Hơn một tháng bình yên vô sự, hôm nay, Văn Kinh ra khỏi thạch thất, chuẩn bị đến vườn rau.
Vừa cúi đầu, lại thấy trên mặt đất có một thứ đen thui đang bò.
Nhìn kỹ lại, trên lưng thứ đó có mai, tứ chi ngắn ngủn, ôn hòa vô hại.
… Hóa ra là một con rùa đen.
Rùa đen lớn khoảng cái chậu rửa mặt, màu xanh đen, mai dày và cao, đầu rất nhỏ, đang ngẩn ngơ bất động.
Văn Kinh nhẹ đờ người: Đây là rùa của ai?
Con rùa đen này không sợ người, thấy Văn Kinh bước ra chỉ quay đầu nhìn cậu, đôi mắt như hạt châu đen nhìn chằm chằm.
Văn Kinh không để ý, cúi đầu sờ mai của nó, đi ngang người nó, men theo đường núi nhỏ đến vườn rau.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy con rùa nhỏ cũng đang nhìn cậu, nhưng vẫn có hơi ngẩn ngơ, không phản ứng gì nhiều.
Trời trong vạn dặm, tâm trạng cũng tốt hơn thời tiết. Văn Kinh đến bên ngoài hàng rào của vườn rau, nhưng từ xa đã nghe giọng nói tức giận của Cổ Tấn Bình: “Thứ đó lại đến rồi, đuổi nó đi!”
Cậu vội bước vào, nhìn quanh, hơi ngẩn ra.
Một hàng rau đổ nghiêng đổ ngữa, dường như bị thứ gì nghiến qua, hỗn loạn không chịu nổi. Linh thảo thảm không nỡ nhìn, hơn một phần bị cắn lung tung, chết một phiến lớn.
Một tiểu thú màu hoàng kim đứng trong linh thảo, vẫn đang cắn bậy không để ý gì.
Trong không khí lan tràn linh khí tàn dư, làm người ta đau lòng.
Mạc Thiếu Ngôn không nhanh không chậm, phát ra từng tia sáng màu lục nhạt, như tảng đá đánh lên người tiểu thú. Tiểu thú không tránh, bị linh khí của hắn tấn công trúng. Tiếc rằng vỏ ngoài của con thú đó không biết làm bằng gì, bị trúng cũng không hề tổn thương, còn phát ra tiếng kim loại va chạm.
Vì thế nó cả đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ lo ăn tiếp.
Mạc Thiếu Ngôn đã sử hết tất cả bản lĩnh, đứng trước hàng rào, chậm rãi nói: “Ta hết cách rồi.”
Cổ Tấn Bình tức giận không có biện pháp: “Ta đi gọi đại sư huynh.”
Nói xong đi ra ngoài vườn.
Văn Kinh nhìn vỏ ngoài màu hoàng kim đó, nhẹ giọng gọi: “Tụ linh thú!”
Thứ đó là yêu thú đệ tử Thiên Hoành phong nuôi dưỡng, thỉnh thoảng chạy đến Tuệ Thạch phong để phá hoại linh thảo. Mọi người bó tay không biện pháp, không dám giết chết, sợ tạo nên rắc rối.
Yêu thú này toàn thân được một lớp vỏ ngoài cứng chắc bao lấy, trừ khi là kiếm sắc, nếu không không thể đâm vào.
Nhưng nó lại có một nhược điểm chí mạng, rất sợ nước chua.
Trong vườn rau có một nhà bếp nhỏ, ba người làm việc xong sẽ tụ ở đó cùng nấu cơm ăn cơm. Văn Kinh chạy vào như một cơn gió, lấy ra một bình giấm.
Đúng lúc này, một giọng nói tùy tiện vang lên bên ngoài vườn: “Bát Phong, đi thôi!”
Tiểu thú màu hoàng kim ngừng động tác, co chân chạy ra ngoài.
Đám người Văn Kinh vội chạy ra ngoài, chỉ thấy một đệ tử cao gầy gác chéo chân, ngồi trên một tảng đá, tuổi tác không nhỏ, tướng mạo khó coi, cặp chân mày chữ bát ngược vô cùng chói mắt, vậy mà trông có hơi rầu rĩ.
Tôn dung này, khiến Văn Kinh nhớ ra một người.
