Nàng là thế tử phi của phủ Hán Thành Vương, tự nhiên là ngồi ở vị trí phía trên. Mộc Tiêu Dao vừa nhìn thấy nàng, nâng ly rượu nhìn sang, khóe môi đầy ý cười.
Vãn Thanh cũng không thèm nhìn hắn, nhưng, lại đối với Mộc Doanh Tú đang ngồi đối diện với nàng cảm thấy hứng thú. Chỉ thấy, đôi mắt của Mộc Doanh Tú lúc thì đầy câm phẩn lúc thì ác độc, nháy cũng không nháy nhìn vào phía ngồi đối diện. Vãn Thanh nhìn theo tầm mắt của nàng nhìn đi qua, phát hiện, người mà nàng nhìn quả nhiên là Mộ Dung Dịch.
Bởi vậy, trong lòng trăm phần trăm khẳng định, Mộc Doanh Tú chính là Thượng Quan Tử Ngọc. Không nghĩ tới, nàng bị người mang đi, lại nhanh chóng xoay người biến hóa quay trở về, trở thành công chúa một nước, thật là quá lợi hại.
Nàng cùng Mộc Tiêu Dao xem như lợi dụng lẫn nhau, nàng dùng cơ hội này gả cho Mộ Dung Dịch, mượn cơ hội trả thù Mộ Dung Dịch, mà Mộc Tiêu Dao lại lợi dụng nàng để hoàn thành kế hoạch liên hôn. Kỳ thực, chân chính mục đích của hắn không phải liên hôn. Hơn nữa, hắn còn âm thầm liên hợp với hai nước khác ăn chia nước Kim Hạ.
Vãn Thanh nghĩ, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống. Chuyện này nàng nên làm như thế nào đây? Có cần phải nhắc nhở phụ vương một tiếng hay không?
Xem ra, nàng phải làm cái gì đó mới được.
Trong đại điện, những ai nói chuyện thì nói chuyện, những ai uống rượu thì uống rượu, nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Trước cửa điện, âm thanh của thái giám vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm"
Trong đại điện, mọi người đứng dậy, cùng nhau nhìn ra phía ngoài cửa điện. Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần cùng hoàng hậu Mộ Dung Yên đang đi vào, trăm miệng một lời, mở miệng:
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương"
Hạ Hầu Đông Thần cùng hoàng hậu Mộ Dung Yên kẻ trước người sau đi về phía chiếc ghế cao kia, đợi cho đến khi hai người ngồi xuống, mới chậm rãi mở miệng:
"Bình thân, ngồi xuống đi"
"Tạ hoàng thượng"
Mọi người ngồi xuống, Hạ Hầu Đông Thần nhìn Mộc Tiêu Dao mỉm cười nâng ly, không tiếng động nhưng mọi lời nói điều nằm trong đó.
Giọng nói the thé của Đại thái giám Giang Hàn vang lên: "Yến hội bắt đầu"
Trong lúc nhất thời, âm thanh mềm mại thanh thoát của dàn diễn tấu vang lên, êm tai lại dễ nghe.
Vũ cơ đồng loạt xuất hiện giữa khán đài, người nhẹ như yến, xoay tròn giống như điệp, làm người xem hoa cả mắt.
*Điệp: con bươm bướm.
Vãn Thanh vừa ăn, vừa thưởng thức ca múa, không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ là đơn giản muốn dùng bữa mà thôi.
Ca múa lui xuống, đôi mắt của Hạ Hầu Đông Thần nhanh chóng xẹt qua một vệt sáng, quét về phía một loạt nam tử đang ngồi, chậm rãi mở miệng:
"Hôm nay, nhân ngày liên minh giữa hai nước Kim Hạ cùng Thương Lang, mỗi vị công tử có mặt tại đây, đều là con cái của các bậc đại thần trong triều. Hôm nay,cũng là ngày mà công chúa tuyển chọn phò mã. Nếu có người nào được công chúa lựa chọn, trẫm sẽ chỉ hôn cho các ngươi, cũng ban thưởng quan tước”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của rất nhiều nam tử đồng loạt lóe ánh sáng, ý chí nhất định phải được, giống như ăn vào viên thuốc dũng khí.
