Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 52: Chuyển lớp




Giang Thiêm không quen ngủ chung giường với người khác, dù hồi bé từng ở nhờ nhà cụ Đinh, nhưng luôn cuộn tròn một mình trên cái ghế sa lông cũ kĩ, có khuyên nhủ dỗ dành thế nào cũng không chịu lên giường.

Chỉ có một lần duy nhất “Đội trưởng” đái bậy lên ghế sa lông, cái thứ mùi ấy thực sự quá phê pha. Cụ Đinh lột vải bọc và đệm ra giặt hai lần liền rồi phơi ngoài cửa, Giang Thiêm đành cắn răng ngủ chung với cụ trên chiếc giường gỗ một đêm.

Giường gỗ rộng lắm, thừa chỗ cho hai người trưởng thành ngủ, huống gì hồi đấy Giang Thiêm còn bé, chỉ tính là nửa người thôi, mà chăn của ông cụ siêu to khổng lồ, cứ tưởng chẳng có gì to tát, ai ngờ nửa đêm cụ tỉnh dậy thì thấy Giang Thiêm sắp rơi xuống giường tới nơi.

Ông cụ nhìn lom lom như đang quan sát và nghiên cứu một con thú nhỏ, cuối cùng đã hiểu —–

Cơ thể của thằng nhóc này lúc ngủ như một cái ra – đa sống, anh nhích đến gần nó một tí, nó sẽ lùi ra mép giường trong vô thức, thà rằng không đắp chăn lạnh cóng cả người chứ không dí sát vào ai đó.

Thế là cả đêm hôm đó chẳng ai ngủ ngon.

Mới đầu cụ Đinh nghĩ ranh con ghét ở đây, sau này mới hiểu không phải vậy, mà là nó đã ở một mình quá lâu rồi. Anh ném nó vào môi trường thế nào nó cũng ngủ được, nhưng không quen gần gũi với người khác.

Đương nhiên Giang Thiêm chẳng biết mình ngủ ra sao, hắn chỉ nhớ hôm sau mắt cụ Đinh thâm quầng và ngáp suốt thôi.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ ngủ chung giường với ai nữa…

Kể cả cái lần luyện chữ ấy.

Hôm đó Thịnh Vọng nằm ì trên giường hắn, chỉ nói hai câu thôi đã ngủ như chết rồi.

Chiếc giường trong phòng ngủ rộng hơn chiếc giường gỗ của cụ Đinh, ba người nằm không thành vấn đề, hai người thì càng dư dả hơn. Thoáng chốc ấy, Giang Thiêm thực sự hơi do dự.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên đấy nằm.

Hắn chỉ quấn chăn quanh người Thịnh Vọng, lặng lẽ cuộn người nào đó thành con đuông dừa như một trò đùa độc ác. Còn mình thì lôi một cái chăn lông trong tủ quần áo ra, nằm ngả trên bàn học chợp mắt.

Hắn biết Thịnh Vọng nhạy bén, thế nên hôm sau phải giờ vờ mình ngủ trên giường.

Nhưng lần này thì khác.

Lần này hắn mở miệng trước, run rủi thế nào mà hỏi Thịnh Vọng: “Sợ à?”

Tách ——

“Đờ ra đấy làm gì?” Thịnh Vọng thò tay búng cái tách.

Giang Thiêm hồi hồn, nhìn cậu thụt tay về ổ chăn như một con mèo buồn ngủ rã rời ngồi xổm trên giường. Cậu cúi đầu ngáp dài, đôi mắt trong veo tức thì phủ một màn sương mù mờ mịt.

Giây thần kinh nhỏ nhoi trong đầu Giang Thiêm ngọ nguậy vùng vẫy.

“Tôi ngủ hay cựa quậy lắm, sợ làm cậu tỉnh.” Hắn bảo.

Thịnh Vọng mơ màng: “Đâu có đâu, tôi với cậu ngủ chung giường rồi mà?”

