Trên đời này không có ai hoàn hảo, trừ Hồ Huyên.
Chí ít thì trong mắt kẻ si tình Mộ Quang Dao, Hồ Huyên là tồn tại độc nhất vô nhị, là ánh sáng ấm áp nhất cuộc đời y.
Năm đó Mộ Quang Dao vất vả leo ba ngàn bậc thang, kết quả lại trắc ra được phế linh căn, tuy rằng vẫn có thể tu luyện nhưng cả đời này đã định trước không có thành tựu gì.
Y mặc kệ những lời đàm tiếu chế giễu của người khác, cam chịu chấp nhận làm một đệ tử ngoại môn nhỏ bé, cố gắng học tập.
Dẫu cho nhìn thấy những người xung quanh tiến bộ vượt bậc, bản thân y cũng chưa từng nản lòng thoái chí.
Đối với Mộ Quang Dao khi ấy, tu tiên là toàn bộ mục tiêu của y.
Y không rõ vì sao mình lại phấn đấu đến thế, nhưng y biết trong lòng mình chỉ có cầu tiên vấn đạo.
Tiền tài, nữ sắc, quyền lực, sự kính trọng ngưỡng mộ, hết thảy đều không khiến y đoái hoài.
Cho đến khi y gặp Hồ Huyên.
Người khác nói rằng bởi vì Hồ Huyên giúp đỡ y trong lúc khốn cùng nên y mới nảy sinh tình cảm.
Ngay cả Hồ Huyên cũng nghĩ thế dẫu không nói ra.
Mộ Quang Dao không phủ nhận, nhưng y biết rõ hơn ai hết từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Hồ Huyên, trái tim y đã không ngừng run lên kích động.
Xưa giờ y chưa từng quan tâm tới dáng vẻ của mình, càng không quan tâm chuyện mình bị người khác khinh nhục.
Thế mà khi trông thấy một Hồ Huyên quần áo chỉnh tề sạch sẽ, lòng Mộ Quang Dao xuất hiện sự xấu hổ với dáng vẻ chật vật hiện tại.
Y biết bộ dáng mình lúc này hẳn trông rất xấu xí, lại thảm hại, cho dù Hồ Huyên giúp y đánh đuổi những đệ tử xấu xa kia âu cũng chỉ đến từ lòng thương cảm.
Mộ Quang Dao cho dù có bị cả thế gian căm ghét cũng chẳng quan tâm, song y lại không chịu được nếu Hồ Huyên cũng ghét mình như họ.
Y muốn có nụ cười của cậu, muốn có trái tim và ánh mắt của Hồ Huyên, khiến cậu trở thành người hạnh phúc nhất trần đời.
Nói gì thì nói, y cũng tự mình hiểu lấy mình.
Hồ Huyên là đệ tử chân truyền của Lãn Nhàn chân nhân bên Huyền phong, tuy tu vi không tính như thiên tài nhưng vẫn hơn xa phế vật y đây, bề ngoài lại xinh đẹp tuyệt trần.
Người như cậu chỉ xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, mà Mộ Quang Dao lúc bấy giờ hiển nhiên không thuộc về nhóm này.
Được Hồ Huyên yêu thích là chuyện Mộ Quang Dao nằm mơ cũng không dám ảo tưởng.
Cho dù cậu thường xuyên bộc lộ rõ tình cảm của mình, cũng chưa từng ỡm ờ giấu diếm với người ngoài, song Mộ Quang Dao không dám nhận lấy tình cảm này.
Y thà rằng cậu chỉ đang buồn chán muốn tìm một món đồ mua vui còn hơn để cậu phải thật sự lao tâm khổ tứ vì loại phế vật vô dụng như y.
Nhưng bảo y đẩy cậu ra thì khó quá.
Người sống trong rét buốt giá lạnh, hiếm hoi lắm mới đón được ánh mặt trời, sao nỡ từ bỏ được cảm xúc ấm áp dễ chịu này.
