Giờ phút này, nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, mở to mắt nhìn giữa không trung,
Cái người hạ độc kia sao lại không hạ nặng thêm chút nữa? Như vậy, chẳng phải nàng sẽ trở thành quả phụ sao? Sau đó thuận lợi rời khỏi phủ Hán Thành Vương.
Thật đáng thương cho bản thân mình, một giây trước còn lòng nóng như lửa đốt, thậm chí còn thức cả một đêm trông hắn. Đầu óc nước vào, thầm mắng một câu, rửa mặt đi ngủ.
Hồi Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tiểu thư không để ý tới nàng, cho nên nghĩ lại lại thôi.
Ngày hôm sau, Đồng Đồng không đến trường. Nguyên nhân là Tiểu Quy Vân ngã bệnh. Cho nên, Đồng Đồng xin phép lão sư cho nghỉ một ngày. Sáng sớm, sau khi chứng kiến tiểu Quy Vân ăn xong thuốc, Đồng Đồng đã chạy sang đây thăm Vãn Thanh.
"Mẫu thân, nghe nói người với phụ thân cãi nhau?"
Vãn Thanh rời giường, gương mặt cười nhẹ nhàng:
"Không có. Con nhìn xem, trên mặt mẫu thân có dấu vết cãi nhau sao?"
Đồng Đồng đánh giá từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng xác định, lắc đầu:
"Không có"
Hồi Tuyết đứng ở một bên không nói gì, mắt trợn trắng. Người bị tồn thương là thế tử gia đó, đương nhiên tiểu thư không có việc gì rồi.
Hai mẹ con nói chuyện rôm rả. Vãn Thanh quan tâm hỏi thăm tình huống của Tiểu Quy Vân. Biết bé không có việc gì, thở nhẹ yên lòng. Nhưng lại nghĩ tới thói quen thì thầm phụ thân của tiểu Quy Vân mỗi khi nhìn thấy Mộc Tiêu Dao, không khỏi quan tâm truy hỏi.
"Đồng Đồng, nếu không có việc gì thì con hãy hỏi Tiểu Quy Vân một chút. Tại vì sao mỗi khi vừa nhìn thấy Mộc Tiêu Dao thì gọi hắn là phụ thân?"
Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đồng Đồng có chút mơ hồ, mắt mờ to:
"Mẫu thân, con đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói không nên lời, chỉ biết gọi phụ thân thôi"
"Tiểu tử ngốc này, không biết là đã có chuyện gì xảy ra với nó nữa?"
Có lẽ từ bởi vì mất trí nhớ, cho nên mới không nhớ được những chuyện trong quá khứ. Cũng có lẽ là … Cố gắng quên đi.
Vãn Thanh lắc đầu, để mặc cho Hồi Tuyết làm tóc, sau đó vui vẻ nhìn Đồng Đồng:
"Con trai, khó được con nghỉ học một ngày. Mẹ con chúng ta đi dạo phố đi, như thế nào? Mẫu thân ở trong vương phủ này buồn thúi ruột, sắp hóa thành bụi rồi, đồng ý không?"
Đồng Đồng nghe vậy, vui vẻ hét lên, lập tức gật đầu:
"Dạ được, dạ được. Mẫu thân, chúng ta đi dạo phố đi, con đi nói một tiếng cùng Tiểu Quy Vân, đợi lát nữa rồi đi"
"Ừ, được"
Vãn Thanh lên tiếng trả lời, Đồng Đồng nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài.
Hồi Tuyết nhàn nhạt mở miệng:
"Tiểu thư, người thật sự có tâm trạng đi dạo phố sao?"
"Đúng vậy, đỡ phải ngồi ngốc ở trong phủ, thấy một cái phiền một cái. Em nói thử xem, toàn bộ người trong vương phủ này, có người nào không muốn kiếm chuyện gây với ta sao?"
Trước kia, còn có thể tránh ở trong Cổ Uyển. Hiện tại, trong Cổ Uyển lại xuất hiện một cái không bớt lo, còn đang trong giai đoạn rùng mình. Cho nên nói, hiện tại, nàng không chỗ dung thân, không bằng đi dạo, vui vẻ thanh nhàn.
"Được, vậy nô tì kêu người chuẩn bị xe ngựa"
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, đi ra ngoài phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi trước chuẩn bị xe ngựa, đợi lát nữa thế tử phi cùng tiểu công tử muốn đi dạo phố.
Bản thân mình cùng chủ tử đi phòng khách dùng cơm, ăn chút điểm tâm đơn giản, Đồng Đồng đã xuất hiện, đi theo phía sau là Hoa nhi cùng Trương mama.
