Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh được thái giám trong cung đưa đến trước cửa phủ tướng quân. Đại tướng quân Vân Khuynh đang đứng đợi bọn họ, không biết chuyện tiến hành ra sao, vừa nghe hộ vệ bẩm báo khách nhân đã trở lại, lập tức mang theo thủ hạ ra đón, đón Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm vào thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống.
"Như thế nào, đàm phán thành công không? Hoàng thượng nói cái gì?"
Vân Khuynh thật quan tâm thế cục trước mắt, có thể không đánh sẽ không đánh, đây là tốt nhất, Kim Hạ không thể so với các nước nhỏ xung quanh, chỉ cần chiến thắng biên quan, thì có thể làm nước đó quy hàng. Nếu Hiên Viên giao chiến với Kim Hạ, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó, kết cục ra sao, không ai có thể biết.
Vãn Thanh nhàn nhạt nhếch môi, lắc đầu.
"Không biết, hoàng đế bệ hạ cũng không có trực tiếp cho thấy rõ thái độ, chuyện đó không phải tụi con có thể quyết định. Dù sao tụi con cũng đã nói hết những gì nên nói, còn dư lại chính là chuyện nội bộ Hiên Viên”
“Nếu thật sự giao chiến, con nghĩ Kim Hạ chưa chắc sẽ diệt, cho dù thật sự sẽ diệt, chỉ sợ cũng hao tổn phần lớn binh lực của Hiên Viên cùng Long Phiên. Đến lúc đó, ai là người cuối cùng nhất thống Huyền Vũ đại lục cũng chưa biết"
Vãn Thanh nói xong nhịn không được ngáp một cái, nàng thật là quá mệt mỏi, tinh thần luôn luôn căng quá đỗi. Hiện tại vừa xong xuôi xong việc, toàn thân như mất hết sức lực, chỉ muốn nhào lên giường mềm mại ấm áp ngủ một giấc"
Vân Khuynh thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi, vội đứng dậy phân phó hộ vệ ngoài cửa tiến vào.
"Mang biểu tiểu thư cùng thế tử gia đi phòng khách nghỉ ngơi"
"Dạ, tướng quân"
Hộ vệ lên tiếng trả lời cung kính mời Vãn Thanh, Vãn Thanh vừa đi theo hộ vệ kia đi ra ngoài, vẫn chưa quên dặn dò Vân Khuynh.
"Cậu, nếu hoàng thượng cho mời cậu tiến cung, cậu nhất định phải đứng vững phương hướng"
"Ừ, cậu biết."
Vân Khuynh gật đầu, đưa mắt nhìn Vãn Thanh rời đi, trong ánh mắt thâm thúy tối tăm. Hắn thân là đại tướng của một nước, biết Vãn Thanh nói không sai.
Nếu bọn họ giao chiến cùng Kim Hạ, Long Phiên nhất định cũng sẽ xuất binh. Tuy rằng Thương Lang ngầm cho thấy có ý tốt muốn cùng bọn họ hợp tác, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại, lại thấy lổ hỏng rất lớn. Bọn họ chỉ cho thấy bên ngoài, không biết bọn họ có thể xuất binh cứu giúp hay không? Bọn họ có thể tọa sơn quan hổ đấu hay không?
Không có ai biết.
Cuộc chiến này một khi đã diễn ra, có thể xé toang da mặt cùng tình hữu nghị giữa các nước, muốn vãn hồi cũng không có khả năng. Nếu như thật sự đường lang bắt tằm, chim sẻ núp đằng sau, vậy cũng là tiện nghi nhà người khác.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm bước ra khỏi thư phòng, một đường đi thẳng đến chỗ nghỉ dành cho khách để nghỉ ngơi.
Bởi vì đêm đã khuya, mấy người bọn họ đều rất mệt mỏi, mấy ngày liền cưỡi ngựa, lại tiến cung một chuyến, hiện tại người người mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ. Cho nên Hạ Hầu Mặc Viêm chúc Vãn Thanh ngủ ngon, mạnh ai người nấy vào phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Mà bên trong thư phòng, Vân Khuynh rất nhanh đã nhận tin tức truyền đến, hoàng thượng cho mời đại tướng quân tiến cung thương nghị quốc sự suốt đêm, hắn chạy nhanh tiến cung cho kịp.
