Ngày hôm sau, Tạ Vũ Yến thật sự được sắc phong làm hoàng quý phi, lúc nhóm nô tài tiến lên phía trước cung nghênh nàng, nữ nhân này vẫn còn hoảng sợ không dám tin.
Đến khi được vây quanh đi đến "Phượng Minh cung", toàn thân mặc vào Hà Y đẹp đẽ quý giá, nàng mới nuốt nước miếng một cái, tiếp nhận chính là một chuyện thực đột nhiên mà tới.
Không bao lâu, các nữ nhân trong hậu cung tranh giành lẫn nhau đến trước lôi kéo quan hệ, thậm chí có người nói: "‘Phượng Minh cung’ từ trước chỉ cho hoàng hậu hoặc thái tử ở, hoàng thượng cuối cùng lại thu xếp ngươi vào ở, chẳng lẽ là có dự tính khác sao?"
Tạ Vũ Yến làm sao biết hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào, chỉ là cười gượng hai tiếng, nói: "Hoàng thượng và hoàng hậu luôn luôn cầm sắt tương hòa (vợ chồng hòa hợp), vị trí hoàng hậu làm sao đến phiên ta ngồi chứ, các tỷ tỷ đúng là suy nghĩ nhiều."
"Muội muội, ngươi nói thật đi, ngươi làm sao lấy lòng được hoàng thượng, đến nỗi hắn ưu ái đối với ngươi như thế?" Lại có người hỏi.
Sắc mặt Tạ Vũ Yến cứng đờ, nói: "Chỉ có thể nói số mệnh muội muội tốt thôi."
Mọi người nịnh bợ ngươi một lời ta một câu sau đó lập tức rời khỏi, mới vừa một bước ra cách cửa sắc mặt đã thay đổi, bảy miệng tám lời đứng lên tranh luận.
"Nghe nói là nàng thừa dịp tinh thần hoàng thượng không rõ dụ dỗ người, hừ, rõ ràng là một kỹ nữ, hiện tại ngược lại giả bộ làm ngọc nữ."
"Quái lạ, trước đây mấy ngày hoàng thượng còn giam nàng trong lãnh cung, làm sao đột nhiên bắt đầu sủng hạnh nàng chứ?"
"Hiện giờ hoàng hậu có thai, ban đêm hoàng thượng tịch mịch, dù sao đầu giường vẫn cần có người làm bạn chứ, nhắc tới tiểu yêu tinh đó bộ dạng cũng coi như là quốc sắc thiên hương (người con gái đẹp nhất nước), có lẽ ở nơi đó của nàng hoàng thượng đã từng nếm ngon ngọt, bây giờ muốn giữ nàng lại thị tẩm."
"Hừ, ta kém nàng ở chỗ nào chứ, sao hoàng thượng không chon lựa ta."
"Mặt người ta dày hơn mặt ngươi, ngươi có bản lĩnh thì trèo lên long sàng đi!"
"Đó là nàng ta gần quan được ban lộc, ỷ vào mình là người hầu trong ‘Tước Linh cung‘, lúc ấy tìm cơ hội xuống tay đối với hoàng thượng mà thôi."
"Lại nói tiếp hoàng hậu cũng thật sự là đáng thương, làm sao có thể dự đoán được bản thân nuôi dưỡng một con Bạch Nhãn Lang không lương tâm như vậy chứ."
"Hắc, cái này gọi là phong thủy luân chuyển, hai năm trước Tuyết phi được nhiều sủng ái, kết quả còn không phải bị hoàng hậu tranh đoạt sủng ái sao, hiện giờ trước mắt thấy cuộc sống của hoàng hậu cũng không dễ chịu lắm. Hoàng thượng thân là vua của một nước, muốn hắn vì một nữ nhân từ đầu tới cuối, điều này sao có thể chứ."
"Hoàng thượng, cho dù chỉ sủng hạnh ta một đêm cũng tốt, làm cho ta mang thai hoàng tử, ngày sau không cần suốt ngày hiu quạnh rồi."
Một câu nói dao động trúng mọi người, không khí chán nản rất nhiều, mọi người trong lúc nhất thời đều có tâm tư, vội vàng rời đi.
