Màn đêm như nước, ánh trăng mênh mông.
Lâm Tĩnh Dao muốn giả vờ ngủ say nhưng nằm bên cạnh là một Đế Vương biến thái thì làm sao nàng có thể an giấc được.
Sờ sờ cây chủy thủ dưới gối, trong mắt nàng chợt lóe một ánh sáng lạnh, vung dao muốn đâm xuống nhưng cổ tay lại dừng ở giữa không trung.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện những câu nói mà hòa thượng đã bói. Trong lòng của nàng, quả thật là có nghiệp sát ư?
Ném đi những thứ này thì không nói, nếu như hắn chết rồi, mình có thể bị lăng trì hay không?
Người nam tử con trời kia đột nhiên mở mắt ra, khẽ mỉm cười, hỏi:
"Thế nào lại do dự đây? Trẫm vừa cho ngươi cơ hội."
"Ôi chao! Trong tay ta sao lại có đao chứ? Haha, xem ra là triệu chứng mộng du của ta lại tái phát rồi!" Lâm Tĩnh Dao cười mỉa một tiếng, đem chủy thủ nhét trở về dưới gối, bĩu môi một cái, lại nằm xuống.
Ngày kê tiếp, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy chán muốn chết, đang định đi ra cửa một chút thì nghe thấy thái giám ngoài cửa hắng giọng hô: "Hoàng hậu nương nương giá lâm..."
Hơi do dự một chút, Lâm Tĩnh Dao tiến lên thi, nói: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Muội muội, ngươi cũng không cần hành đại lễ này với ta." Người tới mang theo một thân quý khí, tướng mạo đoan trang đẹp đẽ, đôi mắt nguyện nha (hình trăng lưỡi liềm) càng nhìn càng thích, vì vậy khiến cho người ta cảm giác thân cận hơn rất nhiều.
Lâm Tĩnh Dao cũng không có khách sáo cùng với nàng, mời nàng ngồi sau đó cũng ngồi xuống, sai người rót trà, thuận miệng hỏi: "Không biết hôm nay tỷ tỷ tới đây là có chuyện gì?"
Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng đã biết có tám phần là tới tìm mình hỏi tội, Ngọc Linh Viễn dạo gần đây luôn ở bên cạnh mình, trong nhất thời lạnh nhạt các vị phi tần khác, nghĩ đến đã biết mình không có ít kẻ địch rồi.
Hoàng hậu gương mặt dịu dàng, uống một hớp trà, nói: "Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới muội muội mới tới trong cung, còn chưa có khỏe cũng chưa quen thuộc với hoàn cảnh, tỷ tỷ lần này tới đây là muốn biết muội có thói quen gì hay không, có thiếu đồ gì thì cũng không cần phải khách khí, tỷ tỷ nếu có thể mua giúp người thì nhất định mua đủ cho ngươi."
Một trích đoạn rất quen thuộc!
Lâm Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, đi theo nói vài câu tỷ muội tình thâm: "Muội muội ở đây coi như đã thành thói quen, trong cung mọi thứ đều tốt, lại có tỷ tỷ có tình người như vậy cũng là phúc phận của ta."
"Nhìn cái người này có miệng nhỏ ngọt ngào, lại nói lúc trước hoàng thượng thưởng cho ta một bộ trà cụ, đi, đi trong cung ta ngồi một chút, tỷ tỷ cho người nấu một ấm trà ngon chúng ta cùng thưởng thức!" Hoàng hậu nói xong, thân thiết nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Tĩnh Dao, quả thật có một chút tình tỷ muội, cảm giác thật giống nhau.
Lâm Tĩnh Dao đang lúc rảnh rỗi, nghĩ muốn đi xem cung đấu, đùa giỡn một chút. Nữ nhân này nếu muốn dùng thủ đoạn gì để chơi mình thì mình lấy chiêu giải chiêu, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Bước vào "Diên Hi cung", một dòng nước ấm đạp vào mặt, Lâm Tĩnh Dao cả người ấm áp, nói: "Tỷ tỷ thật biết hưởng thụ nha, muội ở trong tẩm cung của mình cả người lạnh toát, giống con cá hầm băng vậy, lửa than đốt cũng không ấm thêm chút nào."
