Ai Gia, Có Hỉ

Chương 42




Ninh Hằng chết rồi, Nhạn Nhi khóc đến nghiêng trời lệch đất. Ta nhìn thi thể Ninh Hằng, chạm vào, chỉ thấy lạnh, so với tuyết còn lạnh hơn. Hắc y nhân kia cũng ngã xuống bên cạnh, ta đi qua thi thể Ninh Hằng, muốn đến tháo khăn che mặt của hắc y nhân xuống. Nhưng khi vừa nhấc chân, thì đột nhiên có một cánh tay lạnh buốt bắt lấy cổ chân ta, ta kinh ngạc quay đầu lại, Ninh Hằng đã mở mắt ra, nói: “Quán Quán, ta đưa nàng hồi cung.”

Nhạn Nhi vẫn gào khóc kêu trời trách đất, dường như không chú ý đến Ninh Hằng đang mở mắt. Ta nhìn Nhạn Nhi, lại nhìn Ninh Hằng, cuối cùng vẫn kiên quyết muốn tháo khăn che mặt của hắc y nhân, không ngờ lúc ta giật khăn ra, hắc y nhân lại không có mặt.

Ta sợ tới mức đứng bật dậy, Ninh Hằng lại nắm chặt cổ chân ta, nói: “Ta đưa nàng hồi cung.”

Nhạn Nhi khóc càng thảm thiết hơn.

Đột nhiên, Nhạn Nhi biến mất, hắc y nhân biến mất, Ninh Hằng cũng biến mất, khu rừng tuyết trắng bỗng biến thành một mảnh đen kịt, đưa tay ra cũng không thấy rõ năm ngón tay, lòng ta đầy sợ hãi. Cùng lúc đó, lại nghe thấy Nhạn Nhi đang gọi ta: “Thái hậu, Thái hậu, Thái hậu.”

Ta cố sức mở mắt ra.

Nhạn Nhi vui mừng nói: “Thái hậu, người tỉnh rồi.”

Ta chưa thích ứng kịp, từ từ nhìn khắp xung quanh, một bàn gỗ, vài chiếc ghế gỗ, rất đơn sơ. Lúc này ta mới nhận thức được, ta chưa chết, cũng chưa trở lại nội cung.

Tất cả những việc vừa rồi bao gồm cả việc Ninh Hằng đã chết chỉ là mơ mà thôi.

Nghĩ đến đây, lòng ta chợt căng thẳng, tay vô thức nắm lấy tay áo Nhạn Nhi, hỏi: “Ninh Hằng đâu?”

Vẻ mặt Nhạn Nhi buồn bã, nàng nói: “Ninh đại tướng quân vẫn đang hôn mê, nô tỳ đã bôi thuốc trị thương. Nếu không tỉnh lại, đành phải mạo hiểm ra ngoài tìm đại phu. Hiện giờ mọi người ở bên ngoài đều đang tìm Ninh đại tướng quân.”

Ta sững sờ: “Là ngươi cứu ta cùng Ninh Hằng? Ta ngủ bao lâu rồi?”

Nhạn Nhi gật đầu, đáp: “Người đã ngủ một ngày một đêm, có lẽ là đứng trong tuyết quá lâu nên bị cảm nhiễm phong hàn. Thuốc vẫn còn đang sắc, chờ sắc xong nô tỳ sẽ đem tới.”

Có lẽ gian nhà này chính là gian nhà trong hẻm nhỏ ở nam thành, lòng ta hơi thả lỏng. Ta buông tay Nhạn Nhi ra, bước xuống giường, “Ta đi xem Ninh Hằng.”

Nhạn Nhi vội đỡ lấy ta, “Thái hậu, người nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, cẩn thận chút.”

“Ta bây giờ không phải là Thái hậu nữa rồi, ngươi đừng gọi ta là Thái hậu nữa.” Ta ngẫm nghĩ, lại nói: “Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, nếu không chê, sau này cứ gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’ đi.”

“Được.”

Nhạn Nhi dìu ta tới gian phòng cách vách, Ninh Hằng đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có chút huyết sắc. Ta vừa định đưa tay ra chạm vào mặt hắn, thì lại bận tâm đến Nhạn Nhi đang đứng bên cạnh, lập tức nhỏ giọng nói: “Nhạn Nhi, muội đi nghỉ một lát đi, Ninh Hằng ở đây để ta chăm sóc.”

