Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 13




Lạc Ẩm Băng không vội lên đường, trời đã muộn, bây giờ thích hợp để nghỉ ngơi hơn là vội vã lên đường.

Hắn mang theo Lộc Ninh và Ngô Phi ra khỏi nhà kho, hai người một tang thi bước chậm trong siêu thị trống trải, vô số tang thi cách đó không xa hướng Lạc Ẩm Băng cúi đầu, giống như một nhóm kỵ sĩ trung thành, mong chờ vua tùy ý liếc mắt một cái.

Cho đến khi bước vào xe địa hình, Lộc Ninh vẫn không kìm được vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lạc Ẩm Băng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn xuống lòng hiếu kỳ ngậm miệng lại.

Lộc Ninh ngồi ở ghế lái, Lạc Ẩm Băng ngồi ở ghế phụ bên cạnh, hắn hạ ghế xuống, đắp một chiếc chăn nhỏ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, khi hắn ngủ, thần sắc u ám của Lạc Ẩm Băng nhạt đi, hắn trời sinh đẹp đẽ tinh xảo, lúc này mặt mày hơi nhíu lại, càng lộ ra mấy phần thuần khiết.

Lộc Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông phủ đầy những câu đố, trong lòng suy nghĩ một chút, thở dài từ bỏ, cũng rơi vào mộng đẹp.

Ghế sau đã bị Ngô Phi và túi du lịch cao bằng nửa người chiếm giữ, tang thi không cần ngủ mở to đôi mắt đỏ mơ hồ, yên tĩnh gác đêm.

Dưới cùng một ánh trăng, cách xa cả trăm cây số.

Kỷ Sơ dựa lưng vào cửa một chiếc xe địa hình màu đen tuyền, y cúi thấp đầu, ánh trăng nhàn nhạt rơi trên gương mặt y, lông mi dài của y tạo ra một bóng đen nhỏ, trong bóng tối là đôi mắt thâm thúy, y nhìn chăm chú vào chuôi dao găm cầm trong tay.

Trên dao găm dính máu, Kỷ Sơ lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch vết máu, cất dao vào vỏ, một cuốn sổ ghi chép to bằng lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trong tay y, tiếp theo là một cây bút.

Y mở cuốn sổ ra, trên đó ghi vô số địa danh, trong đó có rất nhiều địa danh đã bị gạch bỏ, Kỷ Sơ rũ mi, gạch bỏ thêm một cái nữa, y không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, nhưng bóng dáng đứng một mình dưới ánh trăng lại lộ ra mấy phần mất mát.

Kỷ Sơ duỗi ngón tay thon dài, chỉ về địa điểm tiếp theo, Khu an toàn Lâm Thành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Ẩm Băng tỉnh táo lại từ giấc ngủ, rửa mặt bằng nước nhiệt độ vừa phải do Ngô Phi cung cấp, ăn sáng với vài miếng bánh sen mềm và cà chua, sau đó lười biếng vùi vào ghế phụ, để cho Lộc Ninh tìm một cửa hàng kính mắt.

Sau ngày tận thế, đám đông từng tranh cướp vật tư, mà kính mắt chưa bao giờ nằm ​​trong danh sách cướp bóc, bởi vậy cửa hàng mà Lộc Ninh tìm thấy khá sạch sẽ, chỉ có một tang thi là nhân viên cửa hàng trong đó, Lạc Ẩm Băng tìm thấy một cặp kính bạc có gọng, lấy hai hộp kính áp tròng màu nâu đen.

Đưa kính áp tròng cho Lộc Ninh, nhìn cô gái dùng rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng đeo được cho tang thi mắt đỏ, cùng với chiếc kính gọng bạc bằng phẳng, màu mắt bất thường của Ngô Phi đã bị che lấp hoàn toàn, Lạc Ẩm Băng hài lòng gật đầu, nói trong lòng như vậy đã hoàn thành ngụy trang cho Ngô Phi.

Vừa nghiêng đầu, lại bắt gặp vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lộc Ninh.

Lạc Ẩm Băng hơi nhướng mày, ra hiệu cho Lộc Ninh có chuyện liền nói.

Lộc Ninh do dự một lúc rồi nói:

"Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên mặc thêm một chiếc áo khoác để ngụy trang, như bây giờ... thật kỳ lạ."

Lộc Ninh nhớ lại đánh giá ban đầu của mình về Lạc Ẩm Băng: Một tiểu thiếu gia được nuông chiều, được bảo vệ vững vàng, chưa từng trải qua ngày tận thế.

Đương nhiên cô không dám nói thẳng chuyện này, cô chỉ có thể ấp a ấp úng, hy vọng Lạc Ẩm Băng có thể hiểu ngầm.

Lạc Ẩm Băng nhìn Lộc Ninh, quét mắt qua quần áo dài tay và găng tay lộ ngón của đối phương, cuối cùng nhận ra, hắn ăn mặc thực sự quá mức mát mẻ, tại tận thế người người đều lo lắng bị nhiễm bệnh độc, không có ai ăn mặc giống như vậy.

Lạc Ẩm Băng tìm thấy một chiếc áo khoác dài nhạt màu từ túi du lịch mặc vào, hắn vốn lưng cao chân dài, mặc chiếc áo khoác vào, càng lộ ra dáng người đẹp đẽ, cho dù có cầm gậy chống để đi, mọi người cũng chỉ cảm thấy được quý khí, chiếc gậy chống như trở thành vật trang trí tô điểm cho khí chất của hắn.

