Lúc này, Mộc Tiêu Dao từ bên ngoài đi vào, tư thế nhẹ nhàng, bức người đến cực điểm, trên ngũ quan tuấn mỹ là một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Ánh mắt của Vãn Thanh từ trên thân hắn chuyển qua trên người Yến Quy Vân. Chỉ thấy, hắn nhìn đến Mộc Tiêu Dao thì đã nhếch miệng nở nụ cười, lại bắt đầu thì thầm, phụ thân, phụ thân.
Vãn Thanh vừa nghe, sắc mặt đã tối xuống, ngước mắt lên, một tia sáng sắc bén bắn đi ra, trừng Mộc Tiêu Dao.
" Mộc vương tử, yến Quy Vân có phải là con trai của ngươi hay không?"
Gương mặt cười giống như hoa đào nở rộ của Mộc Tiêu Dao chợt nhiên cứng lại, nhưng cũng phản ứng kịp thời, trực tiếp đi qua ngồi xuống một bên, bất mãn nhíu mày:
"Vãn Thanh, lời này của nàng là có ý gì? Bổn vương khi nào thì có con, trong phủ của bổn vương một người nữ nhân cũng không chưa có thì ở đâu ra con nhỏ?"
Vãn Thanh nghe vậy, tức giận mở miệng nói móc:
"Mọi người nói, Mộc vương tử hái hoa ngắt cỏ rất mạnh tay, là một hoa hoa công tử. Không biết đã có bao nhiêu nữ nhân bị hại trong tay ngài. Chẳng lẽ những nữ nhân kia không có ai sinh ra một đứa bé nào hay sao?"
"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra"
Mộc Tiêu Dao gọn gàng dứt khoát trả lời. Mỗi lần cùng những nữ tử kia phát sinh tình một đêm, hắn đều nhìn tận mắt những nữ nhân kia uống xong thuốc ngừa thai. Hắn không thể nào tùy tiện để cho những nữ nhân kia có con của hắn.
Vãn Thanh chú ý tới sắc mặt của Tiểu Quy Vân có chút bi thương, nhanh chóng phân phó Đồng Đồng:
"Con hãy đem Quy Vân dẫn về phòng đi, hai đứa con đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chạy đông chạy tây, biết chưa?"
"Dạ biết, mẫu thân"
Đồng Đồng lên tiếng trả lời, sau đó kéo bé Quy Vân đi ra ngoài, lúc tiểu Quy Vân rời khỏi còn quay đầu nhìn Mộc Tiêu Dao.
Gương mặt Mộc Tiêu Dao tràn ngập bất đắc dĩ. Đợi cho đến khi hai đứa nhỏ đi ra ngoài, nhìn Vãn Thanh, hỏi:
"Điều này sao có thể xảy ra? Nàng xem, nó nhìn giống con ta sao?"
Hắn có gương mặt khuynh quốc khuynh thành, đứa nhỏ kia không có một chỗ nào giống với hắn, sao có thể nói là con hắn kia chứ?
"Nhưng thằng nhỏ vừa nhìn thấy ngươi thì đã gọi phụ thân, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu như bé thật sự là con của ngươi, thì đừng làm tổn thương trái tim của bé. Nếu không … tương lai ngươi sẽ hối hận"
"Không thể bởi vì nó gọi ta là phụ thân, thì ta phải làm phụ thân của nó. Trên đời này, người yêu thích ta rất nhiều, nếu bọn họ tùy tiện bảo một đứa nhỏ kêu ta là phụ thân, ta không phải rất oan uổng sao?"
Gương mặt Mộc Tiêu Dao đầy oan khuất nhìn Vãn Thanh, trong con ngươi u ám sâu thẳm nổi nổi chìm chìm một tia không cam lòng.
Có vẻ như, nếu Vãn Thanh không cho hắn một câu trả lời hợp lý, thì ngày hôm nay hắn sẽ không rời khỏi nơi này. Thay đổi một tư thế, vững như Thái Sơn, rất có tính toán đấu tranh trong thời gian dài.