Hoàng hậu che miệng cười cười: "Nếu như thế, ban ngày nếu muội không có chuyện gì thì cứ tới chỗ tỷ đi, đến bên này nào." Nói xong, kéo Lâm Tĩnh Dao ngồi xuống trên giường mình, sau đó sai người mang đến mâm đồ ăn, an bài xong, lại sai hạ nhân đi pha trà.
Lâm Tĩnh Dao đem chân vùi trong chăn, theo thói quen gõ một cái xuống mâm đồ hỏi: "Tỷ tỷ, người lấy cái bàn này ở đâu ra đây? Hôm nào ta cũng lấy một cái, như vậy có thể ở trong chăn ăn uống ngủ, cũng tiết kiệm được việc lên xuống giường, quả nhiên thoải mái!"
"Nếu như muội thích thì mang cái bàn này về đi, ta lệnh cho người làm cái bàn khác là được." Hoàng hậu nói xong tự đắc cười cười, lại nói: "Không gạt muội chứ trong cung này tỷ tỷ là người hiểu nhất cách hưởng thụ cuộc sống, cũng bởi vì như thế mà hoàng thượng ngày trước thích nhất tới chỗ ta, nói ở đây tương đối hài lòng."
Đoạn này là nói về một oán phụ mượn cơ hội khóc lóc kể lể theo lời kịch, chỉ là hoàng hậu nói ra tương đối nhẹ nhàng, hoàn toàn không có ý tứ oán giận Lâm Tĩnh Dao đoạt nam nhân của mình.
Lâm Tĩnh Dao không khỏi nhìn nữ nhân kia một chút, có thể giống như những cô gái thanh sắc động lòng người, hay chính là cùng một loại với Lý Dung, đối với việc hoàng thượng an sủng hoàn toàn không để ở trong lòng, hoặc chính là giỏi ngụy trang, dĩ bất biến vạn ứng biến.
Hai người đang một nói, một không tán gẫu với nhau thì cung nữ dâng lên nước trà nói: "Chủ tử, trà đã xong. Không biết Qúy phi nương nương có thể dùng trà đạo được không ạ, nếu là không quen thì nô tỳ đi lấy cho người bình trà hoa?"
"Pha trà?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, nói: "Thật không hổ là hoàng hậu nương nương, tại đất này, rất ít người có thói quen pha trà." Nói xong vẫn rót một ly nước trà, nhẹ nhàng ngụm một hớp, tỉ mỉ nhấm nháp một chút, nói: "Không tệ, rất thơm"
Ở trong mắt hoàng hậu có gì chợt lóe, ngay lập tức thần sắc đã che giấu được, nói: "Ở trong cung này, trừ hoàng thượng ra thì có ai không rảnh rỗi, bổn cung trong lúc rảnh rỗi nên đặt vào đây một chút công phu, đặc biệt nghiên cứu cách hưởng lạc thôi." Dứt lời, cười hai tiếng.
Ở trong mắt hoàng hậu có gì chợt lóe, ngay lập tức thần sắc đã che giấu được, nói: “Ở trong cung này, trừ hoàng thượng ra thì có ai không rảnh rỗi, bổn cung trong lúc rảnh rỗi nên đặt vào đây một chút công phu, đặc biệt nghiên cứu cách hưởng lạc thôi.” Dứt lời, cười hai tiếng.
“Rất tốt, Lâm mỗ ta, à không, muội muội ta cũng là biết cách hưởng thụ cuộc sống, là con người, lúc còn sống cần phải hưởng thụ thật tốt.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, gắp lấy một miếng cá sống đặt trên bàn nướng, khen không dứt miệng nói: “Ăn ngon, rất tươi, lại nói muội muội ta thích ăn cá nướng theo phiến hơn, tỷ tỷ ngày khác có thể nghiên cứu một chút.”
