Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 42




Hôm đầu tiên, Văn Kinh tổng cộng vung được mười hai kiếm. Ban đầu chẳng qua là ngã ngữa rồi bò dậy, sau đó thì chậm rãi không đề nổi chân khí, càng lúc càng nặng, vung một kiếm thì phải nghỉ ngơi rất lâu.

Ban ngày cực không nói nổi, ban đêm đau nhức mình mẩy. Văn Kinh nằm trong ổ chăn, tỉ mỉ cân nhắc câu khẩu quyết Đoàn Hiên dạy. Cậu si si mù mờ, chậm rãi dẫn chân khí lưu động trong người, lầm bà lầm bầm, một đêm không ngủ.

Hôm sau lúc vung kiếm, Văn Kinh hít sâu một cái, dùng khẩu quyết vận chuyển linh khí. Kiếm đó được cậu vung ra, khí thế hào hùng, làm kinh sợ bươm bướm hai bên đường, vậy mà cậu chỉ lảo đảo một cái, mông không chạm đất.

Thế là Văn Kinh tìm được cách giải quyết, mỗi ngày si mê luyện kiếm, đến ngày thứ năm, đã vung được một trăm sáu mươi hai kiếm, tiến bộ thần tốc.

Ngày thứ sáu Đoàn Hiên tới, hỏi Văn Kinh tổng cộng vung được bao nhiêu kiếm. Lòng Văn Kinh đánh trống, không biết Đoàn Hiên này có thần tiên diệu pháp gì không, ngay cả bản thân vung bao nhiêu kiếm cũng biết, nên không dám lừa y, thành thật nói đã vung được ba trăm bảy mươi hai kiếm.

Đoàn Hiên nhăn mày muốn phát tác, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: “Có phải ngươi lén lười không?”

Văn Kinh nói: “Không có.”

“Với tư chất của ngươi, đáng lý có thể vung được sáu trăm kiếm.”

Văn Kinh không biết nên trả lời thế nào, cứ như trở lại thời trung học, lúc thi số học được sáu mươi điểm, ba mẹ tức giận nói: “Với trí thông minh của con, đáng lý có thể được chín mươi điểm!”

Vì thế Văn Kinh kiên trì: “Sư phụ, ta không hề lười biếng chút nào!”

Đoàn Hiên dường như bị nghẹn một chút, tức giận nói: “Nói chuyện với sư phụ kiểu đó hả?”

Văn Kinh giở khóc giở cười, thật có cảm giác như trở về trung học. Nói cái gì cũng sai, còn không bằng không nói…

Thế là Văn Kinh cúi đầu ra vẻ hối hận.

Đoàn Hiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày vung hai trăm kiếm.”

“Vâng.” Văn Kinh cẩn thận hỏi: “Khi nào sư phụ bắt đầu dạy kiếm pháp cho ta?”

“Đợi sau khi ngươi vung năm mươi ngàn kiếm.”

“… Vâng.” Vì con số này, tim muốn ngừng đập.

Tuy vung kiếm đơn điệu, nhưng Văn Kinh chậm rãi phát hiện khi vung kiếm chân khí lưu động nhỏ bé khác thường. Cậu tỉ mỉ lĩnh hội, không phân ngày đêm, ngay cả ăn ngủ cũng mơ mơ hồ hồ, si si dại dại. Từ từ, lúc nhấc kiếm, chân khí thuận thế trào lên, ngay cả một chút đình trệ cũng không có, liền mạch lưu loát.

Văn Kinh rất thích cảm giác kiếm khí hợp nhất này, gần như quên cả thời gian.

Vì thế, khi cậu đang vung kiếm, một thân ảnh anh tuấn quen thuộc xuất hiện trước mặt, Văn Kinh ngây ra.

Cậu đặt kiếm trong tay xuống: “Quân sư huynh, huynh trị khỏi cho những người đó rồi sao?”

Quân Diễn Chi: “… Ừm, tối nay vừa trị khỏi.”

Quân Diễn Chi luôn mang thái độ quân tử khiêm nhường của, đương nhiên sẽ không vì Văn Kinh quên hắn mà nổi giận, càng huống chi cậu có chính sự. Quân Diễn Chi nhịn nỗi ủy khuất to lớn trong lòng, quay đầu nhìn phương xa, khàn giọng nói: “Mấy ngày nay đệ rất bận?”

“Đúng, sư phụ dạy đệ vung kiếm.” Thế là kể lại chuyện Đoàn Hiên truyền thụ kiếm thuật.

Quân Diễn Chi chậm rãi gật đầu, cười nói: “Chưa trúc cơ đã truyền thụ kiếm quyết, sư phụ là muốn bồi dưỡng đệ.”