Hắn rãnh rỗi, nhưng Vãn Thanh còn rất bận bịu nhiều việc, không rãnh ở đó tốn thời gian vô ích với hắn. Hơn nữa, đó là việc nhà của hắn, liên quan cái rắm với nàng. Gương mặt trầm xuống, lạnh giọng mở miệng.
"Nói đi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Mặc dù không phải cảnh tối lửa tắt đèn lúc nửa đêm, nhưng cũng là lúc ánh trăng chiếu sáng, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Cho nên, vẫn là sớm nói rõ, sau đó khiến hắn cút đi, đừng cho nàng thêm phiền toái.
Mộc Tiêu Dao gương mặt thất vọng, hắn vốn định trường kỳ kháng chiến. Nào ngờ, nữ nhân này tỉnh ngộ đến quá nhanh, ngay cả một tia hưởng thụ, cũng bị gãy ngang. Nàng đã trực tiếp hỏi mục đích hắn tới gặp nàng.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng mà không thể mặt dày mày dạn kéo chuyện thêm nữa, uốn lượn mở miệng nói:
"Nghe nói ngày hôm nay nàng đụng phải muội muội của ta, còn nói một đống chuyện vô lý?"
Hắn không nhắc tới chuyện này còn đỡ, giờ đây nhắc tới đã chạm đến sự nghi hoặc sâu tận đáy lòng của Vãn Thanh. Nàng hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm nam tử ngồi đối diện.
Khóe môi từ từ nở nụ cười, giống như hoa đào nở rộ, chậm rãi đứng lên, bước qua vài bước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ mở miệng nói:
"Muội muội của ngươi sao, ừ, ở?"
Nàng ừ, ờ xong lại không nói thêm một lời nào. Mộc Tiêu Dao kinh nghi, sau đó giãn đôi lông mày nhỏ nhắn ra:
"Thái độ này của nàng là có ý gì, tốt xấu gì cũng nên nói ra cho hết câu chứ?"
"Nói cái gì? Nói đó không phải là muội muội của ngươi sao?"
Vãn Thanh khóe môi mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng đôi mắt lại mở to, trợn lên, ngoài cười nhưng trong không cười, bỏ thêm một câu:
"Ngươi tốt nhất nên nhắc nhở muội muội của ngươi. Sau này đừng nên trêu chọc ta, nếu nàng ta chọc tới trên đầu ta … Cho dù có phải là muội muội của ngươi hay không, ta cũng không cần biết?"
Nói xong, nàng thụt lui ra sau, tính trở về chỗ ngồi. Nào ngờ, Mộc Tiêu Dao vừa thấy nàng lui ra, cánh tay theo bản năng duỗi ra kéo nàng lại.
Bỗng nhiên, nghe từ ngoài cửa hét lên một tiếng kinh tai nhức óc:
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Mặc dù tiếng hét chói tai này không phải tiếng sấm, cũng không phải tiếng đòi mạng của lệ quỷ, nhưng giữa đêm tối lại làm người ta run lên vì sợ hãi.
Đèn lồng phát nổ hai cái, âm thanh vang dội vào lúc nửa đêm, hù Vãn Thanh nhảy dựng, vững vàng rơi vào trong lòng Mộc Tiêu Dao, ngồi ở trên bắp đùi hắn, người nào đó còn vòng một cánh tay ngang eo nàng, vẻ mặt quan tâm mở miệng hỏi.
"Vãn Thanh, nàng không sao chứ, không dọa sợ nàng đi"
Vãn Thanh không chú ý tới giọng điệu lo lắng của Mộc Tiêu Dao, càng không chú ý tới tư thế đầy ái muội giữa hai người, nhưng lại vô cùng tức giận trừng mắt nhìn một người đang hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, một người dáng người như trúc, y phục màu trắng tinh, vạt áo không gió nhưng lại cuốn bay, một chút ánh đỏ tươi của hoa mai sáng rọi ở bên trong phòng chiếu vào gương mặt đầy tuấn mỹ, quyến rũ chết người.