Nhạn Nhi đáp lại một tiếng: “Vâng”, ta nghe thấy tiếng bước chân của nàng ấy mất dần sau cánh cửa, rồi mới run run đưa tay chạm tới mặt Ninh Hằng.

Ta nghĩ thầm, nếu như Ninh Hằng không phải là tướng quân của Đại Vinh, thế thì tốt biết bao. Chỉ tiếc, thế gian này không có nếu như. Ta không muốn nghĩ đến lúc Ninh Hằng trở lại thân phận đó, hiện giờ ta chỉ mong Ninh Hằng sớm tỉnh lại.

Ta thoáng thấy bờ môi Ninh Hằng khô nẻ, cầm khăn tay thấm nước nhẹ nhàng chấm chấm vào môi hắn. Ta nhớ lại lúc ở chùa miếu trên núi Trọng Quan, Ninh Hằng cũng chăm sóc ta suốt một đêm. Lúc đó tâm trạng Ninh Hằng phải chăng cũng giống như ta bây giờ, chỉ mong muốn người nằm trên giường lập tức mở mắt ra.

Bỗng dưng, môi Ninh Hằng động đậy, ta phát hiện hắn đưa lưỡi ra liếm giọt nước còn đọng trên môi. Tâm ta khẽ động, vội vàng rót chén nước ấm, thật cẩn thận đặt sát bên môi Ninh Hằng, không ngờ Ninh Hằng không động vào chút nào.

Ta đành phải mở miệng Ninh Hằng, nghiêng chén, rót từng chút từng chút nước vào, nhưng từng chút từng chút nước đó lại theo khoé miệng Ninh Hằng mà chảy ra. Ta thử thêm vài lần cuối cùng đành phải bỏ qua cách này, lấy khăn lau vệt nước trên môi Ninh Hằng.

Ta nhìn môi Ninh Hằng, nhớ lại cảnh tượng kiều diệm Ninh Hằng mớm thuốc cho ta lúc trước, quyết định xong, ta nhấp một ngụm nước, trước tiên dùng tay mở miệng Ninh Hằng, sau đó cúi người hôn xuống. Ta sợ nước vào miệng Ninh Hằng lại chảy ra, nên dùng môi che kín miệng hắn, cũng may lần này Ninh Hằng nuốt vào hết một giọt cũng không chảy ra.

Trong lòng ta vui mừng, làm thêm vài lần nữa. Đến lần thứ tư, môi ta vừa mới chạm vào môi Ninh Hằng, thì Ninh Hằng chợt đưa lưỡi tiến vào miệng ta, di chuyển khắp mà không theo quy luật gì, ta kinh ngạc, có lẽ hắn đã tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, mắt hắn vẫn nhắm chặt như trước.

Trong lòng ta có chút thất vọng.

Sau đó ta chăm sóc Ninh Hằng suốt một đêm, có mấy lần Ninh Hằng đổ mồ hôi lạnh, ta đều dùng khăn cẩn thận lau đi. Trời sáng, Nhạn Nhi đi vào, khẽ nói: “Tỷ tỷ, người quên uống thuốc.”

Nghe Nhạn Nhi nói, ta mới nhớ mình bị cảm nhiễm phong hàn, “Muội đem thuốc tới đi, à không, để ta tự đi lấy được rồi.” Hồi xưa ta là tiểu thư Tô gia, rồi lại thành Thái hậu, muốn sửa thói quen sai bảo người khác, đúng là hơi khó thích ứng. Nhưng chẳng sao, từ từ rồi thích ứng cũng được, chung quy vẫn tốt hơn làm một con chim bị nhốt trong lồng Hoàng cung bị người khác bày mưu tính kế.

Thuốc đã nguội lạnh, ta vốn định thêm củi lửa để hâm nóng lại, nhưng ta chưa từng vào phòng bếp, không biết phải nhóm lửa thế nào, đành vứt bỏ ý định này, một hơi uống cạn sạch chén thuốc. Thuốc này đắng đến mức ta sắp biến thành trái mướp đắng luôn rồi, xung quanh không có mứt hoa quả để ăn cho bớt đắng, ta đành rót một chén nước, uống ừng ực để làm bớt đi vị đắng trong miệng.

