Lương Ân từng bảo luyện kiếm quan trọng nằm ở cổ tay.
Cổ tay phải linh hoạt thì người cầm kiếm mới dễ dàng điều khiển đường kiếm theo ý muốn.
Nắm chuôi quá chặt trái lại sẽ khiến kiếm khách bị hạn chế, khó lòng phát huy hết thực lực.
Hắn cho tôi mượn kiếm của mình cầm thử, trông có vẻ nhẹ, cầm dễ như bỡn, ấy vậy mà vào tay tôi thì nặng vô cùng.
Tôi chật vật lắm mới nắm gọn được vào tay, quơ quào được vài nhát đã thấy mỏi rồi.
Kiếm vào tay Lương Ân lại khác hẳn.
Khi hắn đối đầu với kẻ địch sẽ không rời tầm mắt khỏi mũi kiếm.
Chiêu thức nhanh lại chuẩn, tôi nhìn thôi cũng bủn rủn tay chân, nức nở khóc thành từng tiếng vụn vặt.
Chất lỏng đặc sệt chảy xuống, không biết thuộc về tôi hay hắn nữa.
Nếu tôi là kẻ địch của Lương đại hiệp, vừa thấy hắn móc kiếm ra sẽ ngay lập tức quỳ gối xin hàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ôm chặt Lương Ân như con khỉ nhỏ sợ chuối của mình bị kẻ khác cướp mất: "Ngủ với ta rồi thì là người của ta."
Lương Ân xấu hổ dời tầm mắt: "Chúng ta vẫn chưa làm tới bước cuối."
"Thì sao? Lương đại hiệp muốn trốn tránh trách nhiệm à?" Tôi hung dữ nhìn hắn chằm chằm, "Hay ngươi cho rằng ta là nam tử nên không quan trọng phẩm giá?"
"Ý ta không phải vậy." Lương Ân vội giải thích, "Ta sợ ngươi hối hận, nên muốn cho ngươi cơ hội suy nghĩ..."
Ngày thường tôi chẳng biết Lương đại hiệp là loại người rụt rè đến thế, đêm qua thì lại càng không.
Hai năm ở Hồ phủ, tôi xem như hiểu sơ được tính cách của hắn.
Nếu hắn không thích tôi thì còn lâu mới chạm vào tôi, còn giúp tôi bắn mấy lần một đêm.
"Ngươi muốn làm con dâu hay con rể nhà họ Hồ?" Tôi đùa nghịch tóc hắn, "Nếu là con dâu, ta lập tức bảo cha chuẩn bị tiền cưới vợ.
Nếu là con rể, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn thật dày, bắt ngươi về ở rể."
Lương Ân bị tôi chọc cười, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.
Tôi nghiêng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ Lương đại hiệp đẹp trai quá, phải xài làm sao để hư hao bớt đây.
"Ba năm...!không, hai năm nữa, ta sẽ quay về cưới ngươi." Lương Ân đáp.
Tôi ngớ hết cả người: "Tại sao lại là hai năm nữa? Hiện tại muốn tổ chức cũng được mà."
Đối với tôi, ngày nào tôi đi lấy chồng cũng là ngày đẹp hết.
"Ta có việc phải đi." Lương Ân cầm tay tôi, xoa nhẹ, "Đợi sau khi báo thù xong xuôi, ta nhất định sẽ quay lại."
Con chim rồi vẫn vỗ cánh bay.
Lồng son của tôi không chứa được nó, chỉ có tôi si tâm vọng tưởng nghĩ mình cũng là ngoại lệ.
Tôi mắng hắn là đồ xấu xa cặn bã, không thèm nghe giải thích ôm nửa bầu rượu còn lại chạy về phòng.
Cả ngày hôm đó cha, mẹ lẫn Lương Ân đều cố thử tìm đến tôi nói chuyện, nhưng ai tôi cũng không tiếp.
Lương Ân đứng ngoài cửa sổ phòng tôi, gõ nhẹ: "Huyên à..."
"Câm miệng!" Tôi tức giận đóng cửa lại, kéo rèm xuống, "Ta không muốn nghe điêu toa xảo trá!"
"Xin lỗi, lẽ ra ta nên nói trước với ngươi việc này.
Chỉ là ta sợ ngươi lo lắng." Lương Ân vẫn chôn chân bên ngoài cửa sổ, "Ta cũng không nên nhân lúc ngươi say làm ra chuyện như vậy."
"Nhưng ta không phải bỗng dưng nóng máu làm liều.
Huyên thích ta, ta rất vui, bởi vì ta cũng thích Huyên."
Tôi làm bộ không nghe chứ cái lỗ tai dán lên cửa sắp muốn dính vào luôn rồi.
Nghe hắn bảo hắn thích tôi, tôi lúc này mới chịu mở cửa sổ ra: "Ngươi thật sự thích ta?"