Mà trên mặt của hắn, đang tràn ngập biểu tình phẫn nộ cộng thêm ghen ghét. Giống như một trượng phu đi xa về nhà bắt được gian phu dâm phụ. Giờ phút này hận không thể thiêu sống một đôi gian phu dâm nhất phụ trước mắt.
Thật đáng thương cho nàng, bởi vì cái gì cũng chưa làm, lại rơi vào vũng bùn hôi. Thật sự là vô tội, nghĩ liền nhịn không được rống lên.
"Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi hét cái gì mà hét?"
Nàng vừa nói xong, người nam nhân đang ôm nàng phát ra một tiếng cười vô cùng thoải mái, cực kỳ thoải mái.
Mà người nam nhân đang đứng trước cửa thì như cuồng phong, bóng dáng tựa như gió cuốn mây trôi, tốc độ nhanh đến không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng, bàn tay to vung lên, nhắc cả cơ thể của nàng lên như xách một chú gà con, đem nàng nhắc ra phía sau lưng mình.
Dùng một tư thế bảo vệ, bất khả xâm phạm. Sau đó trợn mắt trừng người nam nhân đang ngồi ở trên ghế.
"Ngươi, cái thứ nam nhân không biết xấu hổ, dám cả gan ăn đậu hủ của nương tử ta"
Mộc Tiêu Dao khó khi có được tâm tình vô cùng thoải mái. Bởi vì trong tình huống này, người được lợi chính là hắn, còn người khó chịu là người khác. Đương nhiên sẽ để cho người khác ta trút giận một chút, nhưng cũng không quên đáp lại:
"Thật là hiếm khi thấy thế tử gia biết cái gì kêu là sỗ sàng"
Hắn vừa nói, vừa đứng dậy, phủi phủi quần áo, tao nhã vén vén mái tóc ra phía sau, hếch hếch gương mặt, biểu thị ta đây vô cùng quân tử, sau đó bước đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy nam nhân kia đi rồi. Hắn mới quay đầu lại chăm chú nhìn Vãn Thanh đang đứng sau lưng mình.
Chỉ thấy gương mặt nàng mơ hồ, cộng thêm đôi mắt ngây thơ vô tội.
Trong nháy mắt, nàng cũng đã biết vì sao người này lại lên cơn điên. Bởi vì lúc nãy nàng ngồi vào trong lòng Mộc Tiêu Dao, cho nên người này mới tức giận đến phát điên.
Thật là hiếm thấy, một người đần độn còn biết ghen sao?
Trước tiên, Vãn Thanh cứ cảm khái một chút, nhưng tiếp theo sau cũng không nhận ra bản thân mình đã làm điều gì sai trái. Ngược lại, nàng cho rằng, nếu không phải hắn lanh chanh láu táu hét toáng lên, làm nàng kinh sợ, nàng sẽ ngồi vào trong lòng Mộc Tiêu Dao sao?
Hơn nữa ngồi một chút thì thế nào? Đừng quên, vào đêm tân hôn, hắn bắt đầu sủng hạnh vị tiểu thiếp Quỳnh di nương ba đêm liền.
Nghe nói, toàn bộ người hầu bên Thanh Vu Viện cả đêm không thể chợp mắt được vì nghe thấy những âm thanh phát ra từ trong phòng Quỳnh di nương, khiến người nghe tim đập nhanh mặt đỏ tích ra máu. Bọn họ còn luôn miệng khen ngợi thế tử gia là mãnh nam.
Hiện tại, vào lúc này, hắn có tư cách gì tức giận với nàng. Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Hắn nằm mơ.
Nghĩ vậy, Vãn Thanh cây ngay không sợ chết đứng, nhìn thẳng Hạ Hầu Mặc Viêm. Trong mắt nóng rực sáng rọi, khí thế tuyệt đối không thua nửa phần.