Nơi xa ở ngoài ngàn dặm, phủ Hán Thành Vương, tang sự của Tống trắc phi đã xong xuôi, bên trong phủ lại khôi phục sự an bình, thiếu một người nhiều một người đối với một nơi to lớn như phủ Hán Thành Vương cũng không có chút nào ảnh hưởng. Hán Thành Vương cũng mỗi ngày đi sớm về trễ, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Khả là đối với tất cả cá nhân lớn nhỏ trong Viện Song Khuyết là biến hóa long trời lở đất.
Trước kia mọi chuyện trong phủ Hán Thành Vương là do Tống trắc phi cầm quyền, mọi người đều nịnh bợ, a dua Viện Song Khuyết, nhưng bây giờ Tống trắc phi chết rồi, mọi chuyện bên trong phủ phần lớn là do Cơ phu nhân quản.
Cho nên, những kẻ cậy chủ lên mặt lắc lư theo gió, những hạ nhân chuyên nịnh nọt nịnh hót, đều đổi chiều gió, đối với Cơ phu nhân một mực cung kính. Tuy rằng nhất thời không dám đối xử bất kính với Duẫn Quận Vương cùng Hạ Hậu Di Nhiên, nhưng vẫn có lời ra tiếng vào.
Duẫn Quận Vương cùng quận chúa Di Nhiên vừa mất mẫu thân, còn nhận lấy vắng vẻ, trong lòng sao càng thương tâm.
Duẫn Quận Vương là nam tử, biết nhẫn nhịn vì đại cục, nhưng đối quận chúa Di Nhiên, một người luôn sống trong nhung lụa, cùng những lời nịnh nọt a dua, thích sai sử chửi mắng người khác làm niềm vui mà nói, làm sao mà chịu được lời ra tiếng vào cùng ánh mắt khinh thường.
Trong lồng ngực sớm tích một bụng khí, cả ngày buồn bực ở trong Viện Song Khuyết, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng tức giận. Hơn nữa trong Viện Song Khuyết có rất nhiều thân tín trước kia của Tống trắc phi, giờ phút này đã là chó chạy qua đường, càng ở trong đó xúi giục.
Quận chúa Di Nhiên càng nghe càng tức, trong lồng ngực lửa giận tựa như núi lửa phun trào, một khi phát tác thì càng không thể vãn hồi.
Giữa trưa ngày hôm đó, rốt cục không thể nhịn được nữa, dẫn theo một đám mama cùng nha hoàn của Viện Song Khuyết, giết thẳng đến Cổ Uyển.
Hiện tại trong vương phủ, không có Hạ Hầu Mặc Viêm, không có Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ có một thằng con hoang ở Cổ Uyển. Cho nên nàng nhất định phải đem chuyện Thượng Quan Vãn Thanh hại mẫu thân nàng tính lên trên đầu thằng con hoang đó.
Cổ uyển, Đồng Đồng cùng Quy Vân đang chơi đu dây ở sân sau, đánh đu rất cao, một người đẩy, một người thỉnh thoảng kêu la.
"Đẩy cao một chút, đẩy cao một chút"
Tiểu Quy Vân lập tức dùng sức đẩy, bàn đu dây giống như như gió, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, Đồng Đồng khanh khách nở nụ cười.
Nhưng chơi đùa trong chốc lát, bàn đu dây thả chậm một chút, Đồng Đồng nhíu nhíu mày, như nhớ ra điều gì đó, trên mặt có chút không vui.
Yến Quy Vân nhanh chóng hỏi bé:
"Đồng Đồng, ngươi làm sao vậy?"
"Ta nhớ mẫu thân, không biết hai người khi nào thì trở về "
Trong đôi mắt to của Đồng Đồng hiện lên tưởng niệm, sớm biết đi thời gian dài như vậy, bé sẽ đòi đi cùng mẫu thân rồi, để bây giờ nhớ mẫu thân đến nỗi ngay cả cơm ăn cũng không ngon.
Bé và mẫu thân hai người luôn luôn làm bạn, trừ bỏ lần trước bé rời nhà trốn đi, những ngày khác vẫn luôn luôn ở cùng một chỗ.
