Ái · Đãng Dạng

Chương 84






Lúc Tiêu Dương cầm cái chén lên uống Cola, cả bàn đều phát ra tiếng cười lớn bé bất đồng.

Cái chén Cola kia được cô uống như đang uống thuốc Đông y vậy.

Lâm Mộ Tình với vẻ mặt vô tội, đây cũng không phải là nàng cố ý chỉnh Tiêu Dương, ai nhờ Vương Thiến Thiến đưa ý kiến bừa bãi.

Lâm Mộ Tình từ từ uống ly nước ép, uống hết lại rót thêm một ly khác.

Lý công tử nhịn không nổi: "Đã ăn lẩu thì làm sao mà có thể không uống bia được cơ chứ? Lâm lão sư, đừng lo uống nước trái cây nhiều như vậy nữa, Nhất Văn, nhanh rót ly bia qua cho Lâm lão sư đi." Cô ở đó la lối ồn ào, nhận lấy chính là một ánh mắt của cả Lâm Mộ Tình cùng Nhất Văn.

Nhất Văn nghĩ, thái độ của Lâm lão sư người ta rõ rành rành tới cái mức này rồi, cậu đây là muốn làm cái trò gì nữa đây! Đừng nên ép Lâm lão sư phải lật bàn đó chứ? Chuyện này không được thì nên hoãn lại trước đi, tiếp tục kéo dài như vậy nhất định sẽ không có kết quả tốt lành gì.

Cô thấy Tiêu Dương cũng không nói gì, liền ở dưới bàn đạp Lý công tử một cái, nói: "Ban ngày ban mặt bia bọt cái gì, đến tối rồi tính sau, phải để người ta ăn chút gì lót bụng trước mới được chứ."
Vừa nhắc tới buổi tối, Lý công tử vội vàng nhận lỗi.

Nhanh chóng đồng ý mà gật gật đầu, nói: "À, đúng, tối nay mọi người cũng đừng về nha, mình uống tới trời sáng luôn."
Vương Thiến Thiến cũng bắt đầu hát đệm thêm vào: "Đúng đó! Khỏi lo, trong nhà có chỗ cho mọi người qua đêm mà."
Lâm Mộ Tình đành phải nhếch miệng cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Nàng phát hiện, một năm nay, tính tình của bản thân thật sự là tốt lên rất nhiều, biết rõ là những thứ này đều là chủ ý muốn nàng cùng Tiêu Dương hòa hợp nhau, vậy mà nàng vẫn còn có thể bình tâm tĩnh khí tiếp tục ngồi ở đây.

Thôi bỏ đi, đây cũng là một phen hảo ý của mọi người, nàng hiểu được, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.

Đúng như dự đoán của Hướng Nghiên, chuẩn bị quá nhiều, chỉ sợ đến tối có ăn tiếp cũng không hết, chắc phải thêm một bữa khuya mới giải quyết hết được.


Sau khi ăn xong, Lâm Mộ Tình xung phong nhận nhiêm vụ gọt hoa quả, định cách xa Lý công tử cùng Vương Thiến Thiến một chút, nếu không thật sự không biết hai người kia còn muốn ra thêm mấy chiêu kỳ quái gì nữa.

Nhưng không ngờ là, Tiêu Dương lại đi vào theo.

Lâm Mộ Tình nghĩ, mặc dù đại đa số đều hy vọng mình giảng hòa với Tiêu Dương, nhưng Lâm Thanh Hủ nhất định sẽ chung một chiến tuyến với mình.

Tốt xấu gì lúc này Lâm Thanh Hủ cũng có thể vào giúp đỡ mình gì gì đó mới đúng, thế nhưng khi nàng thấy người theo đuôi mình bước vào lại là Tiêu Dương, trong lòng liền cảm thán, thật đúng với câu nói hiệu quả nhất cùng linh nghiệm nhất trên thế giới này, chính là thổi gió bên gối.

Thổi Gió Bên Gối: Người ta thường ví lời khuyên nhủ của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.

Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.

Lâm Thanh Hủ cái tên trọng sắc khinh bạn!
"Tôi giúp em nhé." Tiêu Dương nói xong liền bắt tay vào giúp đỡ.

Lâm Mộ Tình cuống quít trả lời: "Không cần, cô cũng đâu biết gọt."
Sau đó là một trận im lặng.

Lâm Mộ Tình cầm dao gọt trái cây lên cắt quả cam, Tiêu Dương liền dựa lên cửa bếp đứng nhìn.

