Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 79-4: Trở về Hán Thành Vương phủ Phần 4: Đố kỵ




Hạ Hầu Đông Thần liên tiếp kêu trọng thần tiến cung thương lượng, việc này nên làm sao giải quyết. Đáng tiếc, không tìm ra giải pháp. 

Liên tiếp xảy ra ám sát, Long Phiên, Hiên Viên cùng Thương Lang quốc đã phái các sứ thần hướng Kim Hạ quốc công khai lên án. Muốn Kim Hạ xuất ra chứng cứ. Bằng không, sẽ khởi xướng chiến tranh, tấn công biên cảnh Kim Hạ.

Kim Hạ nằm ngay giữa, tây nam là Long Phiên, Tây Bắc là Hiên Viên, mà Đông Namlà Thương Lang, còn lại phía đông bắc là một dãy núi đen bao trùm sương mù, dãy núi đen kia căn bản không ai có thể đi vào. 

Quanh năm suốt tháng đều dày đặc sương mù, người đi vào … chỉ có một con đường chết.

Cho nên nói, hiện Kim Hạ là ba mặt lâm nguy. Nếu thật sự bị ba nước liên hiệp lại vây đánh, chỉ sợ đất nước Kim Hạ này khó mà giữ vững được.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình đều bàng hoàng, hoàng thượng bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay đêm không thể ngủ, cuối cùng bệnh nặng. 

Nhưng, Hán Thành Vương vẫn còn minh mẫn, ra ý. Trước phái sứ thần đi các quốc nói rõ, cho thấy Kim Hạ không có làm ra hành động đó.

Về phần Phượng Hoàng Lệnh … Bây giờ còn ở trong Thiên Cơ Các, động cũng chưa động qua. Tuy rằng quân hoàng ba nước chưa hẳn đã tin, nhưng đây đã là kế sách cuối cùng. 

Chúng triều thần thương nghị xong, cuối cùng phái ra ba nhóm nhân mã. 

Một nhóm do nội các đại học sĩ Tống Liêm dẫn dắt đi Hiên Viên quốc. Một nhóm do Hộ Quốc Hầu - Mộ Dung Hàm dẫn dắt đi Long Phiên quốc. Một do Nam Chiêu Vương - Vũ Văn Lăng dẫn dắt đi Thương Lang quốc.

Ba nhóm nhân mã chậm rãi rời khỏi Kim Hạ, mười dặm trên đường cái, các ngõ hẻm tràn đầy dân chúng. Người người đều mang nét mặt chờ mong, cầu nguyện chuyện tình lần này giải quyết tốt đẹp.

Lần này, cả ba quân hoàng đều bị ám sát, làm không được tốt, sẽ phát động chiến tranh, khổ nhất chính là dân chúng. Từ đây về sau, sống không yên ổn, không còn hạnh phúc hòa bình nữa.

Ngày mười lăm, tháng giêng, ngày thái tử đại hôn.

Vốn phải lúc khắp chốn mừng vui tràn ngập những điều chúc phúc, nhưng lại bởi vì chuyện ám sát, cùng với chuyện hoàng thượng ngã bệnh, nên hoàng hậu chủ trì chuyện đại hôn của thái tử.

Hán Thành Vương phủ, Cổ Uyển. 

Vãn Thanh sáng sớm đã nhận được ý chỉ của thái phi nương nương. Hôm nay, là ngày thái tử đại hôn, bà muốn để Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đại biểu cho Hán Thành Vương đến Đông Cung chúc mừng thái tử.

Cổ Uyển, tân phòng. 

Vãn Thanh đang ngồi ở trước bàn trang điểm.

Hạ Hầu Mặc Viêm lười nhác tựa lưng vào một trên giường nhìn nàng, vẻ mặt cười hì hì, đôi mắt lóe sáng như đá quý, nhìn Vãn Thanh không chớp mắt.

"Nương tử, bây giờ chúng ta phải đi đến Đông Cung, chúc mừng thái tử sao?"

Vãn Thanh nghe xong lời nói của hắn, nhíu mày, nhìn hình ảnh ngược của mình trong gương. 

Nói thật ra, nàng không muốn đi chúc mừng gã thái tử kia chút nào. Không biết vì sao thái phi lại muốn nàng phải đi chúc mừng hắn. Nghe nói, mấy chuyện loại này, trước kia đều do Tống trắc phi đi. Năm nay, sao lại để nàng cùng Mặc Viêm đi?

"Mặc Viêm, chàng có muốn đi không? Không muốn đi thì chúng ta có thể không cần đi?"

Vãn Thanh đã tính toán xong. Nếu Mặc Viêm không muốn đi, thì nàng có thể nói với thái phi một tiếng. Thái phi rất cưng chiều hắn, chắc là sẽ không bắt buộc hắn.

