Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 34: Hóa ra Mạc phu nhân cũng không hề nhàn rỗi




Giang Nhân Ly buồn chán ở nhà. Cô bắt đầu quan tâm tới tin tức giới giải trí. Bây giờ chất lượng phim ảnh cũng ngày càng thấp, chẳng có lấy một chút giá trị nào đáng để xem. Giới thể thao cũng không đến nỗi nào, chí ít sẽ có tin tức ai đó đoạt giải. Giang Nhân Ly nhớ hồi còn học cao trung, có một bạn học nam từng châm chọc: “Mấy loại báo chí này đều có thể bịa ra được, nhưng có một loại nhất định là sự thực.”

Mọi người hoàn suy đoán không ngớt, bạn học đó ôm bụng cười lớn: “Ngày tháng năm.”

Mọi người ồ lên. Tuy nhiên, đúng là chỉ có cái này là thật không thể thật hơn.

Đang trong lúc buồn chán, bỗng nhiên Giang Nhân Ly nhận được tin nhắn hẹn cô ra ngoài gặp.

Số điện thoại này không có trong danh bạ của cô. Nhưng đối phương đã gọi rõ họ tên cô, vậy thì chắc chắn không phải là gửi nhầm tin. Có điều Giang Nhân Ly cũng chỉ nghĩ là Tần Ngả Trữ nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới đùa dai.

Giang Nhân Ly đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Đến quán trà đã được hẹn, Giang Nhân Ly mới phát hiện ra suy đoán của mình hoàn toàn sai.

“Mạc phu nhân.” Người phụ nữ cung kính chào Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly hầu như đã đoán ra được cô gái này muốn làm gì. Cô ta chính là cô gái lần trước đem áo khoác đến nhà trả, xem ra quả đúng là gian xảo.

Giang Nhân Ly ngồi xuống, thư thái thong dong, trên mặt biểu tình có phần kiêu căng.

“Chào cô, tôi là nhân viên của Bắc Lâm, tên là Bạch Hiểu Hiểu.”

Giang Nhân Ly bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Cô Bạch, cô nên biết rằng tôi không có hứng thú với tên của cô.”

Sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu rất không tốt: “Tôi biết tôi đang lãng phí thời gian của cô, nhưng tôi nhất đinh phải tìm gặp cô một lần.”

“Ồ?” Giang Nhân Ly kéo dài giọng: “Tôi rất muốn biết có chuyện gì mà cô không thể không gặp tôi?”

Bạch Hiểu Hiểu vân vê tay, ánh mắt mập mờ: “Tôi biết, những lời tôi nói có thể là không tôn trọng cô. Nhưng tôi vẫn phải nói, tôi muốn ở bên Tu Lăng.”

Giang Nhân Ly bị hai tiếng “Tu Lăng” kia làm cho buồn nôn. Cho đến bây giờ cô cũng chỉ gọi cả tên họ Mạc Tu Lăng. Vậy mà đột nhiên cái tên thân mật kia lại từ trong miệng một người xa lạ nói ra, hóa ra cảm giác là như vậy.

“Ồ?” Giang Nhân Ly nở nụ cười: “Cô muốn được ở bên chồng tôi? Là ý này sao?”

Bạch Hiểu Hiểu đỏ mặt gật đầu.

“Vậy cô đi tìm anh ấy đi, cô tìm tôi làm gì?”

“Chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cho nên muốn Mạc phu nhân giúp đỡ.”

Giang Nhân Ly cười châm chọc: “Việc này thật đúng là hài hước. Cô gọi tôi là Mạc phu nhân, vậy mà còn muốn tôi giúp đỡ hai người?”

Bạch Hiểu Hiểu lập tức đổi giọng: “Xin Giang tiểu thư giúp đỡ.”

Giang Nhân Ly gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không hề căng thẳng, cũng không lo lắng, chỉ chậm rãi mở miệng: “Cho tôi biết lí do tôi nên giúp đỡ hai người!”,

“Tu Lăng từng nói, có rất nhiều sở thích của anh ấy mà cô không biết. Anh ấy rõ ràng không thích cùng cô đi du lịch ở vùng ngoại ô nhưng cô vẫn lôi kéo anh ấy đi. Đồ uống anh ấy thích là nước khoáng, nhưng cô năm lần bảy lượt bắt anh ấy uống nước nho. Mỗi ngày sau khi tan ca anh ấy đều mệt mỏi mà cô lại còn quấn quít cãi vã với anh ấy. Cho nên…”. Bạch Hiểu Hiểu mấp máy miệng, cô ta cảm thấy bản thân đã thể hiện rất rõ ràng.

