Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi Phúc nhi thấy được rõ ràng, biết vì sao đám người kia lại dùng thái độ xem kịch mà nhìn tiểu thư. Nghe nói, lúc Tình di nương rời khỏi Cổ Uyển, thì đã khóc lóc thê thảm, khóc cả một đường trở về Liên viện.
Nhưng bọn hạ nhân lại cho rằng thế tử phi kiêu căng, ngạo mạn. Ngay cả muội muội của mình cũng khi dễ.
Tuy rằng Tống trắc phi không đúng. Nhưng, dù sao thì Tình di nương cũng là muội muội của nàng ta, lại còn không có làm ra chuyện gì thật có lỗi với nàng ta. Người ta vui vẻ đến chào hỏi một tiếng, ngươi lại kiêu căng đuổi người ta đi.
Bởi vì Vãn Thanh chỉ lo nghĩ đến chuyện vào cung, cho nên đối với ánh mắt đánh giá của bọn hạ nhân bên trong phủ cũng không để ý đến.
Nghe đồn, Vu Điện Hào Quang này là nơi tập hợp mọi nhân tài của cả bốn nước. Bên trong có Vu Sư cấp cao và Linh Dược Sư cừng nhau nắm giữ quyền chủ trì mọi việc.
Trước cửa Hán Thành Vương phủ, có một chiếc xe ngựa xa hoa đang đậu, có hai tiểu thái giám đang đứng bên cạnh xe, có khoảng ba bốn thị vệ trong cung đi theo phía sau xe. Tất cả đều đứng xung quanh xe ngựa.
Đại tổng quản An Thành đang nói chuyện cùng hai vị tiểu thái giám kia, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, vội vàng chào hỏi:
"Gặp qua thế tử phi"
"Ừ, đứng lên đi "
Vãn Thanh gật đầu, hai tiểu thái giám cũng đến thỉnh an, cung kính cúi người. Sau khi thấy Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết đã hoàn toàn lên xe ngựa.
Hai tiểu thái giám nhanh chóng leo lên phía trước xe ngựa, cầm dây cương, đám thị vệ kia cũng xoay mình lên ngựa, nhanh chóng rời khỏi hán Thành vương phủ, chạy thẳng hướng cửa cung.
Trong cung, Tương phi nương nương ở tại Điện Bảo Sắt. Xe ngựa dừng trước cửa cung, sau đó chuyển sang dùng nhuyễn kiệu đi vào cung. Cả đám chậm rãi đi vào cung điện của Tương phi nương nương.
Trước cửa điện, thềm đá tầng tầng lớp lớp, thái giám cung nữ dày đặt, đề phòng nghiêm ngặt, bên ngoài đại điện, tuy rằng có rất nhiều người, nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Đám người Vãn Thanh xuất hiện ở trước cửa điện, sớm đã có cung nữ cùng thái giám đứng đón, cung kính mở miệng:
"Nô tì gặp qua thế tử phi"
"Nô tài gặp qua thế tử phi"
"Đứng lên đi"
Mọi người đứng dậy thỉnh an, trong đó có một cung nữ đi ra, vóc dáng cao gầy, thanh lệ quyến rũ, cười, mở miệng nói:
" Từ sáng sớm, nương nương đã ngồi chờ thế tử phi rồi, mời theo nô tì đi vào trong"
"Làm phiền "
Sắc mặt Vãn Thanh nhàn nhạt, không hoảng hốt bất loạn. Khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt ung dung, khiến người khác không khỏi ghé mắt nhìn. Những đám cung nữ cùng thái giám hết sức kính nể nàng.
Bọn họ không ngờ, một cái thế tử phi nho nhỏ, thật không ngờ lại có thề bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh được như thế.
Tuy rằng, chủ tử của bọn họ không phải chính cung hoàng hậu, chỉ là một phi tử. Nhưng, trong cung này, người nào không biết. Ngoại trừ hoàng hậu, thì chủ tử của bọn họ là lợi hại nhất.
