Giang Nhân Ly tỉnh lại chỉ cảm thấy choáng váng. Cô cảm thấy dường như bên cạnh có rất nhiều người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể. Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mạc Tu Lăng đợi bên ngoài phòng bệnh. Anh vẫn chưa biết cô làm sao cho nên vô cùng lo lắng. Bác sĩ vừa ra, anh lập tức chạy đến.
“Bệnh nhân bị kích động quá cho nên ảnh hưởng đến thai nhi. Có điều bây giờ không sao rồi. Không được để phụ nữ có thai bị kích động, thai nhi hiện tại còn rất yếu.”
Mạc Tu Lăng dường như một câu cũng nghe không lọt: “Cô ấy có thai?”
“Được sáu, bảy tuần rồi. Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy?”
Mạc Tu Lăng không để ý tới ông ta, anh tự mình đi đến đẩy giường của cô ra. Anh đã thu xếp phòng bệnh tốt nhất, cô chính là thích xa xỉ như vậy, cho nên anh nhất định làm cho cô hài lòng.
Đứa trẻ này chính là tương lai. Anh cảm thấy bất an. Anh đưa tay lên xoa bụng bằng phẳng của cô. Rõ ràng là bình thường như vậy, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ. Thật là thần kỳ.
Trước đâu anh không muốn có con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con, thứ hai là vì anh không muốn con mình mang theo bất cứ hiệu quả kinh tế nào.
Nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra khiến anh không kịp trở tay. Nhưng anh lại rất cảm động, trong bụng cô đã có con của anh.
Đối với đứa con trước kia, nói thật lòng, anh không cảm thấy thương xót. Lúc biết cô phá thai đã là hai năm sau, nhưng anh cũng không hề tiếc nuối. Với anh, đó chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Thế nhưng lúc này anh thực sự nhớ tới đứa con đã mất kia. Nếu như nó còn tồn tại, có phải đã bốn, năm tuổi rồi, đã có thể chạy nhảy, gọi “ba ba”, “ma ma” rồi hay không? Đó chính là mong muốn của rất nhiều người.
Lúc Giang Nhân Ly tỉnh lại, Mạc Tu Lăng vẫn còn chưa kịp thu tay về. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt anh rất lạ.
“Em bị làm sao?” Cô ngờ vực nhìn anh, “Không phải là bệnh nan y gì đấy chứ?”
“Đương nhiên không. Nói bậy bạ cái gì thế?”
Cô vốn định nói, nếu là bệnh nan y càng tốt, anh có thể không phiền muộn mà lấy người khác. Nhưng thấy ánh mắt anh có chút phẫn nộ, cô chẳng có tâm tình đâu mà nói đùa nữa: “Vậy sao vẻ mặt anh lại như đau khổ muốn chết thế kia?”
Lúc này sắc mặt anh mới dịu đi một chút: “Nói linh tinh, sắp làm mẹ đến nơi rồi còn không biết chừng mực.”
Cô sửng sốt. Hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cô đưa tay lên xoa bụng, trên mặt lúc này mới cười. Cô nhìn anh, sắc mặt anh như làm ảo thuật, sa sầm lại.
Cô không quên bọn họ lúc trước xảy ra chuyện gì.
Chuyện cũ nháy mắt trở về. Lúc sợ hãi nhất trong đời chính là lúc cô phát hiện mình có thai. Sau khi rời khỏi khách sạn, cô cũng không sợ như vậy. Cô sớm biết Giang Nhân Đình không hề đơn giản nhưng không nghĩ tới cô ta lại không từ thủ đoạn như vậy. Cô hối hận đã để mình mắc lừa Giang Nhân Đình. Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của cô.
Thế nhưng, lúc nhìn thấy hai chữ mang thai trên tờ xét nghiệm, cô thật sự hoảng sợ. Không cam lòng và uất ức cũng xuất hiện bủa vây lấy cô. Cô khóc. Cô không muốn gặp Tả Dật Phi.
Có lẽ, cô từng nghĩ sẽ sinh đứa trẻ đó ra. Nhưng cô không biết làm sao nuôi dưỡng, làm sao chăm sóc nó. Tính cách quyết định số phận, nếu như cô lựa chọn đứa bé, cô sẽ quyết định rời xa Tả Dật Phi. Cô là người một đi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng. Thế nhưng cô cũng là một người bình thường, cô không cự tuyệt được sự ấm áp của tả dật phi. Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn bỏ đứa bé.