Giang Thiêm: “…”

“Ngủ ngon lắm luôn, tôi không bị quấy rầy tí nào hết.”

Giang Thiêm nghĩ đúng là tự đào hố chôn mình, không bò ra nổi.

Dây thần kinh đang ngọ nguậy dần dần chết lặng, hắn thầm nhủ “Thôi được rồi”, sau đó duỗi tay vén chăn lên.

Anh bạn đang buồn ngủ khoanh chân cất tiếng: “Cái giường này cùng lắm rộng cỡ 1m thôi, có nhét được 2 cái chăn không nhở?”

Đương nhiên không nhét được.

Giang Thiêm vịn thành giường lặng im một lát, chấp nhận số phận ngủ ở giường dưới.

Thịnh Vọng chia cho hắn một nửa cái chăn, cậu chỉ đắp một nửa. Giường kí túc xá hẹp, mà giường dưới còn không có thanh chắn. Như năm đó cụ Đinh nói, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ lăn xuống đất, đắp chăn toi cơm.

Hắn cụp mí mắt, nhìn ánh trăng màu bạc lạnh lẽo bên ngoài ban công qua lớp rèm cửa sổ mỏng manh, trong đầu thoáng quá vài suy nghĩ lung tung tự giễu. Hắn cảm giác Thịnh Vọng khẽ trở mình, sống lưng cong cong và bả vai tì lên người hắn, lan cho hắn thứ nhiệt độ lạ lùng qua lớp vải cotton, nóng hơn hắn một tẹo.

Tuy lúc nãy cứ kêu buồn ngủ lắm buồn ngủ vừa nhưng Thịnh Vọng không vào giấc nhanh, hắn biết điều ấy.

Thỉnh thoảng đối phương nhúc nhích khẽ khàng, sống lưng áp sát vào hắn nhấp nhô theo hơi thở, chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

Không lâu sau, cuối cùng Thịnh Vọng không trụ được nữa mà chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn êm dịu.

Giang Thiêm quay đầu sang nhìn cần cổ gồ lên vì cúi đầu của cậu.

Người ta hay bảo buồn ngủ có tính truyền nhiễm, hắn cứ nghĩ mình sẽ thức trắng đến sáng cơ, nhưng thực tế thì chưa đến vài phút hắn đã thấy mơ màng, cơn buồn ngủ lan tới liên tục và kéo dài như hơi ấm trên cơ thể dán sát vào da hắn vậy.

*

Tiếng mở cửa lạch cạch đánh thức Giang Thiêm, lúc mở mắt ra bên ngoài cửa sổ đã sáng chưng.

Để miêu tả một giấc ngủ ngon, người ta thường nói “Cả đêm không mộng mị ngủ thẳng tới sáng”. Hắn không được tận hưởng cảm giác ấy, thay vào đó hắn tranh thủ từng giây từng phút để làm hẳn 3 giấc mơ trong vòng 2 tiếng đồng hồ.

Một giấc mơ hắn thấy mình bị rong biển quấn tay bên bờ hoang đảo. Một giấc mơ hắn thấy mình rơi vào trường học ma quỷ, kí túc xá sụp và hắn bị một tảng đá nặng trịch đè lên nửa người. Còn một giấc mơ nữa hắn thấy mình chơi bóng rổ trong giờ thể dục, chẳng biết hắn bị cảm nắng hay ngộ độc mà không tài nào nhảy lên được, cứ như treo mấy quả cân trên người vậy, đã thế còn nóng kinh khủng.

Hắn nheo mắt làm quen với ánh mặt trời, toan ngồi dậy, hắn mới nhận ra mình không thể dậy nổi —– cậu chủ Thịnh lúc ngủ chê nóng nên đã dồn hết chăn đắp lên người hắn. Sau đó rờ thấy vải cotton nên biến hắn thành cái gối ôm luôn, hơn nửa người dán sát vào, gần như nằm sấp trên người hắn ngủ.