“Tại sao phải chờ sau trúc cơ mới có thể học kiếm?”

“Chân khí không đủ, sẽ tổn thương chính mình. Chắc do dệ có tam dương chi thể, tư chất bất đồng, sư phụ mới dạy đệ kiếm quyết trước.” Quân Diễn Chi nhẹ ho một tiếng, sắc mặt tái nhợt, thân thể nhẹ run.

Văn Kinh vội đỡ hắn: “Sao vậy?”

“Nhiều ngày cực khổ, không được nghỉ ngơi…” Quân Diễn Chi nhẹ tựa lên người Văn Kinh.

Hơi thở ấm nóng thổi tới bên cổ khiến Văn Kinh rùng mình, thân thể chảy một tầng mồ hôi mỏng. Cậu hơi khó chịu, cố ý rút ra một chút, giọng nói căng thẳng: “Sư huynh lên giường đệ nghỉ ngơi đi.”

Mặt Quân Diễn Chi hơi đỏ, không nói tiếng nào tùy theo cậu vào phòng.

Hắn tự động lên giường, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay thật rất cực khổ…”

“Đệ biết, mấy hôm trước đệ luôn ở đó.” Văn Kinh cũng ngồi bên mép giường, ôm lấy Quân Diễn Chi đang thuận thế tựa lại. Tay Văn Kinh không biết nên đặt ở đâu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, do dự một chút, cuối cùng đặt lên vai Quân Diễn Chi, nhưng lại nóng đến phỏng người.

“Sao đệ không đến nói chuyện với huynh?” Quân Diễn Chi nhẹ vòng quanh eo cậu, rất mảnh, một tay đã có thể ôm được. Hắn tì lên vai Văn Kinh, hơi thở phả vào cổ Văn Kinh, làm trong lòng Văn Kinh nổi lên ngọn lửa vô danh, từ huyết dịch cháy đến da thịt, thiêu não cậu choáng váng.

“Đệ, đệ luôn nhìn huynh.” Văn Kinh nhẹ giọng nói, nhẹ di chuyển cơ thể.

Cậu cũng không biết tại sao, lúc đó chỉ muốn từ xa nhìn, không dám thân cận gì hết.

Có lẽ cảm xúc này gọi là tự ti.

Quân Diễn Chi nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhẹ giọng làm nũng: “Sư đệ, thân thể huynh lạnh, không đủ linh khí…”

Môi hắn ở ngay trước, nhưng Văn Kinh lại không nghe rõ Quân Diễn Chi nói gì, chỉ cảm thấy hai cánh môi mỏng kia giống như sắp dán lên, chỉ là luôn cách một tấc, hơi thở nóng hổi, phả lên môi mình.

Văn Kinh nhìn hai phiến môi mỏng đó, trong đầu rối thành một cục.

“Sư đệ, độ khí cho huynh đi…” Giọng Quân Diễn Chi thấp trầm, mang theo chút hàm hồ và khàn khàn. Âm thanh đó chui vào não Văn Kinh, cực kỳ dụ hoặc, thiêu cháy hết lý trí còn sót lại.

Còn chưa dứt lời, Văn Kinh giống như một con báo nhào lên người Quân Diễn Chi, cắn đôi môi Quân Diễn Chi.

“Sư huynh, sư huynh…” Văn Kinh vừa cắn vừa gặm, tiếng kêu khẩn cấp và nóng nảy, mang theo chút sợ hãi, căn bản không biết mình muốn làm gì. Cậu biết mình đang làm chuyện không nên làm, nhưng không biết phải dừng lại thế nào.

Quân Diễn Chi ôm thân thể cậu, nhẹ nhàng cạy môi cậu ra.

Hai đầu lưỡi gặp nhau trong miệng, Văn Kinh say mê hút lấy như uống rượu. Cậu không dám hôn quá sâu, đầu lưỡi không dám thò vào, nhưng vẫn nhẹ quấn, nhẹ cuốn lấy Quân Diễn Chi.

“Sư đệ, năm nay đệ mười bảy rồi…” Lúc môi tách ra, Quân Diễn Chi thở dốc.

Nhưng Văn Kinh không nghe rõ, trong đầu cậu không ngừng mắng chửi mình “sắc lang! Đừng đụng vào sư huynh!”, nhưng tay lại thò vào trong cổ áo Quân Diễn Chi, rồi trượt lên vai hắn với cảm giác tội lỗi nặng nề.

Sao sư huynh không ngăn cản cậu? Ai đến ngăn cản cậu đây?!