“Anh ấy rõ ràng không thích đi du lịch ở nông thôn, nhưng vẫn cùng tôi đi; anh ấy thích uống nước khoáng, nhưng vẫn đồng ý uống nước nho tôi mang đến; anh ấy rõ ràng hết giờ làm về nhà mệt muốn chết lại còn bị tôi làm phiền, nhưng anh ấy vẫn về nhà hằng ngày, cũng không có chán ghét tôi. Cô nói xem, anh ấy làm nhiều chuyện như vậy, không phải là đã chứng minh anh ấy thích người vợ này rồi chứ? Đã vậy, cô còn ở đây nói mấy lời này làm gì?”

Bạch Hiểu Hiểu kinh hãi: “Thế nhưng hai người kết hôn lâu như vậy, cô vẫn chưa có con.”

Giang Nhân Ly nhàn nhạt nhìn cô ta: “Tôi không có con, lẽ nào cô có?”

Bạch Hiểu Hiểu giật mình: “Đúng vậy. Cho nên tôi mới đến tìm cô.”

Giang Nhân Ly cười rất hài lòng: “Tốt quá, vậy cô cứ sinh ra đi. Sinh xong rồi giao cho nhà họ Mạc nuôi, đương nhiên tôi sẽ không nuôi. Có điều như vậy cũng không tồi, nghe nói sinh con rất phiền phức, còn có thể không may mà chết, trời mới biết tôi sợ chết đến thế nào. Giờ có người giúp tôi sinh con cũng tốt. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi, cô Bạch, cô xác định sau khi sinh hạ, đem đứa con đó đi xét nghiệm DNA sẽ có khả năng lớn tương thích với Mạc Tu Lăng chứ?”

Giang Nhân Ly cười rất hài lòng: “Tốt quá, vậy cô cứ sinh ra đi. Sinh xong rồi giao cho nhà họ Mạc nuôi, đương nhiên tôi sẽ không nuôi. Có điều như vậy cũng không tồi, nghe nói sinh con rất phiền phức, còn có thể không may mà chết, trời mới biết tôi sợ chết đến thế nào. Giờ có người giúp tôi sinh con cũng tốt. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi, cô Bạch, cô xác định sau khi sinh hạ, đem đứa con đó đi xét nghiệm DNA sẽ có khả năng lớn tương thích với Mạc Tu Lăng chứ?”

Bạch Hiểu Hiểu biến sắc, tức giận: “Hai người vốn là kết hôn vì chuyện kinh doanh. Cô không mang lại hạnh phúc cho anh ấy, sao còn muốn chiếm hữu anh ấy?”

“Cô Bạch, cô thật là càng nói càng buồn cười. Mạc Tu Lăng đâu phải trẻ con, nếu như anh ấy không muốn ở cùng tôi, tự khắc anh ấy sẽ đi, không cần đến cô ra mặt.”

Bạch Hiểu Hiểu tức giận nhìn Giang Nhân Ly: “Lẽ nào cô dung túng tôi và Tu Lăng lén lút ở cùng một chỗ?”

Giang Nhân Ly làm như bừng tỉnh đại ngộ: “Lẽ nào cô mong muốn tôi dùng thủ đoạn đối phó với hai người? Hay là để tôi nghĩ xem, cõ lẽ nên để anh họ tôi ra tay, anh ấy thân thủ bất phàm.”

Bạch Hiểu Hiểu sắc mặt biến đổi: “Cô muốn làm gì?”

Giang Nhân Ly đứng dậy: “Rất cảm ơn cô đã giúp tôi lấy lại tinh thần trong lúc tôi đang rất buồn chán. Một trăm đồng này coi như là trả thủ lao cho cô. Hẹn gặp lại.”

Bạch Hiểu Hiểu lập tức đứng lên: “Cô không muốn nghe tôi nói nốt?”

“Nói một vừa hai phải còn vui, nhiều hơn sẽ khiến cho tôi buồn nôn đấy.” Giang Nhân Ly xoay người nhìn cô ta: “Cô Bạch, có phải cô cảm thấy công việc hiện tại không tốt không?”

Giang Nhân Ly ra khỏi quán trà, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô tất nhiên hiểu rõ, Bạch Hiểu Hiểu là ám chỉ cho cô một thứ gì đó. Cô đương nhiên không để cho người khác được như ý, một chút tiền cũng không nhiều lắm.

Mạc Tu Lăng trở về rất muộn nhưng Giang Nhân Ly vẫn đợi anh, cất áo khoác và lấy dép cho anh.

