Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 62: Hồn Phi Phách Tán





Xét thấy Lương Ân lẫn Man Di đều đã tỉnh lại, hơn nữa không có dấu hiệu muốn tiếp tục đánh nhau, tôi bèn bảo Mộng Kính thả họ ra.

Hai người nằm trên đất lồm cồm bò dậy, ba chúng tôi nhìn nhau, bầu không khí có hơi gượng gạo.
Lương Ân đột nhiên lên tiếng trước: "Ngươi đi theo ta ra ngoài."
Tôi lo ngại bọn họ lại định đánh nhau tiếp, hắn đã nhanh nhẹn giải thích: "Ta và y nói chuyện riêng, không đánh."
Như để làm chứng, hắn còn ném kiếm bản mệnh của mình cho tôi.

Cây kiếm bay tới bên cạnh giường, ngoan ngoãn nằm xuống không động đậy.
Man Di hừ một tiếng, nhưng rồi cũng triệu cây cung của mình ra.

Tính tình cung bản mệnh y hung hăng không kém gì chủ, rõ ràng giường rộng nhiều chỗ nhưng cứ thích bay tới bên cạnh kiếm Lương Ân hất người ta đi.

Thân kiếm run lên bần bật, rất có dấu hiệu muốn tuốt vỏ giết cung.

Thế nhưng sau khi được tôi đặt tay lên trên liền nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại, nằm im thin thít.
Cung tên cũng chẳng chịu vừa, tự động nhảy vào lòng tôi nằm, bỗng dưng tôi giờ đây tay cầm kiếm tay cầm cung, trơ trọi ngồi trong phòng một mình.

"Bọn họ đi nói chuyện gì vậy?" Tôi hỏi Mộng Kính.
Nó ậm ừ cho qua: "Không biết, ta cũng đâu có chức năng nghe lén."
"Lúc ở bên cạnh Lương Ân ngươi không nghe ngóng được gì?" Chân mày tôi hơi nhíu lại.
"Hắn là cái hũ nút, chỉ mở lòng với mỗi mình ngươi.

Trong mắt hắn ta nhiều lắm là công cụ, nào cần phải chia sẻ chi tiết." Nó thở dài.
Xem chừng đối phương cũng không giống như nói dối, tôi thôi không gặng hỏi nữa.


Dẫu sao kết quả đã định, không thể thay đổi được.

Một chốc sau Man Di quay trở lại, thế nhưng lại không thấy Lương Ân đâu.

Y ngoắc ngón tay, cây cung bướng bỉnh không chịu về, thậm chí còn đè lên người tôi nặng hơn.

Kết quả tôi phải an ủi vuốt v.e nó hồi lâu, nó mới tiu nghỉu rời đi.
Man Di cầm cung trong tay, lườm vũ khí bản mệnh của mình: "Huyên dỗ nó làm gì, thứ không nghe lời thì bẻ đi nấu chảy đúc lại còn hơn."
Cây cung phát ra những tiếng ong ong, nếu nó có hình dạng động vật ắt hẳn sẽ giống con chó nhỏ không ngừng sủa y rồi.

Cung của y nên tôi không muốn can thiệp.

Tôi cầm kiếm Lương Ân lên, lấy làm lạ: "Hắn không quay lại lấy kiếm?"
"Một lát nữa." Man Di nhấc mí mắt lên, lười biếng dựa vào tường, "Hay là ta lấy kiếm hắn cho cung của ta ăn nhỉ?"
Cây cung rung lên phấn khởi, dường như rất thích lời đề nghị này.
Tôi cảm giác vỏ kiếm dường như lạnh đi đôi chút, bèn cầm nó cả hai tay cho nó an tâm: "Đừng hù doạ nó.

Kiếm bản mệnh của người khác không phải thứ tuỳ tiện để ăn."
Đối với tu sĩ chính đạo thì cắn nuốt vũ khí bản mệnh của tu sĩ khác là hành vi bị cấm.

Vũ khí bản mệnh luôn có liên kết với chủ nhân của nó, chưa phá giải liên kết đã hấp thụ sẽ khiến chủ bị phản phệ.

