Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 83-2: Tại sao Mặc Viêm lại giống Đồng Đồng như thế? Phần 2: Âm mưu bị vạch trần




Chỉ thấy trong hồ cá, khuôn mặt của Thượng Quan Liên Tinh chật vật không chịu nổi, uống lên mấy ngụm nước ao, mới giãy giụa đứng dậy. Dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vãn Thanh đang khoanh tay đứng ở phía trên, khóc lóc, mở miệng trách mắng:

“Đại tỷ, muội chỉ muốn tỷ trở về phủ thăm phụ thân một chút. Tỷ không đồng ý thì thôi … Tại sao lại muốn đẩy muội vào trong hồ cá làm chi?”

Nàng nói xong, cũng không vội leo lên bờ, đứng ở trong hồ cá khóc “hu hu hu’ lên, khóc vô cùng đau lòng.

Một câu này khiến cho mọi người vây quanh hồ cá hai mặt nhìn nhau. Sau đó đồng loạt nhìn thế tử phi. Trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc đan xen.

Hồi Tuyết đi đến trước mặt chủ tử, chăm chú nhìn nàng, thấy sắc mặt của nàng lạnh lùng, cũng không nói gì.

Vãn Thanh trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh.

Nữ nhân này không hổ là nữ nhi của Tứ di nương. Quả nhiên không tầm thường. Trước đó, cố ý dùng chuyện của phụ thân làm nàng phân tâm. Sau đó lôi kéo tay nàng, mượn tay nàng đẩy nàng ta xuống hồ cá.

Vãn Thanh nghĩ, nét mặt hiện ra ý cười, cũng không thấy nàng có nửa điểm hoảng loạn, nhàn nhạt mở miệng.

“Tứ muội, ngươi sẽ không nghĩ ta ngu xuẩn đến mức đẩy ngươi vào hồ cá, ở trước mặt mọi người đi?”

Giọng điệu không nhanh không vội, lạnh nhạt, tự nhiên, vô cùng bình tĩnh.

Lời nói của nàng vừa vang lên, mọi người đang vây quanh ở hồ cá lập tức nghi ngờ.

Thế tử phi có ý gì …? Đúng vậy nha.

Nàng thông minh như vậy, làm sao lại đẩy muội muội của mình vào trong hồ cá ở trước mặt mọi người, không phải là tự tìm rắc rối sao? Như vậy … rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai vị chủ tử này?

Đứng trong hồ cá, Thượng Quan Liên Tinh nghe Vãn Thanh nói xong, sợ người khác không tin lời của nàng, khóc đến càng đau lòng.

“Đúng, đây không phải là lỗi của đại tỷ. Là muội tự mình nhảy vào trong hồ cá, không phải lỗi của đại tỷ, là lỗi của muội. Muội xin nhận lỗi”

Thượng Quan Liên Tinh liên tiếp mở miệng nhận lỗi. Nàng nói đến đau lòng, tự nhiên người khác cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nàng ta tự mình nhảy vào trong hồ cá.

Nếu không phải thế tử phi đẩy … Chẳng lẽ Tinh di nương tự mình nhảy vào? Trên đời này không có người ngu như vậy.

Động tĩnh bên hồ cá, đã nhanh chóng kinh động đến rất nhiều người. Bọn hạ nhân xúm lại tụm ba tụm bảy. Xung quanh xuất hiện rất nhiều người, nhìn rất náo nhiệt.

Hồi Tuyết nhìn trò khôi hài trước mắt này, thì đã biết đây là trò do Thượng Quan Liên Tinh làm ra để hãm hại chủ tử nhà mình. Tức giận, nhỏ giọng mở miệng:

“Chủ tử, chúng ta trở về đi, không cần để ý đến nữ nhân bệnh thần kinh này”

Vãn Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh.

Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tỷ muội đấu đá lẫn nhau. Nhưng xem ra, Thượng Quan Liên Tinh nhất quyết muốn đấu với nàng. Tốt lắm! Nếu nàng ta một hai muốn ép nàng ra tay … Như vậy, nàng cần gì phải để ý đến ánh mắt của người khác kia chứ?

Nghĩ xong, đang muốn mở miệng nói, bỗng nhiên có một giọng nói mềm nhẹ như lông ngỗng vang lên.

“Thật ngại quá! Vị tiểu thư này … Tại sao ngươi lại muốn nhảy vào trong hồ cá vậy, loại hành vi này thật không có giáo dưỡng nha?

Theo giọng nói, có vài người đi ra, dẫn đầu là một vị nam tử, toàn thân mặc lụa gấm thượng hạng màu tím. Thắt lưng đeo túi gấm màu màu đen kim tuyến, bên cạnh là ngọc bội màu xanh lá.

Bước chân nhàn nhã nhẹ nhàng đi tới gần hồ cá, rồi dừng lại cách đó không xa, khẽ dựa vào gốc cây, lười biếng nhìn Thượng Quan Liên Tinh đang đứng trong hồ cá.

Thượng Quan Liên Tinh nhìn đến ngẩn người.

Nam tử này có dáng dấp thật đẹp, giống như yêu nghiệt. Cơ thể mềm mại như liễu. Rõ ràng là nam tử, cố tình giọng nói lại mềm mại ngọt ngào như nữ tử. Yêu mị không gì sánh nổi.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài bắn ra ánh sáng khiếp người, bắn thẳng về phía nàng, khiến cho lòng nàng run lên, nhịn không được kêu lên.

“Ngươi nói cái gì, dám cả ngậm máu phun người?”

Cả đám nha hoàn cùng mama vây quanh ở hồ cá đều hết sức kinh ngạc, ngây ngốc nhìn nam tử đang đứng dựa vào thân cây kia.

