Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Nếu không nhờ Lâm Cảnh Dương dẫn đường thì thật sự không tìm ra căn tin. Không nằm cùng tầng với khu phẫu thuật không nói mà ra vào còn phải thay giày.
Theo như Thư Tần tính toán, mỗi lần Vũ Minh chỉ cho cô mười lăm phút dùng bữa, nhưng vừa rồi từ trên tầng đi xuống mất hết mấy phút, rồi xếp hàng lấy đồ ăn, ngó đi ngó lại cũng gần hai mươi phút.
Không biết tiêu chuẩn “mười lăm phút” này anh đào đâu ra.
Lâm Cảnh Dương đưa bọn cô đến một chiếc bàn trống, còn chưa ngồi xuống thì vị bác sĩ ngồi gần đó gọi anh ta qua, xem ra Lâm Cảnh Dương cũng khá có tiếng.
Anh ta đứng dậy, nói với Thư Tần và Vương Giảo Giảo: “Lát nữa bọn em nhớ phải làm thẻ ăn nhé!”
Sau khi anh ta rời đi, Thư Tần và Vương Giảo Giảo liếc nhìn nhau rồi cúi gằm mặt ăn cơm. Xảy ra chuyện trong phòng phẫu thuật ban sáng nên dĩ nhiên hai người bọn họ chẳng còn chuyện gì để nói. Bầu không khí trở nên lúng túng.
Đúng lúc này Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đến căn tin, thấy hai người, bọn họ kéo sang đó ngồi.
“Có một tin tốt và một tin xấu!” Ngô Mặc kéo khẩu trang xuống, “Mọi người muốn nghe tin nào trước?”
Vương Giảo Giảo miễn cưỡng trả lời: “Tốt đi!”
“Ăn xong chúng ta không cần sang phòng phẫu thuật, chiều có thời gian để nghỉ ngơi!”
Lúc Ngô Mặc nói luôn nhìn Thư Tần và Vương Giảo Giảo, lòng tràn đầy mong chờ rằng tin tức anh ta đưa ra sẽ khiến các cô phấn khích, ai ngờ chẳng ai có chút biểu cảm nào.
Thịnh Nhất Nam nghi ngờ: “Hai cậu biết chuyện này rồi hả?”
Vương Giảo Giảo lạnh nhạt tiếp lời: “Tin xấu là chiều nay sẽ làm bài thi thử đúng không?”
“Chán chết, lại biết rồi!” Thịnh Nhất Nam bệ vệ ngồi xuống, khắp cả người từ hành động đến cử chỉ đều hệt như con trai.
Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc ngồi cùng nhau trên băng ghế dài, Ngô Mặc nhanh chóng giống như cô vợ nhỏ bị “ông chồng” đẩy sang hẳn một bên.
Ngô Mặc cũng chẳng thèm để ý, vừa ăn vừa nói tiếp: “Không biết các thầy nghĩ thế nào, tuy chúng ta là hệ bảy năm nhưng trước khi vào đây chưa được học cơ sở lâm sàng gây mê, vừa vào đã bắt thi thử, ý gì vậy?”
Thịnh Nhất Nam bĩu môi, vốn dĩ muốn tranh luận thêm với cậu bạn mình nhưng quan sát xung quanh đều là các bác sĩ và bạn học nên cô ấy thấp giọng nói: “Hai giờ rưỡi mới thi mà, trưa nay chúng ta không phải làm gì thì tìm chỗ học bài đi!”
“Được đó!” Thư Tần có thể lờ mờ đoán ra được phạm vi kiểm tra chiều nay là gì, “Nhưng vấn đề ở chỗ chúng ta đi đâu học bài bây giờ?”
Bọn họ chưa quen khoa này, cũng không dám tự ý đi khu khác.
Thịnh Nhất Nam ngẫm nghĩ một lát, “Tớ đưa các cậu đến một nơi khá yên tĩnh, rất thích hợp cho chúng ta.”
Bốn người nghiễm nhiên trở thành một nhóm nhỏ, cùng nhau về phòng thay đồ lấy vở và bút. Quả nhiên Thịnh Nhất Nam khá rành khu bệnh viện tổng hợp này, đầu tiên cô ấy dẫn bọn họ xuống tầng mua bốn cốc trà sữa rồi bấm thang máy lên tầng cao nhất.
Đến sân thượng, đẩy cửa ra, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, ngẩng đầu có thể thấy trời xanh.
Tầm nhìn trống trải, tâm trạng cũng rộng mở.
Thịnh Nhất Nam giang hai tay đón gió: “Thế nào? Tuyệt chứ?”
