Tựa vào trên đùi Thủy Linh Ương nhìn lên bầu trời với những áng mây tròn tròn, chiều ta dần dần buông xuống, Lâm Tĩnh Dao giống như chưa từng có thời điểm thích thú như vậy.
Khóe miệng nam tử yêu nghiệt khẽ nhếch lên thành một nụ cười, động tác dịu dàng vuốt ve trán Lâm Tĩnh Dao, tình yêu trong mắt giống như một vũng nước,đây là vẻ mặt mà Lâm Tĩnh Dao chưa từng thấy qua.
Sau lưng là bọn lính đang nghỉ ngơi,những con tuấn mã phát ra tiếng thở phì phì từ trong mũi, thoải mái ăn cỏ khô, giống như đây chỉ là một chuyến du lịch mà thôi, hoàn toàn không giống như là mới vừa kết thúc một cuộc chiến tranh.
"Thủy Linh Ương, giấc mộng của chàng là gì?" Trong miệng Lâm Tĩnh Dao ngậm một cọng cỏ, tùy ý hỏi.
"Ngày trước là quốc thái dân an, hiện tại ――" Thủy Linh Ương nói xong, trên mặt chợt lóe lên một tia xơ xác tiêu điều, nói: "Nhất thống thiên hạ."
"Vậy sao? Khát vọng thật vĩ đại a."
"Chỉ có kết thúc việc phân chia thành các nước mới có thể kết thúc khả năng gây ra chiến tranh sau này." Thủy Linh Ương nói xong, đưa tay sửa lại mấy lọn tóc rơi trên trán Lâm Tĩnh Dao, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Dĩ nhiên, trẫm còn có một mơ ước."
"Nói một chút coi." Lâm Tĩnh Dao nheo lại mắt, không chút để ý hỏi.
"Trẫm hy vọng có thể sớm có thêm một thái tử, như vậy Tây Hạ ta cũng coi là có người kế nghiệp."
"Nói thật hay, hoàng thượng ngài liền khổ cực một chút, một ngày bảy người,cố gắng gieo trồng khắp nơi, tin tưởng không lâu sau sẽ có hạt giống nảy mầm lúc đó Tây Hạ sẽ có nhiều loại trái cây ưu tú." Lâm Tĩnh Dao nói xong liền nhếch miệng cười cười .
"Hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo." Thủy Linh Ương nói xong, xoay người lại liếc mắt nhìn Thủy Nguyệt Ngân cùng hai vị tướng quân Tào thủ tĩnh và Diêu Tuấn Ngạn đang ngồi gần đó, chỉ thấy ba người kia đang mở rộng bản đồ, vừa khoa tay múa chân vừa thương nghị kế hoạch đến Nhan quốc.
"Này, nếu như kết thúc chiến tranh người chiến thắng là chàng vậy chàng có ra tay giết Ngọc Linh Viễn không?" Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hỏi.
Thủy Linh Ương có chút do dự, nói: "Lần đánh Đạt Nhĩ kia, hắn chỉ nghĩ tới muốn lấy tính mạng của ta, ha ha, kẻ muốn làm chuyện lớn thì không nên có lòng dạ đàn bà , bao gồm cả tình thân, cho nên, nếu ngày đó thật sự đến thì trẫm nhất định sẽ đích thân lấy mạng của hắn, tuyệt không nương tay."
"Tốt, tội lỗi của chàng ta sẽ cùng chàng gánh vác trên lưng, ta cũng không quan tâm đến chọc phải sát nghiệt, sau trăm tuổi, dù là địa ngục, ta cũng xe đi với chàng." Lâm Tĩnh Dao nói xong liền lơ đãng liếc nhìn Thủy Nguyệt Ngân, sau khi nhìn thấy hắn cũng đang nhìn nàng liền khẽ gật đầu một cái sau đó móc t72 trong ngực ra một thanh đoản kiếm hung hăng đâm về phía ngực của Thủy Linh Ương.
"Tĩnh Dao, ngươi ――" Thủy Linh Ương rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, nơi đó, máu chảy tứ tung, trong nháy mắt liền ướt đẫm vạt áo phía trước.