Lâm Tĩnh Dao thấy mọi người đi rồi, bước chân thong thả đi ra từ bên cạnh, tràn đầy ý cười rảo bước tiến lên "Phượng Minh cung", nhìn đông một cái, tây một cái, nhìn vẻ mặt giấc mơ trở thành sự thật của Tạ Vũ Yến nói: "Như thế nào, có phải cảm thấy vừa lòng không? Nơi này từng có một vị thái tử ở, sau này hắn bị tiên hoàng Thủy Nguyệt Hàn giết, tiếp theo nhị hoàng tử vì thái tử cũng chuyển vào nơi này, sau này hắn làm hoàng thượng, cũng bị Thủy Nguyệt Hàn giết. Hiện giờ, hoàng thượng cảm thấy âm khí nơi này quá nặng, luôn luôn không có người ở lại, hôm nay lấy ra cho ngươi, ha ha, thật đúng là hậu đãi ngươi đó."
Tạ Vũ Yến biến sắc, nhịn không được rùng mình ớn lạnh.
"Về phần bản cung ở lại ‘Tước Linh cung’, nơi tiên hoàng đã từng ở lại, vì hoàng thượng muốn tưởng nhớ ngươi, luôn luôn không cho bất luận kẻ nào vào ở nơi đó, nhưng ta thì không sao cả, ai bảo hoàng thượng sủng ta chứ."Sau khi Lâm Tĩnh Dao phóng xong rắm thúi, đặt mông ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi, nói: "Trở thành một thành viên trong hậu cung, chiến tranh của ngươi lập tức nổ ra rồi, hi vọng ngươi đừng để ta quá thất vọng, nếu vòng một chưa chấm dứt đã bị đào thải, vậy thì chơi không vui rồi." Nói xong, vỗ cái đệm giường một cái, nói: "Sau này hoàng thượng có thể vào ở nơi này của ngươi, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng tới đi, ta cho ngươi cơ hội quyến rũ hoàng thượng."
Tạ Vũ Yến cảm thấy dở khóc dở cười, nữ nhân này nói lung tung một hồi, cuối cùng là muốn nói cái gì đây.
Chỉ là đến buổi tối, nàng rốt cuộc cười không nổi, muốn đi ngủ sớm một chút, lại nghe tiểu thái giám ở cửa vui vẻ hô: "Nô tài tham kiến hoàng thượng."
Thật sự tới!
Tạ Vũ Yến vội vàng chạy ra cửa nghênh tiếp, đã thấy Thủy Linh Ương cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ phân phó bọn nha hoàn hầu hạ tắm sạch sẽ cho mình, sau đó cho bọn họ lui, bắt đầu cởi vạt áo của chính mình.
Sắc mặt Tạ Vũ Yến đỏ lên, vội vàng tiến lên nói: "Thần, nô tì giúp, hoàng thượng, cởi, cởi áo."
Thủy Linh Ương híp mắt cười cười, vẻ mặt ôn nhu đến gần Tạ Vũ Yến, chỉ thấy nữ nhân này sắc mặt đỏ bừng hơn, tiếp đó từ từ nói: "Ngươi, vẫn là tự xưng nô tài đi."
Tạ Vũ Yến biến sắc, không hiểu nhìn về phía Thủy Linh Ương, đã thấy hắn cởi áo khoác và trung y, tiếp đó nằm trên giường, vừa vặn chiếm giữ vị trí ở giữa, vì thế do dự một lát, nhỏ giọng thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, ngài, có thể hay không di chuyển một chút, thần, nô tài mới nằm xuống được."
"Hả?" Thủy Linh Ương nhíu mày, nói: "Ngươi hiểu sai ý rồi, giường này là cung cấp cho trẫm nghỉ ngơi, nếu ngươi đã nói, ngủ trên mặt đất!"
Cuối cùng Tạ Vũ Yến cũng nhận thấy được bất thường trong đó, sau đó, khóc nức nở hỏi: "Đây là Hoàng thượng muốn và hoàng hậu cố ý nhục nhã nô tỳ sao, lo lắng như thế làm gì, nếu nhìn nô tỳ không vừa mắt, trực tiếp giết nô tỳ không phải tốt sao."
