Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Thư Tần nghe điện thoại xong thì Thích Mạn cũng đi ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, Thích Mạn tỏ vẻ thoải mái: "Thư Tần!"
Thư Tần gật đầu, lướt qua Thích Mạn rồi đi vào trong.
Sắp đến giờ tan tầm, trong phòng làm việc có một cô giáo với khuôn mặt nghiêm túc, chắc chuẩn bị tan làm nên trên bàn bề bộn đồ vật, nghe được tiếng bước chân, bà ngẩng đầu: "Thư Tần phải không?"
"Em chào chủ nhiệm Cố ạ."
Chủ nhiệm Cố đánh giá Thư Tần qua cặp kính, mấy ngày trước Vũ Minh sang bên này làm việc thì có hỏi thăm bà về chuyện trao đổi của hệ bảy năm, lúc đó bà đã cảm thấy kì lạ, sau đó mới nghe người khác kể lại cô sinh viên tên Thư Tần này chính là bạn gái của Vũ Minh.
Bà cũng coi như chứng kiến Vũ Minh lớn lên, bây giờ gặp được bạn gái của anh nên cũng không tránh khỏi việc đánh giá nhiều hơn.
Cô bé này có làn da trắng và đôi mắt sáng, mái tóc xoăn sóng lớn màu đen, khuôn mặt hết sức dịu dàng, tư thế đứng rất đoan trang, đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Chủ nhiệm Cố thu lại tầm mắt, gương mặt cũng không hề có ý cười nhưng giọng điệu dịu đi mấy phần: “Em nhớ nộp tất cả những tài liệu này trước thứ ba, chú ý phần yêu cầu ảnh chụp, đừng chọn sai kích cỡ và màu sắc phông nền."
Thư Tần đáp vâng, cẩn thận cất giấy tờ vào balo, sau đó cô đưa mắt nhìn lên mặt bàn, hồ sơ của Thích Mạn nằm ở trên cùng trong chồng tài liệu.
Cô cười hỏi: "Chủ nhiệm Cố, xin xuống nông thôn có phải rất tốt cho phần lý lịch công việc của bọn em sau này không ạ? Nếu sinh viên chưa tốt nghiệp như em có thể xin điều xuống nông thôn không?”
Chủ nhiệm Cố tiện tay cầm tài liệu kia lên: "Sinh viên đương nhiên không thể xuống nông thôn, thực tập lâm sàng cần có yêu cầu luân chuyển cụ thể. Đây là khoa Nội tiết hợp tác với bệnh viện Nhi đồng phát động hạng mục "Sàng lọc sớm bệnh tiểu đường ở trẻ em tại nông thôn" do chủ nhiệm Uông - giáo viên hướng dẫn của Thích Mạn phụ trách, thời hạn là một tuần. Tuy nhiên những hoạt động như thế này trợ giúp rèn luyện năng lực cá nhân, sau này nếu như khoa các em có hoạt động tương tự thì nhớ tranh thủ cơ hội với giáo sư hướng dẫn của em."
Thư Tần cười: "Em hiểu rồi ạ, cảm ơn chủ nhiệm Cố."
Nhìn kỹ một chút, trên bảng của Thích Mạn viết bệnh viện nhân dân huyện Mão Nguyên, địa danh khá xa lạ, chắc là còn xa hơn cả huyện Thanh Bình mà Vũ Minh muốn đi. Sau khi nói chuyện thêm vài câu, cô chào tạm biệt rồi xuống tầng, vừa mới xuống thang thì Vũ Minh đã đến rồi.
Thư Tần chạy về phía anh, chỉ sợ chạy không đủ nhanh.
Vũ Minh đang định gọi điện thoại cho Thư Tần, anh bỏ điện thoại vào túi quần, ôm lấy cô: "Em chạy cái gì?"
"Một ngày rồi không gặp anh."
Vũ Minh cười: "Em dè dặt một chút được không?"
"Không được." Có lẽ là vì sáng mai anh sẽ đi nên cô chỉ ước có thể thu từng biểu cảm trên khuôn mặt anh vào trong lòng.
Anh vuốt tóc trên trán cô: "Tóc rối hết rồi."
"Đây không gọi là rối, gọi là xõa tung anh hiểu không?"
Quên đi, không thể giải thích rõ cho anh được.
