Qua mấy ngày ở chung, Trương Úc Giai biết sơ sơ tính tình của đôi vợ chồng người quỷ này, cho nên lúc Trang Minh Thần ở bản thể thì cố gắng không đi chọc hai người bọn họ, dù sao tên Trang Minh Thần này thật sự có chút cuồng vợ, yêu đến trình độ làm người ta tức lộn ruột, thậm chí mèo nhà bên cạnh cũng không cho phép người ta liếc mắt nhìn, cậu quả thực thiếu chút nữa cho rằng đây là đôi vợ chồng mỗi ngày đều như trải qua tuần trăng mật, gắn bó keo sơn.
Nhưng khi Trương Úc Lê lấy thân thể Trang Minh Thần theo thường lệ đến bệnh viện làm việc, Trương Úc Giai cuối cùng có thể nói chuyện với Hứa Thanh, bởi vì Trang Minh Thần hồn không rời khỏi thân thể, cho nên gã chỉ có thể yên tĩnh sống trong dương mộc ở túi áo.
Hứa Thanh là một người phụ nữ rất dịu dàng, ân cần, có thể nói là kiểu người có thể lên phòng khách, xuống nhà bếp…, hơn nữa bề ngoài lại rất xinh đẹp, Trương Úc Giai cho rằng chỉ cần là một người đàn ông hẳn sẽ thích một phụ nữ như thế, nếu không phải cậu đã có Trương Úc Lê, người phụ nữ như vậy chắc chắn là người tình trong mộng của cánh đàn ông, mà hôm nay, cậu đối với người phụ nữ này chỉ có yêu mến và tán thưởng đơn thuần.
Hứa Thanh rất thích kể cho Trương Úc Giai một số chuyện trước kia của cô, ví như chuyện ở trường, chuyện công việc, nhưng nói nhiều hơn là về chuyện cô và Trang Minh Thần gặp nhau, thân nhau và yêu nhau, thậm chí có khi nhắc đi nhắc lại mấy lần, nhưng dường như cô không muốn nhắc đến nguyên nhân cái chết của mình, Trương Úc Giai cũng không hỏi, dù sao mỗi lần nhớ lại chuyện mình đã chết không thể nghi ngờ là một lần chịu lăng trì, cho nên điều này làm cho Trương Úc Giai tưởng rằng nữ quỷ này không muốn nhắc tới, coi như là kiêng kỵ.
Mấy ngày sau, Cầu Cầu mỗi ngày đều muốn ra ngoài lắc lư, Trương Úc Giai biết nó chỉ khi nào ăn uống no nê mới trở về, cho nên không thể không quy công lao đòi hỏi mỗi đêm của Trương Úc Lê, cậu thậm chí không hiểu được tại sao tên quỷ không có thẩm mỹ, không biết mệt nhọc này có thể thốt ra được lời như vậy, mỗi lần đều muốn cậu kêu la cầu xin tha thứ, đến mức phải dùng sức khỏe Cầu Cầu để uy hiếp hắn, hắn mới lưu luyến rời đi, nhưng vẫn để vật thô to ở phía sau cậu mấy giờ mới chịu đi ra.
Viên cầu trong bụng đã lớn như miệng chén, mỗi lần Trương Úc Giai nhắm mắt cảm nhận đều thấy đám khí này giống một cái nhọt, ngay cả mũi, mắt cũng không rõ, điều này làm cho cậu hoài nghi trong bụng mình là một quả trứng, sau đó cậu sẽ giống như gà mẹ đáng thương, đẻ trứng ra còn phải ấp nữa.
Nhưng theo sự lớn lên của quả trứng, Cầu Cầu hiện tại đã giống như đứa trẻ bình thường tới lúc sinh, thân thể cũng càng ngày càng chân thật, dáng vẻ trắng trẻo mập mạp, hơn nữa đôi mắt to vẫn chiếm nửa khuôn mặt, rất giống hình ảnh trên tranh tết làm người ta yêu mến không thôi, mỗi lần Trương Úc Giai ăn cái gì nó đều gục trên vai cậu chảy nước miếng, Trương Úc Lê đã căn dặn nó chưa thể ăn cái gì, nhưng dáng vẻ bặm bặm môi của nó manh đến mức Trương Úc Giai mềm lòng.
Mà mỗi lần như thế, Hứa Thanh luôn ôm nó ngồi gần Trương Úc Giai, sau đó lấy ra một lọ thủy tinh màu đen cho nó ăn, Trương Úc Giai mỗi lần đều tò mò bên trong đựng cái gì, nhưng Hứa Thanh không để cho cậu nhìn, ngược lại Cầu Cầu ăn rất vui vẻ, giống như là nhai kẹo qq ( kẹo dẻo), rất đáng yêu.
Cầu Cầu có thể hoạt động trong phạm vi cách Trương Úc Giai nửa mét, quá nửa mét này ai bế đi, nó cũng sẽ tự trở về.