Hoàng hậu sắc mặt lại thay đổi, nói: “Vốn tưởng rằng không đúng khẩu vị của muội, ở Nhan quốc có rất ít người thích ăn vặt.”
“Ta là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của hoàng hậu không ngừng biến đổi, một hồi lâu sau, hoàng hậu không nhịn được, hỏi: “Muội muội chẳng lẽ không phải là người đất Trung sao?”
Mí mắt đột nhiên nhảy lên hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao nhìn ly trà, dò hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi cũng là người xuyên qua tới đây?”
Nữ nhân kia mang theo gương mặt mê mang, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói một ngôn ngữ Lâm Tĩnh Dao không hiểu.
Rất dễ nhận thấy, hai người ở đây đều thử dò xét lẫn nhau, chỉ là rất mau lền hiểu đối phương không phải người mình muốn tìm, vì vậy liên che giấu tâm tình thật tốt, khẽ cười cười, tiếp tục uống trà.
Nữ nhân này, không đơn giản!
Lâm Tĩnh Dao chỉ tự trách mình quá sơ suất, nếu như có thể ngôn ngữ xảo diệu một chút, cũng không biết chừng có thể lấy được tin tức gì đó từ đối phương.
Uống trà xong đi ra khỏi “Cung Diên Hi”, Lâm Tĩnh Dao chợt hắt hơi một cái, sau
đó vuốt vuốt lỗ mũi, che kín mình bằng áo bông thật dày, không để ý chút nào đến đồ đi lại trong cung, tự mình mò mẫm đi bộ.
Cung Vũ gác cao, ngói vàng tường đỏ, xem ra cũng không quá khác Tây Hạ.
Cũng chính bởi vì vậy, bốn bề tường cao vây quanh, mình chỉ sợ có mọc thêm đôi cánh cũng khó có thể chạy thoát, lẩn trốn ra khỏi hoàng cung tựa có chút khó khăn.
Thủy Linh Ương đã thoát nạn, chỉ là Tây Hạ hôm nay nạn còn lớn hơn nữa. Bắc Thương đột nhiên cùng Đông Nhan phát động một cuộc chiến tranh, không ngừng công thành lướt trì, nghĩ tới muốn nhân cơ hội này chiếm thêm một phần lãnh thổ.
“Quốc gia mất, ta thế nhưng lại làm Quý Phi địch quốc, haha. Lâm đại nhân đội mũ cánh chuồn thật không giữ được nữa rồi.” Lâm Tĩnh Dao tự giễu nói thầm một câu, lại phát giác mình đã lạc đường.
Bốn phía cung điện đều là một khuôn mẫu, hai bên phải trái cùng một dáng, Lâm Tĩnh Dao càng đi càng không thấy đường. Vì vậy, ngăn một ma ma lại hỏi: “Đại tỷ, ‘cung Bích Hoa’ đi như thế nào?”
Chỉ thấy lão thái thái lông mày dựng lên, phẫn nộ quát: “Cái gì đại tỷ, tuổi của ta cũng có thể sánh ngang với bà nội của ngươi rồi, ngươi là nô tỳ ở đâu, thật không biết lớn nhỏ!”
Đều nói không được, kêu người kia là lão, làm sao lão đầu đất này có thể nghĩ như vậy? Lâm Tĩnh Dao lấy phong độ Tể Tướng của mình làm một cái vái chào, nói: “Đại thẩm, ta là nha hoàn của Lâm quý phi, mới được sắc phong, vừa tới cung làm người hầu, còn chư quen với địa hình, hyvọng đại thẩm chỉ đường giúp.”
Lão thái thái nhìn lên nhìn xuống mấy lần đánh giá Lâm Tĩnh Dao, thầm nói: “Trong cung gần đây không có tuyển người, người mới vào chỉ có tú nữ thôi.”
Đang nói, chợt nghe cách đó không xa truyền tới một âm nữ cao: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau mời Hoàng thượng tới đây, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, ngươi có mấy lớp da để róc đây?”
