Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 38




Chuyển ngữ: Queenie_Sk

Sau vài lời dạo đầu, Vũ Minh đi thẳng vào đề tài chính: “Các vị tiền bối, các vị giảng viên, báo cáo ngày hôm nay của tôi là “Tiến triển mới trong quá trình nghiên cứu cơn đau do ung thư ở trong và ngoài nước”.”

Xung quanh có vài người không giấu nổi thất vọng, khẽ thở dài một tiếng.

Hạng mục nghiên cứu này so với những đề tài trước không có gì mới mẻ, thiên về truyền thống, nếu chỉ nhìn đề mục thậm chí còn có cảm giác mất mát.

Lần trước, tại hội nghị hàng năm Thư Tần đã nghe Vũ Minh báo cáo về phương diện nghiên cứu này, cứ tưởng nội dung sẽ giống nhau, nhưng nghe ra mới biết được anh không chỉ trình bày những tiến triển trong quá trình hợp tác với Viện y học San Francisco George của Mỹ mà còn đưa ra những chẩn đoán mới nhất trong nghiên cứu cơn đau do ung thư.

Từ nền tảng sẵn có, anh đưa ra những số liệu do chính mình gặt hái được trong đợt tu nghiệp tại phòng thí nghiệm Steve của Mỹ, liên quan đến việc thử tiêm vectors lentivirus lên chuột, quan sát hiệu quả chữa trị đau do ung thư. Đây là một nghiên cứu nhằm mục đích quan sát khả năng dung nạp morphine ở cấp độ gen.

Từ góc độ lâm sàng, anh tập hợp lợi dụng PVP, kỹ thuật cấy dưới da, và các ứng dụng liên kết thuốc nhằm làm giảm thời gian đau của các bệnh nhân ung thư. Đây chính là phương pháp trị liệu có bước đột phá mới trong điều trị ung thư di căn sang tủy ở trong và ngoài nước.

Định hướng phát triển trong tương lai, anh căn cứ vào kinh nghiệm quản lý của hai đại diện có trình độ y học tiên tiến trong việc điều trị đau trên thế giới là Viện y học San Francisco George và phòng thí nghiệm Steve để đưa ra giải pháp hoàn thiện hơn cho khoa Điều trị đau. Đây chính là mong muốn nâng tầm quản lý của khoa ở mức cao hơn.

Giọng nói của anh trầm thấp, chắc chắn như đinh đóng cột.

Lúc đầu hội trường còn có những tiếng rì rầm, dần dần lặng yên không một tiếng động.

Tất cả mọi người đều có thể nhận ra bài báo cáo tỉ mỉ này không chỉ là những số liệu lạnh như băng mà còn là tâm huyết của người thực hiện đề tài.

Viện sĩ vốn đang cắm cúi xem lịch thi đấu, nghe một hồi ông ung dung gỡ kính xuống nhìn về phía sân khấu.

Có vị chuyên gia bỏ cây bút trong tay xuống, đợi Vũ Minh nói xong cũng chính là người đầu tiên vỗ tay.

Có chuyên gia đặt câu hỏi: “Trong báo cáo này cậu có đề cập đến việc sẽ triển khai hạng mục này xuống nông thôn. Cho tôi hỏi cậu đã từng điều tra hiện trạng cơ cấu cấp cơ sở trong việc trị liệu đau do ung thư hay chưa?”

Cả hội trường yên lặng.

Thư Tần nhìn người đàn ông đó, chính là một trong ba vị chuyên gia cho Lâm Cảnh Dương số điểm khá cao.

Ông ta nở nụ cười hiền lành: “Tôi ở lâm sàng làm nghiên cứu khoa học đã nhiều năm, đều gặp phải trường hợp tương tự. Bệnh viện cấp cơ sở không được như bệnh viện tỉnh hay thành phố, áp dụng kỹ thuật mới ngoại trừ ước định tỉ lệ bệnh nhân còn phải cân nhắc rất nhiều vấn đề, ví dụ như tỉ lệ bảo đảm người khám chữa bệnh, nhu cầu của bệnh nhân, trình độ tay nghề của bác sĩ, chưa nói đến những tình huống phức tạp khác xảy ra, hoàn toàn không có nhiều bệnh viện đáp ứng được các yêu cầu này. Cậu phụ trách hạng mục nghiên cứu lớn như thế này, quỹ đầu tư cũng không hề nhỏ. Nếu như không tiến hành tính toán từ trước, tùy tiện tiêu tốn nhân lực vật lực, khai triển cơ cấu kỹ thuật cấp cơ sở… Phải chăng cậu đang lý tưởng hóa mọi việc? Đã từng suy nghĩ đến việc phân phối quỹ đầu tư hợp lý hay chưa?”

