Ái · Đãng Dạng

Chương 92






Hôm nay là lễ Giáng Sinh, Lâm Mộ Tình không có ý định sẽ tham gia buổi tiệc Giáng Sinh do sinh viên tổ chức, bởi vì Vương Thiến Thiến nói là sẽ mời cả nhóm qua nhà cùng liên hoan.

Cuộc sống không có Tiêu Dương, mối quan hệ giữa Lâm Mộ Tình với mọi người càng được kéo gần hơn, dường như đang bù đắp vào phần tình cảm bị thiếu hụt.

Giống như những bộ phim Mỹ lúc trước xem vậy, dù không có tình yêu cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.

Sau khi xuống lớp Lâm Mộ Tình liền về nhà thay quần áo.

Thấy mẹ già đang tập trung tinh thần vào màn hình vi tính, không hơi đâu quan tâm tới mình.

Trong loa truyền đến vài câu tiếng Hàn, nàng liếc nhìn qua một cái, là một bộ phim hiện đại.

Lâm Mộ Tình liền xoay người đi rót ly nước.

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy Lâm mẹ tặc lưỡi cảm thán, "Bài thơ này viết hay thật."
"Phụt -----" Lâm Mộ Tình đang dưa lưng về phía mẹ nàng mà uống nước, suýt tí nữa là sặc mất rồi.

"Con uống từ từ thôi." Lúc này Lâm mẹ mới xoay người lại liếc mắt nhìn Lâm Mộ Tình một cái.

"Mẹ, mẹ xem cái gì vậy? Xem có hiểu hay không?"
"Cái gì gọi là không hiểu chứ hả, có phụ đề tiếng Trung này."
Lâm Mộ Tình cười đến vô cùng bất đắc dĩ, "Ý con là......!bình thường mấy phim phụ đề này toàn bốc phét không đấy."
"Bốc phét?"
"À......!thuật ngữ trên internet, ý là lừa người đó ạ."
Lâm mẹ không mấy quan tâm, vẫn cảm thán, "Thế nhưng bài thơ này viết hay thật, con đến đọc thử đi."
"Là thơ gì ạ?"
"Tên bài thơ này là Nữ Nhân Chân Chính."
Tên......!thật có chút không tưởng mà......!Lâm Mộ Tình thấy mẹ nàng né ra khoảng một phút, nam chính trên màn hình hướng thẳng vào microphone trên máy quay nói, phụ đề dịch ra là như vậy: Bài thơ hay nhất, vẫn chờ được đặt bút.

Bài hát hay nhất, vẫn chờ được xướng lên.

Khoảng thời gian đẹp nhất, vẫn chờ được trải nghiệm.

Biển xanh mênh mông nhất, vẫn chờ được khám phá.

Chuyến đi xa xôi nhất, vẫn chờ đến hồi kết......[1]

"Đây không phải là thơ của Nazim Hikmet sao?" Mặc dù phụ đề bản dịch so với trong ấn tượng của Lâm Mộ Tình có chút lệch tông, thế nhưng bài thơ nàng đã đọc qua rất nhiều lần rồi, vì thế nên mới nhớ rõ bản gốc đến vậy.

Mẹ nàng nhìn lưới qua nàng một cái, không lên tiếng, bởi vì hoàn toàn không biết nàng đang nói đến ai.

"Con còn nhớ rõ tên bài thơ là A True Travel, chuyến hành trình chân chính mà.

Vừa nãy mẹ nói nó tên gì?"
"Nữ Nhân Chân Chính."
"......" Hoàn toàn không có nửa xu dây mơ rễ má gì hết cả......!
Lâm Mộ Tình cảm thấy không thể để Lâm mẹ bị gạt bởi cái phụ đề gây độc hại này được, vì thế mới dùng lời lẽ nghiêm khắc, nói: "Bản gốc thơ là như thế này......!
A True Travel
The most magnificent poem hasnt been written yet.

The most beautiful song hasnt been sung yet.

The most glorious day hasnt been lived yet.

The most immense sea hasnt been pioneered yet.

The most prolonged travel hasnt been done yet.

The immortal dance hasnt been performed yet.

The most shine star hasnt been discovered yet.

When we dont know any more what we are supposed to do,
Its the time when we can do true something.

When we dont know any more where we are supposed to go,
Its the start when the true travel has just begun."
Lâm mẹ còn thật sự rất nghiêm túc nhìn nàng rất diễn cảm mà đọc hết toàn bộ bài thơ, sau đó lại rất bình tĩnh mà nói: "Dịch ra xem thử xem."
"Nếu dịch ra thì hẳn là:
Bài thơ tuyệt vời nhất vẫn chờ được viết.