"Vì để cho công chúa thấy rõ ràng một chút, mọi người có thể tận tình trổ tài nghệ của bản thân mình"
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, lập tức đã có người đi ra ứng tuyển.
Trường hợp này không kém so với lần tuyển phi trước, ngược lại còn hết sức kịch liệt. Nữ tử còn có thể hàm súc một chút, nhưng những nam nhân này vì muốn lọt vào ánh mắt của Mộc Doanh Tú nên không chút nào nhún nhường. Trong nháy mắt, đã có người đi đến vị trí chính giữa, bắt đầu biểu diễn tài nghệ.
Đơn giản là cầm kỳ thư họa, còn có múa kiếm, Vãn Thanh thích thú thưởng thức những màn biểu diễn, lần đầu tiên có cảm giác về sự ưu việt.
*Ưu việt: sự tốt đẹp vượt trội.
Đáng tiếc, những người này ra sức như thế cũng vô dụng. Bởi vì nàng đã sớm đoán được kết quả. Hôm nay, nếu Mộc Doanh Tú phải chọn một người, thì người đó chính là Mộ Dung dịch. Nhưng, nàng ta tuyển chọn như vậy, chỉ biết gây thù kết oán cho Mộ Dung Dịch, việc này nghĩ ra sao nàng cũng vui vẻ.
Đây cũng là lý do vì sao nàng không có đâm thủng gương mặt thật của Mộc Doanh Tú, làm cho hai người bọn họ gà chọi gà, chó đấu chó đi.
Thời gian không ngừng trôi qua, trời từ từ trở tối, những người kia biểu diễn xong liên tiếp đi xuống, rất nhiều người chỉ làm cho có như Mộ Dung Dịch. Có vẻ như hắn cũng không muốn cưới Mộc Doanh Tú, lại ngại hoàng thượng, cho nên chỉ biểu diễn tượng trưng một chút, sau đó nhanh chóng đi xuống.
Buổi biểu diễn tài nghệ cuối cùng kết thúc, nếu không chấm dứt, Vãn Thanh đều phải ngủ.
Trên đại điện, Hạ Hầu Đông Thần nhìn công chúa Minh Châu Mộc Doanh Tú, chậm rãi mở miệng.
"Công chúa Minh Châu có vừa lòng, những người này đều là những nam tử chưa kết hôn của nước Kim Hạ, tin tưởng có rất nhiều người có thể xứng đôi với công chúa. Không biết công chúa có vừa ý người nào không?"
Trong điện, yên tĩnh không tiếng động. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mộc Doanh Tú. Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng lên, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn về phía đối diện, rất nhiều người khẩn trương nhìn nàng, đôi mắt kia rất rõ ràng, rất chân thật mà tỏ vẻ, hãy tuyển chọn ta đi, tuyển chọn ta đi.
Mộc Doanh Tú liếc mắt một vòng. Cuối cùng, đôi mắt tối đen nhìn như không nhìn Vãn Thanh. Nữ nhân này chỉ sợ đã đoán ra nàng là ai, nàng sở dĩ không nhúc nhích, là vì nàng muốn đối phó Mộ Dung Dịch. Mục đích giống nhau, cho nên nàng cũng không có làm gì nàng ta.
Mộc Doanh Tú nghĩ, nhàn nhạt kéo ra khóe môi, lộ ra nụ cười ưu nhã, chậm rãi giơ tay chỉ một người ngồi hướng đối diện, e lệ mở miệng: "Hay là hắn đi"
Tầm mắt của mọi người nương theo hướng nàng chỉ. Người mà Mộc Doanh Tú nhìn trúng … là Mộ Dung thế tử gia của đệ nhất thế gia, người đứng thứ ba trong thiên hạ ngũ công tử Tích Hoa Công Tử.
Quả nhiên là ánh mắt tốt, ngoài hoàng tử cùng người hoàng thất, còn có người của hai gia tộc khác họ hoàng tộc. Trước mắt, Mộ Dung thế tử gia chính là thí sinh nổi bật nhất. Công chúa tuyển chọn hắn, người khác tuy rằng thất vọng, nhưng cũng tâm phục khẩu phục.
Nhưng Mộ Dung Dịch lại vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới, Mộc Doanh Tú vậy mà lại lựa chọn hắn để liên hôn. Nói thật ra, tuy rằng vị công chúa này bộ dạng rất đẹp, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn cưới nàng.