Vũ Minh nhìn cô vài giây, quyết định không thảo luận vấn đề này với cô nữa: "Đã ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ."
Anh nắm tay cô đi về phía trước: "Đi thôi, về nhà."
"Lại để sư huynh Vương Nam thu bản mẫu hộ em ạ?"
"Lần này là cậu ta chủ động xin."
Thư Tần lập tức trở nên im lặng. Mặc dù cô cố ý lảng tránh đề tài xuống nông thôn nhưng không thể trốn tránh được sự thật là sáng mai anh sẽ đi.
Cô nhìn con đường dưới chân hai người, cất giọng rầu rĩ: "Mấy giờ anh đi?"
Vũ Minh đút tay vào túi quần nhìn về phía trước, ánh tà dương buổi hoàng hôn chiếu xuống đường mòn, hai bên đường là những tòa nhà nhỏ mái đỏ lâu đời của Tế Nhân. Gió thu nổi lên, lá cây vang lên những tiếng xào xạc.
"Bảy giờ. Phó trưởng khoa Liễu khoa Y tế sẽ đi cùng anh, sáng ngày kia ông ấy còn phải quay lại đây."
Tâm trạng của Thư Tần càng ngày càng trống trải, thời gian ba tháng không nhiều lắm, Vũ Minh coi trọng hạng mục này như vậy, vừa đến huyện Thanh Bình sẽ lập tức triển khai chuyện thí điểm. Bảy tám tiếng đồng hồ đi xe không phải ít, trong khoảng thời gian này chưa chắc anh sẽ về.
Đương nhiên Vũ Minh nhìn ra được tâm trạng Thư Tần lúc này. Cũng may cô không như những cô gái khác bắt buộc anh phải thận trọng cân nhắc, càng không truy hỏi anh làm vậy liệu có đáng giá không.
Anh nhớ lại những kỷ niệm từ khi quen cô tới nay, mỗi lần chỉ cần chờ được sánh bước cùng cô, anh đều có cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
Anh cầm tay cô: "Anh bảo dì Lưu về rồi, tối nay muốn ăn gì, anh nấu cho em."
Thư Tần đã quên tiệt nỗi lo lắng: "Muốn ăn gì cũng được sao ạ?"
"Không được."
Cô nhìn anh.
Anh nhướng mày: "Không phải em thích ăn thịt bò sao, anh bảo dì Lưu chuẩn bị cái này rồi, còn lại trong tủ lạnh có món gì làm món đó.”
Cô đi với anh một đoạn: "Vậy cũng được, em sẽ làm cho anh một món."
Vũ Minh nhìn phía trước, khẽ cười: "Lần này để anh làm đi, lần sau em làm cho anh ăn."
"Anh đừng có nấu khó ăn quá đấy nhé."
Anh liếc nhìn cô một cái, cất giọng xem thường: "Anh làm ngon hơn em nhiều."
"Em không tin."
"Lát nữa sẽ biết ngay thôi."
Về đến nhà, Thư Tần vào phòng ngủ tiếp tục thu dọn hành lý, buổi chiều chắc Vũ Minh đã về một chuyến, đồ đạc trong vali đầy hơn trước.
Thư Tần vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ra tủ đầu giường lấy băng vệ sinh.
Vừa mở ngăn kéo cô liền trông thấy hộp bao cao su đặt trên túi băng vệ sinh, tối hôm qua rõ ràng không có, dĩ nhiên là Vũ Minh vừa mới mua rồi cất vào đây.
Thư Tần dọn dẹp thêm một lúc rồi vào bếp. Ống tay áo Vũ Minh xắn cao, cúi đầu tiện tay ném ớt chuông xanh vào bồn rửa rau, động tác qua loa, nhìn sao cũng không thấy có dáng vẻ của một người đứng bếp.
Cô đi tới bên cạnh anh: "Anh mua cái kia làm gì?"
"Cái nào?"
"Cái kia ấy."
Anh tiếp tục vờ vịt: "Cái nào cơ?"
"Nghe không hiểu thì không cho dùng."
Vũ Minh hắng giọng đáp: "Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì mua thôi."
"Nhưng em chưa hết kỳ.”
"Sợ lần sau lúc muốn dùng lại không có, lần trước mua một hộp ba cái mà trong một buổi tối đã dùng hết sạch rồi."
