Trời đã hơi tối, Sở kinh bao trùm một màu sắc rực rỡ trong ánh trăng nhu mì.
Tửu lâu.
Trong một gian phòng trang nhã, có hai nữ nhân đang ngồi bên trong, một người ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt rất e dè sợ sệt. Một người khác xinh đẹp nghiêm túc, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đối diện, khiến người kia vì sợ hãi mà mồ hôi chảy ướt cả gương mặt.
"Nương nương, nô tỳ?"
"Thật là thứ vô dụng"
Mộ Dung Yên mắng không chút lưu tình, gương mặt tràn đầy thất vọng, nói:
"Qua nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng làm không thành? Ngươi thật sự vô dụng, đừng nói bản cung không cho ngươi cơ hội tiến thân. Nếu không có thằng ngu kia, thì con trai của ngươi đã sớm trở thành thế tử của Hán Thành Vương phủ”
“Đáng tiếc … ngay cả một thằng ngu mà ngươi cũng không đối phó được. Bây giờ lại xuất hiện ra thêm một nữ nhân lợi hại như vậy … Ngươi … thật là khiến ta thất vọng"
"Nương nương, nô tì … Nô tì …"
"Ngươi cái gì? Hiện tại, trước hết chính là nghĩ biện pháp trừ bỏ Thượng Quan Vãn Thanh, tống cổ nàng ta ra khỏi Hán Thành Vương phủ. Bằng không … đừng nói bản cung không nhắc nhở nhà ngươi”
“Chẳng những cái vị trí mà mẫu tử nhà ngươi hằng ao ước kia trở thành hư vô, mà chỉ sợ mẫu tử các ngươi có thể bị đuổi ra khỏi vương phủ nữa kìa"
"A ……"
Tống trắc phi sắc mặt xanh mét, không nói được một lời. Nhưng cũng không có tức giận với lời nói của hoàng hậu, mà là hận Thượng Quan Vãn Thanh.
Nữ nhân đáng chết này, thế nhưng làm hỏng chuyện tốt của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.
"Nương nương yên tâm, nô tì nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi nàng ta ra khỏi Hán Thành Vương phủ"
"Ừ, ngươi cẩn thận một chút. Thượng Quan Vãn Thanh không phải là người bình thường, nàng ta rất thông minh. Đừng để cho nàng ta bắt được sơ hở, làm chuyện gì cũng phải động não"
"Dạ, nô tì đã biết"
Mộ Dung Yên phân phó xong, đứng lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Bản cung chờ tin tức tốt của ngươi, nếu ngươi vẫn thất bại … Bản cung sẽ nghĩ biện pháp khác. Đến lúc đó … bản cung có lẽ sẽ không để ý đến việc sống chết của ngươi trong Hán Thành Vương phủ”
"Dạ, hoàng hậu nương nương"
Tống trắc phi đứng dậy, cung kính tiễn Mộ Dung Yên đến trước cửa, đợi cho đến khi bà ta đã đi ra ngoài, nhanh chóng xoay người trở lại bên trong phòng, nàng muốn ngồi chờ một lát lại đi.
Ngoài cửa, thiếp thân nha hoàn đi vào, rót trà:
"Trắc phi, ngài xem … việc này …?"
"Con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh đó thật đáng chết, thật muốn đem nàng ta bầm ra thành từng khúc. Không ngờ, phái ra nhiều người như vậy cũng giết không được bọn họ, đáng giận"
Tống trắc phi cũng nhịn không được nữa, dùng sức đập mạnh lên bàn, nước trà trên bàn đều bắn tung tóe.
Bên trong gian phòng, không ai dám nói chuyện, nha hoàn kia đợi cho đến khi Tống trắc phi đã nguôi giận phần nào, mới chậm rãi mở miệng nói:
"Trắc phi đừng nóng vội, nhất định sẽ tìm được cơ hội khử bọn họ"
"Ừ"
Tống trắc phi gật đầu, ngồi xuống uống trà, bắt đầu suy nghĩ.
Nàng thật sự không rõ, hoàng hậu vì sao hết lần này đến lần khác muốn nàng theo dõi mọi hành động của thằng ngu kia. Rõ ràng chỉ là một thằng ngu, nhưng hoàng hậu lại không tin, còn muốn diệt trừ hắn.
Cuối cùng là … có chuyện gì mà mình không biết?
Tống trắc phi trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng nàng cũng đủ thất bại. Qua nhiều năm theo dõi như vậy, kết quả điều tra đều chứng minh thằng ngu kia quả thật rất ngu ngốc.
Nhưng mà … mỗi khi bà ra tay hãm hại hắn, thì hắn đều tránh né được, điều này cũng khiến nàng rất hoài nghi … Hắn, có phải giả ngu hay không?
Bất quá, không có chứng cứ rõ ràng, nàng cũng không dám nói bậy. Trước mắt, chuyện cần làm là đem Thượng Quan Vãn Thanh đuổi ra khỏi Hán Thành Vương phủ.