Mộ Dung Dịch vừa nghĩ vừa nhìn lên hoàng hậu cô cô đang ngồi phía trên.
Hoàng hậu Mộ Dung Yên nhìn hắn khẽ gật đầu, có thể làm cho nhà Mộ Dung liên hôn cùng công chúa nước Thương Lang, tự nhiên là việc tốt.
Huống chi, Thượng Quan Vãn Thanh căn bản khinh thường gả cho Mộ Dung Dịch. Cưỡng ép cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại không bằng cưới Mộc Doanh Tú là nhất thỏa đáng.
Hoàng hậu đã gật đầu, Mộ Dung Dịch cho dù không đồng ý, cũng không dám cãi lại.
Trong điện vang lên tiếng vỗ tay, hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh hạ chỉ:
"Công chúa Minh Châu của nước Thương Lang gả cho Mộ Dung thế tử của đệ nhất thế gia làm chính thất, từ đây về sau hai nước liên hôn, vĩnh kết hữu hảo"
*Vĩnh kết hữu hảo: Mãi mãi tốt đẹp.
Trong điện, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm, tựa như hải triều, sóng sau cao hơn sóng trước.
Việc liên hôn đã định ra, hoàng thượng, hoàng hậu cùng sứ thần của nước Thương Lang chào hỏi xong nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Trong điện, mọi người liên tiếp rời đi, Vãn Thanh cũng theo dòng người đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi Điện Túy kính, thì đã nhìn thấy thái giám Giang Hàn, người chuyên chăm sóc hoàng thượng chặn đường đi của các nàng lại: "Thế tử phi, hoàng thượng muốn gặp ngài"
"Hoàng thượng muốn gặp ta?"
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng treo ở chính giữa, biểu hiện thời gian đã không còn sớm. Ở trong đại điện, bộ dạng của hoàng thượng giống như mệt chết đi được, lúc này có chuyện gì gấp mà muốn gặp nàng.
Nhưng, nếu hoàng thượng triệu kiến, nàng không có khả năng không đi, vội lên tiếng trả lời, đi theo phía sau Giang Hàn đi về phía tẩm cung của hoàng thượng.
Trên đường, Vãn Thanh nhịn không được hỏi Giang Hàn: "Giang công công, hoàng thượng có chuyện gì muốn gặp ta vậy?"
"Nô tài không biết"
Giang Hàn cung kính trả lời, mặc dù hắn là tâm phúc bên người hoàng thượng người, nhưng người nữ nhân trước mắt này cũng không phải là người bình thường, rất được lòng hoàng thượng, bản thân hắn không dám khinh thường.
Đoàn người đi theo con đường lót đá hướng tẩm cung của hoàng thượng mà đi.
Gió đêm lạnh lẽo, hành lang treo đèn lồng tản mát ra từng đợt ánh sáng ấm áp, mọi nơi trong cung điện tựa như chìm trong ảo ảnh.
Trước cửa tẩm cung, có thái giám trông chừng, nhìn đến bọn họ đi đến, vội khom lưng: "Giang công công"
"Ừ" Giang Hàn gật đầu, trực tiếp mang Vãn Thanh đi vào đại điện.
Trong điện, đèn đuốc sáng ngời, trong đại điện rộng lớn, dạ minh châu được treo dọc theo hình tứ giác, làm cả điện sáng như ban ngày.
Chỉ thấy Hạ Hầu Đông Thần ngồi phía trên, phía dưới là Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân, một người khác là quốc sư Văn Nhân. Văn Nhân vừa nhìn thấy nàng, khuôn mặt tràn ngập ý cười, mày giãn ra, ẩn ẩn có một chút lấy lòng.
Nhìn tình huống trước mắt, Vãn Thanh vừa thấy đã hiểu rõ, tất nhiên là tên Văn Nhân này đã nói gí đó với hoàng thượng. Cho nên hoàng thượng mới phái người truyền nàng lại đây.
Vãn Thanh bất động thanh sắc hướng hoàng thượng hành lễ: "Gặp qua hoàng thượng"
"Ừ, đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi"
"Tạ hoàng thượng " Vãn Thanh tạ ơn ngồi sang một bên, ngồi ở cạnh Hán Thành Vương, đối diện là quốc sư Văn Nhân.