Trong phòng khách, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế một người so một người càng mạnh mẽ. Khí lạnh soàn soạt bay nhảy giữa không trung, ‘leng, keng’ giao chiến một trận. Cuối cùng, Hạ Hầu Mặc Viêm chịu thua, mở miệng nói trước.
"Nương tử, tại sao nàng lại ngồi vào trong lòng tên ẻo lả kia?"
"Ta thích"
Vãn Thanh hừ lạnh, sau đó lỗ mũi hướng lên trời khịt khịt mấy cái, quay đầu đi thẳng ra ngoài, không thèm để ý đến Hạ Hầu Mặc viêm. Để lại cái bóng cho người nam nhân đứng phía sau tự ngẫm nghĩ lại tội lỗi của mình.
Nhưng đầu óc người này thuộc dạng đơn bào, cho nên vẫn cần phải chỉ điểm cho hắn một chút cho thỏa đáng, lại bồi thêm một câu:
"Mình không làm lỗi mới có thể dạy dỗ người khác. Còn ngươi hả, về phòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ đi, bớt lo việc thiên hạ đỡ phải nhức đầu"
Nói xong, đi thẳng một mạch ra ngoài. Tuy rằng đám người Hồi Tuyết rất muốn nói giúp chủ tử nhà mình một câu.
Nói, chủ tử không phải cố ý, là do Mộc Tiêu Dao kéo chủ tử. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt xanh đen của thế tử gia. Biểu tình, ai dám nói chém ngay lập tức, nên một chữ cũng không dám phát ra, nhanh chân nhắc váy chạy ra ngoài đuổi theo chủ tử nhà mình.
Trong phòng khách, gương mặt Hạ Hầu Mặc Viêm vặn vẹo cố gắng suy nghĩ câu nói của Vãn Thanh. Mình không làm lỗi mới có thể dạy dỗ người khác, ôm ôn hương nhuyễn ngọc, những lời này là có ý gì?
Cuối cùng cũng hiểu được, thì ra là ý nương tử là … hắn có thể cùng người khác làm loạn, nên không có tư cách nói nàng"
Nhưng mà hắn cái gì cũng chưa làm, hắn thật sự vô cùng thuần khiết trong trắng.
Rốt cuộc, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng đã nếm mùi cái gì gọi là lấy đá tự đập chân, buồn bực cộng thêm nghẹn đến nội thương, trực tiếp phun lửa.
Bắt đầu từ đêm nay, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chính thức đi vào giai đoạn rùng mình.
*Rùng mình ở đây có nghĩa là giận dỗi, không ai đếm xỉa đến ai.
Hạ Hầu Mặc Viêm gây sự với Vãn Thanh, dọn vào ngủ trong phòng khách, toàn bộ người hầu trong Cổ Uyển ai cũng biết … thế tử gia ghen tị.
Vãn Thanh cũng lười để ý tới hắn. Tuy rằng Hồi Tuyết cũng nói giúp cho hắn mấy lần. Nói, hắn ghen chính là nói rõ hắn để ý đến mình. Đáng tiếc, Vãn Thanh nghe tai này ra tai kia, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn gương cắt tóc, chậm rãi mở miệng nói:
"Hắn không đến bên này, ta thanh nhàn, còn vui mừng là đằng khác. Còn nữa, cho dù hắn ở lại, cũng chỉ có thể ngủ ở ngoài phòng đơn. Hiện tại hắn ngủ ở phòng khách, cũng giống như ngủ ở ngoài phòng đơn thôi. Cho nên cần gì để ý tới cho mệt"
"Nhưng mà … Tiểu thư, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hiện tại, thế tử gia thân trúng kịch độc …"
"Không chết được. Nhìn hắn có sức hét rống lên như vậy, không chừng có thể sống thêm hai mươi năm nữa, độc không chết hắn đâu mà lo"