Lời kêu cứu của tôi rốt cuộc cũng cảm động được trời xanh, bởi vì ngay sau ngày kỷ niệm một trăm năm bị kẹt ở đây thì nơi này xuất hiện hai vị tu sĩ.
Không chỉ một mà tới những hai người.
Từ hồi bị mù thì thính giác của tôi dần tốt hơn.
Nhờ vậy tôi có thể nghe được tiếng bước chân của họ từ xa, và cả đối thoại giữa bọn họ nữa.
Hai người này là sư huynh đệ đồng môn, đang trên đường đi tới bí cảnh nào đấy thì bị ma tu đuổi đánh, xui xẻo té xuống đáy Tử Vực.
Quanh quẩn ở đây mấy ngày trời mới tìm thấy cái hang động này, định đánh liều vào xem có cơ may nào chăng.
Mà thôi, động cơ không quan trọng, có người là được rồi.
Ở một mình lâu quá, thỉnh thoảng tôi hay có những suy nghĩ vẩn vơ.
Ví dụ như thế giới ngoài kia huỷ diệt cả rồi, chẳng còn ai sống nữa, tôi là người cuối cùng còn mắc kẹt lại, vân vân.
Nếu không thì tại sao lâu như vậy không có ai tới cứu tôi.
Có người tới làm tôi cảm động lắm.
Tôi thử gọi bọn họ, đáng tiếc đã nhiều năm không dùng tới cổ họng, âm thanh phát ra khàn khàn nghe đáng sợ vô cùng.
Giống tiếng hai thanh sắt cọ vào nhau, nhưng âm vực đi xuống thay vì đi lên.
Hai vị tu sĩ kia cũng nghe thấy giọng tôi.
Vị sư đệ có vẻ hơi nhát gan, nghe xong giọng đã run, bảo sư huynh hay là chúng ta đi khỏi đây đi.
Sư huynh của hắn coi bộ gan dạ hơn, vẫn lựa chọn tiến vào.
Có vẻ lời của vị sư huynh này có uy hơn, cho nên tên sư đệ kia không dám ho he nữa.
Lúc họ tới gần, tôi cố kêu càng lớn.
Vị sư huynh nọ chém một phát về phía nhà giam, mũi kiếm cách đầu mũi tôi đúng một lóng tay.
Cửa phòng giam bị chém nát, tôi suýt nữa cũng bị chém theo.
Phát hiện tôi bị trói bên trong, cả hai tuy sửng sốt trong giây lát nhưng vẫn kéo tôi ra.
Tôi ú ớ muốn nói chuyện, lại không nói được, chỉ có thể chỉ tay vào cổ họng.
Dường như vị sư đệ kia biết y thuật, vì vậy liền vươn tay ra sờ thử.
Hắn nói: "Người có thương tích nhưng không cổ họng không bị thương, chỉ là đã lâu không dùng nên không nói được thôi."
Sư huynh của hắn ném cho tôi một viên đan dược, tôi đón lấy uống ngay tắp lự.
"Sao ngươi tin người thế, lỡ như chúng ta hạ độc thì sao?" Vị sư đệ kia thấy tôi chẳng mảy may nghi ngờ thì không khỏi ngạc nhiên.
Cổ họng vốn nặng nề bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, giọng nói cũng không còn nặng nề như cũ.
Tôi đáp: "Nếu là độc thì càng tốt."
Dù sao tôi có còn muốn sống đâu.
Vị sư đệ kia hẳn là người có trái tim nhạy cảm, nghe tôi nói thế thì thổn thức khuyên nhủ tôi buông bỏ u sầu, hiện tại thoát ra được rồi thì phải hướng tới tương lai tươi đẹp hơn.
Sư huynh của hắn lại thẳng thắn hơn.
Hắn hỏi vì sao tôi lại bị nhốt ở đây.
Tôi bảo rằng chồng mình bị người khác đoạt xá, kẻ đoạt xá nhốt tôi vào đây, sau một thời gian giằng co thì gã đã chết rồi.
Mấy chục năm dây dưa hận thù rốt cuộc cũng chỉ tóm gọn trong vài câu như thế.
Vị sư huynh kia lại hỏi, thế chồng tôi đâu rồi.
Nghe giọng nói của hắn thì dường như có chút tức giận.
Tôi lắc đầu, bảo rằng mình không biết.
Có thể đã chết, cũng có thể còn sống.
Không quan trọng nữa.
Sau một hồi nói chuyện, tôi rốt cuộc cũng biết tên hai vị ân nhân cứu mạng của mình.
