Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 53




Trong lều của chủ tướng, ánh mắt Thủy Linh Ương tối tăm ,trầm mặc một lúc lâu nhìn ly rượu trong tay. Chung quanh là một đoàn võ tướng ngồi vây lại xung quanh, thấy hoàng thượng như có tâm sự, hai mặt nhìn nhau một cái nhưng không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.

Hồi lâu sau, Thủy Nguyệt Ngân thở dài một cái, chỉ chỉ bên ngoài lều ** quỳ trên mặt đất một nhóm binh lính tinh nhuệ, nhỏ giọng dò hỏi: "Hoàng thượng, những chiến phu này phải làm thế nào?"

Thủy Linh Ương mắt lạnh nhìn những tù binh sắc mặt cường ngạnh, thà chết chứ không chịu khuất phục bên ngoài, trầm giọng nói: "Giết."

Mọi người khẽ giật mình, cùng nhau hỏi: "Hoàng thượng, chẳng lẽ. . . . . . Không nghĩ chiêu an bọn họ sao?"

Đặt ly rượu xuống, Thủy Linh Ương xoay người lại dịch chăn cho Lâm Tĩnh Dao, nói: "Đám người kia sẽ không đối cúi đầu xưng thần với trẫm, giữ lại cũng chỉ lãng phí quân lương của ta, không bằng giết đi cho xong việc."

"Vương Gia, người xem. . . . . ." Tào thủ tĩnh ghé vào bên hông Thủy Nguyệt Ngân nhỏ giọng hỏi.

Thủy Nguyệt Ngân nhìn Thủy Linh Ương bất chợt đổi tính thành ác độc bạo ngược trước mặt một cái, thở một hơi, nói: "Truyền lệnh xuống, đem tất cả chiến phu xử trảm ngay tại chỗ."

Mọi người bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đồng ý, sau đó rối rít ra khỏi doanh trướng.

Không lâu sau, bên ngoài truyền những tiếng kêu la thảm thiết, ở trong đêm đen cực kỳ thê lương mà bi thống.

Thủy Linh Ương giống như không nghe thấy gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nữ nhân vẫn còn đang hôn mê, ôn thanh nói: "Tĩnh dao, bất luận như thế nào, trẫm cũng sẽ nhất thống thiên hạ , có lẽ sẽ có chút mạnh bạo, làm việc ác độc một chút, nhưng trẫm nhất định sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng."

Nhưng đáp lại lời nói của hắn chỉ là sự trầm mặc.

Nằm ở trên giường là một nữ nhân mặt trắng bệch không còn chút máu, hôm nay nàng đã không còn giống như bà mẹ già ngày ngày lải nhải khuyên giải hắn, cũng không còn cái vẻ cường ngạnh bức bách hắn.

Thái y nói nàng sốt cao kéo dài không lùi, hai ngày gần đâythậm chí không thể ăn vào được miếng nào, sợ là đã không còn có thể cứu chữa được nữa.

"Làm sao có thể chết a, Lâm Tĩnh Dao, nàng chính là con gián đánh không chết mà." Thủy Linh Ương khẽ mỉm cười, để nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, sau đó ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua trẫm có một giấc mơ, trong mơ tóc nàng và ta đều đã bạc trắng, dưới gối con cháu đầy đàn, chúng ta có cuộc sống ở đào nguyên, nơi đó dân chúng bởi vì cảm kích nàng cứu tế, cho nên đối với chúng ta rất là chăm sóc. Sống cuộc sống nhàn hạ, chúng ta sẽ già đi, Ngọc Linh Đinh, Hoa nhi ( nhân vật cụ thể trong 《 giang sơn về ngươi, ngươi về ta 》) (pó tay chỗ này)bọn họ cùng nhau chơi cờ, hoặc là ngồi ở bên bờ, thổi lá liễu, uống một bình trà, không cần hỏi tới việc đời, không cần đi sớm về tối, sống một ngày hết sức thích ý, nói vậy nàng cũng sẽ thích."

Nữ nhân trong ngực vẫn như cũ không đáp một tiếng, chỉ là sốt cao không lùi khiến cho thân thể nóng bỏng lợi hại, hơi thở càng phát ra yếu ớt, cơ hồ hít vài nhưng không có thở ra.

"Nếu như, nàng chết, trẫm cố gắng thực hiện Thái Bình Thịnh Thế cũng không có ý nghĩa. Cho nên, trẫm không cho nàng chết." Thủy Linh Ương lầm bầm, càng ôm chặt lấy cơ thể trong ngực.