Hứa Thanh rất thích Cầu Cầu, cô cũng thích xe, lại thích học phía tr kênh giáo dục trẻ em, mỗi lần như thế Trương Úc Giai cảm thấy cô rất muốn làm mẹ, thật ra thì sinh con cho người đàn ông mình yêu đều là mơ ước của rất nhiều người phụ nữ, chỉ là điều kiện bản thân cô không cho phép, nghĩ đến cũng rất đau khổ.
Cho đến một ngày, Trương Úc Giai nhìn thấy cô đứng khóc ở trong góc khuất, hơn nữa bóng dáng vốn không chân thực lại nhợt nhạt giống như một tầng sương mỏng, tựa như lơ đãng một chút thì tầng sương kia có thể tản đi, sau đó vĩnh không quay lại, giống như Trương Úc Lê ban đầu không chịu nổi một đòn suýt nữa bị quỷ mị nuốt.
Trương Úc Giai cảm thấy không ổn, lập tức tiến lên muốn đỡ cô dậy, sau đó hỏi đến lý do, nhưng tay của cậu vẫn xuyên qua tầng sương mù trước mắt, làm thân thể kia bỗng nhiên tản đi, ngay cả một chút mây khói cũng không nhìn thấy.
Trương Úc Giai lập tức luống cuống, nhìn về phía không trung không người, kêu to: “Hứa Thanh, em làm sao vậy, có chuyện gì nói với anh, đừng giấu trong lòng, em như vậy trong lòng anh cũng buồn theo em a.”
“Anh Giai, anh mặc kệ em, để em yên lặng một lát đi, tâm trạng em không tốt! ” Tiếng nói từ không trung truyền đến, giống như máy ghi âm cũ kỹ, đứt tiếng đứt quãng sứt mẻ hợp lại với nhau mới mới miễn cưỡng đoán được, nhưng lúc này mới coi như thanh âm thật sự của quỷ chăng!
Trương Úc Giai đâu chịu bỏ qua, không nói đến hai người đã ở chung một thời gian lâu như vậy, cậu đã xem cô như em gái của mình, cho dù là một người xa lạ nhìn thấy có người khóc ở góc đường cũng phải hỏi thăm hai ba câu, cho nên cậu tiếp tục nói: “Em muốn anh lo chết sao? Có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, em và Trang Minh Thần âm dương xa cách cũng có thể ở chung một chỗ, còn có chuyện gì lớn hơn cái chết?”
“Em lừa anh ấy, em phải đi, là em ích kỷ, em không muốn rời khỏi anh ấy, em rất nhớ anh ấy, em rất nhớ anh ấy.. Anh ấy… Nhớ anh ấy… ” Lại là tiếng đứt quãng truyền đến, lần này càng thêm u oán, làm cả người Trương Úc Giai âm ỉ khó chịu.
“Nếu em đã đến rồi, cần gì lại nói đi, em dám bảo đảm sau khi đi rồi em sẽ không nhớ đến cậu ta nữa ? Thích một người sẽ phải cố mọi khả năng để ở cùng người đó, em đi rồi, cậu ta còn hạnh phúc không, nếu như em xác định em là người yêu cậu ta nhất, như vậy em chính là người có khả năng mang lại hạnh phúc cho cậu ta nhất.”
Một câu kết thúc, tiếng khóc mơ hồ kia quả nhiên ngừng, đám sương mù kia qua rất lâu mới lay động ngưng tụ chung một chỗ, vẫn là một tầng sương ngồi ở góc tường, điềm đạm đáng yêu.
Trương Úc Giai đứng bên cạnh cô, cũng không nói gì, cậu cho cô đủ thời gian chuẩn bị để nói cho cậu, hay nói là cho cô đủ thời gian quyết định có muốn nói ra hay không.
Qua chừng mười lăm phút, Hứa Thanh mới từ trong góc đi ra ngoài, lúc này cô đã ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát đất, mặc cho tấm rèm lụa mỏng như cánh ve qua lại cơ thể cô.
“Thật ra thì, thân thể của em còn trên đời. ” Lúc cô nói lời này Trương Úc Giai không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng đủ nghe ra luống cuống và tuyệt vọng trong câu từ của cô.
Nhưng tin tức kia đối với quỷ chạy ra từ sông âm quả thật không phải là chuyện tốt, bởi vì thân thể chính là trói buộc và nguyền rủa của cô, bất cứ người nào chiếm giữ hoặc khống chế thân thể của cô đều có thể làm ra việc đáng sợ sau đó, nhưng Trương Úc Lê rõ ràng đã nói với cậu, thân thể Hứa Thanh vì bị người nhà của cô hỏa táng nên mới qua âm sông, hơn nữa, cần phương thức gì mới có thể làm một cỗ thi thể trong thời gian gần một năm giữ nguyên như cũ, không có người nhà nào đau buồn đến mức không để cho người thân của mình nhập thổ yên nghỉ, kết quả như thế chỉ có một chính là có người khống chế thi thể cô, hơn nữa lợi dụng làm việc, cho nên Trương Úc Giai lập tức hỏi: “Vậy, em biết thi thể em hiện tại ở đâu không?”