Thư Tần cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái: “Quá tuyệt!”
Ngô Mặc cắn ống hút: “Thịnh Nhất Nam, sao cậu hiểu rõ về bệnh viện này vậy?”
Thịnh Nhất Nam cười tươi như ánh mặt trời: “Nhà tớ gần đây, không có việc gì thì chạy qua đây chơi!”
Vương Giảo Giảo tìm một góc sạch sẽ, lấy mấy tờ giấy trải ra đất rồi ngồi xuống, mở sách ra đọc.
Ba người còn lại liếc nhau, cũng tìm một vị trí riêng cho mình để học bài.
Không yên tĩnh được bao lâu, Ngô Mặc lên tiếng: “Thư Tần, ngày hôm nay trưởng khoa Vũ hướng dẫn cậu phẫu thuật gì?”
Điểm bình quân của Thư Tần cao nhất trong bốn người bọn họ, vào lần đăng ký thực tập lâm sàng tại khoa gây mê của Nhất Viện cô lại may mắn trở thành sinh viên dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm La. Đây chính là điều mà bao sinh viên vừa ao ước vừa khâm phục nên dù sao Thư Tần cũng được quan tâm đặc biệt.
Thư Tần vẫn chưa kịp lên tiếng thì Thịnh Nhất Nam lại chen miệng nói trước: “Cậu với thầy hướng dẫn làm gì?”
“Ung thư thực quản!” Dư vị sau cuộc phẫu thuật lúc sáng của Ngô Mặc vẫn còn nguyên, “Tớ nhìn hoa cả mắt, thầy giảng cho tớ rất nhiều nhưng có nhiều chỗ tớ không hiểu.”
Anh ta khá kích động, ánh mắt sáng rực.
“Vương Giảo Giảo thì sao?” Thịnh Nhất Nam lại hỏi.
Vương Giảo Giảo trả lời bằng ngữ điệu tức tối: “Sỏi mật!”
Thịnh Nhất Nam đan hai tay để sau gáy, dựa vào tường, “Tớ theo thầy gây mê cho bệnh nhân thay khớp háng, đến bây giờ cảm xúc vẫn còn dâng trào. Hi vọng có thể mau chóng được tiếp xúc với ghép gan, ghép phổi, rồi tuần hoàn ngoài… Mọi thứ đều muốn học hết!”
Cô ấy lại nhớ tới Thư Tần: “Cậu với trưởng khoa Vũ cũng cấp cứu chứ?”
Vừa rồi Thư Tần chưa trả lời câu hỏi này, cảnh tượng sáng nay hiện rõ ràng trước mắt mình. Cô tận mắt chứng kiến chỉ số Hemoglobin của bệnh nhân được điều chỉnh tăng trở lại thế nào, cơ thể dần ổn định ra sao.
Về mạch suy nghĩ và cách xử lý của Vũ Minh, cô có thể hiểu được phần nào đó nhưng càng về sau cô sẽ phải tự mình lĩnh hội và tiêu hóa.
Cô mỉm cười muốn trả lời, đột nhiên Ngô Mặc giơ cao cánh tay mập mạp của mình ra trước mắt, tỉ mỉ quan sát: “Thật quái lạ, tớ luôn cho rằng tay của tớ và thầy đều y chang nhau nhưng tận mắt chứng kiến thầy ấy chữa bệnh tớ mới cảm nhận được đôi tay ấy như có pháp thuật.”
Lần đầu tiên vào khoa, tất cả những gì nghe được, thấy được đều có hạn; thế nhưng thực tập và kiến tập không giống nhau, những điều bọn họ tiếp xúc chính là nghề nghiệp chuyên môn của họ sau này.
Mỗi người có cảm xúc riêng của mình, ngay cả Vương Giảo Giảo tuy cầm chặt bút trong tay nhưng không hề nhúc nhích.
Ngô Mặc đờ ra đó một lúc, dường như không khống chế được tâm trạng, anh ta đứng bật dậy, chạy ra gần lan can hét lên: “A a a a a a!!! Ông chủ của tôi đỉnh quá đi thôi. Tôi, Ngô Mặc, cũng muốn trở thành một bác sĩ đỉnh như vậy.”
Thịnh Nhất Nam sững người, bật cười mắng anh ta: “Ngô Mặc… cậu điên à?”
Không ngờ Thư Tần cũng đứng dậy: “Tôi là Thư Tần, tôi cũng muốn thành một bác sĩ đỉnh.”
Lồng ngực được gió thổi đến, cảm giác thật sự thoải mái.
