Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 65: Kết cục (2)




“Hả? Vết dao trên tay là gì đấy?”

“Nhìn thì có vẻ như tự gây ra, chậc, đủ ác đấy, đứt gân tay.”

“Hừ, đáng đời! Nghiện ma túy tới điên rồi sao? May thật, nếu không sẽ gây họa cho cô bé mất.”



Viên cảnh sát đang tạm giữ nghĩ phạm nhỏ giọng trao đổi vài câu không chút nể nang, Ninh Y không khỏi quay đầu sang nhìn.

Ninh Tu giơ tay che mắt cô, lại dịu dàng lau vết máu trên trán cô, nhẹ giọng bảo: “Đừng nhìn, không sao nữa rồi.”

“Không phải, không phải vậy.” Ninh Y kéo tay anh xuống, giống như giải thích, lại như lẩm bẩm: “Không phải vì tinh thần hỗn loạn nên gã mới cầm dao, rõ ràng lúc đầu gã muốn đâm em…”

Sau khi nghe thấy cảnh sát thảo luận, Ninh Y chợt nhớ lúc cô mở mắt ra thì thấy rõ sự sợ hãi và kinh hoàng trong mắt tóc xanh.

Hệt như… Có người đã khống chế cơ thể gã dưới tình huống gã không tự nguyện, để gã cầm lấy con dao đâm vào bản thân vốn phải rơi vào người cô.

“Lộ Hứa Nam, Lộ Hứa Nam…” Như bản năng, hoặc cô cảm nhận được, Ninh Y im lặng nỉ non tên của Lộ Hứa Nam nhiều lần, nước mắt rơi như chuỗi hạt đứt dây, không thể nào kiểm soát nổi.

Ninh Tu vô thức cho rằng cô nhớ lại tình hình lúc đó nên sợ hãi, anh vội vàng và hoảng hốt giơ tay lau nước mắt cô, một tay khác vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành bảo: “Đừng sợ đừng sợ, không sao, anh hai ở đây.”

Nào ngờ Ninh Y chợt ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ căng thẳng hỏi: “Anh hai, Lộ Hứa Nam thì sao? Cậu ấy ở đâu? Cậu ấy có sao không?”

Tuy không hợp hoàn cảnh nhưng trong lòng Ninh Tu vẫn lặng lẽ chua xót, anh sờ đầu Ninh Y, đè lại mái tóc rối bù của cô: “Không ở công ty của anh thì ở nhà thôi? Không sao hết, nửa tiếng trước nó gọi điện cho anh, báo với anh địa điểm em bị bắt cóc, nếu không…”

Ninh Y khẽ cau mày: “Sao cậu ấy lại biết?”

Ninh Tu không khỏi sững sờ, đúng vậy, tại sao Lộ Hứa Nam lại biết chỗ?

Lúc ấy vì nôn nóng cứu em gái nên anh hoàn toàn không nghĩ đến, bây giờ bị Ninh Y hỏi thì thoáng chốc nghi ngờ không thôi.

“Nó cũng gặp nguy hiểm sao?” Ninh Tu cũng căng thẳng, nghi ngờ rằng có phải trước đó hai đứa nhỏ gặp chuyện gì mà không nói với người nhà nên Lộ Hứa Nam mới biết tình tình của Ninh Y, còn Ninh Y sau khi được cứu cũng nghĩ tới sự an toàn của Lộ Hứa Nam đầu tiên.

Ninh Y không thể giải thích với anh, chỉ thúc giục: “Anh hai gọi điện hỏi thử xem, nhanh đi anh!”

Ninh Tu nghĩ mình đoán đúng, không kịp hỏi mà vội vàng lấy điện thoại ra.

“Cúp máy.” Trong điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở, Ninh Tu cau mày chặt hơn, lại vội vã gọi điện cho nhà họ Lộ.

Ninh Y nghe vậy thì trái tim cũng run, sự bất an càng lớn bao trùm lấy cô.

Lạc Bạch Thu nhận lấy khăn lông trong tay cảnh sát, quấn chặt người Ninh Y, bà ôm vai cô, cũng lo lắng nhìn về phía Ninh Tu.