Trước mắt, chủ tử là người duy nhất có thể chống đối với hoàng hậu. Hơn nữa, hoàng thượng cũng nể chủ tử bốn phần. Thế lực sau lưng của chủ tử cũng không kém thế lực nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.
Vãn Thanh đi theo phía sau người cung nữ đó đi vào trong đại điện. Bên trong yên tĩnh không tiếng động.
Cả điện tràn ngập những tấm lụa mỏng được buông xả xuống, bị gió thổi bay phất phới. Bên trong đỉnh lư hương làm bằng vàng, khói thơm bay lên mùi hương, rất dễ ngửi. Giữa điện, có một nữ tử tùy ý ung dung dựa vào giường nệm êm, nhắm mắt ngủ gật.
Vãn Thanh yên lặng quan sát vài lần.
Vị Tương phi nương nương này, tuy rằng tuổi không còn nhỏ. Nhưng nhan sắc lại vô cùng mặn mà, mặt mày đều có phong phạm tôn quý trang nghiêm. Hơn nữa, gương mặt của nàng ta có mang theo một chút dịu dàng, khiến người khác vừa nhìn vào thì đã muốn tiếp cận nàng ta.
Bộ dạng này của nàng ta, ở trong cung giống như cá gặp được nước. Có thể thấy được, tâm cơ cũng không thua kém ai.
Nhìn Cẩn Vương - Hạ Hầu Lạc Thần thì biết.
Chỉ cần nhìn sơ qua thì đã biết, đó là một người vô cùng nham hiểm. Gương mặt tươi cười suốt cả ngày. Ai mà lại không nguyện ý tiếp cận một người như thế. Nhưng, bản tính thật sự của hắn … chỉ sợ không phải đơn thuần giống như vẻ bề ngoài vô hại của hắn.
"Nương nương, thế tử phi đã đến"
Cung nữ nhỏ giọng bẩm báo, người đang nhắm mắt ngu kia từ từ mở to mắt. Ánh mắt kia vừa sâu vừa tối đen, âm u, thật giống như nước trong đầm sâu không đáy.
Đây là một đôi mắt biết nói. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nàng ta, thì đã khiến cho người ta không tự chủ được tới gần.
Gương mặt của Tương phi - Vũ Văn Thư nhiễm lên ý cười, phất phất tay:
"Các ngươi đều đi xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói với thế tử phi"
"Dạ, nương nương"
Mọi người bên trong điện đều lui xuống hết, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi gật đầu một cái, cả ba đồng loạt lui xuống.
Trong điện, giờ đã không còn ai, Vãn Thanh cung kính hành lễ:
"Gặp qua Tương phi nương nương"
Không biết, vị này cho gọi nàng vào cung gặp mặt để làm cái gì đây?
Vãn Thanh âm thầm tự suy đoán. Nhưng, sắc mặt cũng không nửa phần hoang mang, sắc mặt nhàn nhạt, khóe môi từ đầu đến cuối đều mang một nụ tươi cười quyến rũ chết người. Làm cho người ta nhìn vào thì đã muốn tiếp cận ngay.
Nhưng, vị Tương phi này cũng không phải là kẻ ngốc. Nàng ta sống ở trong cung đã bao nhiêu năm, đương nhiên biết Thượng Quan Vãn Thanh là ngươi có chút năng lực. Nếu không, ngày hôm nay, nàng sẽ không cho gọi nàng vào cung gặp mặt.
Người như vậy … không có tâm cơ … ai tin.
Vũ Văn Thư tươi cười, đứng lên, từ trên giường êm cao chậm rãi đi xuống, y phúc lung lay đầy sinh động, khí thế tiêu sái dừng trước mặt Vãn Thanh. Đích thân giúp Vãn Thanh đứng dậy, nắm tay Vãn Thanh, kéo nàng đi đến một bên ghế, ngồi xuống.
Tương phi cười nhìn nàng, nhu hòa mở miệng.