Lúc ta đi vào phòng Ninh Hằng lần nữa, phát hiện Nhạn Nhi đang hết sức chuyên chú lau mồ hôi trên trán cho Ninh Hằng, chẳng biết tại sao, trong lòng ta cứ có cảm giác đã bắt gian tại giường. Ta chợt thấy không ổn, vội lắc lắc đầu để xua đi cảm giác bất thường này.

Ta bước lên phía trước, nói: “Ninh Hằng hôn mê lâu như vậy, không thể kéo dài nữa. Ta ra ngoài tìm đại phu, muội ở đây chăm sóc Ninh Hằng.”

Nhạn Nhi ánh mắt sáng rực nhìn ta, “Tỷ sẽ không bỏ đi một mình đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.” Ninh Hằng vì cứu ta mới rơi vào tình trạng này, ta Tô Cán tuyệt đối không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Có muốn đi cũng phải đợi Ninh Hằng tỉnh lại xác thực không có chuyện gì thì mới lén lút trốn đi.

Nhạn Nhi thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, hay để muội đi. Tỷ hiện giờ đang bị cảm nhiễm phong hàn chưa khỏi hẳn, nếu đi ra ngoài gặp gió, bệnh lại nghiêm trọng thêm…”

Ta ngắt lời “Nhạn Nhi, muội yên tâm. Ta nhiễm phong hàn nhiều lần, hiện giờ đã thành thói quen rồi. Đợi tối ta uống thuốc xong, ngủ một giấc, sáng hôm sau bệnh khỏi hẳn luôn. Với lại ta cũng muốn xem tình huống bên ngoài hiện giờ thế nào.”

“Nếu như lại gặp hắc y nhân…”

Lòng ta rơi lộp bộp, nhớ lại ngày đẫm máu đó, thấy hơi buồn nôn. Chỉ có điều ta thật sự không hiểu, rốt cuộc ta đã đắc tội với ai, mà lại phái sát thủ đến lấy mạng ta. Nhưng ta nhất định phải đi ra ngoài một chuyến, trong kinh thành ta từng kết giao bằng hữu với một người am hiểu y thuật, bây giờ đúng lúc cần nhờ đến.

Ta nói: “Nếu như hắc y nhân đến thật, ta ở lại trong phòng, Ninh Hằng lại đang hôn mê, đến lúc đó mất mạng không chỉ có mình ta. Nhưng nếu muội ở lại đây, còn có thể bảo vệ được Ninh Hằng. Hơn nữa hiện giờ Ninh Hằng mất tích, kinh thành chắc chắn sẽ tăng cường canh gác, mà ta ra ngoài một mình, dân chúng xung quanh rất đông, ngay dưới chân thiên tử, chắc đám bắt cóc giết người cũng không gan to đến thế.”

Nhạn Nhi dường như vẫn không yên tâm lắm, rồi nàng ấy buông tiếng thở dài, từ trong vạt áo lấy ra vài thứ, vừa đưa cho ta vừa nói: “Tỷ tỷ, đây là Nhuyễn cốt tán, uy lực còn lớn hơn Ma tán… Gói màu tím này là Độc tâm phấn, hoà tan vào trong nước là có thể lấy mạng người… Gói màu đỏ này là Giải tâm phấn, nếu tỷ không cẩn thận uống phải Độc tâm phấn, thì dùng cái này để giải độc, cách dùng giống với Độc tâm phấn. Ngoài ra, đây là đoản đao tỷ tỷ nên mang theo phòng thân, phòng ngừa vạn nhất.”

Ta nhận lấy từng thứ, những thứ có thể bảo vệ mạng sống tất nhiên là sẽ không chê nhiều, ta nói với Nhạn Nhi lời cảm ơn. Nhạn Nhi khẽ nói: “Người đã là tỷ tỷ của muội, lại là ân nhân cứu mạng muội, cũng là người trong lòng Ninh đại tướng quân, bất luận thế nào muội đều không muốn tỷ gặp chuyện không may.”

Ta nghĩ thầm Nhạn Nhi đối với Ninh Hằng đúng là tình sâu ý nặng, có thể vì Ninh Hằng làm đến mức này, nếu đổi lại là ta, ta chắc chắn chỉ mong đối phương vừa ra khỏi cửa bị hắc y nhân chém chết, xem ra ta lòng dạ nhỏ nhen rồi. Sau khi nói với Nhạn Nhi: “Ta sẽ nhanh quay lại” thì đội mũ lên, ra khỏi cửa.