Yến Quy Vân trấn an bé:
"Đồng Đồng, ngươi đừng đau lòng, còn có ta chơi với ngươi nha"
Tiểu Quy Vân vừa dứt lời, bên cạnh vang lên tiếng chi chi ô ô, bé lập tức vươn tay bế Chiêu Chiêu vào lòng, lại bồi thêm một câu: "Còn có Chiêu Chiêu, chúng ta luôn luôn cùng nhau chơi với ngươi"
"Ừ"
Đồng Đồng trong lòng dễ chịu một chút, nhưng trong lòng tưởng niệm mẫu thân cũng không có giảm bớt, mẫu thân là người mà không ai khác có thể thay thế, cũng may còn có Tiểu Quy Vân chơi với bé, bằng không bé nhất định sẽ rất cô đơn.
Không biết chuyện của mẫu thân đã làm xong chưa? Đáy lòng bé có một phần lo lắng, chỉ mong mẫu thân sớm một chút làm tốt chuyện tình, sớm một chút trở về với bé.
"Đồng Đồng ngươi đừng buồn, ta đẩy thật cao nha, giống bay lên trời ấy, vui lắm"
"Ừ, ngươi đẩy cao một chút đi"
Đồng Đồng nháy mắt muốn chơi tiếp, nỗi buồn cũng theo độ cao đu quay vơi dần, hướng ra phía sau kêu lên, Tiểu Quy Vân sợ Đồng Đồng đau lòng, gắng hết sức đẩy thật cao.
Cách bọn họ không xa, Lưu Dận cùng Tôn Hàm âm thầm đứng trong tối bảo vệ hai đứa, hai người một tấc cũng không rời trông chừng Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân, không dám có bất kỳ ỷ y.
Trong phủ Hán Thành Vương, có rất nhiều người chướng mắt chủ tử, giờ phút này chủ tử cùng thế tử gia không ở trong phủ, nếu bị người khác hạ thủ, thì khá phiền toái.
Hai thằng nhóc đang chơi vui vẻ, Chiêu Chiêu cũng ở một bên ngã trái ngã phải chít chít cười.
Xa xa, Hoa Nhi cùng bà vú Trương thị đã đi tới, vừa nhìn thấy Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân liều mạng chơi đu dây, không khỏi dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chân chạy vội tới, Hoa Nhi chạy vội gần tới, kêu lên.
"Tiểu công tử, ngài chậm một chút, như vậy rất nguy hiểm"
Bà vú Trương thị cũng ở một bên gật đầu:
"Đúng vậy, rất nguy hiểm, nếu té xuống thì phải làm thế nào đây?"
Hai người này là thật lòng chăm sóc hầu hạ Đồng Đồng, luôn lo lắng cái này, lo lắng cái kia, bọn họ thường xuyên đã quên Đồng Đồng không giống với những đứa trẻ khác, tu vi huyền lực của bé không tệ, cho nên căn bản không có khả năng ngã xuống.
Đồng Đồng cũng không làm bọn họ khó xử, từ từ thả chậm tốc độ đu dây, cười nói.
"Trương nãi nãi, Hoa Nhi, ta sẽ không có chuyện gì, sẽ không ngã xuống đâu"
"Tiểu thư không ở trong phủ, tụi nô tì có trách nhiệm che chở tiểu công tử, không thể có một chút sai lầm, nếu là thật sự té, tiểu thư trở về còn không đau lòng chết sao"
Hoa Nhi trầm ổn nói, Trương thị gật đầu, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, chợt nghe một trận tiếng ồn truyền đến, Hoa Nhi đang nói bỗng dừng lại, mọi người ngẩng đầu nhìn sang phía phát ra tiếng ồn, thấy đám người xông vào Cổ Uyển.
Bà vú Trương thị cùng Hoa Nhi, còn có hai người nha hoàn trong Cổ Uyển, Lưu Dận cùng Tôn Hàm hai người, tất cả đều gom lại cùng nhau, đứng ở phía sau Đồng Đồng. Đồng Đồng vẫn ngồi ở trên đu dây, kỳ quái nháy mắt nhìn đám người đang hùng hổ đi tới.
Chỉ thấy cầm đầu đám người là quận chúa Di Nhiên cùng một đám mama cùng nha hoàn bên Viện Song Khuyết, những người này đều là người của Tống trắc phi, hiện tại thất thế, một lòng duy trì che chở quận chúa Di Nhiên, muốn nương nhờ theo gió đông thuận thế lên cao.