Thư Tần cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình còn nóng hơn trong bếp, cô không để ý đến anh nữa, lập tức ra ngoài. Một lát sau Thư Tần nói vọng vào trong: "Điện thoại của Cố Phi Vũ ạ."
"Hỏi cậu ấy xem có chuyện gì."
Thư Tần nói: "Cố sư huynh, Vũ Minh đang nấu cơm trong bếp ạ."
Cố Phi Vũ không hề ngạc nhiên khi Vũ Minh nấu cơm, chỉ nói: "Sư muội Thư Tần, sáng mai Vũ Minh đi hả?"
"Bảy giờ sáng mai ạ."
"Hừ, tuần sau chính là sinh nhật cậu ấy rồi, có mấy ngày nữa thôi cũng không chịu chờ. Buổi chiều bố anh còn đang hỏi chuyện này, ông nói năm nay Vũ Minh có bạn gái nhất định thế nào cũng được ăn bánh sinh nhật, ai ngờ lại thế này."
Thư Tần liếc mắt nhìn phòng bếp, chậm rãi đi ra phòng khách: "Hàng năm Vũ Minh đều trải qua sinh nhật một mình ạ?"
“Cứ đến sinh nhật là không trông thấy cậu ấy."
Thư Tần dừng bước, đây rõ ràng là hành động trốn tránh, chỉ khi cố tình muốn lảng tránh mới trùng hợp vào mỗi năm như vậy.
Cố Phi Vũ do dự một lúc rồi nói: "Sư muội Thư Tần, lần trước em có hỏi anh, không phải anh không muốn nói, là anh không biết rõ. Việc này có liên quan nhiều đến dì Lư. Tuy nhiên mấy ngày nay bọn anh cũng hiểu ra rồi, chỉ cần trong lòng Vũ Minh vẫn canh cánh chuyện này thì đừng nói là đi Mỹ đào tạo chuyên sâu, mà kể cả sau này cho dù cậu ấy có trở thành viện trưởng của Tế Nhân đi nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng mượn cơ hội lần này để cậu ấy hoàn toàn buông được chuyện đó."
Trong lòng Thư Tần rất hỗn loạn.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Cố Phi Vũ đột nhiên lên tiếng: "Sư muội Thư Tần, cảm ơn em, nếu là cô gái khác thì có thể đã cãi nhau với Vũ Minh từ lâu rồi, dù gì cậu ấy cũng bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, ngay cả anh và chị Văn đều không thể giải thích được.”
Thư Tần ngây người nhìn màn đêm: "Cố sư huynh."
"Hả?"
Cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười: "Cũng cảm ơn anh."
Cố Phi Vũ ngẩn ra, cười hì hì: "Tùy tiện tán gẫu vài câu thôi. Vậy nhé, sáng mai tên nhóc này đã đi rồi, không làm phiền thế giới của hai người nữa."
Thư Tần vội vàng cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn vào trong bếp, đấu tranh một lúc, cuối cùng cô vẫn làm theo kế hoạch lúc đầu, mở điện thoại đặt trước bánh sinh nhật, sau đó mở lịch xem ngày chính xác rồi đặt vé đến huyện Thanh Bình.
Cô quay về phòng ngủ chính tiếp tục thu dọn hành lý, nhìn thấy hộp bao cao su trong ngăn kéo, làm như không có chuyện gì tự nhủ trong lòng, ngày đó đi nhất định phải nhớ mang theo cái này. Nếu Vũ Minh tức giận với cô, cô sẽ dùng biện pháp khác để "chế ngự" anh.
Sau đó cô mở trang Taobao chọn quà, lúc chọn xong, bước ra ngoài phòng khách thì thức ăn đã xong rồi.
Vũ Minh kéo một cái ghế ra, đứng cạnh bàn nói: "Tới đây ăn cơm nào."
Thư Tần bước đến, có ba món ăn, tuy bề ngoài rất bình thường nhưng mùi hương khá thơm.
Chưa kịp ngồi xuống mà cô đã dùng đũa gắp thử một miếng trước.
Vũ Minh nhìn cô: "Thế nào?"
Thư Tần gắp cho anh một miếng: "Em muốn khen ngợi anh."