Đồng Đồng khó có được một ngày nghỉ, Vãn Thanh cho phép Trương mama cùng Hoa nhi nghỉ phép một ngày. Đồng Đồng đi theo nàng sẽ không có việc gì.
Trương mama cùng Hoa nhi vui vẻ lui xuống. Vãn Thanh dẫn theo Đồng Đồng cùng đám người Hồi Tuyết rời khỏi Cổ Uyển, đi ra trước cửa lớn phủ Hán Thành Vương.
Đã có xe ngựa đậu trước cửa, còn có thị vệ của phủ Hán Thành Vương đi theo bảo vệ. Vãn Thanh chăm chú nhìn, dặn quản gia chỉ cần Lưu Dận cùng đám người Mã Thành là được, không cần một đống người đi theo như vậy, nhìn rất chướng mắt.
Xe ngựa rời khỏi phủ Hán Thành Vương, từ từ chạy ra đường lớn.
Phủ Hán Thành Vương nằm ở khu hoàng thân quốc thích vị trí tốt nhất tại Sở kinh chỉ sau hoàng cung. Xung quanh đều là phủ của một vài vị hoàng tộc hoặc là trọng thần trong triều. Trên đường phố cũng không có cửa hàng, trừ bỏ thỉnh thoảng có một đội binh lính tuần tra qua lại, không khí yên tĩnh không tiếng động.
Xe ngựa ước chừng đi gần nửa canh giờ, bên ngoài mới bắt đầu náo nhiệt lên. Cửa hàng san sát dọc hai bên đường phố, những tấm biển hiệu của tửu lâu, quán trà lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tiểu thương bán hàng rong giọng nói hùng hồn thu hút khách mua đồ. Bởi vì thời gian cũng trôi qua khá nhanh, nên vụ án ám sát quốc quân ba nước đã bị mọi người quên mất. Lúc trước, đường phố lạnh lẽo tiêu điều. Giờ đây, nơi nơi vô cùng náo nhiệt.
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng xuống xe ngựa, bảo mã phu dừng sang bên đường. Bọn họ muốn tùy tiện đi dạo.
Xe ngựa vừa dừng sang bên đường, đám người Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng đều vứt hết những lo âu, hòa mình vào sự náo nhiệt ở trên phố xá. Đi dạo chỗ này, lại nhìn xem chỗ kia.
Đồng Đồng giống như một chú chim nhỏ vừa rời khỏi lồng giam, thỉnh thoảng sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia, nhìn vừa mắt cũng sẽ mua một ít.
Nhưng những thứ mua về, đa số đều là cho Tiểu Quy Vân. Vãn Thanh phơi nắng giữa ánh mặt trời, không khí trong lành, không có tính kế, không có âm mưu, cảm giác thật sự thoải mái, vui vẻ. Thật không muốn trở lại phủ Hán Thành Vương.
Nghĩ, quay đầu nhìn Lưu Dận cùng Tôn Hàm, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Gần đây hai huynh có nghe được tin tức về Đàm Đài Văn Hạo hay không?"
Nàng là vì nam nhân kia mới gả vào phủ Hán Thành Vương. Nhưng từ khi nàng vào phủ Hán Thành Vương, thì người nam nhân kia không còn quan tâm đến nữa. Không biết, nếu mình rời khỏi phủ Hán Thành Vương, hắn có thể bỏ qua cho mẹ con nàng hay không?
Lúc trước, cũng không có nói tới chuyện này. Nếu đơn giản chỉ là vì nhục nhã nàng, nên làm cho nàng gả cho một chàng ngốc. Vậy thì mục đích của hắn đã đạt đến. Nhưng, hắn đưa ra một kỳ hạn nhất định.
Nếu vậy, khi nào thì nàng mới có thể rời khỏi phủ Hán Thành Vương?
Tôn Hàm bình tĩnh bẩm báo:
"Hồi chủ tử, ta luôn chú ý đến những tin tức liên quan đến hắn. Nghe nói, gần đây, Đàm Đài Văn Hạo xuất hiện nhiều ở Long Phiên"
"Chẳng lẽ Long Phiên lại có chuyện gì nữa sao?"
Vãn Thanh nhíu mày, không biết kết cục của thái tử Long Bân như thế nào? Còn có Dung Vương Long Diệu?
Nhưng những chuyện này không có liên quan gì tới nàng. Hiện tại, điều mà nàng quan tâm là Đàm Đài Văn Hạo, cái tên nam nhân chết tiệt kia. Rốt cuộc muốn nàng đợi tại phủ Hán Thành Vương bao lâu đây? Chẳng lẽ muốn nàng trải qua cả đời tại phủ Hán Thành Vương sao?
Vừa nghĩ như vậy, cả người dường như mất hết sức lực, ngay cả đi đường cũng không còn sức bước.