"Trẫm cũng không bạc đãi ngươi, ngươi muốn gì đó trẫm đều thỏa mãn ngươi." Thủy Linh Ương nói xong, từ phía sau bắt lấy cái chăn ném xuống dưới, nói: "Đây, thưởng cho ngươi."
Tạ Vũ Yến lau nước mắt một chút, trải tốt mền rồi nằm ở trên mặt đất.
Ngày thứ hai, trong hậu cung không có người nào là không biết hoàng thượng lại một lần nữa sủng hạnh Tạ Vũ Yến, trong chốc lát, gió nổi mây vần (gió nổi lên mạnh mẽ), tất cả đều bắt đầu âm thầm tiến hành, muốn dùng vũ lực trừ bỏ kẻ thù chung.
Tạ Vũ Yến tự biết hoàng thượng dùng mình làm mục tiêu, Lâm Tĩnh Dao có thai, có nhiều người tâm hoài bất quỹ (lòng dạ gây rối) muốn xuống tay đối với hoàng tử, cho nên hắn đem lực chú ý của mọi người thay đổi đến trên người mình, lấy mình để bảo toàn đứa nhỏ trong bụng Lâm Tĩnh Dao.
Thời gian sau đó, nàng cần phải hết sức cẩn thận, đề phòng khắp nơi có người dùng ám chiêu ở sau lưng mình. Hoàng thượng mỗi đêm "Sủng hạnh", mỗi đêm làm cho mình ngủ sàn nhà lạnh, trời vừa sáng, hắn ra vẻ làm bộ sủng ái cưng chiều mình, vừa gắp thức ăn vừa lau miệng cho mình, cực kỳ thật giống một nhân cách giả.
Cái đó cũng xem như quên đi, một tháng sau, đột nhiên trong cung truyền ra tin tức Tạ Vũ Yến mang thai, vì thế các phi tần vừa hâm mộ vừa ghét bắt đầu tăng cường độ giày vò nàng lên, đồng thời đủ loại ám chiêu độc địa giáng xuống.
Lúc này, Lâm Tĩnh Dao vừa mới vạch xong kế hoạch chiến đấu, chợt thấy Lý Dung qua đây thăm mình, vì thế tiếp đón nàng ngồi xuống, vẻ mặt hưng phấn nói: "Trong cung chúng ta xuất hiện một gian tế."
Lý Dung nhíu mày, đặt cháo mới nấu lên bàn, nói: "Có gian tế ngươi còn hưng phấn như thế, chẳng lẽ là bị hoàng thượng kích thích hỏng rồi sao?"
Lâm Tĩnh Dao lắc đầu, nói: "Gian tế này liên tiếp làm hư chuyện của ta, nếu không là bởi vì hắn, ‘Khách Nhĩ Cốc, ‘Quận Tây Hồ’, ‘Núi Giác Thường’ ba trận chiến dịch làm sao không đánh mà bại, tin tức của hắn rất nhanh nhẹn, ta chỉ tạo cho hắn một tin tức giả, đoán chừng đối phương rối loạn trận pháp, nếu mới có gian tế, chúng ta ngồi đây lợi dụng thật tốt." Nói xong, lấy thìa múc một ngụm cháo lên húp, tiếp đó còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, tức thì lại múc một muỗng nữa, nói: "Cháo này của ngươi cònb ngon hơn Ngự Thiện Phòng nấu đấy."
Lý Dung che miệng cười cười, nói: "Không sợ ta lúc này hạ độc ngươi àh, nghe nói gần đây ngươi rất cẩn thận, các nữ quyến trong hậu cung đưa vật phẩm bổ dưỡng tới cho ngươi toàn bộ bị ngươi lén lút đi bỏ, như thế nào không sợ ta xuống tay sao?"
"Được, nếu ngay cả ngươi cũng muốn hại ta, trong cung này thật sự không ở nổi nữa." Lâm Tĩnh Dao nói xong, thấy Trân phi xách hai hộp quà tặng đi đến, liếc mắt nhìn Lý Dung một cái, đặt mấy thứ đó lên trên bàn, nói: "Đây là Nhân Tham cùng Linh Chi cha ta sai người đưa đến cho ta, vốn định cho ta tẩm bổ thân mình, nhưng thấy muội muội trong thời gian có thai còn vội vàng xử lý quốc sự nhất định vất vả, tỷ tỷ nghĩ trong lòng vẫn nên lấy ra nấu canh cho muội muội dùng đi."