Hôm nay, mình đã không còn mặt mũi gặp người khác. Lúc trước, đều là nàng đại diện cho Hán Thành Vương phủ tham gia các loại yến hội. Nhưng, ngày hôm nay, ngày thái tử đại hôn. Thái phi nương nương thế nhưng cho phép Thượng Quan Vãn Thanh đi.
Như vậy … kế tiếp, có thể ngay cả quyền chưởng gia của nàng cũng sẽ bị Thượng Quan Vãn Thanh chiếm đoạt.
Vừa nghĩ như thế, càng thêm xác định, nàng nhất định phải nhanh chóng tống cổ Thượng Quan Vãn Thanh rời khỏi nơi này.
Cổ Uyển.
Trời chập tối, bên trong phòng khách, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười, trong đó giọng của Đồng Đồng là lớn nhất.
"Mẫu thân, mẫu thân không biết đâu. Ngày hôm nay, cái tên Hạ Hầu Cấn Bảo kia thế nhưng muốn chơi chung với tụi con nha. Thật là buồn cười mà, tụi con đâu có thèm để ý đến nó"
Vãn Thanh không nói gì, nhìn bé tức giận cằn nhằn.
Cái thằng nhóc này, hiện tại càng ngày càng có tính quyết đoán, sau khi ra ngoài một chuyến. Nàng phát hiện, bé rất căm ghét cái ác. Đối với những người khẩu phật tâm xà thì càng chán ghét, điểm này có chút giống nàng.
"Đúng vậy, không cho nó chơi với Đồng Đồng, Đồng Đồng là của con"
Quy Vân vừa ăn cơm vừa nói, Vãn Thanh nhìn bé, cực kỳ ngạc nhiên:
"Quy Vân, con không phải bị câm điếc à, cô còn tưởng rằng con là bị câm điếc nữa đó?"
Nàng lúc trước quả thật nghĩ nhóc con này bị câm điếc. Bởi vì, từ lúc nàng gặp mặt nhóc này cho tới bây giờ, chưa từng nghe bé nói chuyện qua. Đồng Đồng nói cái gì nhóc này chỉ gật đầu, nhiều nhất là nắm lấy ống tay áo của Đồng Đông.
Vãn Thanh vừa nói xong, Đồng Đồng nhanh chóng kháng nghị:
"Mẫu thân, người lớn không thể khi dễ tiểu hài tử"
"Mẫu thân có sao? Có sao? Có sao?"
Vãn Thanh quan sát hai đứa nhóc kia, Hạ Hậu Mặc Viêm lập tức đứng phía nàng, liên tục lắc đầu, cộng thêm gương mặt không đỏ, hơi thở không gấp, vuốt mông ngựa:
"Đồng Đồng, nương tử không bao giờ ăn hiếp ai hết nha, nàng chẳng những xinh đẹp, mà tâm địa cũng rất thiện lương"
Vãn Thanh mím môi cười, những lời khích lệ này … hình như có hơi quá. Bất quá nàng thích, nhìn bé gật gù, nói:
"Nhìn phụ thân của con đi, chàng ấy rất là công bằng nha"
"Phụ thân, phụ thân là nam nhân sao?"
"Phụ thân sao không phải là nam nhân được, nhìn lại đi"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong lời nói của bé, cười rộ lên.
Nhìn thấy Vãn Thanh cười, ở dưới ánh đèn, gương mặt nàng lung linh tràn đầy sắc màu, đẹp không sao tả xiết. Nhìn mà trong lòng hắn ấm áp không nói ra được lời nào. Không khỏi hưng phấn muốn nghe thấy tiếng cười của mẹ con nàng.
Hai tay vươn lên, chống ngang hông, ưởng ngực.
"Nhìn, đây không phải là nam nhân sao? Nhìn đi "
Hắn lại vỗ vỗ ngực, vô cùng rắn chắc có độ co dãn, cho dù cách lớp quần áo, cũng biết là nam nhân chân chính.
Đồng Đồng ô ô gật đầu, sau đó hai mắt trợn ngược, bất mãn chu miệng:
"Nếu phụ thân là nam nhân, vậy chúng ta đều là nam nhân, tại sao lại giúp nữ nhân chống lại nam nhân?"
Điều này làm tất cả mọi người nở nụ cười, Vãn Thanh cũng không nhịn được cười rộ lên:
"Con đó … thằng nhóc chết tiệt, dám khi dễ phụ thân của con hả? Mẫu thân phải dạy dỗ con mới được nha"
Đôi mắt to xinh đẹp của Đồng Đồng chớp a chớp chớp chớp, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm lại nhìn Vãn Thanh, hì hì, quỷ dị cười rộ lên:
"Không cùng đấu với hai người nữa, phụ thân cùng mẫu thân bây giờ đã hợp tác với nhau chống lại con"
Bé nói xong, nhìn Quy Vân.