Trong thoáng chốc điện thoại được kết nối, Lạc Bạch Thu vẫn đang vỗ về Ninh Y rằng “Không sao”, ngay sau đó đã nghe Ninh Tu hoảng sợ hét lên: “Cái gì?!”

Cơ thể được bao bọc của Ninh Y run rẩy dữ dội, cô thậm chí cảm nhận được ngũ tạng của mình đồng loạt co thắt, từ trong cơ thể phát ra một nỗi đau cùng cực.

“Nhất Nhất! Con sao vậy Nhất Nhất?” Lạc Bạch thu nhận ra sự bất thường của con gái, bà hốt hoảng cúi xuống kiểm tra thì thây gương mặt cô trắng bệch, ngay cả hàm răng cũng run lên.

Ninh Y tàn nhẫn cắn vào lưỡi mình, nếm được vị rỉ sét đắng chát, cô cố gắng hết sức để bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm Ninh Tu, khàn giọng hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”

Ninh Tu rũ mắt nhìn gương mặt cắt không còn một giọt máu, cả người đều run lẩy bẩy của em gái thì trong phút chốc cầm điện thoại, không biết có nên nói với cô hay không.

Dường như Ninh Y nhìn thấy suy nghĩ của anh, cô hoàn toàn không biết đau mà vùng vẫy muốn đứng lên: “Đưa điện thoại cho em, tự em nói!”

Song cô quên mất cái chân bị thương của mình, vì vậy mới tiến lên một bước thì cô đã ngã sang một bên.

Ninh Tu sải chân ôm lấy cô, đối mặt với ánh mắt sáng rực của Ninh Y, anh cắn răng dời tầm mắt, nói: “Nó ở bệnh viên, đang, đang cấp cứu…”



Xe hơi chạy như bay đến bệnh viện.

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, Ninh Tu nhìn Ninh Y đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Trên gương mặt cô vẫn chưa khôi phục chút máu nào, thậm chí đôi môi cũng trắng bệch.

Sau khi nghe thấy tin Lộ Hứa Nam đang cấp cứu, cô chỉ nói một câu “Đưa em đến bệnh viện”, cũng không mở miệng nữa.

Rõ ràng dáng vẻ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào nhưng vẫn thẳng lưng ngồi đó, hệt một pho tượng, không động đậy, cũng chẳng hề kêu la vì đau đớn.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Ninh Y kiên quyết từ chối yêu cầu chữa trị vết thương trước của người nhà, Ninh Tu đành mượn xe lăn cho cô, chạy tới phòng cấp cứu.

Hai mắt Trịnh Ngọc Hồng đỏ bừng, hiển nhiên đã khóc rất lâu, Lộ Đình ôm vai vợ, vẻ mặt mệt mỏi, dường như trong một đêm đã già đi mấy tuổi.

“Không sao đâu.” Lộ Đình vỗ vai vợ, thấy Ninh Y ngồi trên xe lăn, sắc mặt rất kém, dễ nhận thấy là cô bị thương, ông cau mày nói: “Sao lại mang Nhất Nhất đến đây? Chỗ bé Nam có tụi tui trông rồi, mau dẫn nó đi khám bác sĩ đi!”

“Con không đi.” Ninh Y cố định nhìn về phía phòng cấp cứu, trước khi những người khác khuyên nhủ, cô đã mở miệng trước: “Con muốn ở đây, chỉ ở đây, đợi cậu ấy đi ra!”

Ngữ điệu và dáng vẻ của cô quá mức kiên định, chỉ cần nhìn cô cũng biết cô sẽ không bị bất kỳ người nào thuyết phục.

Lạc Bạch thu mấp máy môi, bà giơ tay che miệng rồi dựa vào vai Ninh Học Dân nghẹn ngào: “Chuyện gì thế này? Tại sao đứa nào cũng gặp chuyện lớn như vậy…”

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, trong hành lang ngập tràn hơi thở trầm thấp khiến người ta không thở nổi.

Ngay tại khi hai nhà Ninh, Lộ đang mặt ủ mày chau, ở lối thoát hiểm hẻo lánh, Hứa Tinh Tễ cũng đang sứt đầu mẻ trán.