Không biết cả hai có phải đang suy nghĩ cùng một chuyện hay không, ngay góc độ mà đối phương không nhìn thấy, cả hai không hẹn mà cùng mỉm cười nhẹ.

Lâm Mộ Tình nhớ lại, những tháng ngày còn ở cùng với Tiêu Dương, có hôm buổi sáng nàng có lớp, không cẩn thận ngủ quên mất, đã gọi Tiêu Dương giúp làm phần sandwich, nàng liền vội vàng thay áo quần và trang điểm.

Sau khi Tiêu Dương vào nhà bếp chuẩn bị hết tất cả mọi nguyên liệu rồi, không biết dao để chỗ nào, liền tìm Lâm Mộ Tình để hỏi, sau khi tìm đủ các loại dao dao kéo kéo, cô lại không biết phải dùng nó như thế nào mới là đúng nhất.

Cuối cùng Lâm Mộ Tình thấy Tiêu Dương đã vào nhà bếp cả buổi trời vẫn chưa ra, liền đi vào nhà bếp để kiểm tra, kết quả liền thấy Tiêu Dương đang dùng hàm răng cắt bánh mì......!
Có đôi lúc, Tiêu Dương rất đơn thuần dễ thương, có đôi lúc lại......!
Lâm Mộ Tình "Ouch" một tiếng, bỏ dao xuống để ngón tay xả nước dưới vòi, vừa rồi không cẩn thận cắt phải ngón tay.

Giây tiếp theo, Tiêu Dương cũng đứng bên người nàng, ân cần hỏi: "Sao lại cắt trúng tay rồi?" Tiện thể còn thầm oán, nói: "Đã nói để tôi giúp lại không chịu, em xem bản thân lại không cẩn thận tới như vậy, kiểu này......"
Cô muốn nói, kiểu này, dù cho em nói là không có tôi vẫn có thể sống tốt được, tôi làm sao có thể tin được cơ chứ? Làm sao mà tôi có thể yên tâm được chứ?

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nhăn mặt của Lâm Mộ Tình, cô lại không đành lòng trách mắng, nắm lấy tay Lâm Mộ Tình, đem ngón tay còn đang chảy máu kia ngậm vào miệng, nhẹ nhàng mút vào.

Lâm Mộ Tình có chút không quen, muốn rút tay ra, thế nhưng Tiêu Dương lại nắm lấy tay bản thân mà không chịu buông.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ngón tay bị thương có chút tê tê, Lâm Mộ Tình mở miệng, nói: "Được rồi, Tiêu Dương......!không đau nữa."
Lúc này Tiêu Dương mới buông ra, sau đó kéo nàng sang một bên và đi ra bên ngoài: "Đi tìm Hướng Nghiên lấy cái băng cá nhân thôi, nếu không nhiễm trùng mất."
Ngay lúc này Lâm Mộ Tình lại rút tay về, "Tiêu Dương......"
"Sao?" Trong lòng Tiêu Dương âm thầm nhảy nhót một trận, lúc trước mỗi khi Lâm Mộ Tình gọi cô như vậy, đều là nhắc mình không cần như vậy, không nên như thế, nói vài lời cự tuyệt để mình cách xa em ấy một chút, tuy mặt ngoài nhìn như đó là những lời rất đau lòng, thế nhưng đối với Tiêu Dương, lại xem đó như niềm vui.

Bởi vì ít ra Lâm Mộ Tình vẫn còn sẵn lòng nói chuyện cùng mình, chỉ cần kiên trì thêm vài ngày, muốn em ấy hồi tâm chuyển ý cũng không còn là việc gì khó khăn nữa.

Thói quen là điều gì đó rất đáng sợ, cảm giác yêu một ai đó nhất định sẽ không dễ dàng quên được đến như vậy.

Chỉ là ngay lúc này đây, Lâm Mộ Tình thật sự đứng trước mặt Tiêu Dương, bỗng nhiên một câu cũng không nói ra thành lời được.

Tâm ý của nàng cũng đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, còn gì để nói nữa chứ.

Nàng cười cười lắc lắc đầu, "Không có gì."
Nét vui mừng trên mặt Tiêu Dương dần dần biến mất đến hầu như không sót một tí nào.

Không cam lòng mà hỏi một câu: "Bây giờ, thật sự không muốn nói chuyện với tôi nữa luôn hay sao?"
Lâm Mộ Tình tiếp tục duy trì nụ cười: "Đi vào đi, không có chuyện gì đâu, cắt xong hai quả táo rồi hẵng đi tìm Hướng Nghiên."
Tiêu Dương ngạc nhiên mà nhìn nàng, nhìn đến nỗi nàng cảm thấy có chút loạn nhịp không rõ, không biết qua bao lâu, Tiêu Dương mới cười như tự giễu mà xoay người lại.

