Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 23: Tiểu thiếp cũng là một loại nghề nghiệp




Ôm thi thể lạnh như băng đặt lên giường, Lâm Tĩnh Dao vừa xoa vừa bóp, phát hiện thi thể kia có thể là chết lúc sáng sớm.

"Không phải ta cố ý, ta cũng không muốn hại chết ngươi." Lâm Tĩnh Dao vừa nói xong, chợt nghe Đại Lang gọi to "Mẹ, mẹ có khoẻ không?"

Hồi lâu sau không thấy có người trả lời mình, Đại Lang lại kêu một tiếng "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Bây giờ làm sao đây? Chạy án sao? Hay là đi tự thú?

Tự thú mẹ ngươi ấy, cổ tay cổ chân lão thái này tất cả đều là vết dây trói, điều này nói lên rõ ràng là cố ý mưu sát, ngay cả cơ hội giải thích mình cũng không có đâu.

Nếu không thì chạy ngay bây giờ đi?

Đạo nghĩa này nói không được đâu! Dù nói thế nào thì mình cũng gián tiếp giết người, không thoát khỏi trách nhiệm được.

Tim đập thình thịch, Lâm Tĩnh Dao vừa thong thả bước, vừa xoa xoa tay, nghe Đại Lang hét to một tiếng, tâm phiền ý loạn muốn chết, môi suýt nữa cắn đến ra máu.

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, chắc là Đại Lang gào khóc thảm thiết khiến hàng xóm chú ý.

Lâm Tĩnh Dao bước tới bên cạnh Đại Lang, lấy tất nhét vào miệng hắn.

Như thế, đợi đến khi các bạn hàng xóm xông vào tội danh cố ý mưu sát của Lâm Tĩnh Dao được thành lập.

Sau khi bị các vị hương thân đưa đến huyện nha, Lâm Tĩnh Dao mới hiểu được cái gì gọi là khổ nạn.

"Phạm nhân lớn mật, còn không mau kể chi tiết trình tự giết người!" Một tiếng đập bàn vang lên, huyện lệnh gầy gò như khỉ vẻ mặt gian xảo uy nghiêm ra lệnh.

Đại Lang bị trói ở một bên gào khóc lên, vừa khóc vừa gọi "Mẹ, mẹ của ta---- ------ ---"

Lâm Tĩnh Dao liếc mắt nhìn nguyên cáo một cái, nói "Người này đêm qua muốn cướp đoạt trong sạch của dân nữ, nếu không phải là dân nữ đã từng tập một chút công phu quyền cước thì đã sớm bị hắn làm nhục rồi, vốn muốn gậy ông đập lưng ông, xử phạt ác nhân, ai ngờ lão thái kia lại không nghỉ ngơi tốt mà ngã xuống đất, dân nữ cũng không có ý giết người, mong đại nhân minh xét."

"Hừ, ngươi trói người ta lại, còn nói người ta không nghỉ ngơi tốt, điêu dân nhà ngươi lại còn muốn vu ngược lại, bây đâu, mang nàng xuống đánh năm mươi đại bản cho bản quan, xem nàng còn cãi cứng được không." Huyện lệnh kia nói.

Lâm Tĩnh Dao thấy tình thế không tốt, vội vàng nhịn đau nhéo mấy cái lên chân mình để gây vết bầm, sau đó kêu khóc nói "Đại nhân, oan cho dân nữ, rõ ràng là Đại Lang làm bậy với ta trước, dân nữ thật sự chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi, cũng không muốn gây ra án mạng." Nói xong liền vén ống quần lên, làm rộ ra mấy khối máu bầm chói mắt mà mình vừa gây ra, nói "Đại nhân, ngài nhìn xem, đây đều là do tên háo sắc Đại Lang làm."

Mấy vết sưng đỏ thê thảm kia cũng không ảnh hưởng đến bắp chân mỹ cảm, ngược lại khiến cho làn da trắng nõn tinh tế tăng thêm hấp dẫn.

Huyện lệnh kia nuốt nước miếng, lại nhìn Đại Lang một cái, hỏi "Người ta có chứng cớ có thể chứng minh bị ngươi giày xéo, ngươi có gì để nói không?"

"Không phải đâu, đại nhân, rõ ràng là nàng đánh ta." Đại Lang vừa nói xong, trong lòng đột nhiên hồi hộp, quả nhiên nghe huyện lệnh kia hỏi "Ngươi bị thương ở chỗ nào, cho bản quan nhìn một chút."

"Ta, lỗ mũi của ta, còn, còn có..." Đại Lang ấp úng.

"Nói mau! Lời nói úp mở, chẳng lẽ ngươi thật sự có ý đồ với vị cô nương này." Kinh đường mộc lại đập xuống lần nữa.

Đại Lang chần chừ một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn các vị hương thân tụ tập ngoài đại đường, khuôn mặt đỏ lên, nói "Sinh mệnh của thảo dân bị nàng đá bị thương."

Bên ngoài truyền đến một trận cười to.