Hắn đeo một chiếc túi xách cùng màu, trong đó chỉ đựng một hộp đồ ăn nhẹ, một túi vải đựng hạt giống cùng Nguyên Tinh, cây bao báp như móc treo được buộc trên dây kéo, không ai có thể nghĩ rằng nó chứa một kho vật tư.

Mấy thùng xăng cũng được đưa vào không gian cây bao báp, Lạc Ẩm Băng lấy ra một phần rất nhỏ thức ăn cho vào cốp sau xe địa hình.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, xe địa hình đi tới Lâm Thành, Lạc Ẩm Băng nằm trên ghế phụ, che kín chăn, ở trong lòng cảm khái sự cần thiết của tiểu đệ lái xe, mơ mơ màng màng ngủ gật.

Sau mấy tiếng, xe địa hình từ từ dừng lại, Lạc Ẩm Băng mở mắt ra, nhìn Khu an toàn trước mắt.

Khu an toàn Lâm Thành ban đầu là một trường học, trước tận thế vẫn có phần nổi tiếng trong nước, khi tận thế đến, trường học sắp khai giảng, siêu thị đã sớm mua đủ vật tư, trong khuôn viên trường lại không có nhiều người, chính là nơi thích hợp nhất để vượt qua ngày tận thế.

Hạ Lâm Thần là người phụ trách nhà ăn của trường, vào thời gian đầu anh ta đã nhận ra điều này, mang theo người thân và bạn bè của mình đến chiếm trường học, thành lập Khu an toàn Lâm Thành.

Lúc này, tường thành xung quanh khuôn viên đã được xây cao, hiển nhiên là công lao của các dị năng giả hệ thổ, các bức tường thành cao đã ngăn chặn tang thi, trước mắt Lạc Ẩm Băng là lối vào duy nhất của Khu vực an toàn, ngay khi xe địa hình vừa dừng lại, hai nhân viên an ninh đã cảnh giác vây đến.

Lạc Ẩm Băng hạ cửa kính xe xuống, nói với bảo an:

"Chúng tôi mang theo một số vật tư, muốn đến nhờ vả Khu vực an toàn, sống qua một đoạn thời gian an tâm."

Thần sắc của hắn bình thản, hai tên bảo an đã ở trong Khu an toàn từ lâu, tự nhiên có địa vị cao hơn những người sống sót lang thang, Lạc Ẩm Băng lại đối với họ không có chút cung kính nào, vẻ mặt lúc này cũng có chút không dễ nhìn.

Trước khi họ hét lên, Lạc Ẩm Băng lại nói:

"Vật tư của chúng tôi ở trong cốp sau."

Cốp sau mở ra, hai tên bảo an mím môi ngạo mạn liếc nhìn một cái, sắc mặt đột nhiên đông cứng lại.

Nửa năm sau ngày tận thế, mọi người thêm tất cả những thứ họ đã xem thường trước đó vào thực đơn, chỉ để làm no bụng, trong cốp sau của Lạc Ẩm Băng, lại có đủ đồ ăn được gia công tinh tế trước tận thế, túi gạo xếp mấy tầng, bên cạnh có mấy thùng mì gói cùng thịt hộp ăn trưa.

Hai tên bảo an âm thầm nuốt nước bọt, khi họ nhìn lại Lạc Ẩm Băng lần thứ hai, đã mỉm cười rạng rỡ.

Lạc Ẩm Băng hỏi:

"Dùng những thứ này đổi nửa tháng sống yên ổn, không làm nhiệm vụ không ra khỏi Khu an toàn, có thể không?"

Hai tên bảo an cười với họ, thừa dịp những người khác trong Khu an toàn không chú ý, họ giấu mì gói và thịt hộp ăn trưa vào người, cả hai đều trên mặt tỏa sáng, gật đầu với Lạc Ẩm Băng liên tục, ân cần nói:

"Đương nhiên có thể."

Cửa xe địa hình được mở ra, Lạc Ẩm Băng mang theo Ngô Phi và Lộc Ninh xuống xe xe, bảo an đưa họ vào phòng quan sát, mỗi Khu an toàn đều chuẩn bị một phòng quan sát như vậy, những người bên ngoài nhất định phải ở trong đó một thời gian, được xác định sẽ không biến dị thành tang thi mới có thể rời đi.

Phòng quan sát nhỏ mà thô sơ, bên ngoài có một tiểu đội dị năng giả năm người thủ vệ, Lạc Ẩm Băng lười biếng nhếch chân lên, ngồi trên ghế gỗ, đưa mắt nhìn về phía Khu an toàn, nơi hắn sẽ ở lại một khoảng thời gian.

Nơi trước đây là sân chơi của trường đã bị biến thành đất canh tác, rất nhiều người ở trong đó trồng trọt đổ mồ hôi như mưa, cách đó không xa, một nhóm người khác ngồi dưới bóng cây hóng mát trò chuyện.

Ánh mắt Lạc Ẩm Băng khẽ chuyển động.

Một tiếng sau, thời gian quan sát kết thúc, bảo an đã đem sự việc về vật tư báo cáo, Khu an toàn khá coi trọng việc này, cử một tiểu đội trưởng đến hỏi thăm tình hình, hy vọng có thể hỏi ra nguồn của số vật tư đó.

Ngay khi tiểu đội trưởng vừa bước vào phòng quan sát, Lạc Ẩm Băng liền lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn cảm nhận được những dao động năng lượng quen thuộc.

Tiểu đội trưởng này cũng là một dị năng giả não vực.

Tiểu đội trưởng không biết gì về phát hiện của Lạc Ẩm Băng, anh ta mỉm cười ôn hòa với ba người bên ngoài, dị năng não vực âm thầm được mở ra.

HOÀN CHƯƠNG 13