Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 69




Thịnh Vọng cứ tưởng bảo là “mấy cái cửa hàng” thì chỉ có mấy cửa hàng thật, kết quả đến cổng trường đằng sau núi mới biết đó là cả một con phố dài.

Địa hình xung quanh trường học không được bằng phẳng, khu phố men theo dốc thoải uốn lượn chạy dọc xuống, vòng quanh non nửa trường học, phần đuôi khuất sau vách núi bên trái, khó mà nhìn thấy cuối.

Khu phố là nơi duy nhất sầm uất quanh đây, cũng là nơi duy nhất người trong trường có thể đến, vì vậy vào lúc sẩm tối, nơi đây không những không vắng vẻ mà còn cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng bình thường học sinh phải tự học tối, có ra đây cũng chỉ kịp ăn khuya thôi. Thịnh Vọng và Giang Thiêm đến không đúng lúc, gặp trúng giờ cao điểm, tất cả hàng quán ăn được đã kín chỗ hết rồi.

Thịnh Vọng đi quanh quẩn rồi không nhịn được nói: “Căng tin chả ra làm sao, có cho người ta sống nữa không thì bảo?”

Trường học mở riêng cho bọn cậu một cửa sổ bán cơm, học sinh bình thường dùng thẻ còn bọn cậu dùng phiếu cơm. Cửa sổ bán cơm ấy mùi vị bình thường, được cái không cần xếp hàng thôi. Hôm qua bọn cậu còn rỉ tai nhau rằng cửa bình thường đồ ăn phong phú, chắc mùi vị cũng ngon hơn. Bây giờ xem ra ngang ngửa nhau cả, bởi thế mà có thời gian phát là học sinh chạy ngay ra ngoài cổng trường đánh chén.

Giang Thiêm rút điện thoại xem giờ, 5 giờ 40 tan học, bây giờ học sinh mới vào quán, chờ họ ăn xong dọn chỗ trống thì ít nhất phải tới 6 rưỡi.

Hắn hỏi Thịnh Vọng: “Muốn vào hàng nào?”

Nơi đây có mỗi một con phố, tới tới lui lui chỉ có vậy. Nếu Thịnh Vọng đi một mình thì thực sự cậu chả thích hàng nào, nhưng có Giang Thiêm ở cạnh thì khác.

Cậu nhìn loanh quanh và bảo: “Hàng nào em cũng muốn vào.”

Giang Thiêm: “…”

Thịnh Vọng nói: “Làm sao bây giờ?”

“Chọn một hàng thôi.”

“Hội chứng sợ có lựa chọn tốt hơn, không chọn được.”

“…”

Trong mắt Thịnh Vọng viết rõ hai chữ đùa cợt: “Anh là anh trai em mà, phải có nghĩa vụ giúp đưa ra quyết định.”

Giang Thiêm nhíu mày cạn lời nhìn cậu, một lát sau gật đầu duỗi tay ra: “Đưa dao đây tôi phân thây cho. Muốn vào mấy hàng?”

Thịnh Vọng: “…Mọe, dọa nhau à. Anh nỡ lòng nào?”

Cậu chỉ buột miệng bật lại thôi, dù là anh em hay bạn bè thì những lời ấy đều rất bình thường, nhưng trước mặt người đặc biệt bỗng dưng như có hàm ý sâu xa.

Giang Thiêm khựng lại.

Cả hai đang sóng vai bước lên con dốc, đôi chân khoan thai chậm rãi như tản bộ. Giang Thiêm vẫn chìa tay phải ra, ngón tay thon dài hơi gập.

Thịnh Vọng liếc mắt đặt tầm nhìn lên đó, cậu nhìn ngón tay Giang Thiêm cuộn lại, rút về đút vào túi quần. Giang Thiêm không nói gì vài giây, như đang tự hỏi vấn đề có nỡ hay không hoặc đang bận tiêu hóa cái sự mờ ám nhập nhằng.

Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Vậy thì thôi.”

Rồi một lúc nữa Thịnh Vọng mới khẽ đáp lời “Ò”.

Ngọn gió luồn lách giữa hai người, mảnh nhẹ mơn man.