Trong lòng đồng dạng căm hận Thượng Quan Vãn Thanh, cho nên trừ bỏ xúi giục quận chúa cộng thêm giờ phút này đi theo để phô trương thân thế.
Hạ hầu Di Nhiên đi tới, trừng mắt nhìn Đồng Đồng, nhìn đến bé, thì nghĩ đến cái chết của mẫu thân mình đều là vì thằng ngu kia cưới con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này trở về, cho nên mới hại mẫu thân chết thảm.
Con tiện nhân này nhưng sống được thanh thản vui vẻ, hiện tại còn làm sứ thần đi đến Hiên Viên, nàng đánh không lại thằng ngu với con tiện nhân kia nhưng mà thằng con hoang này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó.
Nghĩ, Hạ Hầu Di Nhiên nở nụ cười, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, con ngươi bốc lên ngọn lửa.
"Hạ Hầu Cấn Đồng, cái thằng con hoang, lập tức cút xéo ra khỏi phủ Hán Thành Vương cho bản quận chúa"
Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Di Nhiên quát xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mở to hai mắt, nhìn quận chúa đôi mắt bốc hỏa, giống như lên cơn điên, bé không muốn cùng người điên so đo, lạnh lùng nhìn nàng.
Hạ Hầu Di Nhiên không nghĩ tới Đồng Đồng lại không để ý tới nàng, mà dùng ánh mắt khinh miệt coi thường, giống như nhìn một con ruồi, cảnh này khiến Hạ Hầu Di Nhiên càng tức giận, bốc hỏa, chỉ vào mũi Đồng Đồng lại mắng lên.
"Bản quận chúa nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Một thằng con hoang như mày dựa vào cái gì đứng ở trong phủ Hán Thành Vương, bản quận chúa ra lệnh cho ngươi lập tức bò khỏi phủ Hán Thành Vương cho bổn quận chúa"
Đồng Đồng thấy nữ nhân này giống như người đàn bà chanh chua la tới hét lui, nhịn không được phản bác.
"Trong Phủ Hán Thành Vương này, lời nói của ngươi không tính là gì hết, ngay cả nương của ngươi nói đều không tính, huống chi là ngươi"
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, lập tức đánh trúng nổi đau của quận chúa Di Nhiên, sắc mặt nàng khí trở thành màu đỏ tím. Không nghĩ tới, Thượng Quan Vãn Thanh khó chơi, nuôi cái thứ con hoang càng khó chơi, nàng cũng không tin ngay cả một thằng nhỏ nàng cũng không đối phó được.
Nghĩ vậy, không để ý hình tượng mắng lên:
"Ta nói chuyện không tính là gì hết? Hừ! Ta là quận chúa của phủ Hán Thành Vương, phụ vương ta là Hán Thành Vương, ngươi là cái thá gì? Ngươi chẳng qua là thứ con hoang được nương của ngươi mang vào Vương phủ mà thôi, ỷ vào ba tất lưỡi của nương ngươi, dụ dỗ phụ vương của ta vui vẻ, nhưng ngươi có phải là người của phủ Hán Thành Vương hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"
Hạ Hầu Di Nhiên lập tức chọc giận Đồng Đồng, thân thể nhỏ nhắn xoay mình nhảy từ trên xích đu nhảy xuống, giận trừng mắt nhìn Hạ Hầu Di Nhiên.
"Ngươi có quyền gì mà quản ta có phải là người phủ Hán Thành Vương hay không?"
"Nếu không phải là người phủ Hán Thành Vương, dựa vào cái gì sống ở nơi này còn diễu võ dương oai, ngươi tưởng bản thân mình là ai, giống như mẹ ngươi? Bên trong đều là tiện nhân còn ra vẻ đàng hoàng"
Hạ Hầu Di Nhiên tiếng nói vừa dứt, sát khí nhanh chóng ngưng tụ xoay quanh toàn thân Hạ Hầu Di Nhiên, chẳng những Đồng Đồng, ngay cả sắc mặt Tôn Hàm cùng Lưu Dận đều khó xem, nhất là Lưu Dận. Điều khiến hắn không chịu nổi nhất chính là có người ô nhục lão đại.
Giờ phút này nghe vậy, sớm đã không chịu được.
"Ngươi thứ đàn bà chanh chua, ngươi nói cái gì?”