Điều kỳ lạ là, cô không hề trạc người đàn ông kia. Cô còn cảm thấy may mắn, lúc đó khi cô tỉnh lại, ngoại trừ một vết máu trên giường ra, không có một thứ gì khác. Cô cũng không cảm thấy bị lăng nhục.
Nhưng, người đó chính là Mạc Tu Lăng. cô lúc này không biết là cảm giác gì.
Ảo não, phiền muộn, tức giận, căm hận, hay xấu hổ và bất lực?
Đã năm năm trôi qua, đột nhiên nhớ lại, có chút xa lạ, có chút phẫn nộ.
Mạc Tu Lăng hít một hơi, biết cô lúc này tâm tình bất ổn: “Muốn ăn gì? Anh đi mua.”
Cô nhìn anh, không nói.
Anh nhìn cô: “Này”
“Em không muốn ăn.”
“Con phải ăn!” Nói xong anh liền đi ra.
Cô cũng không để ý tới ý kiến của anh. Nhìn anh đi mua đồ ăn, có chút cẩn thận. Cô chính là vẫn bị thua.
Thực ra không cần nằm viện nhưng anh muốn cô ở lại một ngày.
Sau khi đưa cô về nhà, Mạc Tu Lăng liên tiếp “ném bom”. Người đầu tiên tới là vợ chồng Mạc Chí Hạo. Đứa trẻ mới hơn một tháng, Giang Nhân Ly đương nhiên phải sắm vai vợ đảm mẹ hiền. Hoàng Tư Liên liên tục nhắc nhở Giang Nhân Ly phải chú ý mọi chuyện, ngay cả Mạc Tu Lăng cũng bị giáo dục nghiêm khắc.
Vợ chồng Mạc Chí Hạo rất ít tới đây, bình thường đều là Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly quay về biệt thự Mạc gia thăm bọn họ. Cho nên nhiều hơn hai người ở nhà, Giang Nhân Ly có phần không quen. Nhưng cô không phải người dễ biểu hiện ra ngoài, chỉ đem ba chữ “người vợ tốt” ra diễn rất nhuần nhuyễn.
Mãi đến khi hai người bọn họ về rồi, Giang Nhân Ly mới nhận ra dụng ý của Mạc Tu Lăng. Bọn họ tới đương nhiên sẽ dời tầm nhìn của cô đi, cô sẽ không quấn lấy Mạc Tu Lăng. cô có chút phiền muộn, thì ra chuyện gì cũng theo suy nghĩ của anh mà phát triển.
Giang Nhân Ly nhìn thấy Mạc Tu Lăng liền cảm thấy phiền, cho nên cô đi tìm Tần Ngả Trữ.
Trước mặt Tần Ngả Trữ, cô tỏ ra vô tư quá đáng, hoàn toàn quên mất đây không phải nhà của mình.
Tần Ngả Trữ đánh giá cô: “Này, cậu nghĩ là con trai hay con gái?”
“Con trai.”
“Sao khẳng định như vậy?” Chẳng phải còn chưa hình thành giới tính sao?
“Con của mình đương nhiên mình biết.”
“Là sao?”
“Cậu nghĩ xem. Sinh con gái rất phiền phức. Nháy mắt lớn lên lại trở thành con nhà khác. Nhưng mà con trai thì khác, cho dù không chăm sóc nó, nhưng lớn lên nhất định sẽ kiếm về thêm hai người nữa.”
Tần Ngả Trữ bị chọc kích động: “Cậu tinh ranh như vậy sao?”
“Sự thực mà!”
“Con cậu nghìn vạn lần đừng có giống cậu, sao có thể ích kỷ như vậy được.”
“Cậu đố kỵ!”
“Cắt!” Nói tới nói lui, Tần Ngả Trữ vẫn lấy lòng: “Hay là, cho mình nhận con cậu làm con gái nuôi đi!”
“Cậu sao có thể lợi dụng chiếm tiến nghi như vậy chứ? So với Mạc Tu Lăng, cậu còn góp sức ít hơn đấy.”
“Mình nguyện ý thay chồng cậu góp sức, nhưng thực là không được a!”
Giang Nhân Ly nổi giận, đuổi theo Tần Ngả Trữ khắp phòng. Tần Ngả Trữ không nói gì: “Đâu phải là phụ nữ có thai. Đây là một người phụ nữ đanh đá đấy chứ! Giám định hoàn tất.”