Mạc Tu Lăng có dự cảm không tốt.
Lúc chiều anh vừa mới nghĩ là hôm nay trời rất đẹp. Thì một lát sau trời bỗng xuất hiện một tiếng sấm rền vang, mưa lớn đổ xuống.
Anh tan ca liền lái xe về nhà.
Anh cảm thấy một chút bất an. Nhưng về nhà thấy Giang Nhân Ly đang chán nản ngồi xem phim thì lo lắng trong nháy mắt tan biến.
“Anh làm em giật cả mình.” Cô oán trách.
Anh đi đến gần mới phát hiện hóa ra cô đang xem phim kinh dị. Thật đúng là lo cuộc đời chưa đủ kích thích.
Cô tắt tivi đi, giọng hậm hực: “Mỗi lần xảy ra chuyện gì kỳ lạ lại bắt đầu hiếu kỳ. Nhưng lúc sự thật bị vạch trần lại cảm thấy chẳng thú vị gì nữa. Cho dù có chuyện ly kỳ đến mức nào cũng chỉ là do con người tạo ra.”
“Em hy vọng sẽ có mấy thứ ma quỷ kia xuất hiện thật sự à?”
“Cũng không tồi mà!” Cô bĩu môi, “Anh hôm nay sao về sớm vậy?”
“Xong việc thì về chứ sao. Em hỏi nhiều vậy?”
“Có mỗi chút anh đã không kiên nhẫn được rồi.”
“Nào có.”
“Có. Có ngày em sẽ mặc kệ anh sống chết không thèm quan tâm, cho anh khóc chết đi.”
Anh bật cười, có điều chắc sẽ không khoa trương đến mức phải khóc như vậy. Cô gần đây ngày càng hẹp hòi, anh cảm thấy bất đắc dĩ, có điều như vậy cũng không tồi.
Anh vừa mở miệng định nói gì nhưng lại nghe thấy chuông điện thoại kêu.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu em kết nghĩa của Bạch Sơ Tuấn cho nên cậu ta gọi điện bảo anh ra ngoài. Mạc Tu Lăng vốn định từ chối nhưng Bạch Sơ Tuấn nói đã lâu rồi không tụ tập. Kỳ thực sinh nhật gì đó cũng là cái cớ, tìm một lý do để ra ngoài cho thoải mái tâm trí một chút.
Mạc Tu Lăng tắt điện thoại, liếc nhìn Giang Nhân Ly.
“Anh chỉ cần đừng nói với em là sẽ ra ngoài là được.”
Thế này thật anh chẳng biết nói gì nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không hề mở miệng.
Sắc mặt Giang Nhân Ly không tốt chút nào: “Thực ra anh có thể đi.”
“Hử?”
Cô cao hứng đứng dậy: “Chỉ cần đưa em theo.”
Mạc Tu Lăng nhìn cô mấy giây rồi ra lệnh: “Đi thay quần áo!:
Cô ném chiếc gối ôm vào người anh, chạy về hướng phòng ngủ. Anh nhìn bộ dạng cô, không khỏi bật cười.
Anh vừa lái xe vừa quan sát cô:
“Sao muốn đi cùng?” Anh thờ ơ hỏi.
“Muốn xem cuộc sống về đêm của những người thành công thế nào?”
Thật đúng là câu nào không châm chọc thì không chịu được.
Có điều thái độ hiện giờ của cô thật đúng là đang rất hứng thú.
Đến “Non-sleep City”, cô tự nhiên khoác tay anh đi vào. Anh cũng không gạt ra, khóe miệng mỉm cười.
Cho nên, Ngô Thúc Nguyên vừa nhìn thấy bọn họ tình chàng ý thiếp thì hoảng sợ. Có điều anh cũng không biết đối đãi với Giang Nhân Ly thế nào cho phải, chỉ cảm thấy cô cũng chỉ là bộ dạng lầm lì, không có gì đặc biệt hơn người.
Giang Nhân Ly không phải người dễ dàng mất bình tĩnh, cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Mạc Tu Lăng.
Bạch Sơ Tuấn có vẻ rất hiếu kỳ với sự xuất hiện của Giang Nhân Ly. Bọn họ lần nào tụ tập cũng mang theo bạn gái nhưng Mạc Tu Lăng thì tuyệt nhiên không, anh cũng chẳng bao giờ ngại mình phải ngồi một mình.
“Em dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Bạch Sơ Tuẩn lộ ra ý cười trên mặt.
“Em vẫn luôn rảnh rỗi, chỉ là các anh không mời em đến thôi.”
Té ra là lỗi của bọn họ à? Bạch Sơ Tuấn sửng sốt: “Vậy anh trai này xin nhận lỗi với em vậy. Vẫn tưởng em dâu chính là đóa hoa thích ở trong nhà ấm, không muốn đi ra ngoài gặp bão táp mưa sa.”