“Ngươi mới là tiện nhân, nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, tiện đến tận xương, thật đáng thương cho Đoạn Mộc Lỗi, nếu hắn nhìn đến bộ dáng của ngươi giờ phút này, có thể sẽ tình nguyện làm hòa thượng cũng không cưới ngươi cái thứ đàn bà chanh chua"
Lưu Dận độc miệng luôn luôn không chừa nữ nhân, hắn mắng xong, Hạ Hầu Di Nhiên hét ầm lên, tức giận đến run run thân mình, chỉ vào Lưu Dận.
"Ngươi tính thứ gì, chỉ là một con chó săn của con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh kia, ngươi cũng không mở to mắt chó ra nhìn xem đây là chỗ nào, ngươi ở trong địa phận của phủ Hán Thành Vương chúng ta, địa vị còn không bằng một con chó"
Hạ Hầu Di Nhiên tiếng nói vừa dứt, Lưu Dận nơi nào còn chịu được, thân hình vừa động đã tiến lên đánh tới cái thứ quận chúa không biết xấu hổ kia, cái gì chó má quận chúa, miệng thúi, lời lẻ thô tục, học thức thua cả dã phụ thôn cô, lớn như vậy nhưng lại khi dễ một đứa bé, có thể thấy được lương tâm đều bị chó ăn hết.
Nhưng Lưu Dận còn chưa kịp ra tay, đã bị Đồng Đồng kéo lại.
Đừng khinh bé còn nhỏ, nhưng lại rất khôn khéo. Nơi này rốt cuộc là phủ Hán Thành Vương, cho dù Lưu Dận võ công có lợi hại, thân phận của hắn cũng là hạ nhân. Nếu là mạo phạm quận chúa, tất nhiên sẽ bị người trách phạt.
Nhưng bé thì lại khác, bé là tiểu hài tử, nếu đánh nhau với Hạ Hầu Di Nhiên, khi truy cứu ra, thì người đuối lý là nàng. Cho nên, Đồng Đồng mới kéo Lưu Dận lại, cho hắn một ánh mắt an tâm, bé sẽ đối phó với người đàn bà chanh chua mang tiếng là quận chúa này.
Tôn Hàm vừa thấy Đồng Đồng thì đã hiểu ý tứ của bé, nhanh tay túm chảy Lưu Dận, nếu thật sự đánh nhau, chủ tử trở về sẽ khó bẩn báo.
Hạ Hầu Di Nhiên du sao cũng là tiểu chủ tử của phủ Hán Thành Vương, bọn họ thân phận là gì, chẳng qua là hạ nhân.
Hạ Hầu Di Nhiên vừa thấy tình huống của bên này, càng đắc ý, nhìn đám mama cùng nha hoàn phía sau cười rộ lên.
"Một cái lên không được mặt bàn tay sai, còn muốn cùng bản quận chúa đấu, muốn chết"
Đám mama cùng nha hoàn phía sau hùa theo nở nụ cười. Lúc này những hạ nhân bên Cổ Uyển đều đã bị kinh động, không ít người xúm lại xem, thấy quận chúa đang đối phó tiểu công tử, nhất thời không biết như thế nào, chỉ dám đứng ở bên cạnh nhìn.
Đồng Đồng lạnh lùng trừng Hạ Hầu Di Nhiên:
"Xấu nữ nhân không biết xấu hổ, ngươi đắc ý cái gì, thứ xấu xí. Loại đàn bà chanh chua như ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị bỏ, Đoan Mộc thúc thúc không thích người đàn bà chanh chua, ngươi chờ bị thúc ấy đuổi ra khỏi nhà đi"
"Ngươi … Thứ con hoang không biết xấu hổ, không biết xấu hổ giống như nương ngươi, nương ngươi biết quyến rũ nam nhân, còn ngươi biết quyến rũ cái gì?”
Đồng Đồng chán ghét nhất có người nói xấu mẫu thân của bé, trên khuôn mặt xinh đẹp dễ thương, đôi mắt to hiện lên ánh sáng lạnh, thân hình nhảy lên, lao thẳng tới Hạ Hầu Di Nhiên, một bàn tay hướng về gương mặt Hạ Hầu Di Nhiên cào xuống:
"Ta cào nát gương mặt này của ngươi, dám mắng mẫu thân của ta, chút nữa ta sẽ nói cho Đoan Mộc thúc thúc, tất nhiên cũng muốn để cho thúc ấy thấy được sự độc ác của ngươi, làm thúc ấy hưu người, cho ngươi cả đời không gả ra được"
Đồng Đồng một trảo đã ra, nhanh chóng lui trở lại vị trí cũ, mà trên mặt Hạ Hầu Di Nhiên đã tê rần, có một vết trảo đầy máu dần dần lộ ra, mama đứng cạnh nàng khoa trương kêu lên:
"Quận chúa không xong, gương mặt … gương mặt bị hủy, gương mặt của ngài đã bị hủy rồi"
"A, gương mặt của bổn quận chúa bị hủy, gương mặt của bổn quận chúa bị hủy, a, a, a, a ….."