"Hoàng thượng, ta sẽ bảo vệ Tây Hạ , sẽ thay chàng thực hiện nguyện vọng nhất thống thiên hạ, chàng nếu ở dưới suối vàng có biết nhất định sẽ nhìn thấy ngày Hà Sơn được thống nhất. Chỉ là, người có được giang sơn không phải là ngươi, mà là, Thủy Nguyệt Ngân." Lâm Tĩnh Dao nói xong, cười cười một cách quyến rũ, đưa tay đem đoản kiếm rút ra, máu tươi trong nháy mắt phun vào mặt nàng.
"Hoàng thượng bị đâm!" Không biết là người nào đầu tiên phát hiện động tĩnh bên này, quát to một tiếng sau đó mọi người liền rối rít rút kiếm, tụ họp tới đây.
"Chớ hành động thiếu suy nghĩ!" Tào thủ tĩnh cùng Diêu Tuấn Ngạn rút kiếm ra bảo hộ bên người Lâm Tĩnh Dao , nói: "Hoàng thượng đã chết,hoàng thất của nước ta ngoại trừ thập cửu vương gia ra thì không còn người nào nữa, như vậy dĩ nhiên là do ngài ấy nắm hoàng quyền, chúng ta nguyện ý quy thuận dưới trướng Vương Gia." Dứt lời, hắn liền quỳ xuống đất, dập đầu vớiThủy Nguyệt Ngân, đồng thời hô : "Ngô hoàng vạn tuế!"
"Tướng quân, các ngươi đây là tạo phản!" Đột nhiên có người hô một tiếng, sau đó đại quân chia ra làm hai, tạo thành thế giằng co. Một bên là trung thành với hoàng đế, một bên là muốn nâng vương gia lên làm vua.
"Thế nào, các ngươi muốn tự diệt lẫn nhau sao?" Thủy Nguyệt Ngân khẽ cười cười, đi tới bên người Thủy Linh Ương,nhặt đoản kiếm trên mặt đất lên, lạnh giọng nói: "Nếu muốn báo thù cho hoàng thượng, bất cứ lúc nào Bổn vương cũng hoan nghênh, chỉ là trước mắt các ngươi đều là thân dân của Tây Hạ ta, còn hi vọng phân ra cá lợi hại thong thả và cấp bách , việc trước mắt là phải dùy trì bình an cho Tây Hạ hay là dẫn phát nội loạn."
"Hừ, bọn ta thề chết theo hoàng thượng, muốn chúng ta quy thuận ngươi, nằm mơ!" Có người cừa nói vừa nhổ một ngụm nước miếng, ném kiếm xuống đất, sau đó xoay người bỏ đi.
Hai bên lực lượng tương đương, không tiện động thủ, đám binh sĩ trung thành với Hoàng đế tức giận rời đi, đám người còn lại do dự chốc lát liền quỳ trên đất dập đầu với Thủy Nguyệt Ngân .
Chỉ thấy Vương Gia ung dung đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Là gian thần cũng là hiền Thần, ruốt cuộc đâu mới là sự thật."
Lâm Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, sai người mang thi thể Thủy Linh Ương về cung, sau đó ung dung rút khăn tay lau vết máu trên mặt, kéo váy đứng dậy ngồi lên xe theo mọi người về hoàng cung.
Đêm đó, trên bảo tọa của Triều Dương điện không còn thấy bóng dáng của Thủy Linh Ương nữa, đổi lại là gương mặt không chút lo lắng của Thủy Nguyệt Ngân.
Chỉ thấy hắn xoay xoay ly rượu trên tay với gương mặt hưởng thụ, bên hông là Lâm Tĩnh Dao đang ngồi trên đùi của hắn, cầm một quả táo đỏ bỏ vào trong miệng của hắn, nở vài tiếng cười , hỏi: "Mấy nữ nhân trong hậu cung kia hoàng thượng tính xử lí thế nào?"