Ta định đến tìm bằng hữu ở phía đông thành, từ ngõ nhỏ ở thành nam đến đó ước chừng mất vài khắc. Hôm nay là mùng ba tháng giêng, bầu không khí mừng năm mới trong kinh thành vẫn còn tràn đầy, nhà nào ta đi qua đều treo gậy trúc, treo phiến dẫn hồn (cờ gọi hồn),ta vừa đi chưa được mười bước, thì thấy trên đường nhiều hài đồng trên người mặc những bộ quần áo mới đầy màu sắc vô cùng xinh xắn, chơi đùa rất vui vẻ. Ta nhìn thêm vài lần, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt tiến về phía đông thành.

Lúc ta đến hẻm nhỏ ở thành đông, thì đã là giờ Thìn bốn khắc. Trước kia, đây là thời gian Hoàng đế lên triều, mà ta ở trong Phúc cung vẫn đang ngủ say, dù sao những ngày đó đã thuộc dĩ vãng rồi, kế tiếp phải nghênh đón những ngày mới thôi.

Sau khi xác định được gian nhà của bằng hữu đó, thì ta mới gõ cửa. Lát sau, một vị phụ nhân từ trong đi ra, đầu cài trâm gai quần áo bằng vải, vẻ mặt tươi cười chân thành. Ta lập tức nói rõ ý định của mình, vị phụ nhân đó nói: “Tô cô nương đến chậm một bước rồi, hai khắc trước phu quân đã đến Nhất Phẩm lâu rồi.”

Ta nói một tiếng cảm tạ, rồi vội vàng đến Nhất Phẩm lâu.

Vào ngày lễ tết, Nhất Phẩm lâu đều mời tiên sinh đến kể những chuyện lý thú trong lầu, những lời đồn năm trước ta nghe thấy, đa số đều từ Nhất Phẩm lâu lưu truyền ra ngoài. Ta vội vàng đi không ngừng đến Nhất Phẩm lâu, đi vào, nhìn khắp bốn phía, bên trong tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Cũng may bằng hữu kia dáng người cao lớn, rất dễ tìm, sau khi bước lên lầu hai, nhìn một lần là nhận ra hắn ngay.

Ta vội vàng đi tới, vừa định gọi hắn, thì dưới lầu lại truyền đến một trận náo động. Ta nhìn xuống, bên ngoài Nhất Phẩm lâu, hai toán quan binh như bức tường chắn dân chúng dạt sang hai bên đường, người dân xung quanh đang nhỏ giọng trò chuyện suy đoán xem là nhân vật lớn nào. Ta cẩn thận quan sát tư thế, lại nhìn người đi đầu, không quen mặt, nhưng nhìn quần áo phục sức thì có thể nhận ra đây là quan nhị phẩm. Ta vốn tưởng là Hoài Nam thân vương quay về đất phong, trong trí nhớ của ta, cũng chỉ có vị đệ đệ này của Thường Trữ mới thích phô trương như thế.

Người đứng bên cạnh ta bỗng dưng hô to một tiếng, “A, là bệ hạ cùng An Bình điện hạ.”

Ta chợt đổ mồ hôi lạnh, kéo mũ sụp xuống, ta run run nhìn sang, quả thật là Hoàng đế và An Bình. Hoàng đế ngồi trên ngự liễn (xe vua), ta đứng trên lầu, chỉ nhìn thấy ống tay áo màu vàng sáng của Hoàng đế, xe kéo của An Bình theo sát phía sau Hoàng đế, nàng ta thỉnh thoảng vẫy tay với dân chúng, mắt phụng mày ngài, tư thái mười phần phong lưu.

Dân chúng trên đường nhao nhao quỳ xuống hành lễ, ta thấy những người bên cạnh cũng e sợ thiên uy mà cùng nhau quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống theo. Hoàng đế và An Bình xuất hành cùng nhau, mà tư thế như thế, xem ra An Bình phải quay về Bình quốc.

Trong đầu ta vừa suy nghĩ đến đó, xung quanh lại có người đang xì xào bàn tán.