Nữ nhân kia vừa hét lớn, vừa ôm bụng bự của mình bước ra khỏi Môn Hạm, nghiêng người dựa vào trụ, nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao.
“Ai u, tổ tông của ta, ngài nếu không thoải mái nên nằm trong tẩm cung, thế này là gặp lạnh nha.” Lão ma ma nói xong, không để ý tới Lâm Tĩnh Dao, vội vàng đi Ngự thư phòng xin gặp Ngọc Linh Viễn.
Lâm Tĩnh Dao đang ảo não không biết có nên hướng vị chủ tử đang vênh mặt lên sai khiến hỏi thăm đường hồi cung không thì lại nhìn thấy ở một cung điện khác cũng đi ra một nữ nhân, biểu tình không ai bì nỗi, bắt chéo cánh tay, cười lạnh một tiếng, nói: “Còn không biết có phải hoàng tử hay chỉ là một công chúa vậy mà lại đem mình làm giống như Thái hậu vậy.”
“Tối thiểu thì đây cũng là máu mủ của Hoàng thượng, bổn cung không ngại cực khổ, hoài thai mười tháng, yêu cầu Hoàng thượng đến thăm một chút cũng là nên thôi, dĩ nhiên cũng có những người vào cung thật lâu rồi vậy mà cái bụng vẫn không có biểu tình gì, trong lòng chắc có oán đi, hôm nay nói ra cũng phải có một phần chua chát.” Nữ nhân bụng bự nói xong, đắc ý sờ sờ tay vào cái bụng tròn vo của mình.
“Vậy thì như thế nào, hôm nay cả Hoàng hậu cùng hai quý phi cũng đều có người ngồi, ngươi muốn một mẹ một bé cùng nhau thăng thiên sao?”
“Haha, có cũng tốt hơn không đi, không chừng hoàng nhi của ta mai sau có tiền đồ, ta liền có thể thành người sao.”
“Nghĩ tới mẫu bằng tử quý, hahaha, ngươi cũng không khỏi quá chắc chắn đi.”
Lâm Tĩnh Dao nghe hai vị chủ tử tranh tới tranh lui, nhất thời có chút nhức đầu, nhắm mắt tiến lên một bước, đối với Hoắc phi Hoắc OánhOánh hỏi thăm: “Vị chủ tử này, xin hỏi đường đến cung Bích Hoa đi như thế nào ạ?”
Hoắc Oánh Oánh nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, thấy người xinh đẹp tuyệt trần, nhảy lên một cái nói: “Cẩu nô tài, không thấy tâm tình bổn cung khó chịu ư, nếu là người hầu trong cung thế nào mà đường đi cũng không nhớ chính xác?”
Mẹ nó, đây là không có chỗ phát hỏa, cần mình đi mở đường đây!
Lâm Tĩnh Dao cười nói: “Nô tỳ trí nhớ không được tốt, hy vọng nương nương có thể nhắc nhở một chút.”
Hoắc Oánh Oánh chê cười một tiếng: “Cẩu vật, chủ tử của ngươi gần đây danh tiếng đang lên cao, thế nào không thấy nàng ra ngoài đi vòng vòng một chút đây?”
“Chủ tử nhà ta dung mạo xấu xí, không muốn gặp người ngoài.” Lâm Tĩnh Dao cười nói.
“Haha, nô tài nhà ngươi đúng là không sợ chết, lời như vậy mà cũng dám nói ta, chỉ là bổn cung nghe xong thấy thoải mái hơn nhiều rồi, dù chưa gặp mặt nhưng nghe ngươi nói thì người chủ tử của ngươi quả thật không biết gì rồi. Không hiểu tại sao được cưng chiều, cũng thật hoang đường, không biết Hoàng thượng tại sao lại đổi khẩu vị, thích mặt hàng như vậy.”
Không biết gì à…
Lâm Tĩnh Dao nghe xong khóe miệng co giật mấy cái, nói: “Thật ra thì chủ tử dáng dấp cũng coi như thanh tú khá ái, hết sức dễ nhìn.”