Đèn đường lần lượt sáng lên, hai người bỗng lặng thinh. Thịnh Vọng đi vài bước, giả vở thản nhiên nhìn những cửa hàng xung quanh. Giữa một đống biển hiệu sặc sỡ, xuất hiện một cửa hàng có phong cách hết sức đặc biệt.

Cửa hàng ấy có một tầng nằm trên mặt đất và một tầng thấp hơn mặt đường, có một cầu thang bằng gỗ dẫn thẳng xuống dưới. Hai bên cửa hàng trồng vài cây mưa vàng, cành lá ngả lên nóc nhà, nửa trên tán cây màu hồng cam, nửa dưới màu xanh đậm.

Trên cây bên trái treo một hàng đèn lồng giấy trắng muốt, dưới đèn lồng có mũi tên chỉ lên tầng trên. Bên phải quấn đèn vòng màu trắng xanh rất hiện đại, có một mũi tên chỉ lên tầng.

Trên tường quán là hình vẽ graffiti vẽ bằng sơn huỳnh quang, viết hai chữ “Escape Room”.

Nhưng thực sự hấp dẫn tầm mắt Thịnh Vọng là người đứng ở cửa. Một nhóm nam nữ tụ tập ở đầu cầu thang, hiển nhiên mới đi từ dưới tầng lên, vài người trong đó vỗ ngực, dáng vẻ hú hồn hú vía.

“Sợ vãi.” Một cô gái nói.

“Đêm nay tao gặp ác mộng mất.” Một người khác phụ họa theo: “Thực ra thì được đấy chứ, khóa cửa tinh vi, sắp xếp chân thực, hãi phết. Biện Thần đâu? Biện Thần ê mày ồn chứ? Tao nhìn mặt mũi mày trắng bệch kìa.”

Mấy cậu trời bật cười hô hố, hùa nhau trêu: “Cái mặt kia mà cũng có lúc bị dọa trắng bệch cơ á?”

“Biến mẹ mày đi, mày bị dọa mới đéo trắng ấy.” Giọng nói của Biện Thần rất dễ nhận ra trong đám đông, hắn mắng xong bỗng thấy sai sai bèn gào toáng lên trong tiếng cười ầm ĩ: “Đứa đéo nào bảo tao bị dọa đấy, trong đấy ngột ngạt quá thôi! Thằng ngu kia mày còn cười tao hả? Vừa nãy đứa nào gào ghê hơn con gái?!”

“Mày.” Cậu trai bị chửi bật lại ngay tắp lự.

Biện Thần bùng cháy chửi bậy, hai người đuổi đánh nhau trên bậc thang.

Có cô bạn hỏi: “Chơi nữa không?”

Mấy chàng trai vừa mới cười nhạo nhau đồng thanh đáp: “Chơi cái trym!”

Cô bạn bật cười chọc ghẹo: “Đứa nào đứa nấy nhát cáy mà không chịu nhận. Cơ mà giờ hàng ăn cũng hết chỗ rồi, không thì lên tầng trên chơi Escape room phiên bản tương lai? Hoặc chơi board game?

“Chơi board game đi, đi đi đi.”

“Thế các cậu lên trước đi, bọn tôi xuống chơi lần nữa.” Một cô bạn nói. Em vẫn chưa thấy đủ, bèn kéo hai cậu trai khác muốn chơi đi xuống, ba người bước vào cửa hàng.

Thịnh Vọng nhìn chằm chằm quán game trước mặt ngẫm nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn Giang Thiêm, trên mặt viết đầy chữ “Em muốn chơi”.

Giang Thiêm nhìn trang thiết bị mang phong cách khủng bố dưới tầng, rồi nhìn vẻ nóng lòng muốn chơi của Thịnh Vọng, dường như muốn nhắc nhở cậu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu bảo: “Đi thôi.”

Gã chủ quán game là một người trẻ tuổi, nhằm hòa mình vào bầu không khí mà tự hóa trang thành ma lem. Lúc Thịnh Vọng và Giang Thiêm bước vào, ba thanh niên trung học số 1 đang mải xoắn xuýt xem chơi cái nào.

