Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Chương 9




Anh thực sự rất hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức không thể tin được.

Sáng hôm nay, ánh nắng mặt trời buổi sớm mai khẽ khàng xuyên qua tấm rèm cửa số, tiếng chim líu lo huyên náo đánh thức Mạnh Đình Vũ, anh trở mình vươn vai trên giường một lúc lâu, tâm trạnh thoải mái nhưng cũng rất ngạc nhiên.

Anh thật sự đã ngủ trọn một đêm, từ đêm hôm trước đến tận sáng hôm sau, trọn vẹn 7 giờ đồng hồ mới thức dậy.

Đã bao nhiêu lâu rồi anh không ngủ say đến như vậy?

Anh không nhớ rõ, chỉ biết là từ khi Trầm Tĩnh đồng ý hẹn hò với anh sau, anh càng ngày càng ngủ ngon hơn, dần dần đã không nằm mơ nữa, và cũng không giật mình tủnh giấc vì gặp phải ác mộng.

Hóa ra, một đêm trọn vẹn ngon giấc , cũng là một loại hạnh phúc.

Mạnh Đình Vũ mỉm cười, đứng dậy kéo rèm cửa sổ, để cho chính mình chào đón ngày mới với ánh nắng sớm mai của Đài Bắc. Anh đứng một lúc lâu tại ban công, nhìn ngắm sự chuyển đổi dần dần của phong cảnh trước mắt, sau đó mới đi rửa mặt, chải đầu và thay đồ.

Chưa đến nửa tiếng, một người đàn ông mang thần thái sáng lạng như ánh mặt trời đi đến phòng làm việc sát vách, điểm tâm sáng đầy phong phú và ngon miệng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Anh ngồi xuống, thong thả mà nhấm nháp bữa sáng, trên bàn vẫn như trước kia đã có sẵn vài tờ bá, nhưng anh một trang cũng không muốn xem, chỉ cảm thấy thích thú khi nhìn ngoài cửa sổ.

Gần đây anh mới phát hiện, hóa ra màu sắc của bầu trời cũng sẽ thay đồi thất thường, cũng là một ngày trời trong vắt, cũng sẽ có màu xanh đậm nhạt khác nhau.

Mà những đám mây chung quanh lại càng thú vị, không bao giờ có hai đám mây cùng hình dạng, mỗi một đám mây đều mang hỉnh dạng đặc biệct của riêng mình, đua nhau khoe sắc trên bầu trời.

“Hello! Boss” Một nam đồng nghiệp tay ôm máy tính xách tay đi vào, mỉm cười và chào buổi sáng với anh.

“Sớm”

“Boss đang suy nghĩ cái gì vậy? Hôm nay thị trường có tin tức gì mới sao?”

“Tôi vẫn chưa xem báo.”

“Cái gì?” Anh bạn đồng nghiệp sửng sốt, nhìn quanh với ánh mắt kinh ngạc, mới phát hiện báo chí của “ông chủ nhỏ” quả nhiên đều vẫn còn đang xếp gọn gàng.

Mà Mạnh Đình Vũ tiếp tục thốt ra một câu nói làm cho anh ta hồn phách muốn bay lên trời. “Tôi đang nhìn mây.”

Nhìn mây? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ? Ông chủ ngò đang … nhìn mây ?!?

Anh chớp mắt liền mấy cái, bao nhiêu nghi hoặc cứ nghẹn trong miệng, muốn hỏi nhưng không biết làm sao mở miệng.

“Cậu ăn sáng chưa?” Mạnh Đình Vũ mỉm cười nhìn anh.

“Em? Dạ ? Vẫn chưa.”

“Vậy ngồi xuống cùng ăn đi.”

Một vài người đồng nghiệp vừa vào đến thì thấy này một màn, ông chủ nhỏ tối nghiêm trang của bọn họ đang ân cần thay cấp dưới rót café.

Mạnh Đình Vũ nhìn thấy bọn họ, tươi cười sảng khoái. “Sớm! Mọi người lại dây cùng nhau ăn đi, tôi gọi phục vụ phòng đem lên thâm vài món nữa.”

Mọi người giật mình nhìn nhau, cùng trao đổi mấy cái liếc mắt, lúc đầu còn có chút chần chừ do dự, nhưng khi Mạnh Đình Vũ chủ động nói vài câu bông đùa, làm nóng bầu không khí, ai ai cũng đã thả lỏng tinh thân, trên tay cầm tách café , ngươi một câu, ta một câu, thoải mái mà trò chuyện,

Hàn huyên gần một tiếng sau, mọi người mới lục tục trở về vị trí làm việc, trải qua một khoảng thời gian vui vẻ như vậy, làm việc dường như cũng càng hăng hái hơn, tinh thần sảng khoái, dồi dào năng lượng.

Giờ cơm trưa, Mạnh Đình Vũ buộc tất cả mọi người tạm buông công việc trong tay, đến một quán ăn rất đẹp gần bên khách sạn để thưởng thức cao lương mỹ vị.

Tất nhiên, là ông chủ nhỏ trả tiền.

Boss đổi tính rồi. Trong đầu mọi người đều ngầm có ý nghĩ đó nhưng không một ai nói ra.