Mạc Tu Lăng đảo mắt qua cô mấy lần, rất bình thản mà xoa đầu cô. Giang Nhân Ly trong lòng thầm nghĩ, anh rõ ràng đã coi cô như thú cưng mất rồi, còn xoa cả đầu cô. Cô bĩu môi, đẩy anh vào trong phòng tắm, sau đó đi tìm áo ngủ mang đến cho anh.

Cô ngồi ở ghế sô pha, suy nghĩ rất không có chí tiến thủ, hóa ra cô đã không hề tự giác lo lắng cho chồng như một người vợ đúng nghĩa.

Mạc Tu Lăng vừa ra ngoài liền thấy cô lười biếng ngồi trên ghế. Anh phát hiện ánh mắt cô như đang mải mê suy nghĩ nghiền ngẫm điều gì. Anh cảm thấy buồn chán. Người ta đều nói “cách ba năm là một thế hệ”, mà anh chỉ hơn cô có hai tuổi, sao lại có cảm giác khác nhau nhiều đến vậy?”

Anh đi đến ngồi cạnh cô. Cô nhìn anh cười thành tiếng sau đó nheo mắt hỏi: “Công ty anh có một nhân viên tên Bạch Hiểu Hiểu?”

Anh gật đầu: “Làm sao?” Anh có dự cảm không tốt.

“Haizzzz.” Cô thở dài một hơi: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh lại có mị lực đến vậy nhỉ? Có thể khiến em sa chân vào tiết mục phụ nữ tranh chồng cơ đấy.”

Mạc Tu Lăng hạ con ngươi, trong lòng khẽ động, lập tức hiểu cô ám chỉ điều gì. Anh đưa tay lên cầm lấy cằm của cô: “Anh thấy em có vẻ rất hài lòng!”

Anh có vẻ dùng sức khá mạnh, cô cảm thấy hơi đau: “Sao anh không nghĩ là em như vậy là vì rất tin tưởng anh?”

Anh buông cô ra, hừ lạnh một tiếng: “Trái lại, anh cảm thấy em rất thờ ơ không thèm quan tâm.”

Người này, thật đúng là khỉ vượt tường!

Cô vẻ mặt thành khẩn: “Oan uổng, em chỉ cảm thấy mắt nhìn người của anh không tệ đến mức như vậy thôi.”

“Anh không nhìn ra đây là em đang khen ngợi anh.”

Cô vẫn cười, tiến lại gần anh: “Đúng là em đang khen ngợi anh!”

Anh liếc xéo cô, đưa tay lên cù nách cô. Giang Nhân Ly cười liên tục: “Được rồi được rồi, đúng là quan báo tư thù.”

Lúc này anh mới bỏ tay ra, cô vẫn còn đang nghiêng ngả cười.

Anh bị cô cười đến không còn hứng thú nữa, lập tức muốn rời đi. Giang Nhân Ly lanh lẹ ôm lấy cổ anh, đôi mắt linh động nhìn anh.

Anh nheo mắt: “Em muốn làm gì?”

“Còn thiếu rõ ràng sao?” Giọng nói không hề có một chút xấu hổ nào.

Anh mạnh mẽ nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng đè lên người cô, những nụ hôn rơi xuống. Trong phòng không hề yên tĩnh, nam nữ trong TV đang tranh luận không ngớt, nhưng hai người bọn họ trên sô pha cũng không có hứng thú nghe.

Lúc anh đã động tình, cô tiến sát bên tai anh nói: “Kỳ thực anh cũng rất muốn! Nên mới tích cực như thế.”

Mạc Tu Lăng thật ra rất hiểu, anh nhìn cô nói: “Anh thích cái chữ “cũng” kia của em.”

(haizzz… anh chị này thông minh gớm, đấu khẩu cũng tốn nơ ron ^^ ý anh bảo “cũng” có nghĩa là chị cũng như vậy á!)

Cô lấy chân đạp anh, nhưng hai chân anh nhanh hơn đã cố định chân cô lại: “Thực ra, anh chỉ đáp lại sự chủ động của em mà thôi.”

“Hôm nay tâm tình anh không tồi. Chắc chắn là đã ăn bớt được tiền mồ hôi nước mắt của người lao động.”

“Có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện đem tiền mồ hôi nước mắt của họ ra biến thành của anh, việc đó cũng cần dùng đến bản lĩnh.”

“Gian thương!”

Mạc Tu Lăng hung hăng hôn môi cô. Cô ngay cả hô hấp cũng quên. Anh tàn bạo mở miệng nói: “Bây giờ mời em im miệng cho anh.”