Nhẹ thì tu vi hao tổn vài trăm năm, nặng thì hấp hối gần chết cũng có.


Nào ngờ tôi nói xong cây cung kia không kêu nữa, trái lại biến đâu mất tiêu.

Man Di nhìn bàn tay trống rỗng của mình: "Trốn mất rồi."
Tôi ngạc nhiên: "Trốn?"
Y cười sảng khoái: "Lúc trước nó ăn không ít vũ khí bản mệnh của người khác, nghe ngươi nói thế nên chột dạ, chạy vào trong đan điền của ta trốn một góc khóc thầm rồi."
Tôi nghe xong lấy làm bất đắc dĩ.

Mặc dù hành vi kia bị cấm trong chính đạo, nhưng Man Di là ma tu, đương nhiên không cần tuân thủ.

Huống hồ Ma Uyên nguy hiểm vô cùng, không phải ngươi chết thì ta chết, bảo y chưa từng cắn nuốt vũ khí bản mệnh của ai trái lại càng khó tin hơn.

Kiếm của Lương Ân loé quang mang, dường như muốn chứng minh với tôi nó là kiếm tốt, chưa từng cắn nuốt vũ khí của người khác bao giờ.

"Đồ nịnh hót." Man Di mỉa mai.
"Tới một cây kiếm ngươi cũng không tha." Tôi xem như bó tay với y.
Tôi cứ nghĩ Lương Ân chỉ đi một chốc rồi về, thế nhưng lần này hắn đi những ba ngày.

Cây kiếm bản mệnh của hắn cũng kè kè theo tôi suốt ba ngày.
Ban đầu Man Di chỉ hơi ngứa mắt, hiện tại chỉ cần thấy tôi cầm kiếm là sẽ bắt đầu nói về việc đúc chảy nó nấu lại thế nào.

Tôi lại sợ y thật sự dám làm vậy, đành ôm nó khư khư không rời.
Thời điểm Lương Ân quay về, tôi cứ như trút được gánh nặng cực lớn, vội vàng đem kiếm dâng hai tay cho hắn.
Lương Ân tựa hồ cũng nhận ra thái độ kỳ lạ của tôi: "Sao thế?"
Tôi đành bất đắc dĩ kể lại nguồn cơn câu chuyện, bao gồm cả việc Man Di muốn "nấu" kiếm của hắn.


Cũng may tính tình Lương Ân tốt bụng, không so đo chấp nhặt những chuyện này, nghe tôi kể xong cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Trông thấy nét mặt có phần mệt mỏi của hắn, tôi theo thói quen thăm hỏi: "Ngươi sao thế? Mấy ngày nay đi đâu mệt thành như vậy?"
"Không sao, chẳng qua dùng thuấn di liên tục ở khoảng cách xa nên có hơi uể oải." Lương Ân gượng cười, song vẫn chẳng giấu nổi sự mệt nhọc.
Nghe hắn nói thế tôi lấy làm lạ.

Bây giờ Man Di đã nắm được hoàn toàn quyền điều khiển lãnh địa rồi, muốn đi đâu mà chẳng được, cần gì phải thuấn di.

Mà cho dù cần thuấn di đi chăng nữa thì có việc gì đáng để hắn bận tâm đi giải quyết? Chủ lãnh địa còn rung đùi thoải mái kia mà.
Man Di chậc một tiếng, trên mặt tràn ngập sự ghét bỏ: "Xong chưa? Xong rồi thì cút."
"Ta không tin tưởng ngươi." Lương Ân đối mặt với y lạnh lùng vô cùng, hoàn toàn trái ngược lúc nói chuyện với tôi, "Ta muốn tận mắt chứng kiến."
Lòng tôi dấy lên nỗi hoảng hốt không tên: "Chứng kiến cái gì?"
Khi tôi nhìn về phía Man Di, y lúng túng quay mặt đi.

Nhìn thái độ này tôi thừa biết y đang lừa gạt mình chuyện gì đó.