“Đã nói mười ngàn lần là đừng có kích động, thật sự tưởng mình là chúa cứu thế á? Mày mẹ nó chỉ là một chuỗi số liệu thôi! Một lòng một dạ, lấy mạng đổi mạng làm cái quái gì??? Tao mẹ nó cũng là một thằng ngu. Má, tao còn bị hai nhân vật hư cấu làm cho cảm động nữa chứ! Bây giờ tao mới năm nhất Đại học đã vứt cái mớ hỗn độn này cho tao, tao mẹ nó sao biết làm?! Tao thật sự dm…”

Hứa Tinh Tễ vừa chửi vừa gõ mã trên bàn phím ảo bằng hai tay, trước mắt cậu là mấy khối hình bị cắt, vết “cháy” trên màn hình cho thấy hệ thống tường lửa của thế giới này đang gặp nguy hiểm.

Bỗng nhiên vô số điểm sáng màu vang như bị hấp dẫn, nhanh chóng ngưng tụ thành một “cánh cửa” ở bên cạnh.

Một người mặc sườn xám vàng có hoa văn màu đen đi ra từ “cánh cửa”, thân hình của người đến vô cùng cao, tóc dài màu bạc, gương mặt đẹp đẽ không phân biệt được là nâm hay nữ, song lại khiến người khác không dám có suy nghĩ khinh nhờn, thiêng liêng đến mức làm người ta không kìm được mà muốn thần phục.

Nhưng Hứa Tinh Tễ chỉ liếc mắt, động tác trên tay không ngừng, giọng nói không mấy thân thiện: “Cậu tới đây làm gì?”

Đầu não quan trọng đại diện cho nền khoa học kỹ thuật cao nhất từ trước đến nay của Tinh Hệ – Hồng Mông cũng không thèm để ý tới ngữ điệu Hứa Tinh Tễ, trái lại đứng sau cậu, hơi cúi người nhìn tình huống trên màn hình, lễ phép hỏi: “Cần tôi giúp một tay không?”

“Không cần!” Hứa Tinh Tễ thẳng thừng từ chối, sau đó còn chưa hết giận: “Quá lắm thì khởi động lại, dù sao cũng mười lần rồi, đâu thiếu lần này, cùng lắm tôi về bị ba tôi đập một trận thôi.”

Hồng Mông cười khẽ: “Vậy sao? Vậy bây giờ cậu cố gắng như thế làm gì? Cứ trực tiếp liên lạc với công ty là xong, tự nhiên sẽ có người tới giải quyết.”

Hứa Tinh Tễ không quan tâm tới anh ta.

Đôi mắt màu vàng của Hồng Mông lóe lên, tiếp tục bổ dao: “Hơn nữa theo tôi đoán, lấy khả năng của cậu thì hoàn toàn không thể vá lại được tường lửa.”

“Cậu cút cho tôi!” Hứa Tinh Tễ vô cùng tức giận.

Nụ cười của Hồng Mông càng sâu hơn: “Thật sự muốn tôi đi à? Vậy để tôi nói với cậu trước, Lộ Hứa Nam là một trong những thứ chống đỡ thế giới này, nó sụp đổ thì tương đương với hệ thống chính cũng sẽ sụp đổ với quy mô lớn, cộng thêm sự xâm nhập của virus mà nó tự động cài đặt trước đó đã gây ra thiệt hại không thể phục hồi, để bảo đảm cấu trúc hệ thống của thế giới này không bị hư hại, chuyên gia xây dựng sẽ trực tiếp xóa sạch và xây lại, như vậy thì đám bạn bè của cậu sẽ hoàn toàn biến mất.”

Hứa Tinh Tễ mạnh miệng nói: “Bạn bè gì? Tôi chỉ tới đây chơi! Tụi nó chết hay không thì liên quan gì đến Tôi?”

“À, vậy sao.” Đôi mắt xinh đẹp của Hồng Mông nheo lại, nhấc chân muốn đi về phía “cánh cửa”: “Vậy thôi, tôi về.”

Ngay lúc chân anh ta sắp nhảy vào trong “cánh cửa” lại nghe thấy người phía sau lúng túng hô: “Đợi chút!”

Trong lòng Hồng Mông đã tính, anh ta ra điều kiện: “Mười lần!”

Hứa Tinh Tễ muốn bùng nổ: “Cậu đòi hỏi hơi nhiều đấy! Ba lần, từ chối trả giá!”

