Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 38: Qua tay người khác




Lâm Tĩnh Dao bị trôi gô cổ và bắt cheo tay ra sau, ném tới trước mặt Mông Lạc.

Nàng cho rằng có thể trốn cô cùng thuận lợi, ai ngời cả kinh thành tất cả đều nghe theo Mông Lạc điên cuồng chạy theo, vừa nghe thấy tân nương của hắn chạy mất, mọi người lập tức đuổi theo, trôi nàng thật chặt, đưa tới bên cạnh Mông Lạc.

Nam nhân như con khổng tước cười chết sức chói mắt, lặp lại một tuần nữa: “Ta đã nói rồi, ngươi không trốn thoát được đâu.”

Ngay đêm đó, Lâm Tĩnh Dao ở trong cung gặp được người quen, đúng là có người trên trời, dưới đất đều đều rất vô lại, đó là tên hèn hạ vô sỉ, âm hiểm sảo trá Ngọc Linh Viễn đẹp trai.

Lúc này, cái người một người mặc đồ màu trắng giống như đang vội trở về chụi thương kia khiến Lâm Tĩnh Dao không khỏi nén lửa giận.

Rất ấm ức, khổ sở, Lâm Tĩnh Dao đang muốn mắng lên, lại thấy cái tên bại hoại nắm lấy cổ tay của mình, giống như nhiều năm không thấy người yêu, dịu dàng hỏi: “Dao nhi, trẫm là tới mang ngươi hồi cung.”

Ta làm thế nào để phun vào mặt hắn đây? Lâm Tĩnh Dao dừng lại một chút, nói: “Đừng nói giống như ta là nàng dâu đang bỏ cung đi vậy.”

Bệ hạ, người là đang làm cái gì thế?” Cách đó không xa, bộ mặt Mông Lạc ghen tức đi tới, ánh mắt rơi vào chỗ Ngọc Linh Viễn đang cầm cổ tay Lâm Tĩnh Dao.

“Tiểu vương tử, không gạt ngươi, Dao nhi cùng ta đã sớm quen biết, trẫm lần này vào cung là chuẩn bị mang nàng trở về.” Ngọc Linh Dao mặt không đổi sắt nói dối.

“Chúng ta, khi nào, quên nhau…..” Lâm Tĩnh Dao đang muốn giải thích, chợt thấy ánh mắt Ngọc Linh Viễn như tia laze truyền tới, tràn đầy thâm ý nói: “Trẫm biết, để cho ngươi ở bên người Thủy Linh Ương

khiến ngươi bất mãn, hôm nay, Tây Hạ đã qua đại thế, ngươi có thể về nước rồi."

Lâm Tĩnh Dao sắc mặt chợt biến, không biết Ngọc Linh Viễn đang định làm trò gì, đang muốn nổi đóa thì bị hắn một đường lôi vào trong ngực, nghe hắn nhỏ giọng nói: "Còn muốn thấy Ngọc Linh Ương thì ngoan ngoãn cho ta."

Mi mắt nháy nháy một chút, Lâm Tĩnh Dao vội vàng vận dụng kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của mình, lấy chính mình mềm mại nhẹ nhàng dán vào ngực Ngọc Linh Ương nhưng lại liều mạng dùng một quả đấm mang 10 phần sức mạnh đánh hắn, bộ mặt oán giận nói: "Đồ vô tâm, lợi dụng người ta xong thì muốn người ta trở lại, ngươi coi người ta là cái gì chứ, ô ô ô...."

Ngọc Linh Dao sắc mặt như thường, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, trấn an nàng mấy câu đầu vai đột nhiên đau xót, cúi đầu nhìn, nữ nhân kia lộ ra vẻ hung hăng, khóe môi mỉm cười, hung hăng cắn vào vai mình không nói, còn cố ý xé rách đồ của mình, cốt là để máu tươi nhuộm đỏ áo, máu theo khóe môi của nữ nhân kia chậm rãi mà chảy xuống.