Mộ Quang Dao biết mình không thể từ bỏ Hồ Huyên.
Vì thế khi Hồ Huyên nói muốn kết thành đạo lữ với y, Mộ Quang Dao suýt nữa đã ngất vì sốc.
Lý trí nói với Mộ Quang Dao y của bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, nhưng con tim lại chẳng thể từ chối một lời đề nghị mê người như vậy.
Bản thân Mộ Quang Dao không bao giờ dám nảy sinh loại ý tưởng này, càng đừng nói là tự mình hỏi cưới cậu.
Chỉ cần Hồ Huyên vẫn hạnh phúc vô tư đủ khiến y vui rồi.
Có điều nếu Hồ Huyên là người đề nghị kết hôn, Mộ Quang Dao làm sao từ chối nổi đây?
Cả đời này y không thể từ chối cậu bất kỳ điều gì, càng không thể từ chối một cơ hội mê người đến vậy.
Mộ Quang Dao biết mình tham lam si tâm vọng tưởng, song y chấp nhận đánh đổi hết thảy vì một Hồ Huyên.
Y nâng niu trân quý cậu như món châu báu vô giá, một lòng nuôi dưỡng để Hồ Huyên có thể vĩnh viễn sống trong nhung lụa, không cần quan tâm những chuyện vụn vặt xấu xí.
Nhưng y nào ngờ được Hồ Huyên vì y lại rơi vào thảm cảnh.
Lúc hay tin Hồ Huyên bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt đến độ hấp hối, Mộ Quang Dao mặt cắt không còn hột máu, chẳng màng tới nhiệm vụ lao như bay về Thanh Sơn phái.
Không cần ai nói thì y cũng tự đoán ra được Hồ Huyên tìm Phượng Hoàng để làm gì.
Việc Phượng Hoàng tái thế đương nhiên khiến không ít tu sĩ rục rịch vọng tưởng muốn chiếm lấy làm của riêng, một thần thú với sức mạnh toàn năng như thế thì toàn thân đều là báu vật cả.
Ngay cả Mộ Quang Dao cũng hơi rung động, song đến phút cuối vẫn nhìn nhận rõ thực lực bản thân lựa chọn từ bỏ.
Nhưng Hồ Huyên không giống thế.
Cậu không có khát vọng với việc tu tiên, chỉ một lòng đắm chìm trong trận pháp.
Người như Hồ Huyên hẳn không bao giờ quan tâm đến Phượng Hoàng...!
Đáng tiếc Mộ Quang Dao đã đánh giá thấp sự chú ý mà cậu dành cho mình.
Và giờ đây y phải trả giá bằng việc mất đi ánh nắng của bản thân.
Giây phút nhìn Hồ Huyên hấp hối, Mộ Quang Dao cũng không muốn sống nữa.
Sự tuyệt vọng khi mất đi tình yêu của đời mình đã che lấp cả ý muốn tu tiên thuở ban đầu.
Nếu Thiên Đạo không cho phép Hồ Huyên sống, vậy thì y cũng chẳng thiết sống nữa.
Một thế giới không có nắng ấm là một thế giới chết, không đáng sống, không đáng đấu tranh.
Mộ Quang Dao đã nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ nữa vào những giây phút cuối đời mình.
Y không hỏi, không chất vấn, không quan tâm.
Giữa lúc đứng trước lằn ranh sinh tử ấy, có thứ gì đó đã thức tỉnh trong y.
Truyền thừa nói cho y biết đấy chính là huyết mạch Cổ Thần, dòng máu này sẽ khiến y từ một phế vật biến thành thiên tài, một đường bước thẳng lên đỉnh tiên đạo.
Nếu là kẻ khác hẳn đã mừng như điên.
Nhưng Mộ Quang Dao rất bình tĩnh.
Y tự dùng kiếm rạch ngực lấy máu đầu tim, từng chút một dẫn vào cơ thể của Hồ Huyên.
