Trương Úc Giai mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu luôn ngây ngô dại dột đi về phía trước, toàn bộ thế giới đều là màu xám trắng, không phân rõ trời đất, cậu quên mất mình là ai, lại không biết mình phải đi hướng nào, càng không biết mình từ đâu tới, cảm giác mơ hồ như vậy khiến cậu rất gấp gáp, nhưng không biết mình tại sao gấp gáp, cho đến khi một âm thanh nơi phương xa gọi cậu, âm thanh đi theo không ngừng nghỉ đi theo không buông tha, cho nên cậu gắt gao dựa vào tín nhiệm không rõ kia, cuối cùng đi theo âm thanh này tỉnh lại.
Khi Trương Úc Giai tỉnh lại đã gần đêm, toàn thân đau đớn như chuột rút xương gãy khiến cậu ngồi dậy cũng có chút tốn sức, cho nên cậu đành phải chống hai tay đứng lên, mà lúc ngồi dậy cậu mới phát hiện, mình ngủ trên mặt đất, chính xác là ở trên đất rải đá, chẳng trách toàn thân đau như vậy .
Đang khó chịu, cậu đột nhiên phát hiện nơi này cũng không phải là nơi hoang dã, trời chiều cậu nhìn thấy chỉ là một cái đèn lờ mờ trong không gian đóng kín rộng lớn này mà thôi, trong đó có rất nhiều người vừa tỉnh lại như cậu, cũng có rất nhiều người đã tỉnh lại đang lắc lư qua lại, bọn họ giống như cậu không biết làm sao, thậm chí nhìn thấy người bên cạnh đều phải cảnh giác, cho đến khi xác định đối phương không có thái độ thù địch mới yên tâm lại, tiếp theo lại là quá trình cảnh giác với người khác.
Vì vậy, Trương Úc Giai cố gắng hồi tưởng đến tình cảnh trước khi mình bất tỉnh, hy vọng có thể tìm thấy được một chút trí nhớ về nơi này, cho dù là một mảnh lộn xộn cũng được, nhưng nghĩ thật lâu, cậu chỉ nhớ rõ trong khoảnh khắc cậu mở cửa, Trương Ngọc một phát bắt được cậu, sau đó khuôn mặt hung ác của bà khiến cậu muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng không đợi cậu phản ứng, trước mắt của cậu chợt tối sầm, sau đó mất đi tri giác.
Hôm nay, mặc dù cậu đi ra khỏi thế giới tối tăm kia, nhưng thế giới ảm đạm trước mắt này biết đâu lại đại diện cho cơn ác mộng khác, cậu vẫn không biết mình ở đâu, cũng không biết nên đi đâu, hơn nữa nơi này còn nhiều thêm một thứ so với thế giới tối tăm kia, đó chính là sợ hãi, bởi vì không gian khép kín quá lớn, nơi ánh đèn có thể chiếu đếncũng là bị nhuộm một tầng ố vàng lay động, mà nơi ánh đèn chiếu không tới vẫn là một vùng tối thui, mà phía sau chỗ tối kia, mới thật sự khiến người ta sợ hãi, người trong bóng tối sợ, không phải sợ tối, mà là sợ thứ không biết trong bóng tối.
Trương Úc Giai lúc này cảm giác trên bụng có gì đó đang bò, cúi đầu nhìn thấy một thằng nhóc trắng hồng mập mạp đang nằm sấp trên bụng cậu, chẳng qua lúc này nó hình như nhỏ hơn, nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi mừng thầm, lập tức cảm thấy mình còn mạnh hơn những người kia nhiều, ít nhất cậu còn có bạn, cho nên vỗ vỗ Cầu Cầu đang nằm bò trên bụng cậu, sau đó khẽ cảm ơn: “Cảm ơn con vừa rồi cứu ba ba, may mà có con, nếu không ba ba nhất định là đi không trở lại.”
Đây là lần đầu tiên Cầu Cầu được Trương Úc Giai khen, lập tức đắc ý bò lên đầu cậu, sau đó khoe : “Ba ba, chúng ta bây giờ đang ở trong hố luyện đá, những người xấu kia muốn luyện thi chúng ta đấy, người xấu còn muốn tìm ba, là cục cưng giúp ba ba ép mùi xuống.”
Trương Úc Giai nghe nó nói như vậy, trong lòng nhất thời đau xót, chẳng trách nó lại nhỏ đi, thân thể cũng không chân thật như lúc đầu, xem ra quỷ dùng công lực, vẫn phải hao phí thể lực.
Một lúc lâu sau, Trương Úc Giai lại hỏi: “Luyện thi? Con biết đây là chỗ nào? ” nghe này hai chữ kia Trương Úc Giai cũng cảm giác toàn thân run rẩy, cậu lập tức nghĩ chạy trốn.
Cầu Cầu vẫn không chút hoang mang nói: “Cục cưng cũng biết nơi này là hố luyện thi, bên kia có đồ ăn ngon. ” nói xong, nó chỉ chỉ vùng tối đen phía sau Trương Úc Giai.