Vừa dứt lời thì Mộ Dung Tuyết khí thế hung hăng vọt vào, chỉ vào lỗ mũi Lâm Tĩnh Dao mắng: "Gái điếm thúi không biết xấu hổ này, hoàng thượng đối với ngươi không bạc nhưng ngươi cư nhiên giết hoàng thượng, cùng Thủy Nguyệt Ngân tạo phản!"
"Như thế nào?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, giúp Thủy Nguyệt Ngân rót đầy ly rượu trước mặt
"Thật là buồn cười, hoàng thượng đối với ngươi tin tưởng cùng che chở mọi điều nhưng cuối cùng hắn lại rơi vào một kết quả như vậy, nói đến thật là châm chọc a. Còn ngươi nữa!" Mộ Dung Tuyết nói xong, lại hung tợn chỉ vào lỗ mũi Thủy Nguyệt Ngân, "Hoàng thượng đối với ngươi luôn là một lòng tôn sùng xem như trưởng bối thế nhưng ngươi lại làm ra cái việc không biết xấu hổ như vậy!"
"Nói đủ chưa?" Lâm Tĩnh Dao chê cười một tiếng, nâng cằm Thủy Nguyệt Ngân lên, âm thanh kiều mỵ nói: "Hoàng thượng, người xem, có muốn bắt nàng ta lại không , nàng là đang mạo phạm thiên nhan a."
Thủy Nguyệt Ngân nhẹ nhàng cười một tiếng, hô một tiếng: "Người đâu, đem Tuyết phi nhốt vào lãnh cung, không có lệnh của trẫm, ai cũng không được phép để nàng ta ra ngoài."
"Vâng" bọn thị vệ đáp một tiếng, không để ý Mộ Dung Tuyết giãy giụa, kéo nàng ta xuống, vang vọng bên ngoài chỉ có tiếng mằng chửi không một chút phong độ nào.
Mộ Dung Tuyết chân trước mới vừa đi, Lý Dung lại đi lên đại điện, nhìn người đã không còn đội mũ cánh chuồn kia chắc chắn là Lâm Tể tướng, cắn cắn môi, hỏi: "Hai người các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?"
"Như ngươi chứng kiến, mưu quyền soán vị, cướp đoạt hoàng quyền." Lâm Tĩnh Dao trả lời rõ ràng.
"Ngươi không phải loại người như vậy." Lý Dung nheo lại ánh mắt, vẻ mặt chắc chắc
“Ngươi không phải loại người ấy.” Lý Dung nheo mắt lại, gương mặt chắc chắn nói.
“Vậy sao? Lâm Tĩnh Dao ta đây là một hình tượng chơi lói, vĩ đại đấy.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước đi xuống bậc thềm, xuống đại điện, cũng không liếc mắt về phía Lý Dung, mà đi lướt qua, một đường thẳng tắp trở về cung Tước Linh.
Trong bóng tối, đột nhiên có một cái tay đưa tới bịt kín miệng Lâm Tĩnh Dao, sau đó kéo nàng đến một nơi yên ắng, nhỏ giọng nói: “Công chúa, đắc tội.”
Công chúa? Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, không nghĩ tới dư âm đảng Đại Lý nhanh như vậy đã không nén được tức giận. cũng nên bắt đầu diễn tuồng rồi, mình thế nào cũng phải làm xiếc đủ mới được, không nghĩ tới vừa mới thả một con cá ra ngoài liền câu được một cái phì ngử (cái gì mình cũng không biết à @@)
Nụ cười được che thật tốt, Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Nô tài là Ngô Hạo, do Trương Khiên đại nhân đem ta nằm vùng ở tỏng cung.”
"Vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao cười cười, nói: "Nếu không có việc gì, Bổn cung đi về trước nghỉ ngơi, phải biết, giữa ban ngày ban mặt náo loạn như vậy, bổn cung có chút sợ hãi.”
Ngô Hạo hơi ngẩn ra, có chút không hiểu nói: “Thuộc hạ không hiểu dụng ý của công chúa.”
“Cái này thì có cái gì không hiểu, bổn cung chỉ là hơi dùng chút thủ đoạn thôi, hôm nay binh lực Tây Hạ chia ra làm hai, lòng người tan rã, chính quyền của quốc gia này cũng nhanh tan rã thôi.” Lâm Tĩnh Dao cười, một nụ cười châm chọc.