"Bản cung gọi ngươi vào cung không có ý gì khác. Chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, xem ngươi cùng thế tử gia hiện tại như thế nào rồi? Mọi chuyện đều tốt đẹp phải không?"
Vẻ mặt Vãn Thanh khó hiểu, trong lòng đầy nghi vấn.
Chuyện của nàng cùng Mặc Viêm sao lại có nhiều nhân vật lớn quan tâm đến như vậy kia chứ? Bọn họ đều không có việc gì có thể làm sao?
Nghe nói, những nữ nhân trong thâm cung, ngày nào cũng đều là đấu đến ta sống ngươi chết. Bọn họ đấu đá đã rồi, hay là không còn có việc gì có thể làm, rảnh rỗi nên nghía tới chuyện của nàng cùng Mặc Viêm. Đúng thật là nhàm chán.
"Dạ, mọi chuyện vẫn bình thường”
“Xin nương nương yên tâm, mọi chuyện đều tốt đẹp. Tính tình của thế tử gia có chút giống tiểu hài tử, chỉ cần không chọc tới chàng ấy, thì sẽ không có chuyện gì"
"Ừ, vậy là tốt rồ. Thế tử phi thích thế tử gia sao?"
Vũ Văn Thư dịu dàng mở miệng hỏi. Nụ cười trên mặt không thay đổi.
Vãn Thanh có chút nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu. Cái này, bảo nàng phải trả lời làm sao đây?
Nhưng mà, cũng phải giả vờ trả lời một tiếng. Không biết vị Tương phi này sẽ truyền ra lời bàn tán nào nữa đâu?
Cho nên, Vãn Thanh tươi cười, chậm rãi mở miệng trả lời:
"Bẩm Tương phi nương nương, thế tử gia là tướng công của Vãn Thanh, Vãn Thanh đương nhiên yêu quý thế tử gia rồi"
"Ừ, vậy là tốt rồi"
Vũ Văn Thư coi như không thấy được vẻ mặt không cam không nguyện của Vãn Thanh, hài lòng cười, mở miệng nói tiếp:
"Thế tử phi nếu thích thế gia, thì phải bảo vệ tốt cho hắn nha, phải đề phòng cẩn thận … không thì sẽ có người hãm hại hắn nha"
"Hãm hại chàng ấy?"
Điều này … khiến Vãn Thanh cảm thấy hơi hứng thú.
Đây là ý gì? Là ai lại muốn hại Mặc Viêm kia chứ? Là Tống trắc phi, hay là hoàng hậu? Hoặc là người ra vẻ thánh nhân tốt bụng, vị Vũ Văn Thư trước mắt này?
Vừa nghĩ như vậy, thì cả đầu đều đau, gương mặt mờ mịt, khó hiểu lắc đầu.
"Ai lại đi hãm hại một người đầu óc không tốt như chàng ấy kia chứ? Người này không phải là sống rất nhàm chán đi"
"Đúng vậy, rất nhàm chán”
“Chẳng những nhàm chán, mà đầu óc cũng có chút không đứng đắn. Thế tử phi có lẽ còn không biết. Có vài người, ở trong cung ngốc lâu quá, đầu óc cũng sẽ có chút không bình thường. Cho nên, các ngươi phải cẩn thận một chút nha"
Vũ Văn Thư nói xong, cuối cùng cũng chịu buông tay Vãn Thanh ra, bưng lên ly trà, đặt ở trong tay Vãn Thanh:
"Đến, uống chút trà đi"
Vãn Thanh không nói lời nào, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Vũ Văn Thư lời này là có ý gì? Có người sẽ hại Mặc Viêm sao? Người đó là hoàng hậu sao?
Đối thủ một mất một còn của Tương phi nương nương là hoàng hậu. Còn Tống trắc phi lại luôn luôn nhắm vào nàng. Nhưng, nếu nàng ta nói đều là sự thật. Như vậy, tại sao hoàng hậu lại muốn hại Mặc Viêm?
Mặc Viêm là một chàng ngốc, chỗ nào làm bọn họ sợ hãi mà muốn hại chàng ấy?