Trương Úc Giai nhìn chỗ nó chỉ, hình như có thứ gì đó di động về phía kia, nhưng mà rất xa, hơn nữa vật này rất nhỏ, hiện ra từng điểm từng điểm như ánh sao, lúc ẩn lúc hiện.
Trương Úc Giai nhìn xong, lắc đầu nói: “Ta không đi, nơi đó một mảnh tối đen, không chừng có thứ gì không sạch sẽ.”
Cầu Cầu lại kéo đầu của cậu, bĩu môi nói: “Nhưng ba ba, cục cưng đói bụng.”
Trương Úc Giai thấy dáng vẻ đáng thương của nó, nhất thời lại nghĩ tới A Lê, nghĩ đến mình đột nhiên biến mất, A Lê chắc sẽ lo lắng, ban đầu hắn đã dặn đi dặn lại cậu không được đi ra ngoài, hôm nay đến nơi này từng bước sẽ bị người ta xem như thi thể mà luyện hóa, không biết hắn có thể chạy tới cứu mình hay không.
Nghĩ như vậy, Trương Úc Giai cảm thấy mình không mạnh mẽ, trong bụng oán thầm có phải được hắn nâng niu trong lòng bàn tay đã lâu liền trở nên yếu ớt không, nghĩ mình cũng là đàn ông, cho dù Trương Úc không đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó dùng hết mọi khả năng đi ra ngoài.
Nhưng, trước đó, cậu vẫn muốn hỏi: “A Lê biết chúng ta ở chỗ này không?”
“A Lê đang ở bên ngoài, nhưng A Lê không vào được. ” Cầu Cầu nói xong, lại cọ cọ vào đầu cậu.
Trương Úc Giai nghe vậy, trong lòng lập tức kiên định rất nhiều, “Tại sao?”
“Bởi vì nơi này bị đóng kín, A Lê căn bản không tìm được ba, giống như lúc trước A Lê nhốt ba ở trong phòng. ” Cầu Cầu nói xong, đôi mắt to lại nhìn chằm chằm cậu: “Ba ba, cục cưng rất đói bụng.”
“Vậy con ăn ta đi! ” Trương Úc Giai biết, anh linh sống dựa vào sức sống trong cơ thể con người, trong cơ thể mỗi người có dương khí đồng thời cũng có âm khí, đàn ông dương khí hơi cao, phụ nữ âm khí hơi cao, cơ thể phụ nữ bình thường đều không giữ được cho đến lúc anh linh sinh ra, bởi vì phụ nữ vốn âm khí thịnh, bản thân anh linh vốn mang âm khí sẽ khiến người chịu không được mà chết, cho nên một phần mục đích mỗi lần Trương Úc Lê và cậu mập hợp là hút âm khí trong người cậu đi, như vậy mới có thể bảo đảm dương khí đầy đủ.
Nhưng Cầu Cầu lặng lẽ vén góc áo của cậu lên, nói: “Nếu cục cưng lại ăn ba ba…, A Lê sẽ đánh cục cưng.”
Trương Úc Giai theo hành động của nó vén áo ở bụng dưới mình lên, nhìn lại vết ban vốn đã nhạt gần như không thấy, lúc này đã lớn bằng trứng gà, nếu tiếp tục lâu dài…, đoán chừng cậu có thể thành quỷ, cậu còn nhớ rõ Diêu lão đầu từng nói qua, nếu vết ban kia lớn như nắm tay, cậu liền trực tiếp thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nghĩ như vậy, kinh hãi cỡ nào chứ, chẳng trách cậu ở trong mơ không ra được, tưởng rằng hồn phách của mình không yên mà thôi, hơn có thể do mình đã có xu hướng quỷ, nếu quả thật biến thành quỷ, như vậy cậu sẽ không nhìn thấy sắc thái của thế giới này nữa, sau đó núp trong xó xỉnh tối tăm nhất, mang theo trí nhớ kiếp này nhưng lại không có can đảm bắt đầu kiếp sau, mơ màng vượt qua mấy năm, cuối cùng thật sự quên mất mình từ đâu tới và phải đi về đâu, đây là chuyện đau khổ đến mức nào a.
Trong khi Trương Úc Giai đang do dự, Cầu Cầu lại nói: “Ba ba, A Lê hiện tại không có ở đây, cục cưng không ăn gì sẽ chết đói ”
Nghe nó nói như vậy, Trương Úc Giai cảm thấy có vẻ rất nghiêm trọng, thử nghĩ xem tiểu quỷ vì cứu mình mới biến thành như vậy, ít nhiều gì cũng có chút áy náy, vậy thì giúp nó chuẩn bị chút đồ ăn a, nhưng cậu mới không thừa nhận đây là mình không nỡ để con trai đói đâu.