Lý Khánh Anh cũng vừa kết hôn, bên cạnh cũng mang theo vợ: “Khó có cơ hội được gặp em dâu, để anh và chị dâu mời em một ly!”
Giang Nhân Ly vừa cầm ly rượu, Mạc Tu Lăng nhăn mặt ý ngăn cản. Cô vẻ mặt khiêu khích: “Chỉ một ly, không sao!”
Người được chúc sinh nhật hôm nay chỉ biết ngồi một bên, căn bản không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Thúc Nguyên vốn không thích Giang Nhân Ly, rõ ràng là một người phụ nữ lẳng lơ, vậy mà Mạc Tu Lăng lại làm như bắt được bảo bối. Ngô Thúc Nguyên muốn nghĩ cách làm cho cô xấu mặt, anh liếc nhìn thọ tinh (người được chúc sinh nhật) đang ngồi một bên, ánh mắt chợt lóe lên: “Sơ Tuấn, tiểu đệ này năm nay bao nhiêu tuổi?”
“22.” Bạch Sơ Tuấn trả lời, lười quay đầu lại.
Ngô Thúc Nguyên thâm ý: “Chúng ta làm anh nên tặng cậu ta món quà gì đây?”
Cậu em kia tỏ ra sợ hãi: “Không cần, không cần.”
Bạch Sơ Tuấn cũng nghĩ một chút: “Em trai mình, đương nhiên mình cũng nên biểu hiện mộ
t ít thành ý.”
Ngô Thúc Nguyên nhàn nhạt mở miệng: “Tặng thế có gì tốt? Chi bằng giống như sinh nhật 22 tuổi của Tu Lăng, chúng ta mỗi người một phần, mua một sinh viên trong trắng một đêm cho cậu ta…”
Ngô Thúc Nguyên còn chưa nói hết, Lý Khánh Anh đã hung hăng đá cậu ta một cước.
Thật đúng là không nhìn giờ.
Quả nhiên, lúc ấy, tất cả mọi người đều im lặng.
Vẻ mặt vui vẻ của Giang Nhân Ly bỗng nhiên cứng nhắc. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Cô gắt gao cắn môi, đột nhiên, cô nhìn Ngô Thúc Nguyên. Ánh mắt của cô khiến Ngô Thúc Nguyên cũng phải hoảng sợ.
Mạc Tu Lăng sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng.
Giang Nhân Ly mạnh mẽ nhìn Ngô Thúc Nguyên: “Lúc nào?”
Ngô Thúc Nguyên bị câu hỏi của cô hù dọa, vô cùng bối rối.
Giang Nhân Ly mất hứng, cô mở miệng: “Năm năm trước ngày hai mươi chín tháng bảy, đúng không?”
“Sao… sao em biết?” Ngô Thúc Nguyên hãi hùng.
Thân thể cô run lên. Mạc Tu Lăng ôm lấy cô, quay sang quát Ngô Thúc Nguyên: “Cậu nói đủ chưa?”
Mạc Tu Lăng rất hiếm khi phát giận, anh lúc nào cũng vẻ mặt tao nhã, nhưng lúc này, chỉ một câu nói, mọi người đều nhận ra anh thực sự nổi giận.
Giang Nhân Ly gắt gao nắm chặt tay, huyết quản nổi lên trông thấy rõ.
Anh ôm lấy cô: “Chúng ta về nhà.”
Không ai ngăn cản bọn họ, tất cả dường như xảy ra rất khó tin.
Anh không dám buông tay, anh sợ buông lỏng một chút cô sẽ ngã khuỵu xuống đất. Hiện tại cả người cô đều mềm nhũn. Anh không sợ, chỉ rất lo lắng cho cô. Anh đã sớm có dự cảm bất thường, hóa ra là chuyện này bị bại lộ. Cũng tốt, trên thế giới này không có gì là bí mật mãi được.
Anh lo lắng cho cô, sắc mặt của cô thực sự không tốt.
Doc đường anh lái xe với tốc độ nhanh nhất về nhà, không biết có bị bắn tốc độ không, nhưng anh không quan tâm.
Vừa đến nhà, anh lập tức ôm cô xuống xe, thân thể cô rất lạnh.
Anh kéo chăn đắp lên người cô. Môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì, anh chờ cô. Nhưng cô vẫn không lên tiếng. Cô nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, tâm tình dường như rất bất ổn.
Anh yên vị ngồi trên giường, chờ cô tĩnh tâm lại.
Hồi lâu, cô vươn tay kéo tay anh: “Hôm đó anh bị bọn họ chuốc rượu say đúng không?”
Anh nhắm mắt: “Không phải, anh rất tỉnh táo.”