Vương Giảo Giảo bĩu môi, Thịnh Nhất Nam không để ý đến cô ta, cũng đứng dậy chạy ra chỗ Thư Tần và Ngô Mặc hét lên: “Tôi, Thịnh Nhất Nam muốn ở lại Nhất Viện!”
Vừa dứt lời, cả ba người còn lại đều quay sang nhìn Thịnh Nhất Nam.
Sao nói không giống nhau?
Thịnh Nhất Nam nghiêng đầu nhìn: “Sao nào?”
Mọi người im lặng rồi phá lên cười.
Ngô Mặc gãi đầu, “Thịnh Nhất Nam, cậu có thể bớt thực tế không?”
*
Bài kiểm tra buổi chiều không khó lắm nhưng liên quan khá nhiều đến kiến thức căn bản gây mê học, phạm vi rất rộng.
Làm xong bài thi đã hơn 5 giờ.
Lâm Cảnh Dương làm xong thẻ ra vào và bố trí tủ đồ cá nhân cho bọn họ, sau đó anh ta đưa tất cả mọi người đi tham quan thư viện một vòng, cho bọn họ biết có thể mượn sách ở đây rồi ai nấy trở về ký túc xá.
Số giường trong ký túc xá có hạn, mấy tháng trước Thư Tần phải đấu tranh lắm mới giành được một suất nhưng vẫn chưa biết ai cùng phòng với mình.
Đến tận lúc này cô mới biết mình và Thịnh Nhất Nam ở chung.
Vương Giảo Giảo và một bác sĩ khoa tai mũi họng ở sát bên cạnh.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi là hơn 7 giờ rưỡi, Thư Tần tắm xong thì ngồi trước bàn đọc sách. Thịnh Nhất Nam ngồi xếp bằng trên giường ăn dưa hấu: “Đề bài chiều nay biến thái quá! Trời ạ… Không biết ai ra đề vậy?”
Thư Tần cũng đang suy nghĩ việc này, thật sự đề bài có rất nhiều chỗ gài thí sinh, nếu không đọc kỹ sẽ mắc bẫy.
Nhờ ánh đèn bàn màu vàng nhạt, cô mở quyển sách “Thiết Bị Gây Mê Học”, thấy không đúng lại cầm quyển “Thuốc Mê Lý Học”, cũng không phải, cuối cùng xoay người ra tủ đầu giường cầm quyển sách “Bệnh Lý Học” dày nhất ra kiểm tra, lại càng không đúng.
Thịnh Nhất Nam nhớ ra gì đó, đột nhiên lên tiếng: “Này… Sao vẻ mặt Vương Giảo Giảo như đưa đám vậy, không phải vì chuyện trưởng khoa Vũ không chịu dẫn dắt cậu ta đấy chứ???”
Thư Tần hờ hững: “Không biết nữa!”
“Cũng khó trách! Sau này trưởng khoa Vũ sẽ trở thành trưởng khoa ca sáng, riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến cho người ta phải ra sức nịnh bợ rồi!”
Thư Tần thả sách xuống, quay đầu nhìn Thịnh Nhất Nam: “Là sao????”
“Cậu không biết à? Các khoa trong bệnh viện phải thông báo các ca phẫu thuật trước một ngày cho khoa mình. Từ đó trưởng khoa sẽ căn cứ vào đó để sắp xếp các bác sĩ trong khoa mình. Ví dụ như cậu thuần thục thủ thuật gây mê (1) nào nhất thì chỉ cần nói với trưởng khoa một tiếng. Nếu như tâm trạng anh ấy … “nice” (2), anh ấy sẽ cho cậu làm thủ thuật đó nhiều hơn!”
(1) Có 4 thủ thuật gây mê/gây tê: gây tê tại chỗ (gây tê cục bộ) – chỉ thực hiện tại một vùng cần tiểu phẫu; gây tê từng vùng (gây tê ở một vùng lớn hoặc khu vực có nhiều dây thần kinh); gây tê tủy sống – tác dụng rộng hơn so với gây tê từng vùng, được dùng cho vùng cơ bụng và các cơ quan ở vị trí thấp như đùi, đầu gối; gây mê toàn thân.
(2) nice: thoải mái, phóng khoáng
Thư Tần nhớ lại tình hình giao tiếp với Vũ Minh sáng nay, hiển nhiên cô biết người đàn ông này không thể “nice” được.