Giang Thiêm đờ đẫn nhìn ván giường trên, cuối cùng đã rõ mấy giấc mơ đến kiểu gì. Lời phàn nàn nhấn mạnh của cụ Đinh mười năm trước không thể nào xác nhận được, vì ai đó không cho hắn cơ hội lăn xuống đất.

“Đù má!”

Giọng nói của Sử Vũ đột nhiên vang lên, theo sau đó là tiếng ré của Khâu Văn Bân, hình như bị vấp chân. Tiếng bước chân loạng choạng và tiếng cặp sách va vào cột giường lẻng xẻng, gọi Giang Thiêm tỉnh ngủ hẳn.

Hắn quay đầu sang, bắt gặp hai anh bạn cùng phòng đang há hốc mồm nhìn hắn như gặp ma.

Thịnh Vọng động đậy vài phát trong tiếng ồn ào, ngái ngủ ngóc đầu lên dòm dòm xung quanh…. Hình ảnh kí túc xá mờ nhòe, chẳng thấy rõ gì cả. Cậu tiếp tục vùi đầu xuống, chậm rì rì định rúc vào ổ chăn, kết quả “cái chăn” cứng quá, không rúc vào được.

Thịnh Vọng hoang mang ngẩng đầu lên và thấy cái mặt Giang Thiêm.

Thịnh Vọng: “…”

Dưới tác dụng của cơn ngái ngủ cậu sững sờ chốc lát, rồi lăn lông lốc lồm cồm bò dậy.

“Tôi ngủ thế này cả đêm á???” Thịnh Vọng hỏi.

Cuối cùng Giang Thiêm đã được ngồi dậy. Hắn tựa lưng vào lan can đầu giường, toan cử động cánh tay phải tê rần, nghe vậy hắn dừng lại, bình tĩnh đáp: “Không, tôi đâu có ngu.”

“Cũng đúng.” Thịnh Vọng yên lòng.

Nhưng Sử Vũ và Khâu Văn Bân thì không yên tâm.

Hai người họ xách hành lý túi lớn túi nhỏ, cặp sách trượt xuống tận khuỷu tay, tạo hình vừa nhếch nhác vừa khôi hài, cả hai cứ đứng đờ ra đấy một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: “Anh, anh Thiêm, hai người có chuyện gì thế?”

Sử Vũ nhìn quanh phòng: “Kí túc xá có 6 cái giường đấy….”

Không đủ cho 2 người ngủ ư???

Thịnh Vọng nghẹn lời. Cậu liếc mắt dòm Giang Thiêm, và nghiêm túc giải thích với hai người rằng: “Tối qua có trộm mò vào kí túc xá, hai cậu nghe chưa?”

Sử Vũ lơ mơ, còn Khâu Văn Bân thì “Á” lên, nói: “Tôi vừa đến chỗ cô quản lí để đăng kí số lượng hành lý ——“

“Cậu còn đăng ký hành lý á?” Sử Vũ khó hiểu.

“Theo như quy định thì phải đăng ký mà.” Khâu Văn Bân thật thà đáp: “Cậu chưa đăng kí à?”

“Không ai giữ lại thì thôi đăng kí làm gì, phiền kinh.” Sử Vũ phẩy phẩy tay bảo: “Đừng nói chuyện này nữa, cậu nói tiếp đi.”

“Cô quản lí nhắc bọn mình phải chú ý bảo quản đồ đạc, nói tối qua có người mò vào ăn cắp.”

“Đúng thế, tầng của bọn mình hầu như đều bị mất đồ cả, tôi còn thấy cả bóng người nữa.”

“Bóng người á?”

Thịnh Vọng kể lại chuyện tối qua, cái tên này từng xem rất nhiều phim kinh dị và chơi cả đống game kinh dị, nên kể chuyện rất điêu luyện, Sử Vũ sợ tới mức da mặt đen sì biến thành màu trắng bệch.

“Cậu có ổn không đấy?” Thịnh Vọng buồn cười quá.