Chắc chắn là do sức mạnh của tình yêu

Bọn họ chỉ có thể mỉm cười bình luận trong âm thầm, mỉm cười nhìn một cách hiếu kỳ và tò mò như những đứa con nít về phía người Boss mà bọn họ từng cho rằng đó là một con người không bao giờ có thể hiểu được tình yêu là gì/

Chạng vạng, có một vài nhân vật tai to mặt lớn trong giới ghé thăm, bọn họ phát hiện Mạnh Đình Vũ là người đầu tiên phản ứng khó chịu và ảo não, dáng vẻ như những người này không nên chiếm dụng thời gian sau giờ làm việc của anh thì lại càng không thể không âm thầm mà cười trộm.

Xem ra là Boss của bọn họ đã thực sự đổi tính rội.

Đối diện với ánh mắt true chọc của bọn thuộc hạ, Mạnh Đình Vũ cũng tự nhận ra, chỉ là anh càng không quan tâm, muốn cười thì cứ để cho bọn họ cười đi.

Anh chỉ hy vọng những vị khách không mời mà đến này đừng làm trễ nãi cuộc hẹn hò quý giá của anh mà thôi.

Vấn đề là, bọn họ rất kiên quyết phải mời anh đến dùng cơm tại một câu lạc bộ tư nhân sang trọng, để đảm bảo danh tiếng của “Tập đoàn đầu tư Đàm Thị” tại Đài Loan, anh đành phải đồng ý cuộc xã giao này.

Bất đắc dĩ, anh đành gọi điện cho Trầm Tĩnh, báo rằng đêm nay anh không thể đến nhà cô, cô cũng có vẻ không chú ý lắm, còn nói rằng hai người dạo gần đây thường gặp nhau mỗi ngàym không bằng đêm nay, anh cứ đi xã giao với khách cũng được.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không biết là nên vui mừng hay nên tức giận.

Anh không thể đi gặp cô, thế mà cô ngay cả một chút quan tâm cũng không có, giọng nói nghe ra hình như còn có chút “nhảy nhót”, giống như là thật cao hứng khi rốt cuộc cũng có thời gian ở một mình.

Một người phụ nữ “xấu xa”, anh quả thực chịu thua cô rồi.

Mạnh Đình Vũ tự cười giễu, ngắt điện thoại sau, anh cố lấy lại tinh thần, cùng mấy đại nhân vật danh dự và có uy tín này vui vẻ trò chuyện.

Một đám người đi đến khu vực tư nhân, qua vài tuần rượi, đều có chút men say thì bỗng có một người phụ nữ với bộ trang phục thật quyến rũ bước vào.

Là Cao Lệ Na.

Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên, vài phút sau mới hiểu được, hóa ra là những đại nhân vật này tự đưa ra chủ ý, thay anh an bài một buổi tiệc “xem mắt.”….

Hiện tại em đã bị bắt, em có quyền giữ im lặng không nói, nhưng những gì em nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.

Ah?

Bất chợt nghe đọc đến đoạn thối thoại giữa đôi diễn viên nam nữ trong quyển tiểu thuyết, Trầm Tĩnh bỗng sửng sốt, một lúc sau mới có thể tiếp tục đọc tiếp.

Vì sao? Em đã trộm vật gì sao?

Bởi vì em đã trộm tâm của anh.

Chứng cứ đâu?

Em cứ sờ vào ngực anh thì biết, hiện tại nó chỉ nghe lời mỗi mình em, anh đã không thể làm chủ được nó nữa rồi.

Anh điên rồi….

Không sai, thực sự là điên rồi.

Trầm Tĩnh phì cười. Nhớ lại vài ngày trước chính mình đã từng nghĩ đến tình huống vừa xuất hiện trên quyển sách này, cô vừa kinh ngạc, vừa bối rối.

Xem ra, người tác giả họ Quý này cũng có vài điểm hợp ý với cô đấy chứ.

Cô mỉm cười suy nghĩ, nhấp một ngụm trà, đọc từ từ đến trang cuối cùng, nguyên vốn nghĩ rằng đại kết cục ngọt ngào và ấm áp của quyển sách sẽ làm thỏa mãn tâm của chính mình, giống như trước kia vậy, thế nhưng tối nay, không hiểu vì sao, trong ngực lại có chútlà lạ, đó là một loại rung động khó có thể nói thành lời.

Hình như, có một chút nôn nóng.

Rốt cuộc là đang lo lắng việc gì?

Cô buông quyển sách và cầm lấy tách trà, bối rối nhìn quanh phòng, những hình ảnh trong đầu cứ lần lượt trôi qua như một cái máy chiếu, tất cả đều là hình ảnh của người nào đó.

Người nào đó chính là Đình Vũ.

TrầmTĩnh thở dài một cách yếu ớt, chợt nhận ra nguyên nhân của sự xao động bất an.

Được rồi, thừa nhận đi, cô đang nhớ đến anh.

Thật buồn cười, chỉ là một ngày không gặp mặt nhau thôi, cô lại đứng ngồi không yên. Tâm trạng cô rối bời, cố lắc đầu, nhưng không tài nào vứt khỏi hình bóng đang dây dưa trong trí óc mình.