Bài hát hay nhất vẫn chờ được hát.

Ngày vinh quang nhất vẫn chờ được sống.

Biển xanh lớn rộng nhất vẫn chờ được tiên phong.

Hành trình dài nhất vẫn chờ được thực hiện.

Vũ điệu bất tử vẫn chờ được trình diễn.

Ngôi sao tỏa sáng nhất vẫn chờ được phát hiện.

Khi chúng ta không biết phải làm gì,
Đó là lúc chúng ta đã thật sự làm một điều gì đó.


Khi chúng ta không biết phải đi đâu,
Đó đã là sự khởi đầu cho hành trình chân chính vừa bắt đầu."
Lâm mẹ nhíu nhíu mày hỏi: "Cái này có liên hệ gì với phụ nữ chứ?"
"Không có liên quan gì hết......!nếu không nhắc tới cái bản phụ đề lừa người này."
"Hừ, cái bản phụ đề này thật đào hố mà! Chuyến du hành cùng phụ nữa mà cũng không phân biệt được." Lâm mẹ liền học đi đôi với hành ngay."
Lâm Mộ Tình cười cười, nói: "Mẹ, con đi thay quần áo đây."
"Đi đi, tối không về cũng được."
"......"
Lâm mẹ còn đang đắm chìm trong bộ phim, cũng không quan tâm xem Lâm Mộ Tình có nghe thấy hay nhìn lại hay không, hoặc là đã đi vào phòng rồi, chỉ nói phía sau lưng nàng: "Ngày vinh quang nhất vẫn chờ được sống đó con gái à! Hành trình chân chính vừa mới bắt đầu thôi đó con!"
"Đã biết......" Lâm Mộ Tình ở trong phòng lớn tiếng đáp lại.

××××
Buổi liên hoan đêm nay ngoại trừ Tiêu Dương ra, toàn bộ đều đến đông đủ.

Vương Thiến Thiến nhị hóa kia cực kỳ mê ăn lẩu, thế nhưng cô lại không thích rửa chén, nhiều người cùng ăn lẩu, tất nhiên phải có người đứng ra đi làm phần đó.

Vì thế chủ đề lúc này vẫn quay quanh nồi lẩu.

Khi Vương Thiến Thiến nghe được Tống Nhiên cùng Lâm Thanh Hủ bắt đầu cuộc sống ra riêng, liền phân tích cho các cô giá nhà ở trong khu vực cùng tốc độ tăng phần trăm, lấy tiền lương của hai người, cùng nhau trả góp một căn nhà thì không gì là khó khăn cả.

Lý công tử hỏi thăm Hướng Nghiên một chút ít về phương diện đánh giá tài sản, Hướng Nghiên lấy số điện thoại kế toán sự vụ cao cấp ở sở nghiệp vụ Triệu Đình đưa cho cô.

Lâm Mộ Tình cùng Nhất Văn thừa lúc mọi người còn đang lo trò chuyện riêng cùng nhau, không ngừng gấp thức ăn.

Đang ăn, đột nhiên Lâm Mộ Tình hỏi Nhất Văn: "Gần đây Tiêu Dương có liên lạc với các cậu hay không?"
Cả nhóm người vốn đang lo trò chuyện riêng đột nhiên liền im lặng hẳn xuống.

Lâm Mộ Tình giật mình một cái, sau đó mới nói: "Là bạn bè, quan tâm một chút cũng rất bình thường thôi mà?"
"Thế nhưng do cậu chủ động đi hỏi thì thật sự rất không bình thường đó." Nhất Văn nói.

"......"
Lâm Mộ Tình cũng không biết bản thân mình bị gì, chẳng lẽ là bị mấy câu nói khi nãy của Lâm mẹ ảnh hưởng hay sao?
"Không biết cậu ấy đang bận chuyện gì, lâu rồi không liên lạc với nhau.

Mỗi lần gọi điện qua cho cậu ấy đầu nói là đang làm việc, ngay cả một ngày nghỉ cũng tìm không ra, hỏi cậu ấy đang làm gì thì cậu ấy cũng không chịu nói, chắc muốn đợi làm xong rồi mới kể cho bọn này biết đi." Lý công tử nói.

Đề tài này nếu như đương sự đã nhắc tới rồi, thì Nhất Văn cảm thấy dù có như thế nào đi chăng nữa cũng muốn thay Tiêu Dương hỏi một câu, cũng là một cách tiêu trừ lòng nghi ngờ của mọi người.

"Thật ra cuối cùng thì cậu để ý điều gì cơ chứ? Lúc trước khi hai người các cậu chia tay với nhau......"
Lâm Mộ Tình trầm mặc một hồi lâu.