Khẽ mỉm cười, Ngọc Linh Viễn nhìn từ xa giống như vỗ nhẹ nhàng vào vai Lâm Tĩnh Dao nhưng cái vỗ vai này lại mang theo sức lực to lớn đánh về phía gáy nàng, nữ nhân kia rên lên một tiếng, buông lỏng miệng.

"Trẫm biết trong lòng ngươi có oán, ngày sau sẽ bồi thường ngươi thật tốt." Ngọc Linh Ương dịu dàng an ủi một câu, đưa tay sửa lại chút tóc rối trên trán Lâm Tĩnh Dao, sắc mặt ôn hòa, trong mắt lạnh băng.

Mông Lạc há miệng thở dốc, phát hiện hai người này ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn coi mình là không khí, bước lên trước mấy bước, đem Lâm Tĩnh Dao kéo vào trong ngực của chính mình, nói: "Đây là tù nhân của ta, cũng là vương phi của ta, ai cũng đừng nghĩ đến việc dẫn nàng đi."

Cái lồng ngực rộng lớn mang theo một chút bá đạo ôm nàng làm của riêng, nhưng cũng hết súc đáng tin.

Hơi thở thuộc về phái nam nặng nề phun trên mặt Lâm Tĩnh Dao, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, đẩy mấy cái, nói: "Vương tử điện hạ, ta nhớ rõ ta nói với ngươi ta đã có bầu."

Cơ thể Mông Lạc cứng đờ, nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao.

"Đứa bé chính là của hắn." Lâm Tĩnh Dao nói xong, đưa tay chi về phía Ngọc Linh Viễn.

Vì vậy Thâm Minh Đại Khả Hãn (Mông Lạc) cũng không có ép buộc Lâm Tĩnh Dao lưu lại nữa, Mông Lạc tuy là không cam chịu nhưng cũng chỉ có thể cắn môi, nói ra lời thương lượng: "Nếu ngươi nguyện ý để lại đứa nhỏ thì ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nó chu đáo."

Tên tiểu tử này thật ngu xuẩn.!

Lâm Tĩnh Dao lắc lắc đầu, nói lại: "Như vậy rất phiền phức, ngày sau hoan nghênh người đến Đông Nhan giết người cướp của, không cần từ việc gì ác."

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người thay đổi nhanh chóng, Lâm Tĩnh Dao vẫn còn híp mắt tiếp tục nói: "Chỉ là, các ngươi cũng không có khả năng đó, thiên hạ này, cuối cùng cũng do Tiểu Viễn - con ta đoạt lấy." Nói xong, quay người nhìn Ngọc Linh Viễn một cái, hỏi "Ngài nói đi, hoàng thượng?"

Ngọc Linh Viễn nhàn nhạt cười một tiếng, kéo bả vai Lâm Tĩnh Dao nói: "Khả Hãn, đắc tội, nha đầu này xưa nay không có che được cái miệng, được trẫm chiều nhiều nên sinh ra tật xấu."

"Người ta nói đều là sự thật, hoàng thượng ngài cũng nói người Bắc Đột là khỉ chưa tiến hóa thành ư, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nghĩ để phá quả thật dễ như trở bàn tay, này, hôm nay Tây Hạ nguyên khí tổn hại nặng nề, ngài không chuẩn bị thu phục Bắc Đột sao?" Lâm Tĩnh Dao quẹt miệng, nũng nịu nói.

Ngọc Linh Viễn rốt cục không bình tĩnh được nữa, cười khan hai tiếng, đối với việc Khả Hãn đang bị hóa đá noi: "Nha đầu này là nói đùa thôi, tuyệt không có việc này, trẫm thu thập một chút rồi mai trở về Nha Quốc, việc Tây Hạ bên kia, trẫm sẽ phái binh thừa thắng xông lên, hi vọng Bắc Đột bên này cũng đừng lười nhác cho qua."

Thâm Minh Đại Khả Hãn đáp một tiếng, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao một cái, khoát tay áo, sai người đưa Ngọc Linh Viến đi nghỉ ngơi.