“Một trấn nhỏ cách đây không xa, nơi đó có rất nhiều người giống như em. ” Lúc Hứa Thanh nói điều này, thân thể của cô vẫn như có như không, vẻ mặt tuyệt vọng kia như muốn bay mất vậy.
Vì vậy Trương Úc Giai vội la lên: “Em đừng gấp như vậy,em đã biết thi thể mình ở đâu, chúng ta nghĩ cách lôi nó ra, đợi buổi tối bọn A Lê trở về…”
“Đừng. ” Hứa Thanh lập tức ngăn cản nói: “Em sợ em không gắng gượng được đến lúc đó, anh tiếp tục nói chuyện với em là tốt rồi.”
“Nói cái gì mà nói! ” Trương Úc Giai nổi nóng vì suy nghĩ không tiến thủ của cô, lại thấy thân thể của cô càng lúc càng nhạt, cho đến thấu qua như lưu ly, lúc chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, cậu đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng: “Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Một câu nói chưa dứt, chỉ nghe ngoài phát ra tiếng kêu khanh khách, âm thanh kia giống như âm thanh của đám quái vật cậu nghe thấy ở túc hồn thai, khiến người ta nổi da gà, cho nên lập tức chạy đến cạnh cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Mà trong nháy mắt xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, Trương Úc Giai sờ sờ bị dọa cho lảo đảo một cái, chỉ thấy có khoảng vài chục con cầu sỉ đứng ở cửa, đều nhất trí ngồi xổm mặt hướng ra ngoài, trận thế kia giống như đang bảo vệ cái gì, tràn đầy sát khí.
Trương Úc Giai giờ phút này chỉ có thể cầu tiểu quỷ trong bụng tai qua nạn khỏi, nghĩ nó biết không ít chuyện, nhưng Trương Úc Lê dường như cũng đã tẩy não nó, đối với chuyện không thể nói, nó cũng ngậm miệng không nói, đúng là cha thế nào thì con thế đó.
“Cái này là Linh Thú A Lê phái tới bảo vệ ba, hoàn toàn che kín mùi của ba ba và tòa nhà này, ba ba không cần lo lắng nữa. ” Tiểu quỷ vẻ mặt vô hại nói.
“Hoàn toàn che kín? ” Trương Úc Giai nghe lời này lập tức nhớ tới, hình như cơ thể và hồn phách không thể tách rời, tách lâu sẽ mất hồn, như vậy Hứa Thanh có phải cũng là do nguyên nhân này không?
Lúc muốn hỏi Hứa Thanh tìm hiểu mọi chuyện, phát hiện trên bóng dáng trong suốt trên đã không thấy đâu.
Nhưng đáng tiếc nhất chính là thân thể Hứa Thanh không đủ chân thật, chuyện cô có thể làm cũng không nhiều, chỉ là mấy chuyện lẻ tẻ vụn vặt, Trương Úc Giai cảm thấy cô đã rối tinh rối mù.
Trương Úc Giai luống cuống, xem ra suy đoán không sai, cho nên cậu lập tức định gọi điện thoại cho Trương Úc Lê, nhưng điện thoại giống như đã chết, không có bất kỳ âm thanh nào, bất đắc dĩ cậu kêu gào một hồi với cái nhẫn, muốn đánh thức một sợi linh hồn Trương Úc Lê giữ lại trong đó, tiếc rằng tiểu quỷ lại nói nơi này đã ngăn cách, thậm chí ngay cả A Lê cũng không thể nghe thấy.
“Vậy làm sao mới có thể đuổi bọn chúng đi? ” Trương Úc Lê luống cuống nói.
Nhưng này nói giống như chạm phải bộ phận A Lê tẩy não nó, đối mặt với vẻ mặt chân thật đáng tin của Trương Úc Giai, nó trực tiếp chui lại trong bụng, Trương Úc Giai tức giận, ấn một cái vào phần ngông cuồng của nó, sau đó xù lông muốn dùng dao xé nó ra, lúc này nó mới nơm nớp lo sợ nói: “Bọn họ sẽ không đi, bọn họ đều biết ba ba, ba ba chỉ cần đi qua giữa bọn chúng là được.”
Trương Úc Giai vốn cho rằng đi xuyên qua đám quái vật kia là một chuyện khá dễ dàng, nếu không chịu được dáng vẻ của bọn chúng, vậy cứ nhắm mắt lại là được, nhưng cậu không nghĩ tới đám cầu sỉ này sắp xếp rất chặt chẽ, ngay cả chỗ lau chân cũng không có, cho nên cậu đành phải trèo qua người bọn chúng, quá trình kia khiến một giây đồng hồ dài bằng một giờ, dinh dính và mùi hôi thối sặc mũi kia, Trương Úc Giai nhắm mắt lại cũng không dám mở ra nữa, sợ lúc mở mắt ra sẽ phát hiện trên tay của mình cầm một nắm tóc dính máu, hoặc là lớp da hôi thối xộc trời của đám cầu sỉ kia .