Lâm Thanh Hủ cũng hỏi: "Lúc ấy bọn này không ai dám hỏi, sợ hỏi tới sẽ khiến cậu không vui.

Thế nhưng đến bây giờ, mọi chuyện đã qua lâu đến như vậy rồi, cậu cũng đã chủ động hỏi thăm đến Tiêu Dương, liền chứng minh là không sao nữa rồi.

vậy bây giờ hẳn là cậu có thể nói cho bọn này biết cuối cùng là vì lý do gì được chứ?"
"Bởi vì......" Lâm Mộ Tình không biết có nên nói ra hay không.


"Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy qua Tiêu Dương quan tâm ai đó nhiều đến như vậy, ngay cả năm đó khi ở cùng với chị của cô cũng chưa có như thế này, tôi nói chuyện này ra không phải là muốn an ủi cô, thế nhưng là cô, cuối cùng thì cô muốn Tiêu Dương phải làm như thế nào nữa cơ chứ?" Lý công tử đem hết toàn bộ những lời lẽ nghẹn trong lòng đều nói thẳng ra hết cả.

Thật ra thì mọi người thắc mắc từ sớm, chỉ là kiềm nén lại vì nghĩ đến chuyện Tiêu Dương còn muốn tiếp tục níu kéo, sợ một khi đã hỏi ra rồi thì sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn nữa, nên vẫn im lặng lấy.

Nhưng đến lúc này, ngay cả bóng dáng của Tiêu Dương mấy tháng nay cũng không gặp, một chút hy vọng của mọi người cũng tan biến theo.

Dứt khoát đem mọi chuyện nói rõ ràng ra hết, để hy vọng của mọi người dù có tan biến cũng phải tâm phục khẩu phục theo.

Lâm Mộ Tình cúi thấp đầu, nàng biết mọi người đều đang đợi câu trả lời của nàng, nàng cũng không muốn để mọi người thất vọng, vì thế mới nói: "Không phải là mình muốn cô ấy như thế nào, mà chỉ là do mình không qua được bản thân mình."
Bên trong càng thêm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, từng đợt hương thơm xộc vào mũi, nhưng mọi người đã không còn tâm trạng gì mà cầm đũa lên nữa.

"Vậy cuối cùng là cậu vì lý do gì chứ?" Nhất Văn tiếp tục hỏi.

"Ừm......" Lâm Mộ Tình thở dài một hơi.

"Đừng nói cho tụi này biết là cậu không yêu cậu ấy, khẳng định là tụi này sẽ không tin đâu."
Năm người với năm cái đầu đồng loạt gật theo.

"Cũng đừng nói là bởi vì chị cậu không cho các cậu yêu nhau, tụi này lại càng không tin đâu."
Lâm Mộ Tình cũng chỉ thở dài theo, "Mình chỉ là......!chỉ là......"
"Chỉ là cái gì chứ? Lâm lão sư, điểm này không giống với tác phong của cô đâu, nói nhanh ra đi." Lý công tử đã nôn nóng muốn chết rồi đây.

Lâm Mộ Tình lấy dũng khí, nhắm mắt lại, nói: "Chỉ là......!mỗi khi nghĩ tới bản thân mình cùng tỷ tỷ thế mà lại nảy sinh tình cảm với cùng một người, liền khiến mình phát điên lên, vì thế nên mới có chuyện bản thân không qua được cửa ải của chính mình."
Hít sâu thêm vài cái, Lâm Mộ Tình tiếp tục nói: "Cái cảm giác đó tựa như......!lồng ngực muốn thắt chặt lại như mớ tóc rối, không thể tiêu hóa được, lại nôn không ra......!tóm lại.....!ah......!cứ như vậy đó."
"......"
Một giây sau.

Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên đều trầm mặc không biết nên mở lời như thế nào; Lâm Thanh Hủ cùng Tống Nhiên lại âm thầm đồng ý với Lâm Mộ Tình; Lý công tử cùng Nhất Văn lại một trước một sau cười lên thành tiếng.

Đặc biệt là Nhất Văn, cười đến ứa cả nước mắt.

Này chắc hẳn phải là cái lý do mà cô cùng Lý công tử cảm thấy tức cười nhất rồi đây.

Lâm Mộ Tình không khỏi nhíu mày lại, hỏi ngược Nhất Văn, "Chẳng lẽ cậu sẽ không để ý hay sao?"
Nhất Văn cười lắc lắc đầu, "Mình không phải cười cậu để bụng chuyện đó, mình là cười cậu ngay cả tình huống thật sự là như thế nào còn chưa biết rõ, chỉ có thế cũng để bụng."
"Có nghĩa gì chứ?"
"Mình lấy tính mạng ra bảo đảm, cho tới bây giờ Tiêu Dương cũng chưa từng chạm qua chị gái của cậu đâu."
"Vậy cũng có thể là tỷ tỷ của mình......"
Lý công tử vội vàng bổ sung thêm một câu, "Không có, không có......!trên thực tế thì Tiêu Dương còn có một cô bạn gái trước......."
Lại im lặng trong nháy mắt.