Màn chư nửa kín nửa hở, nến đỏ cháy hết, trên trời thưa thớt vài vì sao chiếu ánh sáng lanh lạnh xuống mặt đất, tỏa ra mấy phần cô đơn, ở trên giường lớn mềm mại, có nữ nhân cậy mạnh giang tay giang chân làm thành hình chữ "Đại", đối với nam nhân đang cố làm ra vẻ thanh cao đứng nghiêm bên cửa sổ nói: "Cái giường này bản cô nương chiếm, làm phiền hoàng thượng đi nơi khác an giấc."

Mỹ nam áo trắng thu hồi tầm mắt của mình, cánh môi tựa hoa Anh Túc chứa chút ý cười, nhẹ giọng nói: "Khả Hãn thật khéo hiểu lòng người, chắc hắn an bài cho ta và nàng ở cùng một phòng." Nói xong, đi tới bên giường, điểm vào hai huyệt đạo của Lâm Tĩnh Dao.

Chỉ thấy một nữ nhân khuôn mặt hoảng sợ, con ngươi giật giật phát hiện mình bị điểm huyệt, cũng không dám lên tiếng.

Hắn muốn làm gì? Muốn cưỡng gian?

Ngọc Linh Viễn ở trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt thay đổi đa dạng của Lâm Tĩnh Dao, chỉ là đẩy nàng qua một bên, để nguyên quần áo nằm xuống, nói: “Ngươi yên tâm, trẫm không phải người bụng đói ăn quàng.”

Ngày kế, Lâm Tĩnh Dao bị nhét vào xe ngựa, theo Ngọc Linh Viễn đi tới Nhan Quốc.

Trên đường đi, có mấy lần nàng chạy trốn nhưng đều bị bắt lại, vẻ mặt đau khổ, nhìn Ngọc Linh Viễn có sắc mặt nhàn nhạt, im lặng không nói tiếng nào đứng bên cạnh hỏi: “Hoàng thượng, người đưa ta trở về Nhan Quốc đến cùng là có mục đích đi?”

“Làm con tin mà thôi.” Ngọc Linh Viễn nhẹ nhàng đáp.

‘Muốn yêu cầu Tây Hạ cái gì đây?”

“Ép nhị đệ khí giớ đầu hang, đem Tậy hạ giao cho trẫm.” Ngọc Linh Viễn nói xong nắm cắm Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Ngươi đoán hắn có nguyện ý hay không đây?”

“Dĩ nhiên không muốn, vì một nữ nhân buông tha giang sơn, hahaha, hoàng thượng, đầu óc người bị hỏng rồi sao?”

“Ngươi nói cũng phải, cho nên trẫm cần suy nghĩ lại cho thật kỹ.” Ngọc Linh Viễn nói xong, nghiêng người dựa vào trên xe ngựa, vén rèm cửa sổ ngắm nhìn đường phố nhìn đường phố bên ngoài, cười nhẹ nói: “Có thể ngửi thấy hơi thở của Giang Nam rồi, cũng sắp đến hoàng thành rồi, trầm nên cho ngươi danh phận gì để ngươi ở trong hoàng cứng đây….”

Mấy ngày sau, Từ Cữu đón người tới trong đêm 30, Thủy Linh Ương ngồi bên bậc thang sắc mặt lạnh như băng uống rượu, tiểu thái giám bên người lo lắng phụng dưỡng, cẩn thận khuyên nhủ: “Hoàng thượng, vết thương trên người ngai mới khép lại, thái ý dặn dò không thể cho người uống rượu.”

“Ít nói nhảm, rót rượu.” Thủy Linh Ương nói xong, lắc đầu một cái, có chút hơi say.

Một bộ áo đen thoáng qua trước mắt, Thủy Nguyệt Ngân ngồi trên bậc thang, nhẹ giọng nói: “Mới lấy được tin tức ở quân ta ở Bắc Trữ thất thủ, binh linh chết và bị thương vô số.”

Thủy Linh Ương chậm lại động tác, giơ lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, nói: “Đem quân Đại Lý dàn xếp cho tốt, hôm nay, đám người kia có thể dùng rồi, không được liền….” nói xong, ánh mắt hắn rét lạnh, làm một dấu tay giết.