Không nói một lời.

Lâm Mộ Tình còn định gọi Tiêu Dương lại, vừa nhất tay lên, lại thấy đầu ngón tay rươm rướm máu, ẩn ẩn hơi đau.

Lúc Tiêu Dương mặt lạnh lùng bước ra ngoài phòng khách, dường như mọi người cũng chú ý được chuyện gì đó rồi.

Lâm Thanh Hủ dẫn đoàn chạy nhanh vào nhà bếp, nhìn thấy ngón tay Lâm Mộ Tình bị thương, ngược lại còn hít một hơi lạnh, nói: "Dù cậu không muốn tái hợp với Tiêu Dương, cũng không cần phải tự hại mình như thế chứ!"
Lâm Mộ Tình không quan tâm đến lời nói vô căn cứ của cô, còn hỏi ngược lại: "Tiêu Dương không bị gì chứ?"
"Ít ra Tiêu Dương không có đổ máu! Mình xem xem......" Lâm Thanh Hủ lại bắt đầu lải nhải.


Nghe thấy tiếng thét to của Lâm Thanh Hủ, Hướng Nghiên cùng Tống Nhiên cũng chạy vào xem, những người bên ngoài liền cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Tiêu Dương.

Đơn giản xử lý miệng vết thương, tinh thần của Lâm Mộ Tình cũng như thường, cười hì hì, nói: "Học tỷ, dao nhà chị sắc thật, sau này có dùng cũng nên cận thận một chút đó."
Hướng Nghiên thuận thế cũng nói tiếp: "Vừa nãy quên dặn em, dao này vừa mới được mài lại, rất sắc, vừa chỉ nói ít có một câu, liền hại em bị thương, thật sự là......"
"Không sao hết, cũng không phải là chuyện lớn gì, do Lâm Thanh Hủ làm nháo nhào lên thôi."
Tống Nhiên lặng lẽ dùng khuỷu tay huých huých Lâm Thanh Hủ, Lâm Thanh Hủ cũng không dám lắm lời thêm nữa.

Rất nhiều chuyện thật ra đã bày ra trước mắt hết cả rồi, mọi người đều không muốn vén màn lên, thì tên nhị hóa này cũng không nên làm ồn cho toàn thiên hạ đều biết tuốt chứ.

Tống Nhiên lịch sự đem phần trái cây cắt gọt xong đặt lên bàn, mới thúc giục: "Đi thôi, ra ngoài ăn trái cây." Sau đó mới nói với Lâm Thanh Hủ: "Thanh Hủ, không phải khi nãy nói muốn chụp ảnh lưu niệm sao?" Cô nháy mắt liên hồi với Lâm Thanh Hủ, Lâm Thanh Hủ lập tức nhận được tín hiệu ngay.

"Đúng, khó có được lúc đông đủ như vậy, cũng không biết sau này có được lúc nào đông đủ như vậy......!ah......" Lâm Thanh Hủ dùng sức nén tiếng đau đớn lại.

Tiếng rên đọng lại trong cổ họng, Tống Nhiên học nhéo từ lúc nào vậy?
Lâm Thanh Hủ ảo não thở dài một hơi, lại nói sai nữa rồi.

vội vàng sửa lời, nói: "Không phải......!ý là nói ngày hôm nay tốt như vậy, hẳn là nên ăn mừng một chút chứ......!Úi......"
Lời này có gì sai à? Làm gì mà nhéo nữa vậy? Lâm Thanh Hủ mang vẻ mặt khó hiểu nhìn nhìn Tống Nhiên.

Vẻ mặt Tống Nhiên lạnh nhạt, con mắt liếc liếc vào tay Lâm Thanh Hủ.

Lâm Thanh Hủ đau muốn chết ngất rồi, "Thật ra thì......"
"Được rồi, bạn nhỏ Lâm Thanh Hủ à, em ồn ào quá rồi đó." Hướng Nghiên nhịn không được ra tay cứu vớt cái eo yếu đuối của Lâm nhị hóa kia.

Lâm Mộ Tình tiếp tục cười như không có chuyện gì xảy ra, "Được, hình như cũng lâu rồi không chụp ảnh, nhớ phải chụp mình xinh tươi tí đó nha."
"Không thành vấn đề, để mình lo."
Mà bầu không khí trong phòng khách cũng thật quái lạ.