“Con nói cho ta biết trước trong đó có cái gì? ! ” Trương Úc Giai vẫn còn sợ chuyện ở túc hồn thai lần trước, những mùi hôi thối sặc mũi kia dường như còn ở trên môi cậu, thật không biết mình lúc ấy tại sao lại giống như tẩu hỏa nhập ma ăn vui vẻ như vậy, cảm giác giống như ăn mì ăn liền, lúc trước không ăn thì rất muốn ăn, sau khi ăn xong cảm thấy rất tởm.
Cầu Cầu dĩ nhiên biết Trương Úc Giai đang nghĩ gì, vì không để cho cậu khủng hoảng không cần thiết, nó quyết định học Trương Úc Lê giấu diếm một phần tình huống, nói cơ bản: “Trong đó đều là dương quỷ mới chết, còn có một ít động vật nhỏ, không có ác quỷ, ba ba yên tâm đi.”
“Động vật nhỏ là gì? Con muốn ăn dương quỷ? ” Trương Úc Giai cảm thấy nấc nghẹn, nếu là quỷ đã chết rất lâu, cậu cũng có thể chấp nhận, dù sao những quỷ này cũng đã qua tuyển chọn, nếu là ác quỷ, vậy cũng đã từng làm chuyện ác, ăn một con coi như cống hiến cho xã hội, cần phải ăn là những con quỷ trên người lại mang theo dương khí kia, cảm giác giống như ăn người sống, bọn họ còn chưa lựa chọn bản thân muốn đi hay ở, ngộ nhỡ gặp phải người quen…
“Ba ba không cần lo lắng, con chỉ ăn động vật nhỏ, những thứ khác đều không ăn. ” Cầu Cầu thấy cậu do dự, lại bổ sung, sợ cậu chết cũng không đồng ý.
Trương Úc Giai vừa nghe nó nói chỉ ăn động vật, trong lòng dễ chịu một chút, dù sao động vật cũng không có tâm trí gì, ăn nó tốt hơn chuyện tạo nghiệt ăn thịt người, mặc dù ở đây có một ít quỷ qua lại, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của con trai, cậu cảm thấy cũng không có cái gì.
Cầu Cầu nhìn vẻ mặt của cậu biết là cậu đồng ý, lập tức cười khanh khách, sau đó giống như thủy thủ đường xa, một chân giẫm lên bả vai cậu, một chân đạp lên lỗ tai của cậu, lôi kéo đầu của cậu đứng thẳng đầy thách thức.
Chỗ túc hồn kia rất xa, Trương Úc Giai đi nửa giờ đường cũng chưa đến, những điểm sáng lốm đốm kia đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là bóng tối vô tận, nếu không phải viên kim cường màu lam trên tay phát ra ánh sáng, Trương Úc Giaicũng có thể bị này bóng tối nuốt sống.
Lại đi chừng mười phút, Trương Úc Giai đột nhiên ngửi thấy một mùi khét, giống như mùa thu trên ruộng đốt rạ, hoặc giống như mùi trong sân nhà nông nổi lửa nấu nướng, tóm lại hết sức sặc mũi, Trương Úc Giai buộc phải lấy tay che lỗ mũi, cũng lười hỏi đây rốt cuộc là cái gì.
Nhưng dưới chân một cái cái hố nhỏ khiến cậu lảo đảo mấy cái, Trương Úc Giai chỉ sợ giống như lần trước đột nhiên thò ra thứ gì, nên cũng không dám nghiên cứu, nhưng vừa đi chưa được hai bước, đã lảo đảo một cái ngã trên đất, may mà biên độ khá nhỏ, hai tay chống đỡ trên mặt đất cũng không đau, nhưng lúc này cậu cũng thấy rõ, trên đất này căn bản không phải thò ra thứ gì , mà vốn có lỗ, những thứ lỗ nhỏ hình vuông, đen ngòm, không nhìn rõ phía dưới có cái gì, cách một bước có một cái, sắp xếp rất chỉnh tề.
Những thứ quen thuộc như thế làm Trương Úc Giai nhớ tới lò gạch, nghĩ lại khi cậu còn bé xem qua lò nung gạch cũng là kiểu này, thông thường thì đây là đang tầng 2, phía dưới có hầm để gạch công nhân sẽ xếp gạch trong hầm, sau đó rải trấu phía trên, đợi qua vài ngày trấu đốt hết là xong, gạch bên dưới hầm cũng đã được rồi, nhưng tất cả gạch trong lúc nung đều phải đóng kín, nhiệt độ kia đủ làm bốc hơi một cái đầu trâu.
Trương Úc Giai nghĩ như vậy, càng cảm thấy giống, bởi vì … này mùi này giống mùi đốt trấu, nhưng tại sao những người đó muốn dẫn cậu tới đây chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn luyện thi?
Suy đoán như thế khiến Trương Úc Giai bị dọa sợ không nhẹ, lập tức đứng dậy đi về phía trước, cũng không dám nghĩ lung tung nữa.