Hiện tại xin lệnh cấm của tòa án sợ cũng không còn kịp nữa rồi đi?

Trầm Tĩnh tự cười mình, dọn dẹp bộ tách trà, mạng đến phòng bếp rửa sách, Bỗng điện thoại chợt vang, cô vội vàng lau tay, đi đến phòng khách để nghe.

“A lô”

“Tiểu Tĩnh, là mẹ đây.”

Hóa ra là mẹ cô. Một cảm giác thất vọng bất chợt như bóp chặt lấy lòng cô, cô thở dài. “Mẹ, gần đây bệnh phong thấp có đỡ hơn không?”

“Cũng vậy thôi. Bệnh lâu rồi, mẹ cũng không để ý đến nửa. Con sao rồi? Gần đây công việc thế nào? Có khỏe không?”

“Vâng.” Cô cầm ống nghe đi đến ngồi trên sô pha, cũng mẹ nói chuyện phiếm.

Không quá vài phút, nội dung chính của cuộc điện thoại này cũng xuất hiện. “Mẹ nói, Tiểu Tĩnh, khi nào thì con về nhà? Dì Ngô của con nói muốn mời dùng cơn.”

“Dì Ngô? Dì Ngô nào mẹ?”

“Là em họ của ông chủ tiệm bánh mì gần nhà đấy.”

A, quan hệ đúng là thật xa. Trầm Tĩnh im lặng, cũng đoán được mẹ mình đang muốn làm gì. “Không cần, mẹ, nhà mình cùng người ta đều không quen biết, không có việc gì lại để người ta mời ăn, phông phải là rất không lịch sự sao?”

“Có gì khôgn lịch sự? Dì Ngô, người ta rất thích con!”

“Dì ấy gặp con được bao nhiêu lần? Lần trước gặp nhaunói không chừng là lúc con còn đang đi học đấy.”

“Ai, người ta muốn mời con đi ăn thôi, dài dòng làm gì?”

“Mẹ, mẹ nói thật với con đi, mẹ lại muốn an bài một cuộc xem mắt nữa đúng không?”

“Đúng rồi! Đúng rồi!” Một phen khổ tâm bị con gái khéo mồm khéo miệng mà nói thẳng, Mẹ Trầm không thể làm gì khác hơn là thản nhiên mà nhận tội. “Hàng xóm của Dì Ngô là con của một người bà con, mới vừa học xong bác sĩ ở Mỹ, vừa trở về Đài Loan, nghe nói điều kiện cũng rất khá, nhân phẩm rất tốt…”

“Con không muốn xem mắt.” Cô nhẹ nhàng cắt lời mẹ mình.

“Tại sao không muốn?” Mẹ Trầm nổi giận. “Còn không ghĩ lại con đã bao nhiu tuổi rồi, luôn tùy hứng như thế!”

“Con sống một mình cũng rất tốt a.”

“Hiện tại thì con thấy tốt, sau này già rồi sẽ không thấy vậy đâu, đến lúc đó hối hận vì bên cạnh mình không có ai.”

Haiz…sao mà những người lớn thường hay nói giống nhau như thể vậy? Trầm Tĩnh nhíu mày một cách bất đắc dĩ.

“Thứ bảy tuần sau con phải về nhà với mẹ, nghe chưa?” Mẹ Trầm ngầm ra sắc lệnh, không để cho con gái từ chối lần nữa.

Thứ bảy tuần sau….

Trầm Tĩnh trầm ngâm nghĩ, nếu như cô mang Mạnh Đình Vũ cùng về nhà, có thể làm hai vị trưởng bối kinh hách không nhỉ? Nhìn thấy người đàn ông năm xưa làm con gái mình bị tổn thương nghiêm trọng, nói không chừng bọn họ sẽ vác dao đuổi theo mà chém anh ấy đấy chứ.

Vừa nghĩ đến, Trầm Tĩnh không khỏi cười nhẹ, trong mắt hiện lên vài ý nghịch ngợm.

Đây là việc mà Mạnh Đình Vũ đối mặt, không sớm thì muộn mà thôi, cô sẽ không thông cảm cho anh!

Sauk hi nói chuyện xong, cô vô tình cầm lấy điện thoại di động, khôgn cần suy nghĩ mà bấm số gọi cho Mạnh Đình Vũ, anh lại không tiếp điện thoại.

Vẫn còn đang ăn cơm cùng khách hàng sao? Trầm Tĩnh tự hỏi, trong lòng như chợt dân lên một đợt sóng.

Tâm trí bất chợt khẽ động, cô vội thay quần áo đi ra ngoài.

Luôn luôn là Đình Vũ đến Đạm Thủy để tìm cô, thỉnh thoảng cũng nên tahy đổi một tí, cho anh một niềm vui bất ngờ đi.

Cô còn đặc biệt ghé một tiệm bánh gần khu Đạm Thủy để mua món bánh mà anh thích nhất, sau đó mang theo phần bánh vẫn còn đang nóng ấm, lái xe đến nhà hàng mà anh đang dùng cơm.