Ngày hôm sau, đại quân lại một lần nữa chỉnh đốn chờ mệnh lệnh.

Thủy Linh Ương không ngoài ý muốn ôm ngang Lâm Tĩnh Dao ngồi lên xe ngựa. Vị nhất quốc chi quân này, bởi vì lo lắng Lâm Tĩnh Dao sẽ đột nhiên chết đi trong lúc hắn không để ý, cho nên xuất binh tác chiến cũng muốn mang theo nàng dắt tại trên người hắn.

Con đường gập ghềnh, Thủy Linh Ương chỉ đành khiến bản thân trở thành miếng đêm dựa, cẩn thận đỡ Lâm Tĩnh Dao dựa vào trong ngực mình, tránh để cho nàng chịu đựng nỗi khổ lắc lư.

Một đường thừa thắng xông lên, đã qua khỏi mười mấy dặm , nữ nhân trong ngực đột nhiên mở mắt ra, sau đó không biết lấy hơi sức từ nơi nào, tránh thoát khỏi cái ôm của Thủy Linh Ương thò đầu ra ngoài ói lên ói xuống , đợi khi trong dạ dày không còn gì nữa mới lảo đảo ngã ngồi ở trong xe ngựa, sau đó thực lưu loát nằm xuống, không còn hơi sức nói: "Thật đói, chết đói. . . . . ."

Tất cả xảy ra quá mức đột nhiên, Thủy Linh Ương ngừng lại một chút, chợt vung rèm lên, hô: "Truyền ý chỉ của trẫm, lưu lại một tiểu đội nhân mã, lập tức nổi lửa đốt lò, đám người còn lại tiếp tục gấp rút lên đường."

Mọi người còn chưa có hiểu rõ tình trạng, chỉ cho là hoàng thượng mấy ngày nay khổ cực bôn ba, vẫn chưa từng dùng bữa qua, tối hôm qua hoàng hậu nương nương lại sốt cao không giảm khiến ngài một giọt nước cũng chưa uống. Giờ phút này mọi người vừa thấy hoàng thượng xem như khôi phục tinh thần, vội vàng hạ trại ngay tại chỗ, thu xếp làm đồ ăn.

Lâm Tĩnh Dao nôn mửa xong lại một lần nữa lọt vào giấc ngủ mê man, chỉ là tiếng ngáy lần này hiển nhiên là so với lúc trước vang dội hơn rất nhiều.

Thủy Linh Ương lại lần nữa đem Lâm Tĩnh Dao ôm vào trong ngực, nâng trán của nàng cọ cọ vào cổ của hắn, vừa mừng vừa sợ nói: "Cái người này lại hồi hồn một lần nữa rồi sao?"

Đang ngủ mê man nữ nhân tựa hồ có chút khó chịu, nhíu nhíu mày, thân thể hơi nhúc nhích một chút sau đó liền tùy Thủy Linh Ương ôm mình.

Đợi đến khi bên ngoài truyền đến mùi thịt, lỗ mũi của nữ nhân đang ngủ say mới giật giật, liếm liếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Tô Nhiên, anh đang nướng thịt ở đây hả?"

Thủy Linh Ương ngẩn ra, giọng mũi có chút nặng nói: "Là có thịt nướng."

"Rắc thêm nhiều hồ tiêu một chút nha, cám ơn." Lâm Tĩnh Dao nói xong, ở trên người Thủy Linh Ương vỗ một cái, tìm một vị trí thích hợp trong lòng hắn rồi lại tiếp tục ngủ mê man, sau đó chợt dừng lại động tác, mở mắt ra, nhìn lên gương mặt tiều tụy trước mặt, chỉ vào quầng thâm to lớn trên gương mặt vẫn phong tình vạn chủng như cũ của nam nhân, há miệng, hỏi dò: "Thần Mặc?"

Đầu tiên là Tô Nhiên, sau đó là Thần Mặc.

Thủy Linh Ương suy nghĩ không biết trong đầu nữ nhân này chứa bao nhiêu nam nhân, kiềm chế sự không vui của mình, cười cười, trả lời: "Ta tên là Thủy Linh Ương, là hoàng đế Tây Hạ."

Không khí trong nháy mắt đọng lại. Lâm Tĩnh Dao si ngốc nhìn lên nam nhân trước mặt, tự nhủ: "Ta không phải đang nằm mơ. . . . . ."