Nào ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh hỏi xong, sớm cười híp mắt, đôi mắt phượng hẹp chớp chớp hai cái. Lông mi cong, dài giống như cánh bướm hoa lệ rất đẹp mắt, khóe môi lộ ra độ cong duyên dáng.

"Nương tử, chúng ta đi chơi một chút đi. Ngày hôm nay, có rất nhiều người, nhất định sẽ rất náo nhiệt"

Hồi Tuyết nhìn thế tử gia, lại nhìn tiểu thư nhà mình. Khì khì hai tiếng nở nụ cười. 

Tiểu thư muốn lừa thế tử gia, có rất ít thành công. Bây giờ thế tử gia rất dính tiểu thư. Hơn nữa, còn đối xử với tiểu thư vô cùng tốt, giống như trước lúc thành thân. Điều này làm cho nàng rất vui.

"Cười cái gì? Răng trắng lắm sao?"

Vãn Thanh tức giận mở miệng mắng, Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, lập tức nghiêm mặt, bắt đầu răn dạy Hồi Tuyết: 

"Răng ngươi có trắng cũng không trắng bằng răng nương tử nhà ta"

Điều này khiến Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, thúc giục Hồi Tuyết: 

"Thôi được rồi, chải đầu nhanh đi"

Hồi Tuyết nhanh tay chải đầu cho Vãn Thanh, lại lải nhải nói: 

"Tiểu thư, kỳ thực thái phi nương nương nghĩ rất chu toàn, tiểu thư sao lại muốn cự tuyệt kia chứ? Tiểu thư mới là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ mà” 

“Trước kia, là do vương phi mặc kệ mọi chuyện, Tống trắc phi mới có thể trường mặt ra. Hiện tại, đã có thế tử phi rồi. Nếu vẫn để cho Tống trắc phi đi, như vậy tất nhiên sẽ để cho người khác có chuyện để bàn tán tiếp."

Vãn Thanh nghĩ nghĩ, Hồi Tuyết nói rất đúng. Ngày thái tử đại hôn không phải là trò đùa, thái phi cùng hoàng hậu luôn bất hòa, nàng tự nhiên không thể để cho hoàng hậu lấy cớ làm trò. 

Cho nên, hôm nay, mình đi mới là đúng lý. Lúc trước, nàng chỉ ích kỷ lo lắng cho mình, nếu mà thân đã là một phần tử của Hán Thành Vương phủ, cũng không thể làm cho người ta nhìn vào cười chê được.

"Ừ, được rồi"

Vãn Thanh trang điểm, tóc đen búi cao, châu sai lay động, một thân y phục tơ lụa màu đỏ đậm, hoa mẫu đơn màu vàng nhạt được thêu trên váy dài, tươi mát động lòng người, thanh nhã cao quý, nhìn tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh. 

Thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, cao cao tại thượng, dù là công chúa trong cung, chỉ sợ so ra kém hơn khí thế của nàng.

"Nương tử thật đẹp"

Hạ Hầu Mặc Viêm lười nhác mở miệng, đứng dậy, đi theo phía sau Vãn Thanh đi ra ngoài, hai người dùng xong điểm tâm, nhanh chóng rời phủ, lên xe ngựa đi trước Đông Cung của thái tử.

Trên xe ngựa, chất đầy lễ vật mà thái phi dặn quản gia chuẩn bị, mấy thứ này tự nhiên không cần bọn họ quan tâm, bọn họ chỉ cần đi đến đó trao lễ vật là xong.

Hán Thành Vương phủ, Song Khuyết viện. 

Tống trắc phi biết ngày hôm nay là ngày thái tử đại hôn. Dĩ nhiên là đã nghe được tin Vãn Thanh cùng Mặc Viêm đại biểu cho Hán Thành Vương phủ đi chúc mừng thái tử. Sắc mặt không khỏi khó coi đến cực điểm. 

Sáng sớm, đã nổi giận lôi đình, mama cùng nha hoàn trong Song Khuyết viện cũng không dám nói nhiều dù chỉ một lời.

Lã Phượng Quân mang theo Hạ Hầu Cấn Bảo lại thỉnh an, giả vờ không biết chuyện. Nhưng kỳ thực trong lòng rất vui vẻ thoải mái. Tuy rằng là mẹ chồng của mình, nhưng tâm tình vui sướng khi người gặp họa vẫn là nên có. 

Nhưng khi Lã Phượng Quân thấy bộ dáng phát điên của bà ta, không biết sao trong lòng hết sức vui sướng, nét mặt theo bản năng lộ ra ý cười, làm bộ quan tâm hỏi.