Hồng Mông ra vẻ muốn xoay người, Hứa Tinh Tễ vội la lên: “Năm lần! Không thể nhiều hơn nữa!”

“Đồng ý.”

Hứa Tinh Tễ sâu sắc cảm thấy mình bị chơi, cậu tức giận nói: “Không được, hời cho cậu quá! Cậu còn phải đồng ý một điều kiện với tôi!”



Đèn “Đang cấp cứu” bỗng tắt, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra khỏi cửa, gật đầu với người thân sốt ruột ngồi chờ bên ngoài, cười bảo: “Cứu được, nếu tối nay các dấu hiệu của cơ thể ổn định thì ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh thường.”

Trịnh Ngọc Hồng và Lạc Bạch Thu nghe thấy câu này thì mừng đến rơi nước mắt, ba người đàn ông còn lại cũng tỏ ra nhẹ nhõm.

Ninh Y nghẹn giọng, thoáng chốc vừa muốn cười vừa muốn khóc, cô chớp đôi mắt khô khốc của mình, cảm thấy kỳ lạ vì sao cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên méo mó.

“Nhất Nhất!” Ninh Tu quát một tiếng, vội vàng xông lên ôm lấy Ninh Y đang ngã về phía trước.

“Mau, đưa vào cấp cứu!”

“Bác sĩ? Bác sĩ đâu?!”

“Cẩn thận! Chân con bé bị thương!”



Ninh Y rơi vào bóng tối giữa một phen hỗn loạn.

Đợi đến khi tỉnh lại, cô nhận ra mình nằm trên giường bệnh, cũng đã thay đồ bệnh nhân, chân phải bó bột thật dầy và treo giữa không trung.

Ninh Y nhìn Ninh Tu đang đắp mền ngủ ở ghế salon bên cạnh, cô cẩn thận đặt chân xuống, lại rón rén vịn tường, khập khiễng ra ngoài.

Cô khó khăn đi đến bên ngoài ICU, nhìn Lộ Hứa Nam nằm bên trong qua tấm kính, cuối cùng trái tim hoảng sợ của cô cũng bình tĩnh lại.

Không biết Ninh Y đứng đó nhìn bao lâu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Ninh Y quay đầu, thấy Hứa Tinh Tễ đứng cạnh mình thì kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Hứa Tinh Tễ lẳng lặng xoa eo, nói: “Tôi đưa nó tới bệnh viện, ở đây thì lạ lắm à?”

Ninh Y nghe vậy thì ánh mắt nhìn về phía trở nên cảnh giác ngay lập tức.

Hứa Tinh Tễ oán trách: “Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi mới là người bị hại đấy! Cậu cũng không biết cậu ta vì cứu cậu mà để lại cho tôi cái cục diện rối rắm cỡ nào đâu!”

Ninh Y ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Thế nên cậu ấy thật sự khống chế người kia cầm dao…”

Hứa Tinh Tễ nghe xong thì tức giận: “Thảo nào đang ổn định rồi tự dưng phát nổ! Cưỡng ép phá tường lửa khống chế chương trình, nó tưởng nó là Hồng Mông chắc? Không biết tự lượng sức!”

Ninh Y cau mày: “Cậu nói gì vậy?”

Hứa Tinh Tễ xua tay: “Không có gì, tôi phải về, thấy cậu thì thuận tiện đến tạm biệt thôi.”

“Cậu tìm được cách xuyên về hả?” Ninh Y kinh ngạc nói.

Hứa Tinh Tễ nhún vai: “Lừa cậu thôi, tôi không phải người xuyên đến mà là một người bảo vệ cốt truyện. Nơi này chỉ là một trò chơi ảo do công ty chúng tôi nghiên cứu, cậu và Lộ Hứa Nam là nhân vật trong game.”

Ninh Y mở to mắt: “Sao lại có thể, rõ ràng chúng tôi là…”

Hứa Tinh Tễ nói tiếp lời cô: “Rõ ràng các người có ý thức? Đó là lý do tại sao tôi xuất hiện ở đây…”



Sau khi nghe Hứa Tinh Tễ giải thích xong, trong lòng Ninh Y hỗn loạn.