Cô bạn nọ chỉ vào mật thất 2-3 người bảo: “Hay chơi cái này?”

Một cậu trai trong đó cằn nhằn: “Mật thất bé chán lắm, muốn chơi thì phải chơi 5 người trở lên.”

“Nhưng bọn mình không đủ người.”

“Ông chủ, 3 người có được chơi mật thất 5 người không?” Cậu trai nọ hỏi.

Gã chủ quán gật đầu: “Được, nhưng khó đấy, hay cậu hỏi hai người họ xem có chịu chơi chung không?”

“Ai cơ?” Cả đám ngờ vực quay đầu lại trông thấy Thịnh Vọng và Giang Thiêm.

“Ơ kìa?! Là hai cậu à! Đúng lúc đúng lúc —-” Cậu trai không chịu chơi mật thất bé lập tức sung sướng, thực ra cậu ta không quen thân gì Giang Thiêm Thịnh Vọng nhưng có người vẫn tốt hơn không có ai, cậu ta bèn gọi: “Bọn tôi đang thiếu người, chơi chung không?”

Đương nhiên Thịnh Vọng không muốn chơi chung với người khác, nhưng cậu chưa kịp tỏ vẻ thì đã thấy Giang Thiêm đáp lời người nọ: “Không cần đâu.”

Hắn gõ mặt quầy hỏi gã chủ quán: “Còn phòng 2 người không?”

Gã chủ quán chỉ vào một mật thất với chủ đề trường học ma ám: “Còn, mật thất này đang trống.”

“Ầy anh Giang, chơi hai người làm gì?” Cậu trai trung học số 1 nọ nói: “Mật thất đấy toàn mấy đôi yêu nhau chơi thôi, không vui đâu.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Cậu ta chỉ buột miệng phàn nàn thôi mà làm cái tay cởi cặp của Thịnh Vọng cứng đờ, cậu vô thức liếc nhìn Giang Thiêm, thấy Giang Thiêm nói với người nọ: “À.”

*

Sau đó mấy người trung học số 1 nói gì, gã chủ quán nói gì, Thịnh Vọng chẳng lọt tai câu nào. Cậu biết Giang Thiêm không thích kiểu người không quen giả vờ quen, nên chắc đáp “À” chỉ để chặn họng đối phương thôi, nhưng trái tim cậu vẫn nhảy bật lên.

Cậu chợt nhớ hồi bé Thịnh Minh Dương từng nói: “Trẻ con nhà người ta mỗi khi có khách đến chơi thì hiếu động quậy phá, mà sao nhà mình chả phá tí nào, lười như trứng vậy.”

Cậu thấy bố mình nói chuẩn lắm, cậu không bao giờ phấn khích vì ai đó nhìn cậu hay ai đó ở bên cậu, mãi cho tới hôm nay cậu mới biết, thì ra cậu chưa gặp đúng người mà thôi.

Tối nay cậu rất “hiếu động”, trong suốt quá trình chơi escape room, đại não chìm trong trạng thái hưng phấn, dù không thể hiện ra mặt.

Trước khi vào phòng, gã chủ quán bảo “Mật thất bé này đáng sợ hơn mấy mật thất to nhiều”. Không biết người khác thấy sao chứ cậu chả thấy đáng sợ gì sất, không liên quan tí nào đến việc gan dạ mà chỉ đơn giản là sự chú ý của cậu không đặt trên đồ đạc trong đây.

Cậu và Giang Thiêm không bị mắc kẹt trong việc giải mã, cả đường xuôi chèo mát mái. Phá đảo từ lớp học tăm tối ra đến hành lang đèn đóm nhập nhèm, rồi sang phòng ngủ nữ sinh đầy chữ viết bằng máu dưới gầm giường, cuối cùng tới nhà vệ sinh cuối hàng lang.

Trong nhà vệ sinh có một tấm gương chứa công tắc, để tìm ra câu đố cuối cùng, họ phải vặn vòi nước rửa mặt, tấm gương sẽ xuất hiện mặt đũy ma, gợi ý ả đang ở buồng vệ sinh nào. Sau đó gõ cửa buồng vệ sinh ấy 3 lần, trần nhà trên đỉnh đầu sẽ xê dịch và một con ma nơ canh hình người tóc tai rối bù thòi lòi lao xuống, treo lủng lẳng trên sợi dây thừng.