Nếu huyết mạch Cổ Thần mạnh mẽ đến vậy, nó nên cứu được cậu.
Còn nếu không cứu được...!thế thì y không cần nó.
Cả hai bọn họ đều sống, tất cả mọi người đều xem như kỳ tích.
Mộ Quang Dao đương nhiên bị gọi đi hỏi chuyện, y biết khó lòng giấu diếm chuyện huyết mạch thức tỉnh nên đành nói ra.
Hiển nhiên có không ít trưởng lão thể hiện sự thèm thuồng đối với huyết mạch này, nhưng rất nhanh đều bị chưởng phái Thanh Sơn áp xuống.
Nói về chưởng phái thì thật ra Mộ Quang Dao không hiểu biết quá nhiều về ông.
Nhưng chí ít ông cũng là một trong số những người không tham lam dòm ngó đến huyết mạch Cổ Thần.
Thậm chí ông còn bảo Tôn Quân chân nhân thu y làm đệ tử chân truyền, nhờ vậy mà những ngày tháng sau đó của Mộ Quang Dao bớt đi phần nào lo âu.
Tôn Quân chân nhân là một kẻ cuồng kiếm, vì thế ông không thích Mộ Quang Dao, luôn cảm thấy đứa trẻ này tâm tư quá sâu nặng, đặt tình yêu lên trên tu đạo.
Song ông cũng như chưởng phái là một trong số ít những người ngay thẳng liêm chính chẳng buồn quan tâm đến huyết mạch.
Có hai người họ làm hậu phương, Mộ Quang Dao nhờ vậy an tâm sống thoải mái qua ngày.
Ưu thế huyết mạch khiến việc tu luyện của y thuận lợi vô cùng, tăng trưởng thần tốc làm người khác phải thèm thuồng ngưỡng mộ.
Những đệ tử từng khinh bạc y nay lại cúi đầu nịnh bợ, người chê cười y trèo cao Hồ Huyên lại bắt đầu than thở rằng Hồ Huyên thật may mắn.
.
ngôn tình ngược
Mộ Quang Dao không quan tâm bọn họ đàm tiếu thế nào về mình, chỉ cần không nói xấu Hồ Huyên thì có chửi mắng y cũng chẳng để ý.
Nhưng sẽ luôn có vài kẻ có mắt không tròng, ghen ghét Hồ Huyên nên đặt điều nói xấu.
Động vào Hồ Huyên sẽ khiến Mộ Quang Dao lồ ng lộn, lúc y điên thì tình nghĩa đạo lý đều vô nghĩa, cho nên mấy kẻ lắm lời đều học được cách im miệng.
Kỳ thực đây là chuyện không thể tránh khỏi, miệng lưỡi thiên hạ làm sao quàn cho hết được, cùng lắm chỉ có thể khiến họ không nói công khai trước mặt mình.
Giống như lúc y chưa thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần bị mọi người chê cười là bám đùi Hồ Huyên, dù cậu có cố gắng giải thích thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ toàn bộ.
Có những người vốn mang lòng sân si, không quan tâm đúng sai, nói cho sướng miệng bản thân.
Một đồn mười, mười đồn trăm, đủ loại dị bản trên trời dưới đất ngay cả chính chủ chưa chắc đã trải qua.
"Hồ Huyên thật may mắn."
Đây có lẽ là câu nói mà về sau Mộ Quang Dao căm ghét nhất.
Lúc trước y chỉ cảm thấy nó nhảm nhí, sau khi lên Nguyên Anh kỳ y mới càng hiểu rõ sự châm chọc của số mệnh đáng buồn cười đến nhường nào.
Sau khi tấn cấp Nguyên Anh không lâu, Mộ Quang Dao bị một kẻ lạ mặt mang theo hệ thống đoạt xá.
Mà cơn ác mộng của y cũng chính thức bắt đầu từ đây..