“Ừ.” Thủy Nguyệt Ngân đáp một tiếng, có chút do dự, lại nói: “ Còn có một chuyện bên Đông Nhan truyền đến tin tức Tĩnh Dao bị sắc lập làm Quý Phi, vua hết sức cưng chiều.”

“Quý Phi?” Thủy Linh Ương nhíu níu mày.

“Ừ, hôm nay nàng đi theo bên người Ngọc Linh Viễn, Binh linh Đại Lý của ta xen vào quân doanh cảm thấy không ổn.”

“Thập cửu thúc hoài nghi Lâm Tĩnh Dao có âm mưu gì sao?”

“Không, thần tin tưởng nàng!” Thủy Nguyệt Ngân nói: “chỉ là thần lo lắng Tĩnh Dao không có ở đây, bọn Đại Lý còn lại thấy chúng ta là rồng, mất đầu sẽ ra tay, Tây Hạ hôm nay đã hai mặt thù địch, nếu là nội bộ phân tranh thì lập tức sẽ sụp đổ.”

Thủy Linh Ương nheo mắt lại, hồi lâu sau nói: “Ngày mai, tang thêm tiền binh cho quân linh, không phân biệt cấp bậc, đối xử như nhau.”

“Này…”

“Tĩnh nhi đã ngĩ giúp trầm cách thu phục lòng dân, hôm nay nàng không có ở đây, xem ra trẫm phải tự mình lôi kéo lòng người, còn nữa, cho người tung ra tin tức đến đào quận viên lên, nói những người đã từng được Lâm tể tướng giúp tể tướng giúp đỡ rằng người đã bị Nhan quốc bắt làm tù binh đi, đây là thời điểm báo ân của bọn họ.”

“Vâng.” Thủy Nguyệt Ngân đáp ứng, nhìn Thủy Nguyệt Ngân một cái Ương thật sâu.

Cái người nam nhân này không có bọ trải qua đau khổ cùng phản bội, cũng tới thời điểm thành thục rồi.

“Nói cùng nhau ăn cơm tất niên, haha, tĩnh Dao, ngươi lỡ hẹn rồi.”

Nam tử mặc hồng y nhìn ly rượu, tự lẩm bẩm.

Mấy ngày sau, một trận long ngỗng giống như mưa tuyết từ trên rơi xuống.

Mùa đông này cực kì lạnh lẽo, ngay cả Giang Nam luôn ôn hòa cũng có một trận tuyết rơi.

Lâm Tĩnh Dao sai người cho thêm mấy cục than vào lò, sau đó rúc vào chăn, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiểu thái giám hắng giọng hô: “Nô tài tham kiến hoàng thượng.”

“Hãy bình thân.” Ngọc Linh Viễn nó xong, rũ bỏ một lớp tuyết trên người, sau đó đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Như thế nào mà trẫm tới cũng không thỉnh an?”

“Tham kiến hoàng thượng.” Lâm Tĩnh Dao máy móc nói, ngáo một cái quay lưng đi.

“Hầu hạ trẫm cởi áo.’ Ngọc Linh Viễn nói.

“Tới Quỳ Thủy rồi, toàn thân đau nhức hoàng thượng tha cho ta chút đi.” Lâm Tĩnh Dao lần đầu bàn, cũng không có ý định đứng dậy.

Các nô tài trong cung đều giật mình ngay đứng yên tại chỗ, ở đâu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, sao chủ tử lại dám liều lĩnh cự tuyệt, những nương nương ở nơi khác mong hoàng thượng một năm đến mất lần còn không được, ngược lại vị chủ tử mới này lại lấy thân thể mình để làm cao, khiến cho mặt hoàng thượng lạnh như cái mông.

“Các ngươi cũng xuống đi.” Ngọc Linh Viễn cũng không có ý hỏi tội, phân phó một giường, tiện tay mở vạt áo, coải áo khoác sau đó nằm trên giường, hài hước nói: “Ngươi đêm nay hầu hạ bên người trẫm, không biết nghe được tin này nhị đệ có thể thờ ơ được không?”