Cô cầm phần bánh, kiên nhẫn ngồi trong đại sảnh chờ anh.

Trong đại sảnh người ra vào liên tục, khung cảnh cũng thay đổi liên tục mà thời gian cứ như thế mà trôi qua nhẹ nhàng.

Lần cuối cùng cô si ngốc ngồi đợi một người đàn ông giống như hôm nay đã là qua bao lâu rồi nhỉ?

Trầm Tĩnh cũng không nhớ rõ, dường như là truyện của trăm năm trước đây rồi, khi mà người đẹp còn chưa được tặng một nụ hôn để tỉnh ngủ, vẫn còn đang đắm chìm trong mộng ảo.

Một vài ký ức, qua bao năm tháng sẽ chậm rãi đi vào giấc ngủ, nhưng cũng chính do người nào đó mà tỉnh dậy lần nữa.

Giống như, cảm giác của việc chờ đợi.

Đó là một cảm giác rất phức tạm, rất khó lý giải cảm giác khi chờ đợi một ai đó, một chút đắng, một chúng ngọt ngào, một chút vui sướng, cũng có một chút bất an.

Đang trong lúc chờ đợi, không hiểu tại sao, con người ta sẽ càng có những cảm xúc mãnh liệt, chiếm lĩnh tất cả các cảm quan, tri giác của bản thân.

Nếu như không thể nhanh chóng thoát ra khi vừa rơi vào tay giặc, thế thì không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể tiếp tục mà chờ đợi.

Thẳng cho đến khi người nào đó xuất hiện mới thôi.

Cảnh cửa thủy tinh xoay tròn chuyển động, chuyển đến bóng dáng của một người đàn ông anh tuấn, chính là người mà Trầm Tĩnh bỏ chông chờ đợi, Mạnh Đình Vũ. Cô vui vẻ đứng dậy, đang muốn lên tiếng kêu to, thế nhưng lại nhìn thấy phía sau anh một bóng dáng khác, một người phụ nữ xinh đẹp, yểu điệu, tiếng kêu lập tức bị kềm lại.

Cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang đuổi theo anh, cánh tay cô ta choàng qua cổ anh, trước mặt mọi người, không khách khí mà đưa lên môi thơm.

Anh có vẻ như đang bối rối, đứng bất động tại chổ, đưa tay đẩy người phụ nữ đó ra, đang muốn lên tiếng thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cô, trên mặt nhất thời biến sắc.

Trầm Tĩnh nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi mà hướng về phía Mạnh Đình Vũ, mỗi một bước của cô giống như là đang đạp thẳng vào ngực anh.

“Hóa ra, cô ấy là người khách mà anh nói đêm nay muốn cùng dùng cơm.” Cô ngước nhìn anh, đôi môi hiện lên một nụ cười nhưng trong ánh mắt không hề có chút ý cười.

Cô hiểu lần rồi.

Tim anh như ngừng đập, hoảng hốt muốn giải thích cùng cô. “Tĩnh…”

“Cái này cho anh.” Cô không cho anh cơ hội để giải thích, đưa phần bánh đang cầm trong tay cho anh. “Khi nào rãnh anh cứ từ từ mà ăn, em đi trước đây.”

Nói xong, cô xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi.

Anh kinh ngạc nhìn chăn chú vào bóng lưng của cô.

Nhìn thấy anh hôn người phụ nữ khách, phản ứng của cô chỉ là buông ra mấy câu nói nhẹ nhàng, nhưng, với ánh mắt và nụ cười vừa rồi, cô đã làm lòng anh sợ hãi cực độ.

Cô chỉ cần dùng đến một ánh mắt cùng một cái mỉm cười, liền có thể đẩy anh gục ngã.

Anh ngừng thở, cảm giác được một nỗi lạnh buốt đáng sợ đang lan tràn khắp người mình….

Hóa ra, cô đã ngồi vào nhà giam của tình yêu rồi,

Hóa ra, cô cùng không tiêu sái như chính mình hằng nghĩ, cho rằng yêu một lần nữa sẽ không si, không cuồng như thế, chân tây cũng sẽ không luống cuống, cho đến khi nhìn thấy chuyện trước mắt thì mới cảm thấy được đau nhức.

Nhìn người phụ nữ khác hôn anh, lòng cô quặn đau

Chính là bị thương.

Trầm Tĩnh bối rối suy nghỉ, hoảng hốt đi trên đường trong màn đêm khuya, rõ ràng là cô lái xe đến, nhưng nhất thời lại không thể nhớ nổi mình đỗ xe ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là thấn thần đi về một phía không xác định.

Một cơn gió mát thổi qua, mưa bỗng chốc rơi, những giọt nước mưa lạnh lẽo vương trên trán cô, trong đầu bỗng tràn về những hình ảnh mông lung, xa vời.

Thật lâu, thật lâu trước đây, cũng là một đêm khuya như vậy, cô đứng trên một con đường ở Đài Bắc, bất lực mà chờ mong một người.

Đêm hôm đó cũng giống như đêm nay, ông trời bất chợt đổ mưa mà không hề báo trước, không xấu hổ một chút nào mà bỗng nhiên rơi lệ.