Mấy vị chuyên gia ghé tai nhau bàn luận.

Vũ Minh cười nói: “Bởi vì thời lượng có hạn, tôi chưa đưa ra số liệu điều tra hiện trạng điều trị ung thư cấp cơ sở. Nếu như các vị ở đây có hứng thú thì tôi có số liệu tăng trưởng về việc khám chữa bệnh và mức độ kỹ thuật điều trị ở các bệnh viện cấp cơ sở trong 5 năm qua. Dựa vào báo cáo này tôi có thể đưa ra được độ khả thi khi mở rộng kỹ thuật mới tại cấp cơ sở trong tương lai.”

Khi phát biểu giọng của anh vẫn vậy, không cao không thấp, mang phong thái hiên ngang.

Thư Tần có thể bắt gặp gương mặt rạng rỡ của anh, dù cách xa đến như vậy nhưng sự kiên nghị và tự tin của anh như cơn gió mát phả lên mặt cô.

Tư liệu được chuyển xuống khán đài, các vị chuyên gia nhận lấy đọc, Thư Tần ngồi hàng ghế sau có thể nhìn thấy bản báo cáo rất dày và nặng trịch. Vũ Minh chuẩn bị quá đầy đủ, bao quát tất cả mọi phương diện.

Các vị chuyên gia thảo luận vài câu rồi bắt đầu chấm điểm.

Thư Tần căng thẳng đến mức không thở nổi.

Bốn phía vang lên những tiếng rì rầm, mọi người chụm đầu ghé tai nhau bình luận, giữa các vị chuyên gia hình như xuất hiện tranh chấp, số điểm vẫn chưa được công bố.

Thư Tần cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc, rõ ràng mới chỉ vài phút nhưng tưởng chừng đã qua cả năm.

Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cử động hai chân: “Trời ạ, quá thử thách tâm lý người ta mà.”

Rốt cuộc số điểm cũng có, Thư Tần nhìn lên màn hình, không biết có phải do quá lo lắng hay không mà khi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt cô chợt hoa lên, con số nhảy loạn ngay trước mắt.

Cô nhìn từng số điểm, ngoại trừ hai vị chuyên gia cho điểm không vượt qua 90, còn lại đều là điểm tròn. Thống kê cho đến lúc này, Vũ Minh vượt qua Lâm Cảnh Dương và Trâu Mậu, tạm thời dẫn đầu bảng.

Nỗi lo lắng của Thư Tần hạ xuống, cả người trở nên yên tĩnh.

Khi người tiếp theo lên thi đấu, cô phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần xoay nhẹ áo sẽ dính chặt vào lưng.

Cuộc cạnh tranh vẫn diễn ra kịch liệt, mỗi người đều đã chuẩn bị kỹ càng cho phần thi của mình. Cuối cùng không có ai vượt qua số điểm của Vũ Minh.

Ngô Mặc nhỏ giọng phân tích: “Loại tranh tài dựa vào thực lực này không chỉ dựa vào thời gian công tác mà quan trọng là xem ai bỏ ra nhiều tinh thần sức lực và thời gian hơn. Đến bây giờ tớ mới thông suốt được vì sao cho đến thời điểm hiện tại trưởng khoa Vũ cũng chưa có bạn gái.”

Thịnh Nhất Nam: “Bây giờ cậu mới hiểu sao?!!!!”

Điểm số cuối cùng đã rõ ràng, mấy vị sư huynh trong khoa cười hề hề đứng lên: “Được rồi, đêm nay trưởng khoa Vũ nhất định phải khao đấy!”

Bài bế mạc cũng đã xong, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, mọi người nói nói cười cười đứng dậy ra khỏi hội trường. Ra đến cửa sắc trời đã tối, bầu không khí vẫn náo nhiệt như trước.

Quá trình thi đấu quyết liệt nhưng sau khi có thứ hạng, mọi người thảo luận về biểu hiện của ba người đứng đầu, vui nhất vẫn là sinh viên và bác sĩ của khoa gây mê.

Thư Tần thỉnh thoảng liếc về hướng cửa ra vào, Vũ Minh bị chủ nhiệm La và mấy chuyên gia kéo lại trò chuyện, vẫn chưa đi ra.