Ngô Hạo trầm mặc một chút, khom người lui xuống.
“Muốn tạo phản thì phải nắm chặt cơ hội này một chút, Hoàng thành bảo vệ yếu, ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ cơ hội.” Lâm Tĩnh Dao thấy hắn đi xa, không quên tốt bụng nhắc nhở một câu, sau đó thu hồi nụ cười, quay trở về tẩm cung.
Đi vào Tước Linh cung, Lâm Tĩnh Dao gọi hai người tâm phúc của Thủy Linh Ương, giao phó: “An bài xong xuôi, bắt đầu từ bây giờ các ngươi chăm chú nhìn Ngô Hạo cho ta, chỉ cần hắn tiếp xúc với người khác, toàn bộ phải ghi nhớ cho bổn cung, nhất định phải sớm tra ra được chỗ ẩn thân của Đại Lý.
"Vâng" hai người lĩnh mệnh, lập tức đi xuống an bài.
Thở ra một hơi, Lâm Tĩnh Dao đá rơi giày, nhảy một cái lên giường, đưa tay vòng qua, ôm lấy cổ người nam tử, hôn đến bẹp một cái lên môi hắn, nói: “Thơm quá.”
“Hừ, người khắp thiên hạ cũng bị nàng làm cho chạy quanh người, dứt khoát để nàng làm hoàng đế thôi.” Trong bóng tối truyền đến một tiếng nói thầm không kiên nhẫn.
“Làm gì mà mất kiên nhẫn như vậy, người ta cũng vì giúp chàng giải quyết sớm những vấn đề khó khăn thôi mà.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, hướng về phía ngực của Thủy Linh Ương.
“Ngươi hôm nay cùng thật cửu thúc ôm ôm ấp ấp, nhưng có vẻ rất thật nhỉ?” Thủy Linh Ương thanh âm mang theo ghen tức.
“Còn bàn gì nữa, người ta cũng là thê của chàng rồi, ta cũng không dễ chịu khi hắn chiếm tiện nghi.”
"Hừ!"
Sáng sớm hôm sau Lâm Tĩnh Dao chải một chút tóc, mơ hồ nghe thấy một hồi những thanh âm huyên náo từ xa truyền đến, không hiểu một chút nào, nàng nhấc giầy, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp đi tới Đông Noãn Các.
Nơi đó, là nơi Thủy Nguyệt Ngân đang ở.
Một đám nữ nhân trang điểm, xinh đẹp như hoa lên sân khấu, hết sức rêu rao vây quanh THủy Nguyệt Ngân, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, vì sao tối hôm qua ngài ngủ một mình à? Ban đêm muốn có người ngủ cùng là việc dễ dàng mà.”
"Đúng vậy a, hoàng thượng, nếu là tối nay cần chiêu may mắn, không ngại liền do ――"
"Do nô tì đến đây đi, hoàng thượng."
"Tránh ra, là ta tới trước."
“Hừ, vậy thì thế nào, hoàng thượng muốn đặt bảng hiệu cùng thứ tự của người nào trước, người nào sau thì có quan hệ gì.”
Mậy vị phụ nhân cãi nhau thật lợi hại, Lâm Tĩnh Dao theo xem, cười khổ một cái, không thể nghĩ tới ở cái nước này THủy Linh Ương không thống nhất được đại quân, mà nữ nhân ở hậu cung cũng đứng núi này trông núi nọ, vừa thấy chủ chết liền lập tức quay đầu nhìn núi khác.
THủy Nguyệt Ngân một mặt phải diễn tốt hình tượng hôn quân, một mặt lại không dám đắc tội tới Thủy Linh Ương, cuối cùng dứt khoát ôm lấy một nữ nhân cạnh người, nói một câu: “Trẫm sẽ xem xét.”, sau đó bỏ lại một đám nữ nhân, cầm chiết phiến bước nhanh.
Mùa đông lạnh giá, không có cớ gì lại chảy ra một thân mồ hôi.