Dò tìm lại, đây chính là một trong những đệ tử của Thiên Hoành phong, Ngô Anh.
Ngô Anh tư chất bình thường, đã ba mươi mấy tuổi, nhưng vẫn đang ở kỳ luyện khí, vô cùng nôn nóng. Để nâng cao tu vi, gã nuôi một con tụ linh thú.
Tụ linh thú có thể tụ tập linh khí để tu sĩ hấp thu, là một loại yêu thú cực kỳ hữu dụng cho tu luyện, nhưng ham ăn linh thảo, lực phá hoại mạnh, làm người ta đau đầu.
Ngô Anh muốn nuôi con yêu thú này, lại không dám để nó làm bậy ở Thiên Hoành phong, nên thỉnh thoảng thả nó đến Tuệ Thạch phong.
Cổ Tấn Bình ở trước mặt người của mình là anh hùng hảo hán, nhưng trước mặt người ngoài lại không dám lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Ngô Anh.
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Ngô sư huynh, yêu thú của ngươi thỉnh thoảng chạy đến Tuệ Thạch phong của chúng tôi, ngươi không thèm quản sao?”
Ngô Anh cũng không thèm nhìn ba người họ, cúi đầu sờ yêu thú của mình: “Ăn no rồi? Bảo ngươi đừng đi ăn trộm linh thảo của người ta, sao ngươi luôn không nghe lời?”
Yêu thú dùng đầu cọ vào chân Ngô Anh, ra vẻ làm nũng.
Văn Kinh hừ lạnh một tiếng nói: “Dùng sợi dây thừng thì có thể cột nó ở Thiên Hoành phong, sao có thể quản không nổi?”
Ngô Anh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cười nói: “Yêu thú cũng là động vật, cả ngày cột nó không phải quá tàn nhẫn sao? Nó không hiểu chuyện, chỉ biết lắp đầy bụng, lẽ nào các ngươi còn tính toán với một con động vật nhỏ?”
Văn Kinh lạnh lẽo nói: “Vậy ngươi thử nuôi nó ở Thiên Hoành phong đi, xem thử các sư huynh chưởng quản linh thảo của ngươi sẽ nói gì, sẽ xử lý nó thế nào.”
Ngô Anh đứng lên, cười nói: “Ta chính là không muốn nuôi nó ở Thiên Hoành phong, ngươi ngon thì đi cáo trạng đi? Có bản lĩnh thì thiết lập trận pháp, để yêu thú này không vào được. Không có tiền thiết trận pháp, lại không có bản lĩnh so tranh với Thiên Hoành phong của ta, còn kêu ca cái gì?”
Ba người bị gã chọc giận nói không nên lời.
Ngô Anh sờ đầu yêu thú một lát, quay đầu đi, cười nói: “Nhóc ngoan được lắm, đợi lát nữa cho ngươi ăn ngon.”
Tiểu thú cọ chân gã, bám theo gã.
Sắc mặt Văn Kinh hơi trầm, mở hệ thống kiểm tra giá trị nhân phẩm của người này, lập tức nhíu mày.
[Giá trị nhân phẩm: 341. Hành sự có nguyên tắc, tất thành đại khí.]
Vô lại như vậy, giá trị nhân phẩm cũng 341, ngang ngửa với Liễu Thiên Mạch?
Hệ thống này rốt cuộc căn cứ vào cái gì để đo lường giá trị nhân phẩm?
Cổ Tấn Bình nói: “Làm sao đây? Có cần nói với đại sư huynh?”
Mạc Thiếu Ngôn không hoảng không loạn nói: “Tất nhiên phải nói với đại sư huynh, nếu không làm sao giải thích vườn bị làm loạn thế này?”
Văn Kinh chần chừ nói: “Đại sư huynh nhất định lại tức giận vì chuyện này. Thiên Hoành phong không ai có thể quản được Ngô Anh đó sao?”
Mạc Thiếu Ngôn nhìn cậu: “Đại sư huynh đã nhắc với Văn Nhân Mộ của Thiên Hoành phong mấy lần rồi. Văn Nhân Mộ ngoài miệng đồng ý sẽ quản, nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh.”