Ba người nhóm Lý công tử vốn đang chơi đấu địa chủ, nhìn thấy Tiêu Dương ngồi trên salon không nói một lời, Lý công tử vốn có lá Joker cũng quên gọi địa chủ.

Vương Thiến Thiến vốn cùng phe với Lý công tử định nhắc cô lộ bài rồi kìa, nhưng thấy Tiêu Dương như vậy liền câm nín ngay.


Nhất Văn thấy hai người chơi không nhập tâm, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Ra bài kìa......"
"Qua......"
"Không theo......"
Nhất Văn: "......!Thiến Thiến, đó là bài cậu mới ra......"
Vương Thiến Thiến: "À, phải không? Ba con......!à không......!tứ quý."
Lý công tử: "......"
Nhất Văn: "......"
Lý công tử có lòng nhắc nhớ cô: "Thiếu một lá......"
Lúc này Tiêu Dương mới lên tiếng nói chuyện: "Các cậu lo chơi đi, không cần quan tâm tới mình, mình xem Tivi." Cô nói xong liền giả vờ như nhìn vào Tivi, nào biết trên Tivi đang chiếu tiết mục kinh điển của Quỳnh Dao a di, rít gào cuồng loạn la hét như ngựa tâm thần "Tại sao...!Tại sao...!Tại sao......", nữ chính khóc đến lâm ly bi đát, thật tàn nhẫn, cô vội vàng chuyển kênh ngay.

Thẳng đến lúc Lâm Thanh Hủ sắp xếp cho mọi người vào chụp ảnh lưu niệm khi đó, thì cái bầu không khí này mới bình thường lên được chút ít.

Lâm Thanh Hủ nói: "Mộ Tình, cậu chụp chung một tấm với Tiêu Dương đi, hai người đều chưa chụp với nhau qua." Lần này ở phía sau đột nhiên xuất hiện thêm mấy bàn tay cấu vào eo cô cùng một lúc, thế nhưng cô vẫn duy trì cái tư thế thẳng lưng như cũ, bởi vì cô hiểu được Lâm Mộ Tình, cuộc sống trong tương lai sau này, nếu không còn sự xuất hiện của Tiêu Dương nữa, lúc Lâm Mộ Tình tưởng niệm Tiêu Dương chí ít cũng còn một tấm ảnh chụp để nhìn lại.

Lâm Mộ Tình không phản đối, hào phóng ngồi kế bên tay phải của Tiêu Dương, Lâm Thanh Hủ chưa kịp chụp, nàng lại gọi Nhất Văn vào cùng chụp chung.

Nhất Văn không muốn vào, kết quả là Tiêu Dương cũng động kinh mà gọi cô vào cùng, cô đành phải tiện tay kéo Lý công tử vào chung.

Lý công tử còn đang len lén nhìn bài của Vương Thiến Thiến, nhất thời phản ứng không kịp, Lâm Thanh Hủ ở đầu kia đã chụp xong mất rồi.

Vì thế mà có một tấm ảnh như thế này: Lâm Mộ Tình cách Tiêu Dương một khoảng không xa không gần, đầu nghiêng nghiêng nhìn Tiêu Dương; Tiêu Dương ngồi đến phóng khoáng ưa nhìn, khóe môi giương lên, như ảnh bìa tạp chí vậy; Nhất Văn ngồi phía bên trái của Tiêu Dương, nghiêng đầu nhìn Lâm Mộ Tình; còn Lý công tử thì mang vẻ mặt mờ mịt, chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

Thật ra thì Lâm Mộ Tình chỉ nhìn Tiêu Dương có một giây kia mà thôi.

Lâm Thanh Hủ chụp rất lành nghề.

"Còn chưa chuẩn bị mà, chụp lại đi." Lý công tử nói khẽ.

Nhưng Lâm Mộ Tình đã cách Tiêu Dương một khoảng xa, Lâm Thanh Hủ biết điểm mấu chốt của nàng.

"Không có sao hết, về lấy PS[1] chỉnh sửa tí là được." Lâm Thanh Hủ nói.

[1] PS: Photoshop

"Con mắt còn chưa mở hết ra mà." Lý công tử tiếp tục than vãn.

"Không có sao hết, về lấy PS chỉnh sửa tí là được." Lâm Thanh Hủ nói
"......"
Ps thần thánh mà......!còn như vết nứt tình cảm, nếu cũng có thể chỉnh sửa được thì tốt biết mấy nhỉ?
- --------------
Hết chương 84..