Đêm hôm đó…..Không, cô không nên nhớ đến cái buổi tuối ấy, mọi chuyện đã trôi qua, cô đã không còn là cô của ngày trước.

Trầm Tĩnh thu hồi suy nghĩ, ngước gương mặt tái nhợt, ngạo nghễ hứng lấy một giọt mưa vừa rơi xuống.

Cô là người vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện ngồi vào nhà lao, nhưng vậy thì sao?

Nếu như cuộc tình lần này cuối cùng vẫn không thể đi đến một kết cục hạnh phúc, thế thì cô cũng không ngốc đến mức phán chính mình chịu tội chung thân.

Bây giờ cô đã thông minh hơn một chút, nếu như mọi chuyện không thực sự suôn sẻ, cô sẽ cầu quan tòa cho mình sớm ngày được nộp tiền bảo lãnh, cô sẽ không ngu ngốc thống khổ tại nhà lao tình ái này lần nữa.

Cô đã trưởng thành, cho nên cô hiểu rất rõ, con người sống trên đời này, ai cũng phải có lúc bị thương, nhưng rồi sự đau xót cũng sẽ trôi qua, vết thương cũng sẽ từ từ mà khỏi hẳn.

Có thể cô sẽ bị thương một lần nữa, nhưng nhất định cũng sẽ có thể hôi phục lần nữa, và lần này sẽ nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Cho nên, cứ cố mà khóc một lúc đi! Trong màn mưa lạnh lẽo, cứ thoải mái mà khóc cùng mưa vậy.

Từng giọt nước mắt như bóp chặt lấy trái tim bé nhỏ của cô…

“Tĩnh! Tĩnh ….”

Có người đang gọi cô, một giọng nói khàn khàn, mang đầy vẻ đau xót, lấn át tiếng mưa rơi tí tách.

Cô quay đầu lại nhìn mông lyng.

Trong màn mưa, có người đang chạy về phía cô, chính là Mạnh Đình Vũ. ANh một tay cầm dù, vô cùng lo lắng đi tới trước mặt cô, sau đó đem toàn bộ thân hình mảnh khảnh của cô núp dưới tán dù.

Anh đưa tay ôm lấy cô, phát hiện quần áo cô đã ướt đẫm, càng thêm căng thẳng, cẩn thận ôm cô vào lòng, dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho cô.

“Tĩnh, em có sao không? Trời mưa lớn như thế, sao em không tìm chỗ nào đó núp mưa? Em như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy!”

Cô không hề động đậy, giống như một con búp bê bị mất tiếng nói, cứ lẳng lặng để anh ôm vào lòng.

Anh lo lắng nhìn cô, đôi mày chợt cau lại, vẻ cấp bách như muốn giải thích chuyện gì, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mang cô đến hiên nhà gần đấn, cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô.

“Tĩnh, em nghe anh giải thích đi, em hiểu lầm rồi.” Anh đem dù xếp gọn lại, đặt sang một bên, giơ tay ôm lấy gương mặt cô, giọng nói vẻ thật khẩn cấp. “Cô gái kia là Cao Lệ Na, là trợ lý trước kia tại công ty cũ của anh, tháng trước anh vừa ngẫu nhiên gặp lại cô ấy trong khách sạn, từ đó trở đi, cô ta luôn mượn cớ đến tìm anh. Ngày hôm nay cũng vậy, không biết cô ấy nghe ở đâu được anh cùng khách hàng dùng cơm tại nơi đó, cô ấy vận dụng đủ mối quan hệ để tham gia vào bữa tiệc của bọn anh….Anh thực sự không nghĩ đến việc cô ấy xuất hiện, lại càng không nghĩ đến cố ấy hôn anh trước mặt mọi người…Ai…anh đối với cô ấy, một chút ý tứ cũng không có! Em tin tưởng anh, hôm nay anh không lén em hẹn gặp cô ấy đâu!”

Cô vẫn im lặng, không hề nói một tiếng, cuối mặt, hai tay nhẹ nhàng giữ lấy áo khoác của anh.

Anh càng luống cuống, vẻ lạnh lùng của cô giống như một ngọn lửa mãnh liệt thiêu cháy ngực anh.

“Tĩnh, em vẫn còn tức giận sao? Anh thề với em, sự việc không giống như em nghĩ như vậy đâu, thực sự là không phải!”

Cô cuối cùng cũng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn anh, anh nhìn không thấy được những gì trong mắt cô đang ẩn chưa cảm xúc gì.

Nhất thời anh không biết nên làm gì, giống như một đứa trẻ vô tình phạm phải một lỗi lầm thật lớn, bất lực chờ đợi sự nghiêm phạt từ cô giáo.

Tĩnh, em nói gì đi, em mắng chửi anh cũng được…Anh van em, em nói chuyện đi, được không? Em cứ như thế này…anh thức sự không biết phải nên làm gì mới được.”

Anh vốn là một người thương nhân luôn có thể thực hiện những cuộc đàm phán thật tốt trên thương trường, thế như lại không biết nên làm thế nào đế người phụ nữ mình yêu tin tưởng sự vô tội của mình.