"Tỷ tỷ có lòng rồi." Lâm Tĩnh Dao khách sáo nói.
Đột nhiên Trân phi nắm lấy tay nhỏ bé của Lâm Tĩnh Dao, cực kì tiếc hận nói: "Hoàng thượng cũng thật là, muội muội hiện giờ có thai, hắn phải chăm sóc nhiều một chút, ôi, ai nghĩ cuối cùng bị một số Yêu Tinh mượn cơ hội chen chân. Nhưng không quan trọng, đoán chừng hoàng thượng cũng là ham cái mới, chờ mới mẻ qua đi, tự mình sẽ trở về với muội muội thôi."
Lâm Tĩnh Dao cắn cắn môi, sắc mặt giả bộ đau buồn, nhân tiện nháy mắt với Lý Dung một cái.
Sau khi tiễn bước Trân phi, Lâm Tĩnh Dao quan sát nhân sâm kia vài lần, chậc chậc nói: "Nhân sâm ngàn năm đi, cái này là thứ tốt."
Lý Dung cười khẽ một tiếng, "Gần đây nữ nhân trong cung chỉ chích Tạ Vũ Yến là kẻ đầu sỏ phá hư tình cảm của ngươi và hoàng thượng, toàn bộ đều làm khó dễ nàng ta, cũng là nổi lên đồng tình đối với ngươi."
Lâm Tĩnh Dao cười khẽ, chợt thấy Đoan tần xông vào, lúc đầu tưởng rằng qua đây đưa vật phẩm bổ dưỡng cho mình, nhìn nàng kinh sợ nói: "Tạ Quý Phi sanh non rồi."
"Cái gì?" Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, tiếp theo phá cửa mà ra, sẽ không sai lầm như thế chứ, chẳng lẽ nữ nhân này chỉ vợ chồng cùng hoàng thượng một lần đó, mà đã hoài thai long chủng sao, mà chính mình trở thành tội phạm gián tiếp giết người?
Thủy Linh Ương nghe tin rồi tới, sau khi nghe tin tức sắc mặt xanh mét, đồng thời nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, tiến lên nắm chặt tay nhỏ bé của Tạ Vũ Yến nói: "Trẫm sẽ tra rõ việc này, người dưỡng thân mình cho tốt đi."
Tạ Vũ yến cười khổ một cái, hỏi: "Hoàng thượng lúc này nguyện ý chạm ta rồi hả? Cũng chỉ là diễn trò mà thôi?"
Sắc mặt của Thủy Linh Ương cứng đờ, Tạ Vũ yến chỉ vào bụng Lâm Tĩnh Dao hỏi: "Nếu nàng không có đứa nhỏ, hoàng thượng có thể bình tĩnh như vậy sao? Rõ ràng đều là cốt nhục của ngươi, mà lại mỗi người khác nhau sao?"
"Đủ rồi, lúc trước trẫm không biết ngươi có thai, thật là ủy khuất ngươi, sau này sẽ đền bù tốt cho ngươi." Thủy Linh Ương không kiên nhẫn nói một câu, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của Tạ Vũ Yến, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, trễ một chút trẫm lại qua nhìn ngươi."
Trong lòng Lâm Tĩnh Dao có chút hổ thẹn, nữ nhân này bất quá muốn ở bên người giàu có mà thôi, trong thế giới tuy là việc này chỗ nào cũng có, chính mình chọc ghẹo nàng như vậy có chút tội lỗi.
Phái người đem Nhân Tham cùng Linh Chi đưa tới cho Trân phi. "Phượng Minh cung", Lâm Tĩnh Dao cảm thấy hai tay của mình gián tiếp hoặc trực tiếp gây ra không ít tội ác.
Cũng không biết lão hòa thượng này nói thật hay giả, chính mình gây ra nhiều tội ác, cuối cùng phải nhận báo ứng.