Cốt truyện “Nữ sinh mất tích” đến đây là kết thúc, sau đó cửa ngầm trên tường sẽ chậm rãi nâng lên, đây là cửa ra khỏi mật thất.

Kết quả khi Thịnh Vọng gõ cửa buồng vệ sinh, con ma nơ canh hình người đập mặt vào tường, tóc giả không may rụng xuống chừa lại cái đầu trọc lóc treo lủng lẳng trên dây.

Thế là khi cửa ngầm nâng lên, hai người bước ra từ bên trong, Thịnh Vọng nằm bò ra mặt quầy cười ằng ặc, Giang Thiêm cũng không kìm được.

Ông chủ quán ma lem nhìn mà đần mặt.

Gã từng gặp người nói “Không sợ cho lắm”, từng gặp người sợ khóc thét, từng gặp người vừa đi vừa thảo luận bẫy rập nhấm nháp cốt truyện, nhưng chưa thấy ai cười ằng ặc.

“Các cậu ấn vào công tắc bẫy rập để đi ra thật à? Không phải đạp tung cửa đấy chứ?” Ông chủ không nhịn được bèn hỏi.

Thịnh Vọng cười đến mức đỏ ửng cả cổ, nằm bò trên mặt quầy không đáp lời được. Giang Thiêm quét mã trả tiền, nói với ông chủ: “Anh nên dính tóc giả chặt vào.”

Dứt lời hắn vỗ vỗ Thịnh Vọng nói: “Đừng cười nữa, đi ăn cơm thôi.”

Mãi tới khi đặt mông ngồi trong nhà hàng ẩm thực Hàng Châu rồi Thịnh Vọng mới ngừng cười. Hắn thở phù một hơi dài, lấy tay quạt gió: “Làm em cười nóng hết cả người.”

Giang Thiêm cầm điện thoại gọi món, sau đó chìa điện thoại cho cậu: “Xem xem muốn ăn gì nữa không.”

Đôi mắt Thịnh Vọng vẫn cong cong, rực sáng dưới ánh đèn. Cậu nói: “Cơm tối em mời, không được giành đâu đấy, hôm khác thì được chứ hôm nay không cho.”

“Hôm nay làm sao mà không cho?” Giang Thiêm hỏi.

“Sinh nhật em.” Thịnh Vọng nói: “Luật giang hồ, em mời anh.”

Giang Thiêm sửng sốt, hắn thèm bật lại cái câu luật giang hồ liên tha liên thiên của cậu. Hắn mở lịch trên điện thoại ra xem, cau mày bảo: “Sinh nhật cậu ngày mùng 4 tháng 12 cơ mà? Hôm nay mới mùng 3.”

“Em biết.” Thịnh Vọng quét mã gọi món trên bàn và nói: “Đúng ra thì là ngày mai, nhưng em không thích mừng sinh nhật vào ngày đó.”

“Vì sao?”

Thịnh Vọng ngẩng đầu thấy Giang Thiêm ngơ ngác, biểu cảm này rất hiếm khi xuất hiện trên mặt anh cậu, nên cậu cũng sửng sốt theo: “Sao anh trưng cái mặt thế kia?”

Bấy giờ Giang Thiêm mới tém lại, hắn nói: “Không có gì.”

Thịnh Vọng quan sát hắn một lúc, bỗng ngả người về phía trước: “Anh ơi.”

Giang Thiêm khẽ chớp mắt, ngước lên nhìn cậu.

Thịnh Vọng híp mắt lại nói: “Chẳng lẽ ngày mai anh định tổ chức sinh nhật cho em? Hay là… Anh chuẩn bị quà gì cho em?”

“Đâu có.” Giang Thiêm đáp.

“À.” Thịnh Vọng ngả lưng tựa vào ghế, cầm điện thoại gọi món.

“Vì sao cậu không thích tổ chức đúng ngày?” Bỗng Thịnh Vọng nghe Giang Thiêm hỏi.