Hạ Hầu Di Nhiên nghe gương mặt bị hủy, sớm khóc lên, hai tay ôm mặt, cả gương mặt tái nhợt, cắn răng kêu.
"Hạ Hầu Cấn Đồng, đồ con hoang không biết xấu hổ, ngươi là cái gì nam tử hán, ngươi dựa vào cái gì lại ở trong nhà người khác tác quai tác quái, có bản lĩnh ngươi cút ra ngoài cho ta"
Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Di Nhiên nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo đến đóng băng, trong lòng nổi lửa, hướng Hạ Hầu Di Nhiên trừng mắt.
"Ta không hiếm lạ gì cái phủ Hán Thành Vương này, đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta thích ở chỗ này sao, nhưng mà ngươi mắng ta, mắng chửi mẫu thân ta, chuyện này tuyệt đối còn chưa xong đâu"
Đồng Đồng vừa nói xong, ra lệnh cho Chiêu Chiêu đang ngồi dưới chân bé:
" Chiêu Chiêu, giáo huấn một chút cái thứ đàn bà không biết xấu hổ này cho ta"
Chiêu Chiêu nghe lệnh Đồng Đồng, lấy tốc độ vô cùng nhanh nhảy lên, vọt lên trên vai Hạ Hầu Di Nhiên, sau đó ịnh mông vào mặt Hạ Hầu Di Nhiên, tiểu từ trên xuống dưới tưới tưới xối khắp khuôn mặt của Hạ Hầu Di Nhiên, giống như vừa bị mắc mưa, ướt sũng.
Hành động quá nhanh, khiến cho Hạ Hầu Di Nhiên ngây người, đợi cho nàng phản ứng kịp, Chiêu Chiêu đã tiểu xong và đã sớm đào tẩu, nó tiểu xong, thấy thoải mái cả người thích thú lắc lắc cái mông, tung người nhảy đến cạnh chân Đồng Đồng.
Hạ Hầu Di Nhiên lúc này mới có phản ứng, cũng không chịu được nữa, thét chói tai:
"A, a, ta không sống được, Hạ Hầu Cấn Đồng, ta muốn liều mạng với ngươi"
Nàng tựa như điên nhào tới, nhưng Lưu Dận thân hình vừa động, màu xanh huyền khí dâng lên, nâng cả cơ thể của Hạ Hầu Di Nhiên lên, không để cho nàng đến gần Đồng Đồng, Đồng Đồng mắt lạnh liếc nàng một cái.
"Loại nữ nhân điên như ngươi mới là tiện nữ nhân, chỉ xứng uống nước tiểu, nước tiểu của Chiêu Chiêu chúng ta cũng không phải người thường có thể uống, ngươi là một gốc cây hiếm thấy"
Nói xong nhìn phía Lưu Dận cùng Tôn Hàm:
"Chúng ta đi"
"Dạ"
Lưu Dận vừa thu lại tay, đi theo phía sau Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân cùng nhau rời đi, gần đến cổng chính của phủ Hán thành Vương, Hoa Nhi cùng bà vú đuổi sát theo phía sau Đồng Đồng kêu:
"Tiểu công tử, ngài đi đâu, ngài muốn đi đâu"
Đồng Đồng dừng bước, nhìn bà vú cùng Hoa Nhi:
"Trương nãi nãi, Hoa Nhi, ta đi tìm mẫu thân, đợi đến khi tìm được mẫu thân, chúng ta sẽ rời khỏi phủ Hán Thành Vương, các ngươi ở lại chỗ này đừng đi loạn"
Đồng Đồng nói xong cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi, Lưu Dận cùng Tôn Hàm, hai người cũng không ngăn cản bé, đi theo phía sau trực tiếp đi ra ngoài.