Cô không tránh, cùng anh đi ra ngoài. Cô thấy Giang Thánh Minh đang đẩy xe lăn, động tác rất chậm rãi, trên mặt vẻ cười lộ rõ, vô cùng thỏa mãn. Uông Tố Thu nhắm mắt, bà vẫn luôn nhắm mắt như vậy. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên người bà, vô cùng an tĩnh. Giang Thánh Minh bước thong dong từng bước, bóng bọn họ dưới mặt đất mỗi lúc một dài ra.
Giang Nhân Ly cảm thán: “Thật không ngờ cha mẹ lại có ngày hôm nay.”
“Bao nhiêu chuyện cũ cùng lắm cũng chỉ là nhất thời, con người sống phải là vì hiện tại.” Anh nắm chặt tay cô, “Anh luôn thành thực với em, không một chút lừa dối, không phải là vì sợ em tức giận, mà là vì, anh muốn vợ chồng chúng ta không hề có khoảng cách.”
Trái tim cô bỗng rung động, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Còn có thứ gì so với giây phút ấm áp này khiến cho con người ta thỏa mãn hơn đây?
Cô cũng là người bình thường, không thể cự lại được sự ấm áp. Dù là cô lúc ấy mê muội!
“Em hiểu!”
Anh nắm tay cô: “Anh chỉ hy vọng em thực sự hiểu rõ!”
Bởi vì anh đã chờ đợi giây phút này, chờ đợi từ rất lâu. Anh đã từng chán nản, đã từng tuyệt vọng, vẫn may, cuối cùng anh vẫn còn có thể được nắm tay cô.
Lúc trở về, anh kiên quyết muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra. Cô không muốn nhưng rõ ràng là không đi anh sẽ không yên tâm.
Cho nên sau khi kiểm tra xong xuôi anh mới yên tâm đưa cô về nhà.
Nhà của bọn họ!
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Buổi tối lúc đi ngủ, cô nhớ tới cái gì liền đẩy anh: “Anh còn có cái gì nói dối em?”
“Không có.” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, rồi lại nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô: “Chắc chắn không có.”
“Vậy sao?” Cô bình tĩnh, “Em nói chính là anh từ trước đến nay.”
Anh xoay người, cách xa cô một chút.
Cô không buông tha: “Để em nhắc anh, chính là trước khi anh ra nước ngoài.”
Anh chỉ cảm thấy trí nhớ cô thật là tốt! Cả người anh cứng đờ. Chuyện đó là chuyện mà anh hối hận nhất trong đời mình, từ trước đến giờ
Năm đó anh về nước, Giang Nhân Ly đã về chơi Uông gia, nhưng thực ra hôm đó cô cũng đã trở về nhà. Có điều lúc cô về thì thấy Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình đang trò chuyện, cô liền ra chòi ngồi trên ghế đá hóng gió, cô mơ màng ngủ
Mạc Tu Lăng lơ đễnh hỏi Giang Nhân Đình về cô, anh không nói gì.
Sau khi tạm biệt Giang Nhân Đình, anh trỏ về Mạc gia, nhưng đi qua chòi đột nhiên anh nhìn thấy cô.
Anh kìm lòng không được liền đi đến.
Rõ ràng cô quay lưng lại, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô đang ngủ. Rất yên bình.
Anh không nhớ lúc ấy anh suy nghĩ điều gì, có thể là chẳng nghĩ gì cả. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô vốn dĩ không ngủ. Lúc ấy đột nhiên giật mình.
Anh lại càng hoảng sợ. Mặt anh nóng ran. Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý nào, anh thốt lên: “Đình Đình.”
Chính là hai chữ đó đã trực tiếp đẩy cô ra xa khỏi anh. Anh không ngừng suy nghĩ, nếu như anh không nhát gan đến vậy, nếu như anh không xấu hổ như vậy, có phải là mọi chuyện sẽ không xảy ra không? Cho nên anh căm giận bản thân mình nhát gan, căm giận bản thân mình xấu hổ.
Sau đó anh lại xuất ngoại, cô không đến tiễn anh.
(Hóa ra đây là lí do năm đó Giang Nhân Ly viết lên bức tranh của cô một câu kia!)
Cho nên, anh nhất định muốn thay đổi bản thân, không muốn tiếp tục làm Mạc Tu Lăng nhát gan kia nữa, anh muốn tự mình giành lại được thứ mình muốn.
Nhưng hiện tại cô lại nhắc đến chuyện sớm đã bị vùi vào thời gian này.
Cô kéo anh lại: “Anh thực sự không nhớ rõ?”
“Em muốn làm gì?” Anh bị sự ngang ngược của cô đánh bại.
Cô không thèm để ý: “Em tức giận, phớt lờ anh, anh lại lừa dối em.”
Anh day trán.
Anh im lặng một lát, đột nhiên tóm lấy tay cô.
Cô cảm thấy lòng bàn tay buồn buồn, nhưng cô biết anh viết lên tay cô chữ gì.
“Hóa ra anh biết?”
Anh ôm chặt cô: “Nếu như anh sớm biết, anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
Anh viết lên tay cô một chữ, chính là chữ mà cô nhìn thấy trên điện thoại anh lưu số của cô: ”您”
您: Em là người trong lòng anh!***
Chú thích:
您: nghĩa như “you” trong tiếng Anh, mang ý tôn trọng.
你 cũng có nghĩa là “you”,
心 nghĩa là “trái tim, lòng”. Cho nên chữ
您 ở đây được Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly ám chỉ là “You are in my heart”.