Cánh cửa hé thật nhỏ, chỉ để lộ một con mắt.
Lương Ân khẳng định gật đầu: "Đúng vậy."
"Hai năm sau...!ngươi sẽ cưới ta chứ?"
"Chỉ cần Huyên đồng ý." Hắn đáp.
Đến nước này rồi tôi cũng không giận nổi được nữa.
Tôi mở tung cửa ra, lao nửa người trên ra ôm hắn.
May mà Lương Ân có luyện võ nên tay chân nhanh nhẹn, không thì tôi ngã sấp mặt vào tuyết rồi.
"Đợi đến mùa xuân ngươi hẵng đi." Tôi rầu rĩ nói, "Mùa đông năm nay tuyết nhiều quá, bồ câu không đưa thư được."
Cơ thể Lương Ân hơi run lên.
Hắn nghiêng đầu với tôi, không kiềm được hôn xuống.
Môi hắn lạnh lẽo vì đứng ngoài trời băng lạnh giá, nhưng đầu lưỡi có mang theo chân khí ấm nóng, đút tôi uống đến nóng cả người.
"Được, ta đợi mùa xuân cùng Huyên."
Hai năm chỉ như cái chớp mắt thì một mùa đông cũng không đáng là bao.
Ngày hôm trước tôi còn phàn nàn tuyết dày quá không đi đâu được, mở mắt bừng tỉnh phát hiện tuyết đã tan tự bao giờ, chồi non cũng sắp mọc rồi.
Đồ đạc của Lương Ân đã chuẩn bị xong, hắn không thể nấn ná lâu hơn nữa.
Tôi viết cho hắn mấy lá bùa cầu bình an, chữ tôi đẹp như vậy thần linh nhất định sẽ chứng cho.
Lương Ân nhận xong liền thề thốt sẽ giữ thật kỹ, sau đó hôn tôi thật nhiều, thật sâu.
Giây phút chia ly đau đớn buồn bã biết bao.
Sẽ càng đau hơn nếu như...!tôi không chạy theo sau Lương Ân.
Hắn phát hiện tôi ngồi trên lưng bạch mã lộc cộc bám đuôi mình, nét mặt không biết phải làm ra biểu cảm gì: "..."
Tôi không đợi hắn đuổi mình về, cướp lời trước: "Cha mẹ đã đồng ý cho ta đi rồi, ngươi đừng có lý do lý trấu! Cho dù ngươi không đồng ý thì ta vẫn sẽ bám theo ngươi thôi!"
Nếu Lương Ân muốn làm cánh chim trời tự do, vậy thì không làm lồng son nữa, tôi muốn làm mây làm gió đi theo bên cạnh hắn.
Đợi đến khi nào hắn mệt rồi sẽ cùng hắn nghỉ lại trên các nhành cây.
"Giang hồ hiểm ác, nguy hiểm trùng trùng..." Lương Ân thấp giọng nói.
"Chẳng lẽ Lương đại hiệp không thể bảo vệ được ta?" Tôi chặn lời hắn lại, "Bảo vệ một người cũng không được thì nói gì đến trả thù.
Vẫn nên về làm con rể nhà họ Hồ thì hơn."
"Đa số thời gian đều rong ruổi đường dài, không thể tắm rửa thay đồ mỗi ngày được." Hắn bổ sung.
Tôi á khẩu, không tắm rửa thay đồ mỗi ngày được thì đúng là đáng sợ thật.
Nhưng tất nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý mới đưa ra quyết định này, sẽ không vì vậy mà chùn chân.
"Không thể nhìn thấy ngươi mỗi ngày, ta còn buồn hơn." Tôi lẩm bẩm.
Con ngựa của Lương Ân đi chậm lại, lúc này đã song hành với tôi.
Hắn xoa tóc tôi, vuốt ve một hồi mới buông tay: "Ta chỉ sợ ngươi chịu cực khổ không quen.
Người như Huyên sinh ra là để được yêu thương cưng chiều, không nên phiền muộn bôn ba cùng ta."
Tôi cũng muốn nói với hắn rằng người như hắn sinh ra để mặc áo vạt võng thật thấp, thấp đến độ lộ cơ ngực cho công tử nhà giàu ngắm, không cần phải cực nhọc làm kiếm khách làm gì.
"Chỉ mong tới lúc gặp nạn, Lương đại hiệp đừng bỏ chạy để ta một mình." Tôi xấu hổ nhìn sang nơi khác, "Ta...!ta có thể đứng từ xa cổ vũ cho ngươi, nhưng không giúp ngươi đánh nhau được."
Lương Ân cười rộ lên làm tôi mê mẩn, không nhịn được đảo mắt liếc nhìn.
Rõ ràng lúc trước đâu có cười nhiều như vậy, mặt mũi hầm hầm cả ngày, bây giờ hở chút lại cười, tôi cưỡng sao được..