“Không phải tôi sợ đâu, tôi chỉ nghĩ là chuyện này ấy mà, cứ để thế thì nguy hiểm quá.” Sử Vũ chết vì sĩ diện mà biện bạch, cuối cùng hỏi Thịnh Vọng: “Bắt được chưa?”

“Mơ à, tối qua mới báo án thôi.” Thịnh Vọng nắm bắt cơ hội trích dẫn lời quản lí kí túc: “Việc này kinh lắm, thế nên cô quản lí bảo nếu sợ thì có thể ghép giường vào ngủ chung.”

Khâu Văn Bân vừa định bảo “Đâu đến nỗi sợ lắm”, thì thấy Sử Vũ nhìn cậu đầy chờ mong: “Bân tử, hay hai đứa mình cũng ghép giường đi?”

“…Ừm.”

*

Chuyện ăn trộm mò vào kí túc xá nam chẳng mấy chốc đã truyền ra khắp nơi, có rất nhiều người nối đuôi nhau đến hỏi Thịnh Vọng và Giang Thiêm về đêm đó. Nhiều người xuất phát từ lo lắng, nhiều người chỉ đơn giản thấy thú vị.

Một câu “Không nhìn thấy” của Giang Thiêm đã xua tất cả những kẻ hóng hớt đi. Ban đầu Thịnh Vọng còn lễ phép kể tóm tắt, sau đó bị hỏi phiền quá thì đáp cho có lệ “Hỏi quản lí kí túc xá đi”, hoặc “Chờ thông báo của trường đi”.

Ấy thế mà Sử Vũ – người không ở kí túc vào đêm hôm đó lại là người kể lể như thật.

Vài ngày sau, trong trường tuôn ra hàng mớ lời đồn thổi. Nào là một nữ sinh nửa đêm nghe thấy có tiếng gõ lên giường trong kí túc xá, ban công hoặc hành lang có dấu chân lạ lùng, rạng sáng nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ, còn có mấy phòng nói chắc như đinh đóng cọt rằng mình cũng bị trộm. Thật thật giả giả lẫn lộn tùm lum, khiến lòng người ở kí túc bàng hoàng.

Thế là, ghép giường tự dưng trở thành mốt.

Sử Vũ gào mồm rằng tới khi nào lời đồn chưa mất thì hắn chưa quay về giường mình. Bởi vì giường hắn đối diện với tủ quần áo, thỉnh thoảng cửa tủ khóa không chặt, nửa đêm cứ kẽo kẹt hé ra một khe hở.

Nói thật thì ghê phết. Tuy Thịnh Vọng không sợ nhưng vẫn hiểu cho hắn.

Chỉ khổ mỗi Khâu Văn Bân, cậu ta đã béo sẵn, sợ nóng thôi rồi. Trên giường có thêm một kẻ nhát gan, mỗi ngày cậu tỉnh dậy mà người ngợm vã mồ hôi, kẻ nhát gan ghét lắm nhưng không chịu đi.

Có Sử Vũ sợ hãi quá đà làm lí do, hành động của những người khác chẳng còn lạ nữa.

Mắt cá chân của Thịnh Vọng dưới sự chăm sóc của cậu và….. Giang Thiêm đã lành rất nhanh, đến cuối thàng 10 về cơ bản không ảnh hưởng gì nhiều nữa. Chỉ có đi đường dày hoặc chạy nhảy mới hơi sưng lên thôi.

Thịnh Vọng chủ yếu quay về giường trên, cái “chủ yếu” ấy quyết định bởi tình trạng mắt cá chân của cậu.

Thỉnh thoảng sưng lên thì cậu sẽ ngủ chung với Giang Thiêm vài tối ở giường dưới, chờ hết sưng lại tiếp tục tung tẩy.

Cuộc thi giữa kỳ vốn phải tổ chức vào giữa tháng 10, vì hàng loạt sóng gió ở kí túc xá mà bắt buộc phải lùi lại, cuối cùng quyết định vào đầu tháng 11.