Cổ Tấn Bình bất mãn nói: “Văn Nhân Mộ có hơn hai trăm sư đệ, làm sao quản được nhiều như thế? Nhiều lắm chỉ trách mắng Ngô Anh một trận. Yêu thú này chẳng qua là lén ăn linh thảo, lại không hại mạng người, đương nhiên không ai xem trọng.”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Đối với họ mà nói là chuyện nhỏ, chẳng qua là mười mấy gốc linh thảo. Nhưng những linh thảo này có thể luyện ra mười mấy viên đan dược, nếu bán cũng có thể kiếm được một hai chục khối linh thạch, là tiền cơm hơn một tháng của mười người chúng ta.”
Ba người vô kế khả thi, than ngắn thở dài.
Đột nhiên, trong lùm cỏ không xa truyền đến âm thanh quen thuộc, hình như có thứ gì đó bò qua.
Văn Kinh sửng sốt, cho là con tiểu thú màu hoàng kim đó lại trở về, lập tức không nói gì, nhìn chằm chằm.
Thứ đó lại bò rất chậm.
Văn Kinh nhíu mày, không bao lâu, trong lùm cỏ thò ra một cái đầu nhỏ, mù mờ nhìn Văn Kinh, lại mang cái vỏ cực lớn của mình, chậm rãi bò ra.
Cổ Tấn Bình thở ra nhẹ nhõm: “Là con rùa đen.”
Rùa đen bò về phía Văn Kinh, dừng lại dưới chân cậu, ngẩn ngơ không động.
Văn Kinh bất giác cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống vuốt đầu nó.
Con rùa đen đó không tránh né cũng không nghênh hợp, chỉ để cậu sờ đầu.
Văn Kinh nói: “Đây là rùa tự sinh tự diệt trên núi?”
Ngây thơ đáng yêu, ôm về nhà nuôi cũng không tồi.
Mạc Thiếu Ngôn nhìn con rùa đen đó, chậm rãi nói: “Đây là yêu thú của Quân sư huynh, chưa từng gây chuyện, có lúc leo lên sườn núi.”
Văn Kinh thầm hoảng hốt.
[Chúng Sinh Chi Kiếp] từng nói Quân Diễn Chi có nuôi một con yêu thú, nhưng chưa từng nhắc qua là yêu thú dạng gì, hóa ra là một con rùa đen không có tác dụng gì.
Ngô Anh chọc người ghét, yêu thú của gã cũng chọc người ghét.
Quân Diễn Chi ôn nhuận như ngọc, sủng vật hắn nuôi cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, vật tụ theo loài, người quy theo dạng.
Ba người tràn đầy phiền não, cũng không để ý con rùa này nữa, trở vào vườn thu dọn tàn cục, dọn dẹp rễ đứt cành gẫy, bận rộn mãi đến tối.
Ăn cơm tối xong ra khỏi vườn, chỉ thấy con rùa đen vẫn ngẩn người ở tại chỗ, dường như chẳng động đậy chút nào.
Văn Kinh ngồi xổm xuống sờ nó một lát, mới về nhà.
Trên đường, Văn Kinh cúi đầu trầm tư.
Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp] chỉ nhắc đến tụ linh thú một lần.
Con thú này là vật hiếm thấy, chuyện sợ chua, người biết không nhiều. Tiểu thú này sau không biết thế nào, không ngờ Liễu Thiên Mạch đã sớm đề cập với Văn Nhân Mộ nhiều lần, nhưng đến nay vẫn không ai để ý.
Ấn tượng về Văn Nhân Mộ trong lòng Văn Kinh lập tức giảm xuống một tầng.
“Chí hướng cao khiết, phẩm hạnh đoan chính, đáng được muôn người kính ngưỡng”… Ha ha.
Hệ thống đánh giá Ngô Anh và Văn Nhân Mộ cao như thế, tại sao cậu cảm thấy đám người Liễu Thiên Mạch còn tốt hơn họ đây? Lẽ nào cậu nhìn chuyện chưa đủ toàn diện?
Trở về phòng, Văn Kinh lại cảm thấy đói bụng, cậu nấu cho mình một chén mì. Lúc đến vách núi rửa chén, quay đầu nhìn, chỉ thấy trên mảnh đất trống có một thứ đen thui chậm rãi bò về phía cậu.
Văn Kinh vui vẻ, chạy tới ngồi xổm xuống.