“Vị An Bình điện hạ này cực kỳ lợi hại, cậu tôi làm quan trong triều, lúc trước tôi nghe cậu nói An Bình điện hạ muốn đến triều đình ta chọn một đấng lang quân đem về, ta bèn cùng mấy vị bằng hữu thân quen cược không ít ngân lượng xem người nào không may bị Vương quân Bình Quốc này chọn mang về nước làm nam hầu. Vốn người có khả năng lớn nhất là Trương Thị Lang ở Công bộ, nhiều lần ta thấy An Bình điện hạ cùng Trương Thị Lang gặp mặt riêng tư ở Lê viên. Không ngờ cuối cùng chúng ta đều thua hết, lang quân mà An Bình điện hạ mang về là Thẩm tướng. Các ngươi nhìn xem, người ngồi bên trong kiệu trắng bên kia kìa là Thẩm tướng đấy.”

“Haizz, Trương huynh không biết đấy thôi. Thẩm Khinh Ngôn sớm đã bị bãi chức rồi. Mùng một Tết Thẩm tướng mưu phản không thành, có câu thắng làm vua thua làm giặc, Bệ hạ vốn định tru di cửu tộc Thẩm Khinh Ngôn, không ngờ An Bình điện hạ lại ra mặt cầu xin, cũng nguyện dùng một thành trì làm sính lễ, Bệ hạ mới miễn cưỡng đồng ý miễn tội cho Thẩm Khinh Ngôn, đem Thẩm Khinh Ngôn hứa gả cho An Bình điện hạ. Thẩm Khinh Ngôn này cũng rất lợi hại, mưu phản không thành, không chỉ không bị trị tội chết, ngược lại lại trở thành lang quân của An Bình điện hạ. Tuy nói là nam hầu, nhưng sau này An Bình điện hạ đăng cơ thành quân vương một nước, Thẩm Khinh Ngôn nếu bỏ thêm chút sức lực, có khi lại lên làm phu quân của Vương quân một nước.”

“Hừ, mọi chuyện đều phụ thuộc vào một nữ nhân, vậy cũng gọi là nam tử hán đại trượng phu nữa chắc?”

“Tập tục ở Bình quốc là như vậy, cũng không có gì đáng trách cứ. Nghe nói Bình Trữ Thân vương cũng tham gia mưu phản, Bệ hạ mềm lòng chỉ cách chức hắn giáng xuống làm thứ dân. Nhưng mà hiện giờ tứ đại gia tộc ở kinh thành, Tô gia sớm đã bị diệt môn, Thẩm gia cũng bị lưu đày tới biên cương, vị trí tướng quốc còn đang để trống, Ninh đại tướng quân cũng không biết tung tích. Mà tôi còn nghe nói ngày mùng một Tết trong cung có trận hỏa hoạn lớn, không biết có người nào chết không. Vừa mới sang năm mới mà đã thế, xem ra năm nay mọi việc không thuận lợi rồi.”

“……”

Đúng lúc này kiệu trắng đó đi đến Nhất Phẩm lâu, rèm kiệu buông xuống che đi, làm ta không nhìn thấy người trong kiệu. Trong lòng ta chẳng biết là cảm giác gì, theo tính tình của Thẩm Khinh Ngôn, hành động này của Hoàng đế còn đáng sợ hơn cả chém đầu. Ta tuyệt đối không ngờ mục tiêu của An Bình là Thẩm Khinh Ngôn. Ta nhớ lúc trước mọi hành động của An Bình, thoạt nhìn là đang để ý Ninh Hằng, thực tế lại giương đông kích tây, tâm cơ của một vị Vương quân ta quả thật không bì được.

Ta nhìn kiệu trắng đi xa dần, mắt bỗng ươn ướt. Nhưng mà ta lập tức chớp mắt để nước mắt không rớt xuống. Thẩm Khinh Ngôn có kết cục như vậy, chung quy đều do dã tâm của hắn quá lớn. Tuy ta báo trước cho Hoàng đế biết, nhưng trong tình huống đó ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân. Nói ta ích kỉ cũng được hay nói ta tiểu nhân cũng thế, ta không hối hận những gì mình đã làm.

Thẩm Khinh Ngôn, giấc mộng thời niên thiếu của ta, tạm biệt.

Dân chúng trên đường đứng dậy, ta cũng vịn bàn đứng dậy, vị tiên sinh kể chuyện trong lâu vỗ bàn một cái rồi bắt đầu liến thoắng, Nhất Phẩm lâu lại quay lại bầu không khí ồn ào, náo nhiệt.

Mọi người xung quanh tiếp tục cất tiếng tranh luận, ta loáng thoáng nghe thấy bọn họ đề cập đến chuyện Thái hậu, thấy hiếu kì liền hỏi: “Ban nãy mọi người nói trong cung có trận hỏa hoạn lớn, có người nào chết cháy không? Ta có tỷ tỷ làm việc trong cung, chẳng biết tỷ ấy có bị làm sao không.”