Một cuộc họp tất cả các khối được tổ chức vào thời gian gần cuối tháng 10, lão Hà cầm sổ ghi chép quay về, công bố nội dung mới của “Đổi lớp theo kỳ”.

“Thành thật mà nói thì tương đối nghiêm trọng, đối với một số bạn đã quen thói được chăng hay chớ ở lớp ta thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai.” Nét mặt Hà Tiến nghiêm túc. “Trước kia 3 hạng cuối cùng trong cuộc thi giữa kỳ và cuối kỳ sẽ bị loại, nhưng trong lòng các em hiểu rõ, lớp chúng ta không chỉ có 3 người nằm ngoài top 50.”

“Cô hiểu, thi cử có lên có xuống là chuyện bình thường, giống như biểu đồ hình sin vậy. Lần này thi điểm của em rất tốt, nhưng lần sau có thể hơi sút đi, đến lần tiếp theo lại tốt, cơ bản là luân phiên nhau thôi. Vì thế bản thân cô cho rằng một lần thi rơi ra ngoài top 50 thì không có nghĩa là sức học không xứng với lớp A, không phải vậy. Nhưng mà —-“

Cô dừng lại, đoạn nói tiếp: “Không thể phủ nhận rằng thứ hạng có thể phản ánh kết quả học tập trong một khoảng thời gian của em, sự lên xuống của điểm cũng là kết quả. Vì vậy quy chế mới được đặt ra không phải để làm khó các em, mục đích của nhà trường chưa bao giờ là làm khó các em hết, mà muốn giúp các em không bị làm khó sau khi ra khỏi trường.”

“Thế quy chế mới là gì hở cô?” Có đứa thốt lên.

Hà Tiến nói: “Lớp mình có 45 người, 45 chỗ ngồi. Vậy nên cuộc thi giữa kì lần này, những em trong top 45 sẽ vào lớp A, xếp hạng thế nào sẽ được chuyển vào lớp tương ứng, từ 46-90 vào lớp B, 91-136 vào lớp 1, cứ thế suy ra. Những học sinh lớp khác, cứ trong top 45 sẽ được vào, bất kể có bao nhiêu người đi chăng nữa.”

Cả lớp ầm ĩ hết lên.

Cao Thiên Dương rền rĩ: “Chết mất thôi, lần nào tôi cũng là cái đứa thứ 4 may mắn, giờ thì hay rồi, rơi thẳng vào đám bị loại rồi.”

Thịnh Vọng bảo: “Đừng chết chứ, tôi cũng ở trong cái đám bị loại đây.”

“Cậu thì ở cái gì mà ở? Rõ ràng cậu bay vèo qua thì có!” Cao Thiên Dương nói.

“Từ lúc trẹo chân đã lâu rồi chưa thi thố gì cả, nên ấm ớ lắm, chắc lần này không qua khỏi mất, đến lúc đó đi với nhau cho có bạn có bè.” Thịnh Vọng định bụng an ủi hắn, kết quả vừa an ủi xong quay đầu lại thì thấy cái mặt khó ở của Giang Thiêm.

Thịnh Vọng: “?”

Bút quay quanh ngón giữa Giang Thiêm và đập cái “Bộp” phát xuống bàn, vẻ mặt lạnh tanh.

Thịnh Vọng ngẫm nghĩ vài giây, đổi giọng: “Thôi tôi sẽ cố gắng vượt qua vậy.”

Cao Thiên Dương: “?”

Một tuần rưỡi trước cuộc thi giữa kì, Thịnh Vọng bớt thời gian đến phòng y tế, và cuối cùng đã nhận được lệnh của cô Lục: chân cậu không phải bôi thuốc uống thuốc và không phải ăn kiêng nữa rồi.

Để thể hiện niềm xúc động, cậu định bụng mời cả lớp đi ăn xiên nướng vào ngày chủ nhật, địa điểm là quán nướng “Năm đó”, thích đến bao giờ thì đến. Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đã quay về được một thời gian, bữa cơm khao thưởng còn thiếu đã đến lúc phải trả rồi.