“Mấy tháng sau, bên khoa sẽ phân cho chúng ta làm ca đêm và ca sáng, cuối tuần thì dù ca đêm hay ca sáng đều mệt chết đi được. Mỗi tháng có ba mươi ngày, nhưng đâu hẳn là chia đều đầu người. Nếu như anh ấy thích sẽ cho cậu trực ca đêm ít một chút, trái lại thì cho cậu trực đêm suốt luôn. Cậu mệt đến mức nào sẽ nằm trong suy nghĩ của trưởng khoa. Hơn nữa, dựa vào sự thông minh của trưởng khoa Vũ và Lâm Cảnh Dương, họ có thể biến những sắp xếp ấy trở nên rất công bằng, cho cậu khổ đến mức không chịu nổi mà không biết tìm ai tố khổ.”
Thư Tần xem thường: “Nếu không công bằng chẳng lẽ không biết đi tố cáo với chủ nhiệm La à?”
“Tố cáo á?” Thịnh Nhất Nam vươn người ngồi thẳng dậy, “Sáng tớ nghe thầy hướng dẫn nói, khi Vũ Minh học thạc sĩ đã có trong tay hạng mục cấp quốc gia, ngoại trừ khoa gây mê này, Vũ Minh còn có hạng mục cấp quốc gia và cấp tỉnh bên khoa Điều trị đau. Chỉ cần nhắc đến những nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực lâm sàng, tất cả mọi người đều biết đến những thành tích xuất sắc của anh ấy. Không chỉ chủ nhiệm La mà các viện trưởng trong hệ thống bệnh viện Phụ Chúc đều thích anh ấy.”
Cái này Thư Tần cũng biết, đâu chỉ riêng SCI (3) mà chỉ số IF (4) của Vũ Minh cũng cực kỳ cao là đằng khác.
(3) Science Citation Index (viết tắt là SCI, tạm dịch Chỉ số Trích dẫn Khoa học) là một danh sách các tạp chí xây dựng dựa trên tần suất trích của các bài báo đăng trong đó.
(4) IF – Impact factor: Impact factor (IF) hay Journal impact factor (JIF) của một tạp chí khoa học (academic journal) là một số đo phản ánh số lượng trích dẫn trung bình theo năm của các bài báo khoa học được xuất bản gần đây trên tạp chí khoa học đó.
“Nếu sắp xếp ca trực không công bằng, anh ấy có thể lấy lý do là vì muốn rèn luyện kỹ năng nào đó cho cậu để đáp trả cậu. Nói tóm lại, chỉ cần Vũ Minh không rẽ sang hướng khác thì danh hiệu phó giáo sư có thể đạt được trước năm 30 tuổi. Rồi sau này cứ thế tiếp nhận vị trí của chủ nhiệm La, có thể lên làm viện trưởng hoặc hiệu trưởng của Tế Nhân… Tất cả đều có khả năng.”
Thư Tần mỉm cười nhìn Thịnh Nhất Nam, cô chỉ vào miệng của mình, “Uống nước đi!”
Thịnh Nhất Nam giả vờ làm động tác uống ngụm nước rồi ngã lên giường: “Cậu nói xem, đều là dân học Tế Nhân, tại sao lại có người trâu bò như thế chứ? Ngẫm lại người tên Vũ Minh tớ biết năm cấp hai và bác sĩ Vũ Minh hiện tại thật sự hoàn toàn khác nhau.”
Thư Tần đọc sơ qua mấy quyển sách trên bàn một lần, vẫn chưa tìm ra được đề bài kiểm tra lấy từ đâu. Cô quét mắt, chợt bắt gặp một tấm thẻ lòi ra khỏi ví, nhất thời cả người như bị sét đánh.
Sau bữa cơm trưa cô đã quên trả thẻ ăn cơm cho Vũ Minh. Tám giờ rồi, có lẽ giờ này Vũ Minh không còn ở khoa. Thôi xong, ngày mai rửa tai chuẩn bị nghe mắng.
Thịnh Nhất Nam trông thấy Thư Tần đờ ra đó: “Sao vậy?”
Quên đi, mắng được cứ mắng, cũng đâu phải lần đầu tiên.
“Tớ qua khoa mình mượn sách, cậu đi không?” Thư viện bên khoa nhiều sách như vậy, cô không tin mình không tìm được phạm vi đề thi.
“Muộn rồi!” Thịnh Nhất Nam nhìn đồng hồ, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên vỗ mạnh đùi: “Ấy! Hình như tớ đoán được người ra đề là ai rồi!”
Thư Tần không đáp, cô cào mái tóc dài của mình, tìm bừa một chiếc váy mặc vào.
Cho dù cô và Thịnh Nhất Nam có đoán đúng hay không, quan trọng là… nếu không đoán được ai ra đề thì vẫn không thể ăn ngon ngủ yên.
Cô mở cửa ra: “Tớ đi đây!”