“Ngươi lại tới rồi? Chủ nhân của ngươi ngược đãi ngươi sao, trễ vậy còn không về nhà?”
Văn Kinh sờ đầu đại quy, chỉ thấy con rùa đó phản ứng chậm chạp, dừng lại bất động, có vẻ muốn qua đêm ở đây.
Cậu vội trở vào phòng, vò đầu không biết rùa đen thích ăn gì, cuối cùng nấu một trái bắp, lẩy hạt bắp bỏ vào một cái dĩa nhỏ, đặt bên miệng nó.
Phản ứng của rùa đen này còn chậm hơn rùa bình thường, si ngốc nhìn chén bắp một lát, mới cúi đầu chậm rãi cắn.
Văn Kinh ngồi bên cạnh con rùa, đợi nó ăn xong hạt bắp.
Cứ thế, rùa đen sống mấy ngày trên bãi đất trước phòng Văn Kinh, không kén chọn thức ăn, cũng rất giáo dưỡng, đại tiểu tiện tìm lùm cỏ giải quyết, chưa từng bài tiết bừa bãi.
Qua vài ngày, sau khi Liễu Thiên Mạch biết chuyện Ngô Anh và tụ linh thú, tuy tức giận, nhưng cũng chẳng biết làm sao, chỉ bảo ba người Văn Kinh sửa lại hàng rào.
Thiết trận pháp có thể ngăn cản ngoại địch xâm nhập, nhưng trận pháp mắc mỏ, bọn họ thực mua không nổi, dùng cho một vườn rau mà mua nó thì là làm lớn chuyện. Cho dù là Bát Trảm phong có tiền tài phong phú nhất, cũng sẽ không lãng phí tám khối linh thạch trung giai thiết trận pháp trên vườn rau.
Thanh Hư kiếm tông tuy trên mỗi phong đều có trận pháp phòng ngự, nhưng chỉ phòng ngoại địch, không phòng đồng môn.
Liễu Thiên Mạch nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này không dễ giải quyết. Cáo trạng với tông chủ, không những người ta không xem ra gì, còn sẽ làm trò cười cho phong khác, đến lúc đó sẽ nói mấy lời nhát gừng như “sư phụ các ngươi sao lại không quản” này nọ.
Hắn từng nhiều lần đề cập với Văn Nhân Mộ về chuyện này. Thái độ của Văn Nhân Mộ rất tốt, luôn tỏ vẻ áy náy, hứa sẽ tra rõ chuyện này, khiến Liễu Thiên Mạch không tiện lật mặt.
Huống chi, Thanh Hư kiếm tông nghiêm lệnh giữa đồng môn không thể tranh đấu, nếu gây sự cố, Tuệ Thạch phong người ít thế yếu, chịu thiệt không nói, càng dễ bị người ta nắm được chỗ sai, nói bọn họ “vì mấy gốc cây mà thương tổn đồng môn”.
Tóm lại, tuy cái thiệt này không lớn, nhưng người chịu nó rất khó chịu.
Đám người Văn Kinh hết cách, chỉ đành gieo loại giống mới, nhiều ngày cực khổ hơn bình thường mấy phần.
Hôm nay gần tối, cậu bận rộn trong vườn rau, toàn thân mồ hôi trở về phòng, chỉ thấy con rùa đó rụt đầu và tứ chi, trên đất chỉ còn lại cái mai rùa, dường như đang ngủ, còn chưa tỉnh giấc.
Cậu cởi y phục bẩn ném xuống đất, lấy thùng gỗ múc nước trong thanh tuyền, rưới mấy gáo lên người mình.
Gió lạnh thổi qua người, Văn Kinh nhắm hai mắt lại, định tốc chiến tốc quyết. Cậu nâng thùng gỗ lên, đổ nước rào rào từ đỉnh đầu xuống.
Hai tai tắc nghẽn, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy hình như mơ hồ có linh khí lan trong không khí.
Cậu xoa nước trên mặt, mở to hai mắt, không hề phòng bị, gần đó xuất hiện một nam tử thanh sam, sau lưng là ráng đỏ, dường như vừa từ không trung phiêu xuống.
Văn Kinh chỉ cảm thấy một tầm mắt nhanh chóng đảo qua thân thể mình.