"Sao cậu không sớm nói cái lý do ra chứ?" Lúc này, cũng chỉ có duy nhất một mình Lâm Thanh Hủ dám oán trách Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình còn đang giật mình bởi những câu nói mình vừa nghe được khi nãy.

Buồn cười thật.

"Nói sớm cùng nói trễ có quan hệ gì với nữa cơ chứ, không phải kết quả cũng đều như nhau hay sao?" Lâm Mộ Tình cố gắng mỉm cười.


Nếu như sớm nói ra, sẽ không giống nhau hay sao?
Sẽ sao?
Khó.

"Đúng rồi, có món quà Giáng Sinh muốn tặng cho em!?" Đột nhiên Vương Thiến Thiến cất cao giọng lên.

"Tặng em?" Lâm Mộ Tình thấy có chút mơ hồ.

Trước khi tới không phải mọi người đã bàn hết rồi hay sao, không ai mang quà đến tặng cả, đỡ phải đáp lễ lại rất phiền phức.

"Chờ đó." Vương Thiến Thiến rời khỏi chỗ ngồi, đi vào trong phòng ngủ gây tò mò một lúc lâu.

Đến khi Vương Thiến Thiến bước ra, trong tay có cầm theo một cái gì đó, nhìn thoáng qua là một chiếc chìa khóa lấp lánh.

Đang ngồi đó có người đã biết hết cả, có người lại giống như Lâm Mộ Tình vậy, chẳng hay biết gì.

Sau đó Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên cùng nhau đưa ra, kéo Lâm Mộ Tình còn đang ngồi ngây người tại đứng đó lên, kéo ra khỏi nhà, kéo đến nhà kế bên liền dừng lại.

lúc này Vương Thiến Thiến mới trịnh trọng đem cái chìa khóa kia giao vào tay nàng.

"Là món quà mà Tiêu Dương tặng cho em."
Lâm Mộ Tình cầm chiếc chìa khóa mà do dự trong chốc lát, mới đem nó tra vào ổ khóa.

Sáng đèn lên, Lâm Mộ Tình liền sững sờ cả người lại.

Tất cả mọi thứ trong căn nhà này, đều xa lạ nhưng lại rất quen thuộc.

Đúng rồi, đó là lần ở nhà Vương Thiến Thiến ăn cơm, người đàn ông nhà bên yêu cầu nàng cung cấp cho ông một số gợi ý trang trí......!Món cuối cùng nàng nhìn thấy, chính là tấm ảnh chụp chung duy nhất giữa nàng với Tiêu Dương, khi đó, cuối cùng nàng đã giật mình, cuối cùng hốc mắt nàng cũng đỏ lên.

Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên len lén rời đi, không quên giúp nàng đóng cửa lại.

Lâm Mộ Tình nhìn vào tấm ảnh kia, nội tâm cảm thán nghìn vạn lần.

Trong ảnh chụp, Tiêu Dương cười đến vô cùng cao quý cùng tao nhã, còn mình thì đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn cô ấy, khóe miệng hơi chút cong cong lên.

Nàng tự tay một lần lại một lần vuốt ve lên tấm ảnh chụp có Tiêu Dương, trong đêm tĩnh lặng tùy ý cho nỗi nhớ mong dâng trào.

Ở một lúc nào đó, chúng ta sẽ không biết vì sao khi chúng ta nhớ đến một người, nước mắt liền rơi thành giọt.

Lâm Mộ Tình cũng thế.

- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Nazim Hikmet [Nạp Cơ Mẫu Hy Khắc Mai Đặc]: Thi nhân nổi tiếng cũa Thổ Nhĩ Kỳ
Sắp kết thúc rồi......!còn muốn tiếp tục ủng hộ trong lặng thầm nữa à?
[1] Bản gốc là như này:
The most beautiful sea hasnt been crossed yet.

The most beautiful child hasnt grown up yet.


Our most beautiful days we havent seen yet.

And the most beautiful words I wanted to tell you,
I havent said yet...!
Đây là đoạn thơ mà tác giả Nazim Hikmet, viết cho vợ mình trong ngục tối.

Madpuff: Lời thơ trong chương này đều do cá nhân mình dịch cả, do tìm không ra bản dịch tiếng Việt nào hết, nếu có góp ý bản dịch hay hơn, mình rất trân trọng đón nhận.

- --------------
Hết chương 92..