“Thực ra cũng không có gì, chẳng là hồi bé bố mẹ cùng tổ chức sinh nhật cho em đã để lại ấn tượng sâu đậm. Sau này mẹ em không còn nữa, sinh nhật thiếu mất một người, em thấy hơi lạnh lẽo.” Thịnh Vọng chăm chú chọn đồ ăn và nói: “Sinh nhật mà, ăn uống tiệc tùng phải vui vẻ mới được. Nếu tổ chức vào ngày mai… chắc em sẽ nhớ mẹ lắm.”

Cậu chọn thêm vài món rồi đưa điện thoại cho Giang Thiêm: “Mừng sinh nhật với em hôm nay đi, được không?”

Có lẽ vì ánh đèn ngời sáng, Giang Thiêm khẽ khàng nhíu mi nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng. Hắn nói: “Được.”

Vì những lời này mà tối nay Giang Thiêm chiều ý cậu tất, ngay cả cái tính thích chặn họng cũng tem tém lại. Quả thực hiếm khi hắn như vậy, Thịnh Vọng nghĩ không thừa dịp trêu đùa thì đúng là phí phạm của giời.

Thực ra món tủ của nhà hàng này không phải đồ ăn mà là rượu gạo, rượu được đựng trong bát đặc biệt, lấy tên gọi “Bạch Ngọc Tương”, Thịnh Vọng gọi hẳn một bình to, đặt rầm trước mặt Giang Thiêm và bảo: “Anh nhìn em say khướt nhiều rồi, nhưng em chưa thấy anh say bao giờ đâu, chả công bằng tẹo nào luôn.”

Cậu chỉ vào bình “Bạch Ngọc Tương” và bảo: “Nói thật cho em biết đi, anh uống bao nhiêu thì say, nhiều vậy đủ chưa?”

Giang Thiêm: “…Không biết.”

Thịnh Vọng: “???”

Suýt tí nữa cậu ới nhân viên phục vụ bê thêm bình nữa ra đây, may mà Giang Thiêm cản kịp. Hai bình rượu nếp to tướng đổ vào bụng, say hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn phải chạy vào toilet vô số lần.

Cuối cùng nhân viên phục vụ không nghe nổi nữa bèn nhắc nhở: “Rượu gạo nhà chúng tôi tác dụng chậm ngấm rất sâu, vừa uống xong có lẽ chưa thấy gì, nhưng để một lúc sẽ lăn cù queo ngay.”

Lúc đó Thịnh Vọng vừa uống hết một cốc, thấy ngon quá đang định uống thêm cốc nữa. Cậu nghe “tác dụng chậm ngấm rất sâu” bèn đẩy cốc rượu vừa rót cho người đối diện và nói: “Cho anh đấy, chỗ còn lại đều thuộc về anh hết, em không uống nữa đâu.”

Để nhờ cái tác dụng chậm mà Thịnh Vọng cố ý rề rà, ăn bữa cơm hết những 2 tiếng đồng hồ. Kết quá gần đến lúc tính tiền mà Giang Thiêm vẫn tỉnh như sáo.

Nhà hàng vừa mở chưa được bao lâu, hẵng còn tổ chức hoạt động, Thịnh Vọng được tặng một món quà nhỏ —- hai bầu rượu bằng gốm buộc dây thừng dán nhãn “Bạch Ngọc Tương.”

Lúc cả hai bước ra khỏi nhà hàng đã gần 10 giờ.

Cơ thể thiếu niên vốn nóng, tuy Thịnh Vọng chỉ uống một cốc rượu gạo thôi nhưng người vẫn đổ mồ hôi. Cơn gió cuối thu đầu đông thổi qua làm người ta dễ chịu hơn nhiều.

Cậu xách dây thừng giơ bình rượu lên trước mặt hỏi Giang Thiêm: “Giờ anh không say à?”

“Ừ.” Giang Thiêm đáp.

“Thế thêm hai bình này nữa thì sao?” Thịnh Vọng hỏi.

“Chắc cũng không say được.”

Thịnh Vọng chép miệng, hạ tay xuống bảo: “Được rồi, em bỏ cuộc.”