Có người trả lời: “Tôi cũng có huynh đệ làm thị vệ trong cung, nghe nói cung điện của Thái Hậu bị cháy nghiêm trọng nhất, nhưng mà Thái hậu cũng không sao. Cô nương yên tâm đi, nghe đâu trận hỏa hoạn này được dập tắt rất nhanh, chắc là không có người chết.”

Trong lòng ta đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Hoàng đế phát hiện có gì kì lạ, cho nên mới phong toả tin tức? Ta gật đầu với người trả lời, nói lời đa tạ. Sau đó không để ý gì nữa, tiến lại gần vị bằng hữu nói rõ ý định đến đây.

Vị bằng hữu này họ Tống, tính tình cởi mở, là người từ tây nam đến, lúc trước khi hắn lâm vào bước đường cùng, ta hùng hồn xuất tiền cứu hắn một mạng, cho nên mới có giao tình hôm nay. Hắn nhận lời rất sảng khoái, lập tức quay về hẻm ở phía đông thành cầm rương hòm rồi cùng ta về hẻm nhỏ phía nam thành.

Nhạn Nhi thấy ta dẫn người trở về, vẻ mặt cảnh giác, ta nhân lúc Tống đại phu bắt mạch cho Ninh Hằng bèn kéo Nhạn Nhi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Hắn là bằng hữu ta kết giao lúc trước, không biết thân phận ta. Mà hắn lại có một tật xấu, chỉ nhận giọng nói không nhận mặt, muội có thể yên tâm.”

“Thật sự có người như vậy sao?”

Ta gật đầu nói: “Trên đời này không thiếu chuyện kỳ lạ.”

Vẻ mặt Nhạn Nhi hơi thả lỏng.

Lát sau, Tống đại phu nói với ta: “Hắn bị ngoại thương, dưỡng bệnh vài ngày nữa là tốt lên, không nghiêm trọng lắm. Nhưng vừa rồi ta sờ qua đầu hắn, phát hiện sau đầu hắn sưng lên một khối, hắn hôn mê chưa tỉnh chính là vì nguyên nhân này.”

Nhạn Nhi vội nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tống đại phu nói: “Điều này rất khó nói, trước tiên làm hết sưng rồi mới nói được. Ta viết một đơn thuốc, hai người cứ theo phương pháp ta nói mà sắc. Hắn uống nửa tháng, thì có thể hết sưng. Chỉ có điều…”

Ta nói: “Chỉ có điều gì? Tống đại phu cứ nói.”

Tống đại phu thở dài một tiếng: “Khối u trên đầu hắn nằm ở phía sau, ta sợ sau khi tỉnh lại hắn sẽ không nhớ được những chuyện trước kia.”

Ta và Nhạn Nhi liếc mắt nhìn nhau, sau khi tiễn Tống đại phu đi, Nhạn Nhi đến dược quán mua thuốc, ta ở lại chăm sóc Ninh Hằng. Ta ngồi xuống cạnh giường, nhìn mặt hắn đến xuất thần.

Ta nghĩ thầm không nhớ cũng tốt, quên ta rồi thì mọi chuyện đều tốt, Ninh Hằng sẽ không vì ta mà làm trái lại đạo trung thành của hắn. Chỉ có điều cứ như vậy quên đi, trong lòng ta cũng thấy không thoải mái.

Ta thở dài, thôi thì cứ đợi Ninh Hằng tỉnh lại rồi nghĩ tiếp.

Ninh Hằng tỉnh lại, đã là ba ngày sau, lúc đó ta đang dùng phương thức làm người ta xấu hổ đỏ mặt tim đập thình thịch mớm thuốc cho Ninh Hằng, hắn vẫn như thường lệ đưa lưỡi quấn lấy đầu lưỡi ta, ta đã quen hành động này của hắn rồi, cho nên cũng không có phản ứng gì khác.

Nhưng mà lần này lại cảm thấy Ninh Hằng hình như nồng nhiệt hơn thường ngày, quấn lấy lưỡi trong miệng ta đến nghiêng trời lệch đất, cho đến khi ta thở hổn hển mới thôi. Khi ta đang kinh ngạc, thì phát hiện Ninh Hằng đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn hỏi: “Nàng là ai?”