Cô quay đầu nhìn người còn hôn mê trong ICU, ngón tay vuốt nhẹ mặt kính, vì khoảng cách bị lệch mà cô như mơn trớn trán của Lộ Hứa Nam.

“Đáng không? Làm theo chương trình đã thiết lập trước không tốt sao? Nhiều lần như vậy, rõ ràng có thể hạnh phúc… Chỉ là chuỗi số liệu thôi, cần gì phải ngu ngốc nói đến mấy chuyện tình cảm?” Cô đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Hứa Tinh Tễ bật cười: “Cậu cũng nói là số liệu, vậy bây giờ cậu đau lòng gì chứ? Vạn vật đều có tình yêu, nó là thứ phi lý nhất, cũng là sự tồn tại kỳ diệu nhất.”

“Tôi còn phải yêu đương với đầu não đấy.” Cậu nhỏ giọng thì thầm một câu.

Ninh Y hoàn hồn, nhớ tới hỏi: “Vậy bây giờ cậu nói mấy chuyện này với tôi, không sợ tôi sẽ thành một siêu virus thứ hai à?”

Cô như không cam lòng, nói: “Tôi cũng sẽ không buông tay, nếu tôi có thể thức tỉnh nhiều lần như vậy thì tương lai cũng có thể thức tỉnh vô số lần!”

“Coi như món quà tôi tặng cậu trước khi đi đi, dù sao tôi ăn chơi ở đây cũng xem là vui vẻ.” Hứa Tinh tễ nói xong thì đột nhiên cười gian trá: “Hơn nữa, cậu sẽ nhanh chóng quên hết những thứ này thôi.”

Ninh Y: “Lời này có nghĩa là…”

Cô còn chưa dứt câu, Hứa Tinh Tễ bất chợt giơ tay rồi búng tay, trước mắt Ninh Y tối sầm, mềm nhũn ngã xuống.

Hứa Tinh Tễ đỡ cô ngồi lên hàng ghế bên cạnh, xoay người đi đến lối thoát hiểm.

Hồng Mông đứng ở “cửa” đưa tay về phía cậu: “Không phải cậu còn tức giận vì Lộ Hứa Nam tự quyết định à? Sao còn muốn nói với Ninh Y chuyện trước đó?”

Hứa Tinh Tễ: “Cứ cảm thấy để cậu ấy không biết gì thì hình như vô tình quá.”

“Vậy cậu cần gì phải kêu tôi xóa hết mấy cảnh tượng này?”

“Cái thằng ranh Lộ Hứa Nam kia gây cho tôi biết bao nhiêu phiền phức, tôi nhờ cậu sửa lại hệ thống của nữ chính đã không phụ lòng nó lắm rồi! Chẳng lẽ còn phải đưa con dâu tới cửa cho nó? Theo đuổi thêm mấy năm đi!”



Trong mơ, Ninh Y cảm thấy có người vẫn luôn lay mình, cô nhíu mày, mơ mơ màng màng nghe thấy ai đó nói chuyện.

“Cô bé? Cô bé! Sao em ngủ ở đây? Mau về phòng bệnh của mình đi!”

Ninh Y khó khăn mở mắt, cô ngẩn ngơ nhìn thấy một y tá đứng trước mặt cô, vẻ mặt vội vàng.

Ánh đèn trên hành lang đâm vào mắt khiến Ninh Y hết sức khó chịu, cô không khỏi lấy tay che lại.

Một lát sau, Ninh Y cảm thấy thoải mái hơn mới thả tay xuống, tập trung ánh nhìn rồi ngước mắt…

Cửa ICU bị người nào đó kéo từ bên trong, một bóng người quen thuộc lẳng lặng xuất hiện sau lưng y tá. Người nọ như cảm nhận được mà quay đầu nhìn sang phía Ninh Y.

Tầm mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.

Ninh Y nhìn Lộ Hứa Nam từng bước tiến đến chỗ mình, anh đứng yên, sau đó giang hai tay, cúi người ôm thật chặt cô vào ngực.

Cô nghe anh nói…

“Lần này, cuối cùng anh đã làm được.”



Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Tinh Tễ:??? Sao nói xóa hết ký ức rồi?

Hồng Mông: Ừm? Chắc là bug nên vậy đấy.

...