“Không cần bỏ cuộc đâu.” Giang Thiêm nói.

“Hả?” Thịnh Vọng ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn.

Gió đêm thổi tung lọn tóc lòa xòa trước trán hắn, đường nét sống mũi đôi mắt được ngọn đèn đường đánh đậm rõ nét, đẹp trai lắm. Trong mắt hắn ánh lên những đốm sáng vàng trắng kết thành chùm, hắn nhìn Thịnh Vọng và nói: “Năm sau có thể thử lại mà.”

“Có lý.” Thịnh Vọng bỗng nhiên hí hửng. Không biết vì kế hoạch sinh nhật năm sau hay còn gì nữa. Cậu lắc lư bình rượu trong tay, bình sứ khẽ khàng va nhau tạo thành tiếng vang.

Vừa dứt lời, cậu lập tức thốt lên: “Từ từ! Suýt tí nữa bị anh dắt mũi. Ngoài sinh nhật ra thì em không được thử anh à?”

Giang Thiêm nói: “Ngày thường thì thôi.”

“Sao lại thế?”

“Lỡ cậu lăn cù queo trước thì cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là tôi.” Giang Thiêm nói.

“Móa.”

Thịnh Vọng bị chặn họng không sao phản bác được, thò tay định ghìm cổ hắn. Giang Thiêm nhanh nhẹn tránh thoát, nhắc nhở cậu: “Đừng ngoáy nữa, cậu đang cầm rượu đấy.”

Hai người vừa đi vừa đùa quay về trường học, trên đường đi thỉnh thoảng Giang Thiêm rút điện thoại ra gửi tin nhắn wechat, đến lần thứ 5 thì đúng lúc họ đến kí túc xá.

Giang Thiêm nói: “Cậu lên trước đi.”

“Thế còn anh?” Thịnh Vọng hỏi.

“Tôi đi lấy cái này.”

Mãi tới khi vào phòng, Thịnh Vọng vẫn thắc mắc. Cậu tựa ngoài ban công chơi điện thoại hồi lâu, rồi đi tắm rửa, xong xuôi ra hành lang ngóng một lát, nhưng vẫn chẳng thấy bóng Giang Thiêm đâu, không biết hắn đi đâu lấy cái gì.

Nhân viên phục vụ nhà hàng ẩm thực Hàng Châu nói chuẩn phết, rượu gạo mới uống chưa thấy gì, tác dụng chậm ngấm rất sâu, cậu loanh quanh trong kí túc xá một lúc, men rượu mới chậm rãi dâng lên.

Thịnh Vọng bắt đầu mệt mỏi, nhưng cậu chưa muốn ngủ ngay.

Sinh nhật này do chính cậu tự nhận, vài ngày trước đã lên kế hoạch phải tổ chức cùng Giang Thiêm. Ngày hôm nay cậu đã được cười sảng khoái, đã được chơi đùa, trong phấn khích xen lẫn rung động và mập mờ nhỏ bé, rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện nhưng vẫn thiêu thiếu gì đó.

Giờ sắp hết một ngày, sắc trời tối đen, xung quanh tĩnh lặng, cậu chợt thấy vắng vẻ làm sao, không biết là chưa thỏa mãn hay còn gì khác.



Lúc Giang Thiêm quay về đã 11 rưỡi, cả sân trường chìm trong tĩnh lặng vô bờ, mãi đến khi vượt qua ngọn đồi mới nghe thấy tiếng cười nói của mấy cậu trai cô gái bên mép rừng lá thu, hẳn là mấy cô cậu trung học số 1, hình như có cả giọng Biện Thần. Nhưng hắn không để ý lắm, chỉ chạy qua họ rồi lao nhanh lên bậc thang.

Sau lưng loáng thoáng thấy tiếng nữ sinh khẽ giọng xì xào bàn tán, cũng có người gọi hắn. Nhưng lúc nghe thấy thì hắn đã vọt lên tầng rồi.

Hắn dừng chân trước cửa kí túc xá, lọn tóc bị gió thổi tung rơi xuống, hắn cầm bọc giấy căng đầy, đứng ngoài điều chỉnh nhịp thở.