Trời đã nhá nhem tối, cô mặc váy, gió thổi mạnh từng cơn, cánh tay và hai chân cô khẽ run nhưng trong lòng tựa như núi lửa phun trào khiến toàn thân cô có cảm giác nóng bỏng.

Phía bên kia có mấy người bạn học liếc trộm Thư Tần, một lát sau có vị sư huynh tiến đến: “Thư Tần, đã hết chuyến xe của trường, nhà em ở đâu, có cần tôi đưa về không?”

Thư Tần nhìn bóng lưng ở phía trước, dường như Thích Mạn đang đợi sư tỷ khoa nội tiết, vẫn chậm chạp chưa chịu rời đi.

Cô mỉm cười, lắc đầu: “Không cần ạ, em đang đợi người!”

Lúc này có tiếng ai đó vang lên: “Mẹ kiếp! Cuối cùng Vũ Minh cũng chịu ra rồi, tối hôm nay cậu nhất định phải đãi một bữa thịnh soạn đấy!”

Thư Tần nhìn sang, quả nhiên là anh.

Anh vốn đang nói chuyện với chủ nhiệm La, chợt ngẩng đầu, dường như cảm nhận được điều gì đó, anh đưa mắt nhìn về hướng Thư Tần, liếc nhìn quần áo trên người cô, anh ngẩn người. Anh chưa kịp quan sát kỹ thì lại có vài người trong khoa tiến lên che khuất tầm mắt của anh. Hiếm khi có cơ hội được ăn mừng, mọi người ở đó ép Vũ Minh phải khao.

Thích Mạn cũng bước tới: “Chúc mừng trưởng khoa Vũ!”

Xuyên qua đám đông Vũ Minh xác nhận thêm lần nữa. Thư Tần rất ít khi mặc váy, trong ấn tượng của anh chỉ duy nhất trong lần họp hội nghị hàng năm. Tuy chỉ mỗi lần đó nhưng chiếc váy này để lại ấn tượng rất sâu sắc trong đầu anh.

Tầm mắt của hai người giao nhau, Thư Tần vẫn đang nhìn anh, sắc mặt bình tĩnh nhưng không bước tới, tuy nhiên nếu quan sát kỹ có thể nhận ra gương mặt cô đang dần ửng đỏ.

Trong phút chốc anh thông suốt mọi chuyện, cảm giác như mình không thể đứng vững, xung quanh rất ầm ĩ. Anh nhìn lại thêm lần nữa, không sai, chính là bộ váy anh mua cho cô. Vừa rồi chiến thắng anh cũng chẳng có cảm giác vui mừng bằng lúc này, anh sợ sự phấn khích của mình bộc lộ quá rõ ràng nên quay sang đồng nghiệp: “Xin lỗi, tối hôm nay tớ có việc, chúng ta chuyển sang ngày mai được không?”

Mọi người cười nói: “Được được... Không chỉ ăn thôi đâu, nhất định phải có thêm tiết mục khác.”

Viện trưởng và chủ nhiệm La lắc đầu, mỉm cười: “Vẫn là tuổi trẻ vui vẻ nhất!”

Tim Vũ Minh như có vạn con kiến bò ngang bò dọc, quanh anh quá nhiều người, đi được hai bước, anh lấy điện thoại nhắn tin cho cô.

“Muộn rồi, để tôi đưa em về được không? Tôi đỗ xe ngay bãi đỗ xe gần cổng, em qua đó đi, tôi đến ngay.”

Cô cúi đầu, có lẽ đang đọc tin nhắn.

Anh bị mọi người lôi lôi kéo kéo, bàn tán xôn xao, nhưng vì không tập trung nên phản ứng của anh chậm hơn bình thường rất nhiều. Cô vẫn chưa nhắn lại, tim anh tựa như treo ở cổ họng, rốt cuộc không chịu được, giả vờ lơ đãng quay đầu nhìn cô.

Cô không ngẩng đầu, vẫn đang cắm cúi xem điện thoại, thoáng nhìn qua dường như khóe miệng cô khẽ cong.

Có vài người hỏi anh về đề tài, anh hờ hững lắng nghe, người tuy ở đây nhưng ý thức sớm phiêu dạt nơi nào. Đột nhiên anh cảm nhận túi quần rung lên, yết hầu trở nên khô khốc, nóng như lửa đốt, không thể chờ đợi thêm anh rút di động ra nhìn.

Cô chỉ nhắn lại một chữ: “Được!”