Vị sư huynh tên Ân, họ Lương.
Vị sư đệ tên Nhân, họ Mộc Khả.
Quả nhiên là số mệnh sắp đặt.
Không chỉ mình tôi mới là bên gặp may, mà bọn họ cũng gặp may.
Bởi vì tôi biết đường ra khỏi đáy Tử Vực.
Chân tôi hãy còn yếu chưa đi lại được nên Lương Ân cõng tôi.
Về phần Mộc Khả Nhân, theo lời Lương Ân, hắn ta đi đường không vấp té đã là tốt lắm rồi.
Mộc Khả Nhân hỏi tôi tên gì, quê quán ở đâu.
Tôi bảo mình tên Hồ Huyên, là đệ tử của Thanh Sơn phái.
Nghe tới đây hắn liền mừng rỡ đáp, bọn họ cũng là đệ tử Thanh Sơn phái, quả nhiên có duyên mà.
Chỉ khác ở chỗ bọn họ nhập môn trễ hơn tôi, thậm chí khi đó kẻ đoạt xá kia đã bị tôi giết luôn rồi.
Hắn lại hỏi tôi có dự tính gì chưa, tôi lại không trả lời được.
Nói thật thì tôi đã chuẩn bị tâm lý cả bị giam cầm tới chết bên trong cái phòng giam đấy, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là tương lai sau này cả.
Nghĩ càng nhiều càng thêm đau, không nghĩ trái lại nhẹ nhõm hơn biết bao nhiêu.
Lương Ân hỏi tôi có muốn gặp lại chồng mình không, cái này thì tôi trả lời được.
Tôi không muốn gặp lại Mộ Quang Dao.
Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng thú thực tôi mệt lắm rồi.
Mấy chục năm y bị đoạt xá cũng là mấy chục năm tôi đấu đá rồi bị tên Mộ Quang Dao giả kia hành hạ, lại thêm trăm năm bị nhốt trong hang động kia làm cho cả sức khoẻ lẫn tinh thần của tôi đi tới giới hạn.
Bây giờ gặp lại Mộ Quang Dao, chưa chắc tôi còn tâm trạng nối lại tình xưa nữa.
Vả lại tôi của bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tu vi sụt giảm, mắt thì đã mù, dung nhan cũng bị huỷ, khắp người toàn sẹo lồi, thảm thương đến độ đủ tiêu chuẩn làm ăn mày.
Có gặp lại chỉ sợ Mộ Quang Dao cũng chẳng nhận ra được tôi là ai.
Sư phụ bảo tôi là người có tính cầu toàn, khắt khe thái quá.
Trận pháp tôi vẽ chỉ cần một nét không vững tôi liền huỷ đi vẽ lại.
Trang phục tôi mặc tuyệt đối không được có vết dơ, bằng không tôi nhất định phải chạy đi thay bộ mới.
Đáng tiếc tôi không thể vẽ lại tu vi của mình, cũng không thể thay đổi một cơ thể mới xinh đẹp hơn.
Vì thế tôi quyết định sẽ không đi tìm Mộ Quang Dao.
Nếu có thể, tôi càng muốn tránh y càng xa càng tốt.
Lương Ân không biết hết những suy nghĩ khúc chiết trong đầu tôi.
Nghe tôi nói thế, hắn chỉ gật đầu ừ nhẹ một tiếng.
Mộc Khải Nhân an ủi tôi rằng trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ.
Đợi về lại Thanh Sơn phái chữa thương rồi tôi lại có thể đi kiếm bến đỗ mới.
Tôi lắc đầu, ngụ ý bản thân không muốn.
Thương tích tôi ra sao, tôi là người hiểu rõ nhất.
Muốn chữa trị khỏi phải tốn vài chục năm là ít, chưa kể mất bao nhiêu là tiên đan diệu dược không dễ kiếm.
Tôi quay trở về chỉ trở thành gánh nặng.
Sư phụ sẽ không bỏ rơi tôi, nhưng sư phụ không phải chỉ có mỗi tôi là đệ tử.
Để chữa trị cho một kẻ như tôi mà chiếm mất tài nguyên của các sư đệ khác thì thật sự uổng phí.
Các sư huynh sẽ mắng tôi ngu ngốc, bọn họ vốn phản đối tôi lấy Mộ Quang Dao ngay từ đầu.
Nhưng sau khi mắng xong bọn họ sẽ liều mạng chạy đi tìm đan dược chữa trị cho tôi, kiểu gì cũng tự đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm.
Đi đâu thì đi, tuyệt đối không về Thanh Sơn phái..