"Lương Ân." Tôi gần như nghiến răng nói ra hai chữ này, "Hai người các ngươi đang bàn bạc chuyện gì?"
"Không...!không có chuyện gì cả!" Man Di chột dạ chạy tới ôm vai tôi, "Huyên đừng nóng, từ từ ta sẽ giải thích."
"Đại khái thì...!ta sẽ mang ngươi rời khỏi lãnh địa."
Cả người tôi giật điếng hồn, không tin nổi nhìn y.
"Ngươi nói cái gì?" Giọng tôi run lên, chẳng thể kiềm chế sự tức giận của mình.
Tất cả những trăn trở, những đắn đo suốt thời gian qua của tôi đều là trò đùa sao? Y bảo cho tôi quyền được lựa chọn, kết quả đều do tôi tự đa tình, nghĩ mình đặc biệt trong lòng người ta?
Hiếm khi Lương Ân chịu lên tiếng nói đỡ thay Man Di: "Sau khi chúng ta bàn bạc, đây là phương hướng giải quyết tốt nhất."
"Đúng vậy!" Man Di gật đầu xác nhận, "Ta không muốn nói là vì sợ Huyên không đồng ý.

Chỉ rời đi một chốc thôi, về sau nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi quay trở lại lãnh địa, Huyên nhé?"
Tôi lạnh lùng đẩy y khỏi người mình, hất hai cái cánh tay cố bám rịt lấy kia.
"Ta không đi!"

Nói thật lòng thì tôi đang vô cùng bực bội.

Có lẽ đây là lần nóng giận nhất kể từ trước tới nay của tôi nếu không tính khi tôi tưởng Man Di đã chết.
Chút lý trí còn sót lại nói với tôi rằng hẳn phải có nguyên nhân nào đó nên bọn họ mới đưa ra quyết định như vậy, rằng ngay cả Man Di còn phải cắn răng đồng ý hợp tác với Lương Ân thì không thể chỉ vì y đột nhiên thay lòng đổi dạ được.

Thế nhưng bực vẫn hoàn bực.

Tôi có cảm giác mình như vai hề nhảy nhót, mọi người đều bảo tôi hãy tự do làm theo ý mình, kết quả vận mệnh vẫn bị người khác sắp đặt sẵn trong lòng bàn tay.

Đã thế mấy ngày qua Man Di còn im thin thít không thèm hỏi ý kiến tôi lấy một lần, cả Lương Ân trước khi rời đi cũng chẳng thông báo cho tôi biết việc này.

Quả nhiên tôi điên rồi mới tin vào cái câu cứ việc tham lam đi của bọn họ.

Cường giả có thể làm rất nhiều thứ để nuông chiều tôi, đến phút cuối cùng khi động chạm tới lợi ích bản thân thì tôi vẫn phải ngoan ngoãn chịu áp chế thôi.
"Huyên, cơ thể ngươi sắp đến cực hạn rồi, không thể kéo dài hơn nữa." Man Di nói.
"Thì thế nào?" Tôi lạnh nhạt nhìn y.
"Sau khi cơ thể biến mất, một khi rời khỏi lãnh địa ngươi sẽ bị quy tắc thế giới kéo vào vòng luân hồi." Lương Ân lên tiếng thay.
Tôi cười nhạt: "Vậy thì chỉ cần ta đừng rời khỏi lãnh địa nữa là được."
"Không thể.

Linh hồn ngươi ở bên trong lãnh địa của y theo thời gian sẽ hồn phi phách tán, biến mất giữa đất trời." Hắn đáp.
Người hay súc sinh, sau khi chết đều đi xuống địa ngục, trả hết ác nghiệp sẽ lại được luân hồi để bắt đầu một cuộc đời mới.

Cho dù có là kẻ mang tội ác tày trời phải chịu tội trăm ngàn năm, thì đến lúc nào đó vẫn có thể tiến vào luân hồi.
Mà hồn phi phách tán cũng như tên, là chân chính biến mất, không còn lưu lại bất kỳ thứ gì nữa.

Không còn sự sống, không còn luân hồi, cũng không còn kiếp sau..