"Đi, đi, Tiểu Vân Nhi, chúng ta đi chơi thôi, không thèm nói chuyện với hai người kia nữa"
Nói xong, hai nhóc con chạy nhanh ra khỏi phòng. Trong phòng, Hạ Hậu Mặc Viêm ánh mắt toát ra ánh sáng nóng bỏng, u ám sâu thẳm, so với ngôi sao ban đêm còn muốn chói mắt, sáng rọi bắn ra bốn phía.
Vãn Thanh giả vờ như không biết, cúi đầu an tĩnh ăn cơm, Hồi Tuyết lập tức vung tay lên mang theo Hỉ nhi, Phúc nhi đi ra ngoài.
Phòng khách giờ đây đã không còn người ngoài, Hạ Hầu Mặc Viêm gảy gảy đầu, tóc đen bóng mượt, tựa như tơ lụa trải dài trên tấm lưng rộng lớn nhìn rất đẹp mắt, khóe môi tràn ngập nụ cười khiến tim người khác ngừng đập.
"Nương tử … nàng còn giận ta sao?"
Vãn Thanh buông chén đũa, nghiêm túc nghĩ về vấn đề này. Có vẻ như không quan trọng đến như vậy, trải qua chuyến đi Long Phiên, trong suốt quá trình đi chung. Nàng đã không còn tức giận với hắn nữa.
"Được rồi, đừng nói đến chuyện đã qua, sắc trời không còn sớm, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi"
Vãn Thanh đứng dậy, nàng đối với một mỹ nam đang cười tươi rói với mình hoàn toàn không có sức chống cự. Nàng rất sợ bản thân mình sẽ phạm phải sai lầm tương tự như sáu năm về trước.
Nếu nàng còn tiếp tục ở lại đây … Mẹ nó, nàng nhất định sẽ nhào lên đè chàng ấy xuống mà cắn mút. Chẳng lẽ, mình lại có ham mê đè người khác xuống sao?
Lúc này không giống với lần trước. Lần trước là do bất đắc dĩ, lúc này … thì nàng sẽ trở thành … không bằng cầm thú. Cho nên, vẫn là nên cách xa tên yêu nghiệt này là tốt nhất.
Nghĩ, nhanh chóng đi ra phòng khách, đứng ngoài cửa, Hồi Tuyết chăm chú nhìn vào bên trong, thấy sắc mặt chủ tử mình có chút ửng hồng, trong lòng tự suy đoán. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
"Đi về nghỉ ngơi đi, ta mệt mỏi rồi"
"Dạ"
Hồi Tuyết đáp lời, cùng Vãn Thanh trở về phòng ngủ, trong phòng khách Hạ Hầu Mặc Viêm từ trong hạnh phúc phục hồi tinh thần lại, chạy vội ra ngoài, ở trước cửa kêu lên:
"Nương tử, nương tử, đợi ta với, cùng đi đi"
Ngày hôm sau, sau khi Vãn Thanh tỉnh dậy, phát hiện Hạ Hầu Mặc Viêm đã không còn ở trong phòng. Hồi Tuyết hầu hạ nàng rửa mặt, dùng điểm tâm. Sau khi ăn xong, ở trong phòng đọc sách.
Đồng Đồng cùng Quy Vân bắt đầu đi theo Lưu Dận tu luyện huyền lực. Nghe Lưu Dận nói, Quy Vân thiên phú không tệ. Không nghĩ tới, Đồng Đồng lại nhặt được một bảo vật, nhóc con này nếu huấn luyện đúng cách, thì sau này sẽ là một người tài.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng giấy sa mỏng chiếu vào trong phòng, bên trong yên tĩnh không tiếng động.
Ngoài cửa sổ hoa cỏ mộc thơm ngát, một màu xanh biếc mờ mịt non mềm, đầu cành có chim tước kêu, vô cùng ung dung. Mùa đông rét lạnh đã đi qua, mùa xuân rốt cuộc cũng đã đến.
Vãn Thanh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, kéo ra gấm lụa mỏng nhìn ra ngoài. Trong viện, bọn nha hoàn đang vui chơi cười đùa, rất náo nhiệt. Nàng nhìn mà tâm tình cũng vui vẻ.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Hồi Tuyết vén rèm đi vào.
"Tiểu thư?"
Vãn Thanh ý cười đầy mặt, nhìn thấy sắc mặt của nha đầu kia kỳ kỳ quái quái, nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, ai chọc tới em?"
Hồi Tuyết chu chu miệng một chút, tức giận nói:
"Có khách tới thăm, người biết là ai đến không?"
Vãn Thanh không nói, đợi Hồi Tuyết nói tiếp, chỉ thấy vẻ mặt của nha đầu rất phẫn nộ, nói tiếp:
" Hừ, chính là hai vị tiểu thư kia của Thượng Quan phủ. Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh, không biết hai nữ nhân này tới thăm tiểu thư có mục đích gì nữa?"
"Loan thư cùng Liên Tinh?"