"Nương, người làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó xem "

Tống trắc phi ngước mắt, nhìn Lã Phượng Quân, gương mặt âm u. Nữ nhân này nghĩ cái gì bà còn không biết sao. Hung hăng trợn mắt nhìn nàng liếc mắt một cái. 

Nếu con mình mưu vị đoạt đích, bà nhất định sẽ kêu con trai bỏ nữ nhân này, khiến nàng ta rõ ràng một chút, ai mới là chủ nhân.

Trong phòng khách, một âm thanh đều không có, một tiểu nha hoàn chạy vào bẩm báo: 

"Trắc phi nương nương, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân tới thỉnh an"

Nghe hai nữ nhân này lại đây, sắc mặt của Tống trắc phi càng thêm đen. Hai nữ nhân này rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, đến đây chê cười đây mà, tức giận mở miệng:

"Cho các nàng đi vào đi"

Bà ngược lại muốn nhìn xem, miệng chó của hai người bọn họ có thể phun ra cái gì.

Tiểu nha hoàn lui ra ngoài, rất nhanh đã mang Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân tiến vào.

Hai nữ nhân vừa đi vào, nhanh chóng thay đổi thành khuôn mặt không cam lòng, Cơ phu nhân mở miệng trước: 

"Tỷ tỷ, chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn muội đã biết. Thật sự thay tỷ tỷ không cam lòng mà, thái phi nương nương làm như vậy là có ý gì đây?” 

“Đã nhiều năm như vậy, tỷ tỷ một lòng suy nghĩ vì vương phủ, vậy mà … kết quả … thế tử phi vừa vào cửa, lập tức tỷ tỷ đã không có chỗ đứng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, vương phủ còn có chỗ cho tỷ tỷ nói chuyện nữa sao?"

Cơ phu nhân nói xong, Thủy phu nhân nhanh chóng gật đầu, không quên dùng khăn che miệng, tiếp lời: 

"Tỷ tỷ, tỷ cũng không thể cứ để thái phi nương nương tùy ý như vậy. Tỷ hãy đi tìm thái phi nương nương nói một lần đi"

Tống trắc phi nhìn hai nữ nhân giả mù sa mưa kia, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói: 

"Bọn muội muội thật tốt, biết thay tỷ tỷ lo lắng. Không biết là thật sự lo lắng hay là giả lo lắng đây. Hai người cũng đừng quên. Nếu thế tử phi có thể không đem ta để vào mắt, như vậy các ngươi … chỉ sợ càng không có chỗ đứng ở trong mắt của nàng ta” 

“Đã nhiều năm như vậy, tuy rằng tỷ tỷ chưởng quản cái nhà này, cũng không có bạc đãi bọn muội muội. Nhưng … nếu quyền chưởng quản dừng ở trong tay thế tử phi, chỉ sợ các ngươi … thật là khó nói nha"

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân nhanh chóng thay đổi. Quả nhiên, không giống như vẻ mặt xem kịch vui trước đó mà thay bằng sắc mặt âm u.

Một lời này của Tống trắc phi đã đánh trúng yếu điểm của các nàng, Thượng Quan Vãn Thanh ngay cả trắc phi tỷ tỷ đều không để vào mắt, huống chi là các nàng. 

Nhất là Cơ phu nhân, lập tức nghĩ tới việc bản thân mình từng bị nữ nhân hại thê thảm, bị thế tử gia từ trên lầu túm lôi ra ngoài phố, trở thành trò cười cho toàn Sở kinh. Bây giờ thế tử gia cùng trước kia không giống nhau, hết sức cưng chiều Thượng Quan Vãn Thanh. 

Hơn nữa, vương gia cùng thái phi cũng rất thích nàng ta. Trong phủ này, căn bản chính là thiên hạ của nàng ta. Còn đứa dã chủng kia của nàng ta, chỉ sợ cũng sẽ leo lên trên đầu của các nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ nói, bọn muội phải làm sao bây giờ?"

Tống trắc phi liếc nhìn Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân, thấy các nàng nhận thức tầm quan trọng của sự việc, cũng không làm khó các nàng, cười lạnh mở miệng nói.

"Ta cũng không tin, Thượng Quan Vãn Thanh chẳng lẽ một sơ hở đều không có, các ngươi an tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được sơ hở của của nàng ta"

Hai người kia đồng thời gật đầu, cùng nhau nhìn Tống trắc phi, trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động.

Đông cung phủ thái tử, ở của nàng phía đông của hoàng cung, cách hoàng cung của Kim Hạ một khoảng cách khá gần, hai cung chỉ cách nhau một cái hồ, gọi là Bích Hồ. Hai bên bờ hồ hoa cỏ sum xuê, đẹp không sao tả xiết.