tranh đồ ăn của y! Phương Diệc Nhiên không ngại
nước miếng của Tiểu Bát, lườm nó một cái, tiếp tục ăn đùi gà, đợi Tiểu Bát lại thò đến liền
nghiêng người, không để nó cắn được, Tiểu Bát nhất thời tội nghiệp nằm sấp lên đùi y, đôi mắt
chớp chớp nhìn y.
“Được rồi được rồi, ai bảo vừa rồi ăn bánh của ngươi, đây, cho ngươi ăn miếng nữa.” Nói rồi
đưa đùi gà qua cho Tiểu Bát cắn.