Mạnh Đình Vũ ảo não không ngớt. “Em nói anh biết đi Tĩnh, em muốn như thế nào mới có thể tin anh? Anh sẽ làm theo tất cả những gì em nói, anh…”

“Đừng nói nữa, em tin anh.” Cô bối rối cắt đứt lời anh, giọng nói thanh nhã tại tiếng mưa ồn ào nghe ra càng tăng thêm chút ôn nhu. “Từ lúc anh đuổi theo em, em đã biết em hiểu lầm anh rồi.”

Cô nhẹ nhàng mím môi, trên mặt còn vương vài giọt mưa, giống như một đóa phù dung trng nước, thật xinh đẹp.

Tim anh chợt rung lên, chút bối rối thoáng qua. ‘Vậy sao từ nãy giờ em không nói gì…Em đã khóc, đúng không? Đều tại anh không tốt!”

Cô lắc đầu, thân thể mềm mại chủ động dựa vào trong lòng anh, nghiêng mặt, lắng nghe trái tim đang đập vội vã của anh,

Anh bất giác ôm chặt lấy cô.

Cô dựa và anh một chút để tìm hơi ấm, sau đó mới khàn khàn lên tiếng. “Em không phải vì chuyện này mà khóc, em khóc vì nhớ đến trước đây.”

“Trước đây?”

“Em nghĩ đến việc vì sao lại hạ quyết tâm không hề chờ anh nữa…”

Đó cũng là một đêm mưa mù sương như hôm nay.

Giờ tan tầm, cô về nhà, đang bước đến chỗ rẽ thì bông3 có một ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu.

Cô nghĩ phía sau có người.

Vì thế, cô quay đầu lại, thế nhưng trong mắt chỉ là một màn mưa bụi mênh mang.

Cô nín thở, yên lặng chờ, rốt cuộc chờ được người đầu tiên xuất hiện tại ngõ nhỏ đó, rồi người thứ hai, người thứ ba…

Nước mưa rửa sạch cái bóng, làm nó trở nên trắng một cách mờ mịt, cô hầu như không thể nhìn rõ ai là ai, cũng không quan tâm là ai.

Bởi vì cô biết, khi người cô đang chờ xuất hiện, cô nhất định sẽ nhận ran gay, nhất định lập tức nhận ra anh.

“…Cho nên em vẫn cố chấp, vẫn đứng tại chỗ mà chờ.”

“Em đợi bao lâu?” Không cần hỏi Trầm Tĩnh chờ người nào, Mạnh Đình Vũ cũng có thể biết được người ấy, trong lòng anh dân lên một nỗi chua xót.

Một lúc sau, hai người về đến khách sạn, anh sợ Trầm Tĩnh bị cảm lạnh, thúc giục cô lập tức đi tắm nước nóng, sau đó tự mình thay cô thổi tóc.

Đang làm được phân nữa thì cô bỗng nhắc lại chuyện cũ, anh đột nhiên ngừng động tác trên tay, kinh ngạc và chăm chú lắng nghe.

“Em quên mất rồi.” Trầm Tĩnh nghẹn giọng mà trả lời. “Em chỉ nhớ rõ tối đêm ấy, không hiểu vì sao, mưa cứ rơi rồi ngưng, ngưng rồi lại tiếp tục rơi.”

Ngực Mạnh Định Vũ như bị ai bóp chặt, anh cố nén đau xót, cố cầm chắc lấy chiếc máy sấy tóc, nhưng nhất thời không thể nắm chặt, chiếc máy sấy bất chợt rơi xuống giường.

“Anh làm sao vậy? Cô phát hiện sự khác thường của anh, cố xoay đầu lại nhìn.

“Không có gì.” Anh cố giấu đôi tay ở sau người, cố gắng nắm chặt lại, ngăn cản sự run rẩy không thể kiềm chế được. “Em…tiếp tục nói đi.”

Cô nhìn anh thật sâu, nhẹ nhàng đặt trán của mình tựa vào bờ vai vững chắc của anh. “Đêm đó, sau khi trở về nhà, em sinh bệnh, rất nặng, cứ nóng rần lên, rất nghiêm trọng, cứ nằm suốt trên giường không dậy được.”

“Thế lúc đó làm sao?” Anh khẩn trương. “Khôgn ai chăm sóc em sao?”

“Khi đó em còn chưa quen với Hiểu Mộng và Đồng Đồng, ba mẹ em cũng đang ở nhà, không biết được em sinh bệnh.”

Mạnh Đình Vũ im lặng không nói gì.

Nếu như lúc đó anh ở Đài Loan, anh sẽ có thể chăm sóc cho cô rồi, thế nhưng, anh đã đến Mỹ, hơn nữa, lúc ấy anh cũng đã quyết tâm không để ý đến cô nữa.

“Em sốt cao, cứ mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê, cũng không biết rõ lắm xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ kỹ rằng, em có gọi cho anh vài cuộc điện thoại…”

Cô bấm dãy số quen thuộc, một lần rồi lại một lần nữa, vẫn chưa từng thông suốt, chỉ luôn nghe một giọng nữ thanh thúy, nói cho cô nghe một câu trả lời tàn khốc.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngưng sử dụng.”