"Đồng Đồng, chúng ta tìm một quán trà tránh nắng uống chút nước đi"
Nàng là đi không nổi nữa cũng không còn tâm trạng dạo phố, hỏi ý kiến bé. Đồng Đồng tươi cười như hoa, giơ giơ lên đồ vật gì đó nằm trong tay. Là hai con tò he bé tí, một là bé, một là Tiểu Quy Vân.
Bé líu ríu như con chim non, chạy tới kêu lên:
"Mẫu thân, con cũng đã chạy mệt rồi, chúng ta đi uống chút nước đi"
"Được, chiều theo ý con"
Đoàn người tùy ý tiêu sái, vừa đi vừa nhìn xem bên đường có quán trà lâu nào được được không, để ghé vào.
Trên đường phố phồn hoa, cái không thiếu nhất, đó là trà lâu. Trên đường cái đâu đâu cũng thấy người, người thì đi mệt, người thì đi không nổi nữa. Vừa vặn tìm thấy một quán trà được được, thấy buôn bán rất tốt, khách ra vào tấp nập. Khó trách cách một con phố lại thấy một chi nhánh.
Đoàn người Vãn Thanh vào một quán trà, mặc dù quán này không phải nơi sang trọng, nhưng cũng là nơi có khí chất văn nhã.
Lầu một trong đại sảnh, có một tấm ngăn sáu cánh đầy màu sắc ngăn cách mỗi một bàn, tạo thành một không gian nhỏ. Lúc này, đã có người ngồi ở trong đó uống trà nói chuyện phiếm. Không gian tràn ngập thanh nhã.
Tiểu nhị của quán trà vừa nhìn thấy có nhiều khách đến như vậy, nhiệt tình tiếp đón.
"Khách quan là muốn phòng riêng, hay là ở đại sảnh"
"Ở đại sảnh đi, tìm vị trí có ánh sáng cùng không khí trong lành một chút"
" Dạ"
Tiểu nhị lập tức nhìn xung quanh một vòng, nhanh chân dẫn mọi người đi sâu vào bên trong, đi thằng đến vị trí góc trong cùng, gần cửa sổ.
Vị trí ở đại sảnh không thể ngồi một lúc nhiều người như vậy. Cho nên, Đồng Đồng cùng mẫu thân ngồi cùng một chỗ, những người khác thì ngồi ở bàn khác, vây quanh hai mẹ con.
Hai mẹ con ngồi uống trà thưởng thức phong cảnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn dòng người tấp nập trên đường phố, người đến người đi rất náo nhiệt.
Vãn Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn bé:
"Đồng Đồng, mệt không con?"
"Dạ, con không thấy mệt. Vậy còn, mẫu thân, người có phải mệt hay không? Đồng Đồng cho ngươi xoa bóp cho mẫu thân nha"
Nhóc con kia vừa nói xong đã đứng lên, đi đến phía sau lưng Vãn Thanh vươn đôi tay nhỏ bé ra đấm đấm hai bên vai.
Trong quán trà, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này của hai mẹ con, thì đã có người nhận ra. Đây là thế tử phi cùng tiểu công tử của phủ Hán Thành Vương. Không khỏi nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt đầy hâm mộ.
Vãn Thanh kéo bé ngồi xuống:
"Mẫu thân đã đỡ nhiều rồi, Đồng Đồng ngồi xuống uống trà đi"
Hai người ngồi xuống uống trà, trước cửa quán trà có một công tử hào hoa phong nhã đi vào. Cẩm bào màu xanh lam, anh tuấn phóng đãng, một đường lướt qua mọi người, đi thẳng về phía bên này.
Người này chính là thế tử Mộ Dung của gia tộc Mộ Dung tại Sở kinh. Mấy ngày hôm trước, đã trở thành thế tử gia của Mộ Dung thế gia.
Giờ phút này, trong đôi mắt đen như mực của Mộ Dung Dịch, tràn ngập ánh sáng chói mắt, khóa chặt vào trên người Vãn Thanh, chậm rãi ngồi vào phía đối diện với nàng.
Đang ngồi uống trà, Vãn Thanh cùng Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn người bỗng nhiên xuất hiện này. Chỉ thấy hắn dùng gương mặt đầy thâm tình, gằn từng chữ mở miệng dạm hỏi:
"Vãn Thanh, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm đệ nhất nữ chủ nhân của nhà Mộ Dung"
Vãn Thanh đang uống trà, nghe hắn nói xong, tất cả nước trà trong miệng đều dính hết lên mặt người nam nhân ngồi đối diện. Giọng điện không sợ hãi, mở miệng nói:
"Thực xin lỗi, những lời ngươi nói quá buồn cười, xin đừng trách ta vô lễ"