Người này có khả năng chính là khách quý đang cư ngụ trong vương phủ, Mộc hoàng tử đi. Bộ dạng cũng thật đẹp mắt.

Có rất nhiều nai con đang nhảy loạn trong lòng. Cho dù là tiểu hài tử bảy tám tuổi, tới bà lão bảy tám chục tuổi, đều nhìn đến gò má nóng bừng bừng.

Nếu mình trẻ lại mấy tuổi thì thật tốt, a a a …

Đáng tiếc, cho dù vậy thì Mộc Tiêu Dao cũng sẽ không để ý đến những người này.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Thượng Quan Liên Tinh đang đứng trong hồ, chậm rì rì nói tiếp:

“Vị cô nương này, vừa rồi ta đứng ở chỗ này, tận mắt chứng kiến mọi việc. Người khác không biết, ta sao lại không biết? Không biết … Tại sao vị tiểu thư này lại hành động như vậy?”

Mộc Tiêu Dao vừa nói xong, sắc mặt của Thượng Quan Liên Tinh dần dần khó xem lên. Gương mặt một màu xanh tái nhợt.

Tất cả người hầu đều mang nét mặt xem kịch nhìn nàng ta, làm cho nàng ta vốn đang giả khóc, nhưng nhìn thấy mọi người chỉ trỏ xầm xì thật sự bị chọc tức mà khóc, nhìn Mộc Tiêu Dao rống giận hét lên:

“Ngài đừng nói lung tung, cho dù ngài là hoàng tử thì cũng không thể mở mắt nói dối như vậy”

“Bổn hoàng tử mở mắt nói dối sao?”

Mộc Tiêu Dao liếc mắt nhìn phía phía sau, thị vệ của hắn chạy lên chứng minh lời nói của chủ tử mình.

“To gan, dám nói hoàng tử của chúng ta mở mắt nói dối. Thứ phụ nhân không biết xấu hổ, tất cả chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi nắm lấy tay thế tử phi, rồi chủ động nhảy vào hồ cá”

Người thị vệ này vừa nói xong, thì không thèm nhắc lại thêm nữa. Xung quang tràn ngập lời bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ. Bởi vì chuyện tình xảy ra ngày hôm nay, bọn người hầu không khỏi nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây, thì đã xác định, Thượng Quan Liên Tinh cố ý hãm hại thế tử phi.

Bọn người hầu thật không ngờ tới, một người tiểu thiếp thế nhưng lại muốn tạo phản, thật sự là thứ phụ nhân không biết xấu hổ.

Khó trách, mấy ngày trước đây, trên đường cái có nghe đến một lời đồn. Nói nàng ta muốn quyến rũ thế tử gia nhưng không thành, lại quyến rũ được Quận Vương. Hiện tại bày mưu hãm hại thế tử phi … tất nhiên là vì ghen tị.

Trong lúc nhất thời, lời bàn tán bay đầy trời. Thượng Quan Liên Tinh đứng ở trong hồ cá tức hận đến muốn cắn nát bờ môi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Tiêu Dao, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu.

Đáng tiếc, Mộc Tiêu Dao căn bản để ý, còn có lòng tốt nhắc nhở:

“Đừng quá tức giận, tức giận dễ dàng có nếp nhăn”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán lên trên người Mộc Tiêu Dao. Vì hắn khuynh đảo, vì hắn động tâm.

Vãn Thanh nhàn nhạt nhìn người nam tử vì mình giải vây kia. Nói thật ra, không nhờ hắn, tự nàng cũng có biện pháp giải quyết.

Nghĩ, xoay người giơ tay lên, tất cả tiếng nói đều dừng lại, nhìn nàng. Bọn họ tò mò, không biết nàng muốn làm gì?

Thượng Quan Vãn Thanh đi lên hai bước, nhìn Thượng Quan Liên Tinh đang đứng trong hồ cá. Bởi vì trời lạnh nên răng nanh đánh lập cập vào nhau, sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi cho là bản thế tử phi sẽ trúng kế với mưu kế đầy vụng về kia của ngươi sao?”

Nàng hừ lạnh một tiếng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Tất cả đều nhìn thế tử phi, chỉ thấy nàng trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh, rồi nhìn sang phân phó:

“Đem Tình di nương kéo lên, ta muốn chỉ cho nàng thấy những điểm sơ hở để nàng ta học tập”

Nghe thế tử phi nói như vậy, những người hầu vây quanh xem náo nhiệt đều tràn ngập hứng thú. Ngay cả Mộc Tiêu Dao cũng không nhịn được phụt cười, nhìn nàng.

Sao hắn lại không biết tâm tư của Vãn Thanh. Nàng làm như thế, chẳng qua là muốn chứng minh cho hắn thấy. Rằng, không cần hắn ra tay, nàng cũng có thể giải quyết chuyện này. Hắn là đang xen vào việc của người khác.

Hắn hết sức tò mò, nàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

Trong lúc nhất thời, có ba bốn người đem Thượng Quan Liên Tinh lôi lên. Nàng ta đứng ngây người ở trong hồ cá trong thời gian dài. Lúc này bị kéo lên bờ, gió thổi qua, quần áo ướt đẫm, lạnh run, răng nanh đánh lập cập, mặt xanh tím.

Trong lòng vô cùng hối hận, nhưng nàng cũng rất muốn biết. Nếu Mộc hoàng tử không giúp nàng ta, thì nàng ta làm cách nào có thể chứng minh mình trong sạch?

Vãn Thanh đi đến trước mặt Thượng Quan Liên Tinh, khóe môi cười lạnh. Những người hầu vây quanh ở bên cạnh đều lui về phía sau hai bước, chừa ra một khoảng không gian trống.