"Hừ, vừa lỗ mũi vừa sinh mệnh, nói không có bằng chứng thì vô ích." Huyện lệnh nói xong, đảo mắt một cái, nói "Bây đâu, giam hai người này lại trước, bản quan cần cho người đi điều tra, hôm sau sẽ xử lý!"

Vì vậy, lần đầu tiên Lâm Tĩnh Dao lâm lạc tới mức phải ngồi tù.

"Thật đúng là thời vận không tốt, sinh mệnh nhiều gian truân." Lâm tể tướng cảm khái một câu, sau đó nằm xuống đống cỏ khô, đột nhiên nhảy dựng lên, bịt mũi khoát tay, nhìn vật không rõ nằm trong góc kia, quay sang nói với cai ngục "Chỗ này hình như có người từng bài tiết, ta muốn đổi sang phòng giam khác."

"Hừ, ngươi nghĩ là đang ở khách điếm sao, còn muốn chọn lựa à!" Cai ngục tức giận nói một câu, sau đó chỉ đống cỏ, nói "Này, lấy cỏ phủ lên tạm đi, nhắm mắt làm ngơ!"

Ngươi được lắm!

Lâm Tĩnh Dao hai tay nắm song sắt, đang muốn khóc rống lên thì thấy lão huyện lệnh Sấu Bì Hầu kia đi tới, nói với cai ngục "Người ta là cô nương, ngươi nên chiếu cố một chút, lao ngục này rất lạnh, cho nàng thêm chút cỏ tranh, tránh làm tổn hại thân thể."

Nhìn người không thể nhìn bên ngoài, đây là một người tốt chân chính mà!

Lâm Tĩnh Dao nhất thời cảm động, lại thấy huyện lệnh kia bươc tới, cầm bàn tay nhỏ bé của mình, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, nói "Da thịt nõn nà, không giống như người thường phải làm việc nặng, có phải là gia cảnh khó khăn nên mới lưu lạc tới chỗ này?"

"Dạ, phải." Lâm Tĩnh Dao trả lời, muốn rút tay mình về, lại phát hiện huyện lệnh kia nắm rất chặt, hẳn là không tránh thoát được rồi.

"Một cô nương như cô một mình lên đường, khó tránh khỏi đụng phải vô lại, giống như hôm nay, cô rõ ràng không giết người, nhưng người ta nhất định bảo là cô làm, cô cũng không làm gì được." Huyện lệnh kia tiếp tục chấm mút.

Động tác của Lâm Tĩnh Dao hơi chậm lại, trong nháy mắt lệ nóng dâng trào, gật đầu nói "Đúng vậy, đại nhân anh minh, người kia đúng là không phải ta giết."

Hắn tiếp tục vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại, lại nói "Nhưng bản quan cũng không thể đảm bảo rằng người kia không phải là do cô cố ý mưu hại, lão thái thái kia tuổi tác đã cao, xương cốt yếu ớt, cô trói bà ấy cả một đêm, đúng là có hiềm nghi ngược đãi."

Lâm Tĩnh Dao đột nhiên rút tay về, nhìn thằng vào đôi mắt hí kia, hỏi "Đại nhân có ý gì?"

Hắn chắp tay cười khẽ một tiếng, mũi chân đá đống cỏ trên đất một cái, thâm trầm nói "Bản quan có thể lập tức xử cô vô tội phóng thích, cũng có thể xử cô có tội chém đầu, chính là ý này."

Lâm Tĩnh Dao nhíu mày một cái, nói "Đại nhân có gì cứ nói thẳng là được, trên người dân nữ không có bạc, cũng không thể lấy ra hiếu kính ngài, muốn ta hối lộ sợ là không thực hiện được."

Hắn nhìn Lâm Tĩnh Dao mặc dù có chút bẩn thỉu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thanh tú động lòng người, cười một tiếng thật thấp, nói "Tiểu thiếp trước của bản quan vì khó sinh mà chết, phu nhân cũng đã gả cho ta nhiều năm, ngay cả một đứa con cũng không sinh, hôm nay ta vẫn muốn cưới vợ bé, thấy cô bình thường coi như là đoan trang, nhận cô làm thiếp, thế nào?"

Lâm Tĩnh Dao lui về sau hai bước, thầm nghĩ từ khi nào mình trở thành như thế đây? Bản thân cũng đã từng soi gương vô số lần, không nhớ rõ mình có dung mạo hại nước hại dân từ lúc nào nha.

Chẳng qua là---- -------

Nàng xoay người lại liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói "Dân nữ dĩ nhiên vui mừng, so với lao khổ bôn ba, có thể gả cho đại nhân làm thiếp cũng coi như là phúc phận." Nói xong, da gà toàn thân rơi đầy đất.

"Nào có, bản quan lập tức trở về chuẩn bị cho nàng một gian phòng, muộn một chút sẽ tới đón nàng, chúng ta, một lát nữa sẽ có một đêm Vu Sơn, chúng ta nhanh chóng làm đại nghiệp sinh con." Bộ mặt hắn cười đến muốn bị đánh.