Làm sao lại ngưng sử dụng? Cô không rõ, có phải do thần trí cô không được tỉnh táo nên đã gọi nhầm số rồi không? Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần tỉnh táo một chút thì sẽ liền cố nén đau đớn do sốt cao, một lần rồi một lần bấm số điện thoại.

Cô không tin sẽ không tìm thấy anh, cô nhất định sẽ tìm được, anh luôn quan tâm đến cô, không phải sao? Luôn luôn vì cô mà lo lắng, luôn luôn vừa tức giận, vừa vội vàng trách móc cô không biết tự chăm sóc chính mình, cô biết, đó chính là vì anh rất yêu cô

Cô nhất định sẽ tìm được anh. Nếu như anh biết co đang bị bệnh, toàn thân đều nóng sốt rất cao, nhất định anh sẽ chạy như bay đến đây, anh sẽ không sợ lây bệnh là ôm lấy cô, yêu thương và an ủi cô… Được rồi, anh còn sẽ mắng cô, nhưng bất quá, việc đó cũng không quan trọng, cứ để anh mắng đi, cô rất vui vẻ mà nghe.

Anh sẽ đến, nhất định sẽ đến!

Vì vậy, cô cứ tiếp tục bấm số điện thoại, nhưng vẫn cứ lần lượt nghe được âm thanh tàn nhẫn kia, một lần rồi lại một lần, tiếng hồi âm đó đem cô đẩy dần xuống vực sâu vạn trượng.

“Mãi cho đến khi hạ sốt sau, em mới nghĩ được thông suốt, đúng vậy, dãy số này cũng đã ngưng sử dụng thật rồi, sau khi anh rời khỏi Đài Loan, số điện thoại di động cũng sẽ tự nhiên ngừng sử dụng, làm thế nào mà em quên điều ấy đi? Em thực sự rất ngốc.”

Cô nhẹ nhàng đùa cợt chính bản thân mình lúc ấy, giọng điệu vẻ như hời hợt, làm tim anh như bị dao cắt.

“Cũng vào ngày đó, em rốt cuộc cũng bừng tỉnh ngộ, chúng mình đã thật sự chia tay rồi, anh cũng sẽ không quay trở lại bên cạnh em nữa, em có chờ đến hết một đời, cũng sẽ không thể chờ được anh quay lại.”

“Cho nên….” Chua sót, khổ sở cứ như nghẹn chặt cổ họng Mạnh Đình Vũ, anh dường như không có khả năng thốt nên lời hoàn chỉnh. “Em mới quyết tâm sẽ không chờ anh nữa?”

“Đúng vậy, em không chờ đợi anh nữa.” Cô bối rối nói nhỏ. “Bắt đầu từ ngày hôm ấy.”

Cũng chính ngày đó, cô từ biệt chính con người của mình, mà anh, cũng mất đi cô gái ngân thơ rực rỡ, luôn dựa vào anh.

Mạnh Định Vũ bỗng cảm giác một nỗi đau buồn và hối hận tột độ. “Xin lỗi, xin lỗi…” Anh không biết làm sao cho phải, chỉ có thể liên tục nói hai tiếng xin lỗi.

Cô không nói chuyện, vẫn như cũ an tĩnh và ôn nhu, dựa vào người anh.

Anh vòng cả hai tay ôm lấy cô.

Cô nhẹ nhàng mà thở dài. “Đây là ần đầu tiên em nói ra chuyện này, ngay cả Hiểu Mộng và Đồng Đồng em cũng chưa từng nói qua.”

Anh hít một hơi thật sâu, cật lực hạn chế tiếng nói đang bị nghiền nát của mình. “Vì sao?”

“em cũng không biết.” Cô lắc đầu. “Có lẽ, vẫn là do không dám nhớ lại.”

Chóp mũi anh bỗng cay cay. “Bởi vì quá đau khổ phải không?”

Cô trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

“Em nghĩ hẳn không chỉ là đau khổ, mà là phải cố gắng đối mặt với cái mình đã từng đánh mất. Tuy rằng em đã từng nói với anh, em rất thích con người hiện tại của mình…em thực sự rất thích, thế nhưng….” Một loại buồn vô cớ hiện trên đôi môi cô.

Tuy rằng anh không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt của cô, nhưng anh có thể từ tiếng nói run run mà nghe ra được tâm tình trong lòng cô.

Đôi mắt cậhm rãi phiếm hồng. “Em cũng thực sự tiếc nuối chính con người mình đã bị mất đi trong qua khứ, đúng không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Đó cũng là một phần của em, em biết rất rõ chính mình rốt cuộc đã bị mất đi cái gì, tuy rằng em cũng có lại rất nhiều, rất nhiều…” Cô dừng lại.

Cô khóc.

Tuy rằng cô xoay lưng về phía anh, tuy rằng cô cố gắng không cho chính mình hiện ra sự khác biệt quá lớn, thế nhưng anh vẫn có thể đoán được, đôi mắt trong veo kia đan tràn ngập nước.