Trên hành lang đa số phòng đã tối đèn, ngoại trừ mấy người dưới lầu vừa mới về thì phần lớn chắc đã ngủ say. Giang Thiêm quẹt thẻ mở cửa phòng, vốn định lên tiếng gọi nhưng lại phát hiện trong phòng im lìm, chăn trên giường lộn xộn, Thịnh Vọng ngủ mất rồi.

Nhìn tư thế vặn vẹo của cậu thì chắc là ngủ gật trong lúc chờ, vô tình nghiêng đầu nằm lên gối.

Giang Thiêm sửng sốt.

Hắn đứng trước cửa một lát, rũ mặt nhìn bọc giấy trong tay. Hồi lâu sau hắn mới cong khóe môi bật cười, không biết tự giễu hay gì.

Thực ra hắn đã chuẩn bị quà trước, nhưng vội vội vàng vàng vẫn đến muộn.

Thịnh Vọng ngủ sâu giấc, nửa mặt chôn trong chăn, tóc tai tán loạn rũ trên gối đầu. Hình như cậu hơi nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Giang Thiêm bước tới bên giường, đặt bọc giấy ở giường dưới.

Hắn đứng bên giường nhìn một lúc lâu, ngón cái quệt mồ hồi trên trán Thịnh Vọng, người nọ không hay biết gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng chói, bước tới bên tường tắt đèn đi, kí túc xá tức thì rơi vào bóng tối. Hắn bật đèn pin di động cho mình, dựa vào ánh đèn có hạn cất bình rượu gạo vào tủ lạnh, cầm quần áo đi tắm rùi lau tóc đi tới giường dưới.

Cách âm kí túc rất tốt, không nghe thấy tiếng mấy cô cậu về muộn, nơi nơi tĩnh lặng.

Giang Thiêm tựa vào đầu giường, vắt khăn mặt lên cổ, giọt nước dọc theo lọn tóc rơi xuống lặng lẽ ngấm vào khăn mặt. Hắn cầm bọc giấy đặt bên gối đầu lên, im lặng nhìn một lát rồi lại đặt xuống.

Ngoài sân thượng, ánh trăng bàng bạc vươn mình qua lan can rót vào trong phòng. Từ góc độ của hắn có thể trông thấy dáng núi xa xa im lặng, vĩnh hằng đứng trong bóng đêm.

Người giường trên trở mình trong giấc ngủ sâu, giường khẽ lung lay, cánh tay Thịnh Vọng rũ bên mép giường, ngón tay trắng nõn hơi gập, thon dài sạch sẽ.

Giang Thiêm ngước mắt lên nhìn.

Hắn vẫn tựa vào lan can đầu giường, một chân duỗi một chân gập, món quà hắn mang về được đặt trên đùi, chẳng bắt mắt lắm, y như tâm tình hắn giấu kín trong lòng bấy lâu chưa bao giờ bật thốt.

Nhưng giờ đây, chắc vì đêm khuya vắng vẻ, tâm tình ấy bỗng rục rịch.

Những cốc rượu gạo đổ vào bụng đến tận bây giờ – hai tiếng sau – mới vùng dậy, hắn mệt nhưng không buồn ngủ.

Trên màn hình di động, ứng dụng đồng hồ đang chậm rãi chạy kim, cách 0 giờ ngày càng gần.

Từ 10, 9, 8, 7, thong thả chạy tới 4, 3, 2, 1.

Mùng 4 tháng 12 là một ngày quang đãng, ánh trăng bây giờ rất đẹp, người hắn thích tròn 17 tuổi.

Giây phút này mọi âm thanh im ắng, không ai biết cả, thế là hắn nắm lấy bàn tay rũ xuống của Thịnh Vọng, nhẹ nhàng thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sinh nhật vui vẻ, Vọng tử.

Hắn nắm rất lâu, mãi tới khi bàn tay hắn nắm bỗng cuộn lại, hắn mới giật mình hoàn hồn. Tiếp đó giọng nói khàn khàn của Thịnh Vọng vang lên.

Cậu bảo: “Em nghe thấy rồi.”