Cánh môi mềm mại che lên đôi môi khô khốc của nàng, trong hơi thở mang theo mùi bạc hà, tỉ mỉ mà dịu dàng.

Thủy Linh Ương cho Lâm Tĩnh Dao một nụ hôn sâu, sau đó chợt ôm nàng thật chặt, nói: "Chỉ mong rằng đây không phải là trẫm đang nằm mơ là được."

Trở lại, cư nhiên trở lại. . . . . .

Lâm Tĩnh Dao từ trong ngực Thủy Linh Ương nhảy ra, đưa tay cẩn thận vuốt ve gương mặt tà mị mà tuyệt diễm của hắn, cuối cùng cúi đầu nở nụ cười, nói: "Quả nhiên tóc của chàng phải là tóc dài, mặc trang phục cổ trang nhìn vẫn đẹp trai hơn một chút." Nói xong, lau một giọt nước mắt ấm áp, nói: "Ta quả nhiên là có duyên với cái thế giới này, nghĩ đến người trong số mạng của ta quả nhiên là chàng rồi"

Thủy Linh Ương khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Tĩnh Dao, chúng ta sớm hạ sinh thái tử thôi."

"Tốt." Lâm Tĩnh Dao trả lời dứt khoát, rúc vào trong ngực của hắn.

Sau ba ngày ba đêm đánh giết nhau, một trận sơn dụ quan lấy được đại thắng.

Thủy Linh Ương tóc dài bay nhẹ nhàng, sắc mặt nhàn nhạt, giống như thắng thua vốn nằm trong suy nghĩ và dự đoán của hắn.

Chiến bào dính máu tươi càng phát ra kiều diễm . Thời điểm hắn đạp thi thể hồi doanh, chợt vung đao lấy đi tính mạng của tên tiểu tướng vẫn chưa đoạn khí kia, sau đó cầm một mảnh vải trắng như tuyết lau đi vết máu trên bảo kiếm, nói: "Đem đầu của Tống Tướng quân cắt đi đưa cho Ngọc Linh Viễn, nói cho hắn biết, giữ cho chắc cái đầu của mình, mục tiêu cuối cùng của trẫm chính là cái đầu của hắn."

Mọi người tràn đầy kính sợ hướng nhìn vị đế vương máu nhuộm sa trường này, đã từng ủy mị, ngây thơ nay đã không còn mà thay vào đó là triệt đầu triệt đuôi máu lạnh vô tình.

Không người nào dám làm trái với ý chỉ của hắn, cũng không có ai dám chất vấn quyết đoán của hắn, mặc dù thỉnh thoảng Lâm Tĩnh Dao sẽ quở trách mấy câu hắn bạo hành, nam nhân kia cũng sẽ chỉ vào mụn nhọt khắp nơi trên lãnh thổ Tây Hạ nói: "Ngoại địch xâm lấn, áp bức dân chúng của ta trước, trẫm cũng chỉ là phản kích, thuận tiện khiến cho bọn họ sớm tỉnh táo lại thôi."

Nơi địa phương đã chịu qua lễ rửa tôi của máu tanh,dân chúng sẽ được phát ngân lượng để trấn an, Thủy Linh Ương nhân từ cùng hung ác đan vào chung một chỗ, chân chính tấm màn nhất thống thiên hạ của hắn

Mấy ngày sau, mọi người trở lại kinh thành.

Thủy Linh Ương còn chưa đặt chân xuống liền nghe đến tin tức trên biên cảnh truyền đến, lương thảo của Nhan Quốc chuyển đi Tây Hạ toàn bộ đều bị cướp

"Hoàng thượng thật đúng là đủ vô lại." Lâm Tĩnh Dao đối với gương mặt đầy nụ cười của Thủy Linh Ương nói thầm một câu, sau đó xuống ngựa, vừa đi vừa cởi xuống khôi giáp trên người, xa xa nhìn thấy một đám phi tần hậu cung tới đón Thủy Linh Ương, cũng chỉ có Lý Dung là chạy đến bên nàng đầu tiên, hỏi thăm thân thể mình có tốt không.