Trời ạ! Càng nghĩ đầu càng đau. Vị Tương phi này, thẳng thắn không muốn, lại muốn nói vòng vèo. Chuyện này thật có chút không bình thường, không tiện hỏi cặn kẽ. Cho nên, không cần suy nghĩ tiếp, chỉ khiến đầu càng đau thêm thôi.
"Cảm ơn Tương phi nương nương đã nhắc nhở, Vãn Thanh sẽ cẩn thận chú ý "
Nàng chỉ có thể nói như thế, lúc này trả lời một âu cũng chưa đắc tội nàng ta đi.
Vũ Văn Thư nghe Vãn Thanh trả lời xong, cũng không nói gì thêm, chỉ bảo nàng uống trà.
Vãn Thanh nâng ly trà lên, uống một ngụm trà, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Văn Thư lại hỏi Vãn Thanh chuyện khác:
"Ngươi ở trong Hán Thành Vương phủ mọi việc đều thuận lợi đó chứ?"
Tuy rằng Vãn Thanh muốn lắc đầu. Thuận lợi cái gì mà thuận lợi, cả ngày lục đục đấu đá với nhau. Nếu được, nàng đã nhanh chóng rời khỏi chỗ đó rồi. Thật không muốn sống ở Hán Thành Vương phủ chút nào.
Nhưng, nàng cũng không muốn để cho Vũ Văn Thư nhìn ra. Nữ nhân là địch hay là bạn, là tốt hay là xấu, còn không biết. Tuy rằng, những điều mà nàng ta nói có thể là sự thật. Nhưng, nữ nhân này chỉ sợ cũng không có tốt như vậy.
Nàng ta muốn đối phó hoàng hậu, cho nên muốn mượn sức của mình diệt trừ cái gai trong mắt. Cái loại tâm kế trong thâm cung này, nàng không có hứng thú.
"Còn rất tốt, cám ơn Tương phi nương nương đã hỏi"
"Ừ. Sau này, ngươi không có việc gì thì hãy thường xuyên vào cung một chút. Bản cung không có nữ nhi, ngươi lại là Trung Nghĩa quận chúa do hoàng thượng tự mình ban tên. Bản cung nhìn ngươi cũng giống như thêm một người nữ nhi"
Toàn thân Vãn Thanh nổi đầy da gà, thiếu chút nữa ói hết nước trà ra. Nàng cuối cùng cũng nhận rõ một việc. Những nữ nhân trong cung, một người so một người có thể mở mắt nói dối không đỏ mặt.
Rõ ràng là tính kế người khác, lại nói đến mặt không đỏ tim không đập mạnh. Còn làm bộ mặt ‘vì tốt cho ngươi nên ta mới nhắc nhở’. Nếu là người ngây thơ không hiểu chuyện. Chỉ sợ bị bán, còn giúp bọn họ đếm tiền.
Đáng tiếc, Thượng Quan Vãn Thanh đây không phải là người ngu.
Trong lòng Vãn Thanh suy nghĩ, trên mặt lại giả vờ được sủng thành lo, vội đứng dậy sợ hãi mở miệng nói.
"Tương phi nương nương, thật là ngại chết Vãn Thanh, Vãn Thanh không dám trèo cao"
"Ngồi xuống đi, ngươi là con gái của ta, sợ cái gì?"
Vũ Văn Thư cũng không nhận ra thiệt giả.
Dù sao, Vãn Thanh thật đúng là nhìn không thấu nữ nhân này. Năng lực của nữ nhân này cũng không kém hơn hoàng hậu.
Hoàng hậu âm trầm lạnh lùng, mọi việc đều hiện ra trên mặt. Chỉ cần để ý thì đều có thể nhìn ra. Nhưng, nữ nhân này, thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu. Cho nên, tính cách của Cẩn Vương mới nham hiểm như vậy.
Đại khái là do nàng ta một tay dạy dỗ nên, mẹ nào con nấy.
"Cảm ơn Tương phi nương nương"