Hiện tại, ngay cả khóc, cô cũng học được cách giấu kín như vậy. Cô cũng biết, một tiếng khóc lặng im, một giọt nước mắt rơi xuống, đều là những vết roi cực kỳ nghiêm khắc, đang quất sâu vào ngực anh.

Mỗi vết roi hạ xuống, càng làm anh không thể tha thứ chính mình.

Anh cắn răng, cật lực dùng sức mà cắn chặt, mới có thể không cho mình phát ra tiếng động nào, thế mà cũng có một vài âm thanh rất nhỏ truỳen đến đôi tay nhạy cảm của cô.

Cô vui vẻ nhéo nhéo cánh tay anh. “Anh cũng đừng tự trách mình nữa, Đình Vũ, kỳ thực, anh cũng đã mất đi rất nhiều thứ.”

“Anh biết anh sai rồi.” Anh hối hận nói nhỏ. “Thế nhưng anh…anh thật vui, thật cao hứng vì anh còn có cơ hội để có lại được em, người đáng quý nhất trong cuộc đời của anh.”

Cô nghe vậy, xoay đầu lại, đôi mắt đầy lệ thản nhiên nhìn thẳng vào anh.

Là người đàn ông này, giúp cô học được cách từ bỏ tuổi thanh xuân ngây thơ ngày ấy, cũng là người đàn ông này, giúp cô có dũng khí đối mặt với quãng thời gian thay đổi trong quá khứ, là một chút cay đắng tiếc nuối, nhưng cũng có chút ngọt ngào tràn đầy kiêu ngạo.

“Ai cũng sẽ như thế, đúng không? Mất đi rồi, cũng có thể có lại được.”

“…Đúng.” Anh gật đầu đồng ý một cách đau xót.

Cô thản nhiên cười, nụ cười ấy, trahn2 dầy bao dung, với anh, còn có cả sự yêu thương vàcảm thông.

Anh kích động đến mức không thể khống chế.

Cô nhẹ nhàng và ôn nhu xoa nhẹ đôi má ướt át của anh. “Em vẫn cho rằng, bản thân mình đã trở nên rất kiên cường, thế nhưng hiện tại em mới biết, hóa ra, em vẫn còn rất yếu đuối.”

Anh cầm lấy tay cô, nỗ lực đưa ra một nụ cười. “Anh từng nghe người ta nói qua, một người có thể thừa nhận chính mình yếu đuối vào một lúc nào đó, mới đúng là người kiên cường.”

“Là ai nói?”

“Đàm Dục.” Đôi mắt u tối hiện lên một tia sáng. “Anh ta còn nói, một người đàn ông phải biết được tình yêu thật sự là gì thì mới đúng là một người đàn ông.”

“Đàm Dục?” Cô ngạc nhướng mày vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng thu hồi giọt nước đang rưng rưng trong khóe mắt, đôi môi anh đào hé mở, tại nên một tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông gió. “Ông chủ của anh thật là một người lãng mạn nha, em còn tưởng rằng những người công thành danh toại như anh và ông chủ anh, những người đàn ông “cao cao tại thượng” chắc chắn sẽ rất lạnh lùng, không nghĩ đến các anh cũng nói những chuyện như thế này.”

“Ý là em đang cười nhạo bọn anh sao?” Anh nhéo nhéo đôi má trắng mịn của cô, giả bộ giận dỗi. “Khi đó là do bọn anh uống nhiều rượu quá nên mới có thể nói ra những lời này. Nếu không uống say, em nghĩ rằng đàn ông tụi anh sẽ giống phụ nữ tụi em, luôn đem chữ tình yêu này nọ đọng trên mép sao?”

“Đúng vậy.” Cô chớp chớp mắt rồi gật đầu, dáng vẻ giống như đã hiểu. “Em thực sự không nên xem thường cái sự rùa rụt đầu của đàn ông bọn anh.”

“Cái gì rùa rụt đầu?” Dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô lại làm anh bối rối, anh cố trừng to mắt, bày ra dáng vẻ là một người đàn ông lạnh lùng. “Đó là sự rụt rè của đàn ông.”

“Đúng rồi, là rụt rè.” Cô nhẹ nhàng true chọc anh.

Mạnh Đình Vũ nhìn gương mặt xinh xắn của cô, không hề cảm thấy khó chịu nữa, cũng đã quên giả vớ lạnh lùng, chỉ cảm thấy trong ngực dừng như con một ngọn lửa đang bốc cháy, tạo thành từng cơn chấn động mãnh liệt.

“Tĩnh!” Anh một lần nữa gọi tên cô, dá vẻ chăm chú, quyến luyến, giống như sợ rằng nếu anh buông lòng tay, cô sẽ tan thành mây khói. “Em thực sự muốn…. thử yêu anh một lần nữa sao?”

Một câu hỏi quyết định, giấu không được dáng vẻ chờ mong và hoảng hốt của anh, thậm chí còn có vài phần sợ hãi.

Anh sợ mất cô đến như vậy sao?

Trầm Tĩnh thoáng kinh ngạc, trong tim ấn chứa một nỗi niềm ngọt ngào không tả, cô tươi cười nhìn anh…

“Đồ ngốc, em đã yêu anh rồi.”