Lâm Tĩnh Dao cùng nàng thao thao bất tuyệt nói nhảm nửa ngày, đột nhiên phát hiện trong nhóm phi tần đón tiếp phía trước không có bóng dáng của Mộ Dung Tuyết, trong lòng đối với nàng cuối cùng có chút áy náy, lần trước cùng Thủy Nguyệt Ngân diễn trò, còn nghĩ nàng ta bị nhốt ở trong lãnh cung hai ngày, đoán chừng nữ nhân này đối với mình tích hận sâu hơn.

Nơi xa, Mộ Dung Tuyết dựa vào lan can nhìn quanh, trên mặt ưu sầu chợt lóe lên, cầm khăn tay che miệng cười khẽ một tiếng, từ trong lòng ngực móc ra một phong thư đưa cho một thị vệ bên người, phân phó nói: "Cần phải chuyển giao đến tay Ngọc Linh Viễn, mượn tay người khác thì người đó nhất định phải tin được."

"Yên tâm đi, nương nương." Thị vệ kia nói xong, đem danh sách tất cả tướng lãnh của Tây Hạ và những người đóng quân tại Tây Hạ thu vào trong ngực, trước khi đi nhìn Mộ Dung Tuyết nhiều thêm một cái, cười nhẹ, thầm nghĩ thật là nữ nhân hỏng việc a.

Ban đêm, bởi vì Thủy Linh Ương đã tích góp từng tí một vô số tấu chương chờ đợi phê duyệt, cho nên khêu đèn chiến đấu hăng hái đến sau nửa đêm vẫn không thể nghỉ ngơi, mệt nhọc liền uống một ly trà để tinh thần tỉnh táo, hoặc là nằm ở trên bàn nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục hí mắt lật xem tấu chương .

Như thế cầm cự đến nửa đêm, lúc Thủy Linh Ương còn đang buồn ngủ liền nghe thấy thị vệ giữ cửa hô một tiếng: "Nô tài tham kiến nương nương."

Chỉ nhìn sắc mặt Đế Vương vui vẻ, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Trẫm còn tưởng là nàng đã sớm đi ngủ rồi, thua thiệt cho nàng còn có lương tâm, biết tới đây thăm ta."

"Hoàng thượng, là nô tì." Người đáp lại chính là Mộ Dung Tuyết.

Sắc mặt Thủy Linh Ương hơi biến, đưa mắt lên nhìn nhìn nàng ta, lên tiếng hỏi: "Nửa đêm canh ba rồi, làm sao ngươi còn chưa ngủ?"

"Hoàng thượng cam lòng để cho Lâm Tĩnh Dao bồi ngài thức đêm, lại không muốn nô tì chịu khổ ư, nếu như thế, nô tì ngược lại cảm thấy cực kỳ cảm kích." Mộ Dung Tuyết âm dương quái khí nói , đặt cái giỏ ở trên án kỷ, lấy ra mấy cái đĩa bánh ngọt,sau đó thu hồi ngữ điệu chua xít lúc trước của mình, dịu dàng nói: "Nô tì thấy hoàng thượng vất vả chánh sự, đêm không thể say giấc, cho nên làm mấy thứ điểm tâm, bên trong tăng thêm Bạc Hà , nghĩ tới hoàng thượng mệt nhọc khi nếm một miếng bánh cũng sẽ có thể hưng phấn tinh thần."

"Ừ, đặt ở nơi này, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi." Thủy Linh Ương nói xong, lấy một miếng bánh ngọt đặt ở trong miệng, ánh mắt liếc thấy Mộ Dung Tuyết chậm chạp không chịu rời đi, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại thấy trong mắt nàng ta có một mảnh lệ chớp động.

"Trẫm biết ngươi uất ức, trong lòng có khổ, ngày sau, trẫm sẽ chiếu cố ngươi hơn." Thủy Linh Ương ôn thanh nói một câu, khoát tay áo, nói: "Trở về đi, hiện nay chính vụ nặng nề, trẫm sợ là không có cách nào bồi ngươi được."

"Hoàng thượng." Mộ Dung Tuyết sụt sùi đi vòng qua sau lưng Thủy Linh Ương, đưa tay vòng chắc bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói: "Hãy để cho nô tì bồi ngài đi, thiếp chỉ đứng ở một bên, sẽ không quấy rối ngài ."

Thủy Linh Ương do dự một chút, gật đầu một cái, cầm ngự bút lên lại một lần nữa lật lên tấu chương dày nặng nề .

Sáng tắt trong ánh nến,đôi mắt Mộ Dung Tuyết nhúc nhích chính là yêu, là yêu, là hận, hoặc là hủy diệt.