"Ai da, ngài còn mạnh khoẻ ư." Lâm Tĩnh Dao chịu đựng ghê tởm oán trách một câu, sau đó không được tự nhiên túm lấy váy, nói "Nhưng thầy tướng số từng nói với ta, ta phạm phải song sát, trước hai mươi hai tuổi không thể cùng người khác, nếu không người nào đụng vào ta sẽ bị khắc chết."

Sắc mặt hắn buồn bã, hỏi lại "Bây giờ nàng bao nhiêu?"

"Hai mươi."

"Còn hai năm?" Con khỉ còm này hiển nhiên là hơi thiếu nhẫn nại.

"Ai, nếu ngài thích người ta chắc cũng không quan tâm đến việc phải chờ hai năm đâu, người ta cũng không hi vọng vì ham sung sướng nhất thời mà hại đại nhân nha." Lâm Tĩnh Dao cố gắng diễn hình tượng quyến rũ.

Cổ nhân rất mê tín, tên kia nhịn đau trầm ngâm một phen, nói "Hừ, nóng lòng ăn không hết đậu hũ, bản quan sẽ chờ nàng đến hai mươi hai tuổi."

Vì vậy, Lâm Tĩnh Dao lại trở thành tiểu thiếp của huyện lệnh huyện Tây Lương.

Thay cái áo bông dày cộm nặng nề ra, mặc vào quần áo lụa mỏng tinh xảo, khoác lên áo lông dài màu trắng, trên đầu chải một búi tóc tinh xảo, cổ đeo sợi dây chuyền trân châu to đến muốn mù mắt, trên cổ tay trái là một chiếc vòng thuý ngọc, trên cổ tay phải là một cái vòng vàng thật lớn, Lâm Tĩnh Dao đứng trước gương, cảm giác mình rất có phong phạm làm di nương của người ta nha.

"Ai, thật là được sủng ái nha, xem ra lão gia rất thích ngươi." Ngoài cửa truyền đến tiếng nói hâm mộ ghen tỵ u oán của oán phụ, người bước tới chính là chính thê phu nhân của Sấu Bì Hầu, bởi vì bề ngoài mập mạp tính tình lại hung ác, cho nên Lâm Tĩnh Dao rất khách khí tặng cho bà ta danh hiệu "cọp mẹ".

"Như nhau thôi, lão gia bất quá là ham thích cảm giác mới mẻ thôi, chờ qua mới mẻ, hắn cũng sẽ không tốn hao công sức trên người ta nữa." Lâm Tĩnh Dao nói, gỡ chiếc vòng tay xuống, thầm nghĩ thứ đồ chơi này nếu cầm đi bán lấy tiền cũng đủ để mình đi vòng vo một đường đến Đông Nhan, hắc hắc, làm tiểu thiếp quả thật cũng là một loại nghề nghiệp.

Cọp mẹ kia thấy nàng sờ dây chuyền sờ vòng tay, cho rằng nàng cố ý thị uy với mình, hừ lạnh một tiếng nói "Biết ngươi là kẻ trong thôn tới, đồ nhà quê, kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy vàng, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của ngươi kìa."

"Ta từ trong thôn tới thì sao, đoá hoa thôn quê dân dã nha." Lâm Tĩnh Dao nói, trong lòng hơi buồn, thầm nghĩ Kim Ngọc Mãn Đường và Mỹ Ngọc Lương Duyên của mình hôm nay không biết có bị đóng cửa hay không.

"Hừ, cô nãi nãi ta không ngại nói cho ngươi biết, ở trong phủ này, trừ lão gia ra thì ta lớn nhất, ngươi muốn một bước lên mây còn chưa đủ đạo hạnh đâu, dám mạnh miệng với ta, ngươi muốn chết!" Cọp mẹ chống nạnh thét lên.

Trong tầm mắt xuất hiện bóng áo bào màu xanh, Lâm Tĩnh Dao hai tay hung hăng vỗ một cái, sau đó bưng mặt, giọng nói ai oán "Phu nhân, ta biết ngài thấy ta không vừa mắt, nhưng dù gì ta cũng là người của lão gia, sao ngài lại đối với ta như vậy."

Cọp mẹ kia còn chưa rõ tình huống gì đang xảy ra, lại thấy Lâm Tĩnh Dao nói vậy, khó hiểu nói "Tiện nhân, ngươi khoe khoang ở đây cho ai nhìn thế."

Đang nói, Sấu Bì Hầu bước tới, một mạch túm tay cọp mẹ, hầm hầm nói "Ai cho ngươi động thủ với người của ta, trong phủ này ngươi lớn nhất phải không, hừ, nếu vị trí phu nhân này ngươi làm đủ rồi, lão gia ta cũng không ngại đưa Dao Nhi lên phù chánh." (*phù chánh: thiếp lên làm thê.)

"Lão gia!?"

"Còn không mau cút đi!"

"Ta---- -------"

"Cút!"